Chương 8: Gần thêm một bước

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trương Hạo vừa bước vào ngôi nhà ma thì chỉ biết đứng sau lưng Hạ Băng còn thầm rủa mình "Chính mình là con trai mà lại như vậy, xem ra hôm nay không còn mặt mũi rồi" Hạ Băng thấy như vậy còn bật cười " Trương Hạo sao cậu sợ ma sao? "

"Làm gì có, ai nói với cậu vậy" vẫn biết là đang gạt người mà vẫn còn mạnh miệng. "Được, vậy chúng ta đi vào bên trong nữa có được không?" Hạ Băng cười thầm nói. "Tên đáng ghét này đã sợ mà vẫn còn mạnh miệng như thế, được để tôi xem cậu đi được đến đâu"

"Hạ Băng chúng ta cùng ra ngoài đi được không?" Trương Hạo ái ngại nói. "Được nếu cậu nói cậu sợ, tớ sẽ cho cậu ra ngoài" Hạ Băng cười đắc ý nói. "Được chính là tớ sợ, từ nhỏ tớ đã sợ nhất chính là trò này" Trương Hạo nói xong ước gì ở đây có một cái lỗ để cho mình chui xuống. Hạ Băng cười lớn "Được vậy chúng ta cùng ra ngoài".

Sao một thời gian thì cả hai đều đã chơi xong tất cả. "Hạ Băng cậu ngồi ở đây đi tớ đi mua nước cho cậu". Trương Hạo vừa nói vừa chỉ vào ghế đá "Được, tớ ở đây chờ cậu" Hạ Băng đáp lời.

5 phút sau
"Hạ Băng nước của cậu đây" Trương Hạo vừa đưa chai nước cho Hạ Băng vừa nói, chính mình cũng ngồi vào bên cạnh Hạ Băng. Hạ Băng uống xong một hơi liền nói "Trương Hạo thật cảm ơn cậu" Trương Hạo có phần ngạc nhiên "Vì sao lại cảm ơn tớ" Hạ Băng nhìn xa xăm nói "Là vì từ nhỏ đến giờ tớ chưa bao giờ cười nhiều đến vậy, cũng chưa từng đến nơi này. Hôm nay thật tình cảm ơn cậu". Trương Hạo cười nói "Không có gì, sau này tớ cùng cậu sẽ đi chơi thật nhiều nơi có được không" , "Đương nhiên được, cũng trễ rồi chúng ta về thôi" Hạ Băng nói. "Được để tớ đưa cậu về" cả hai nói xong liền đi về.

Hôm sau Trương Hạo đứng ở đầu đường chờ Hạ Băng "Trương Hạo sao cậu lại ở đây" Hạ Băng ngạc nhiên hỏi. "Tớ muốn cùng cậu đi học, không được sao?" Hạ Băng mỉm cười trả lời "Được thôi, tùy cậu" tên Trương Hạo này cũng không quá đáng ghét, xem như mình có một phần hảo cảm với hắn. Nhưng da mặt lại dày như vậy, không biết sao này sẽ đem phiền toái gì đến cho mình.

"Hạ Băng tớ thật sự thích cậu, rất thích cậu, sau này sẽ ngày tớ theo đuổi được cậu" Trương Hạo nói chân thành, nhưng Hạ Băng cũng đem những lời đó để ngoài tai. Nhưng chính là khóe miệng nàng cũng hiện lên nụ cười, nhưng rất nhanh liền bị nàng dập tắt.

"Trương Hạo đi thôi, muộn rồi" Hạ Băng lãng sang chuyện khác. "Được thôi tớ sẽ theo đuổi được cậu" Trương Hạo tự tin nói. "Được thôi, nhưng còn tùy vào cậu" Hạ Băng vẫn dùng giọng điệu bình thường đáp trả.

"Hạ Băng, hôm nay tớ thấy cậu đi cùng Trương Hạo, chẳng lẽ cậu ấy đã theo đuổi được cậu rồi?" Nhất Thanh tò mò hỏi. Lâu như vậy rồi mới thấy Hạ Băng đi cùng Trương Hạo xem ra là chuyện chẳng bình thường. "Không có cậu nghĩ sao thế, chẳng lẽ tớ đi chung cũng không được sao?" Hạ Băng hỏi ngược lại Nhất Thanh, chẳng lẽ chuyện mình đi cùng ai cũng lạ lắm sao. "Không phải như vậy, chỉ là tớ thấy lạ thôi" Nhất Thanh đáp lời.

"Nhất Thanh, nước của cậu đây" một người từ đâu chạy đến đưa nước cho Nhất Thanh, xem ra còn rất chân thành. "Cảm ơn cậu nhưng tớ không khát" Nhất Thanh lạnh lùng trả lời.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC