Tiểu mập mạp đáng ghét

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Dương Tử coi chuyện trêu chọc mỗi ngày của Tiêu Chiến như không tồn tại, đôi lúc không nhịn được sẽ lạnