Cô bé không nghĩ chịu trách nhiệm với c.him nhỏ của cậu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sáng nay Tiêu Chiến dậy đặc biệt sớm! Sớm hơn tất cả mọi ngày: Hôm nay là sinh nhật cậu, cậu muốn đến sớm một chút để nhắc các bạn đến tham dự sinh nhật cậu vào tối nay. Ba cậu hôm nay cũng sẽ trở về; mẹ cậu nói bọn họ sẽ tổ chức ăn lẩu và trang trí ở sân trước tiểu khu của cậu. Hôm qua mẹ còn mua rất nhiều bóng bay và tua rua màu sắc, nói rằng như vậy các bạn nữ sẽ rất thích, còn rất đẹp. Tiểu mập mạp nhất định cũng sẽ thích.
Vì sáng sớm ba Tiêu đã về liền đưa cậu bé đi học. Cả đường đi ba đều kể cho cậu nghe rất nhiều, rất nhiều điều thú vị. Rằng Bắc Kinh lớn ra sao; đường xá ở Bắc Kinh đông đúc như nào; khu vui chơi ở đó to ra sao,... rất nhiều rất nhiều.
Tâm trạng Tiêu Chiến đến lớp đặc biệt tốt, đám tiểu lâu la nghịch ngợm trong lớp thấy cậu hôm nay vui vẻ liền sấn lại hỏi chuyện. Tiêu Chiến cũng chỉ nói bọn họ buổi tối nhớ đến dự sinh nhật của anh, sau đó ngoan ngoãn chờ tiểu mập mạp đi học liền kể cho cô nghe những điều thú vị khi nãy bố kể.
Thế nhưng Tiêu Chiến chờ đến chuông báo vào học, chờ đến chủ nhiệm Lý báo hôm nay bạn học Dương nghỉ học vì có việc riêng.
Tiêu Chiến khuôn mặt liền khó coi. Hôm qua vẫn còn tốt, chẳng lẽ do buổi chiều hôm qua từ tiệm ảnh về dính nắng liền ốm? Đầu óc Tiêu Chiến chỉ nghĩ đến lúc về nhà liền không nghĩ đến vị trí cạnh tiểu mập mạp cùng không thấy.
---
"Có vẻ không tệ!"
Dương Vân Phi đặc biệt vui vẻ, gương mặt tròn tròn có chút mỡ cười đến không thấy mặt trời, các nếp nhắn khoé mắt liền sắp dính vào nhau rồi.
" Áo Áo của chúng ta thật giỏi! Không sao, con vẫn còn nhỏ. Liền tính lần này không đỗ cũng không sao, dù sao các bạn khác đều có chút kinh nghiệm. Áo Áo liền coi như lấy kinh nghiệm, được không? Không nên nghĩ nhiều."
Dương Tử nghe ba nói thì nghiêm túc gật đầu. Cô lần này quả thật khá tự tin. Sống nửa đời dưới máy quay và ống kính, cô biết điều này có lợi rất nhiều. Nhìn ánh mắt của đạo diễn có thể thấy vô cùng hài lòng. Chỉ là, đạo diễn không nói vai diễn này thuộc về cô liền vẫn có thể có sai số. Dù sao, có lẽ vẫn thuộc về cô bé tiểu Tuyết kia. Có chút nuối tiếc!

"Hôm nay Ni Áo làm tốt như vậy, chúng ta cùng nhau ăn bữa cơm chúc mừng cậu ấy được không? "
Vương Nghiêm vui vẻ đề nghị. Ba Dương nhìn đồng hồ, cũng gần 7 giờ tối. Cả ngày hôm nay Dương Tử đều căng thẳng ngồi chờ thử kính đến vừa rồi chiều tối mới đến lượt, bây giờ chắc cũng đói bụng. Dương Tử thấy mọi người nhìn hỏi ý kiến mình thì thấy không vấn đề gì liền thoả mái gật đầu. Cứ như vậy ba người cùng một xe ồn ào ăn bữa tối.
Dương Tử lúc thử kính xong đột nhiên cảm giác bản thân quên mất điều gì lại luôn không nghĩ ra. Đến lúc thức ăn lên bàn thì liền vứt sau đầu. Quả thật buổi trưa chỉ ăn hộp cơm nhạt nhẽo, bây giờ cô quả thực rất đói. Cũng không để ý ánh mắt muốn nói lại thôi của ba cùng chột dạ của Vương Nghiêm.
---
Sau khi chào tạm biệt xe Vương Nghiêm, ba Dương nhìn đồng hồ đã 11h hơn.
" Áo Áo, mau kéo cao áo lên không nhiễm lạnh. Chắc giờ này mẹ vẫn còn chờ."
Từ chỗ thử kính đến nhà cô mất tầm hơn 2 tiếng. Lúc này đến thở cũng làm cô cảm thấy mệt liền ngoan ngoãn để ba bế đi bộ vào tiểu khu.
Giờ thì Dương Tử biết được là bản thân quên mất điều gì rồi. Nhìn trên sân rơi vãi pháo hoa, hai bên cây ngô đồng mắc toàn là bong bóng cùng những sợi tua rua sến súa. Dương Tử lúc đầu là giật mình, sau đó là chột dạ, cuối cùng là xem nhẹ. Cậu bé nhiều bạn bè như vậy, thiếu một mình cô cũng không sao. Nhìn chiến trường này, có khi cậu ta còn không nhớ đến vắng cô ấy chứ.
Dương Tử cứ vậy yên tâm đi ngủ lại không biết sự thật cũng không giống như vậy.
Bên này Tiêu Chiến cực kì tức giận. Lúc tan học anh liền chạy sang nhà Dương Tử mới được biệt hôm nay cô đi thử kính cho một bộ phim. Mẹ Dương nhìn vẻ mặt khó coi của Tiêu Chiến liền biết chắc hẳn cậu bé không biết chuyện này.
"Chiến Chiến đừng giận. Có thể Áo Áo muốn sau khi thử kính xong mới kể với cháu. Chú Dương cũng nói buổi chiều con bé liền thử kính xong sẽ về, có lẽ sẽ kịp đón sinh nhật Chiến Chiến a."
Tiêu Chiến nghe vậy sắc mặt liền hoà hoãn, ngoãn ngoãn mời mẹ Dương buổi tối tham gia sinh nhật rồi liền lon ton chạy về.
Mẹ Dương nhìn thấy liền lắc đầu cười khổ, chỉ mong hai bố con Áo Áo về kịp nếu không thằng bé sẽ rất tức giận.
Quả thật, Tiêu Chiến lúc này đang lăn lộn trên giường rất tức giận. Còn có...thất vọng!
Từ nhỏ hai người bọn họ đã lớn lên với nhau. Dương Tử vừa trắng vừa nộn cậu bé rất thích, sau cô bé hàng xóm càng ngày càng tròn, tay mũm mĩm hơn cả cậu, hai má còn phồng phồng, mỗi lần mỉm cười đều có má lúm rất sâu, rất buồn cười. Hơn nữa cô bé còn hiền lành lại nhút nhát, lúc khóc lên môi sẽ chu lên, mắt long lanh, mũi và hai má vì khóc mà hồng hào. Thật xấu! Cậu cứ vậy liền thích bắt nạt cô bé.
Dù sao sau này cô cũng là vợ cậu mà? Mẹ cậu nói, nếu tiểu mập mạp đã nhìn thấy c.him nhỏ của cậu liền phải gả cho cậu. Cậu liền rất xấu hổ cùng tức giận. Tiểu mập mạp xấu như vậy, vậy mà vì muốn cậu sau này lấy cô làm vợ liền nhân lúc cậu đang thay quần áo xông vào phòng cậu nhìn c.him nhỏ của cậu. Mấy ngày sau đó Tiêu Chiến vì biết bản thân sau này phải cưới cô liền suy sụp, mỗi lần nhìn thấy cô cười vui vẻ như không có chuyện gì, còn chia kẹo cho bạn nam khác cậu liền vô cùng khó chịu. Cô bé thật nghĩ còn muốn gả cho người khác sao? Có cậu còn không được sao? Sự tức giận cùng suy sụp mấy ngày nay gặp nhau liền bùng nổ. Hôm ấy Tiêu Chiến liền chọc cho cô khóc đến phát sốt!
Sau đó tiểu mập mạp dường như thực tức giận. Sẽ không chạy sang nhà gọi cậu đi học, mỗi lần cậu trêu chọc đều không để ý tới cậu, cũng không cười hay khóc trước mặt cậu nữa!
Tiêu Chiến nghĩ sau này cô bé cũng là vợ mình liền không cùng cô so đo. Dù sao lúc ba mẹ giận dỗi nhau đều không lâu liền làm lành. Cứ thế, Tiêu Chiến liền ngoan ngoãn hơn đến khi bọn họ học tiểu học.
Cậu còn nhớ hôm ấy tiểu mập mạp đến muộn nhưng nhất quyết không muốn ngồi cùng cậu. Hơn nữa còn nói chuyện với tên nhóc gầy còm bàn đầu rồi đẩy một cô bé đến ngồi với cậu. Cô đây là có ý gì? Muốn bỏ rơi cậu gả cho người khác sao? Cô bé này lúc cười còn không có má lúm, mắt còn to tròn như vậy, cũng gầy như vậy, thế mà còn muốn làm thân với cậu? Cậu vô cùng tức giận! Muốn làm cô khóc nhè, để mọi người đều thấy cô khóc lên xấu như vậy, chỉ có cậu mới nguyện ý chơi với cô, lấy cô làm vợ! Thế nhưng cô bé lại không khóc, còn không thèm để ý đến cậu.
Khoảng thời gian sau đó biểu hiện của Dương Tử thực sự làm cậu bé khó hiểu còn có chút không biết phải làm sao. Cậu bé đã chấp nhận sự thật sau này sẽ cưới tiểu mập mạp làm vợ liền nghĩ tiểu mập mạp là của cậu nhưng dường như tiểu mập mạp không nghĩ vậy. Cô đối với mọi người vừa kiên nhẫn lại dịu dàng nhưng vô cùng lạnh nhạt và kiệm lời với cậu bé. Tiêu Chiến còn nhỏ, đối với cô gái nhỏ của mình lạnh lùng không biết phải làm sao liền nghĩ trêu chọc cô để gây sự chú ý.
Cậu mỗi lần có đồ ngon đều sẽ mang cho cô, ai dám chê cô mập cậu liền hung dữ với người đó, vì sau này sẽ lấy cô nên luôn không thân thiết với các bạn nữ khác, sinh nhật của cậu đều là món cô thích. Cô thích đồ ngọt, thích ăn lẩu nhà cậu, không thích rau thơm, rất lười vận động, luôn chậm chạp lại lơ ngơ, mỗi lần ra đường cậu đều sẽ sợ cô bị người khác cướp mất, cậu cũng rất để ý đến cô bé mà? Chỉ cần cô không cười với bạn nam khác, không cùng tên cùng bàn chụm đầu to nhỏ, không đối với cậu vừa thiếu kiên nhẫn lại không để ý. Cậu chỉ cần cô như vậy liền sẽ đối với cô tốt hơn nữa.
Thế nhưng cô vẫn như vậy! Hôm đó cô đã hứa sẽ ăn bánh kem thật ngon, cũng hứa sẽ đến dự sinh nhật của cậu. Thế nhưng hôm nay cô nghỉ học để đi thử kính phim cũng không nói với cậu, cả buổi tối cậu đều chờ coi về để cắt bánh kem cô cũng không xuất hiện. Dì Dương nói vì thử kính muộn nên bọn họ sẽ ăn tối ở ngoài, sẽ không về kịp cậu liền biết cô căn bản chính là quên hôm nay sinh nhật cậu!
Tiêu Chiến chính là vô cùng tủi thân. Càng nghĩ lại càng đau lòng, cũng sụt sịt muốn khóc. Cậu bé mới 11 tuổi, người nhà và bạn bè đều đối với cậu rất tốt. Tính cách cậu dễ nổi giận lại cáu bẳn người nhưng chỉ khi chọc vào tiểu mập mạp của cậu cậu mới hung dữ doạ đánh bọn họ. Từ nhỏ đã được mọi người ưu ái lại gặp Dương Tử hết lần này đến lần khác không thèm quan tâm khiến cậu vô cùng tủi thân cùng uất ức. Cậu chính là chỉ thích bắt nạt một mình cô thôi a, thế nhưng cô bé lại không thèm để ý đến cậu. Thời khắc này cậu bé có chút mơ hồ nhận ra: Thì ra tiểu mập mạp của cậu không có thích cậu... Cô bé có lẽ cũng không nghĩ chịu trách nhiệm với c.him nhỏ của cậu a.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC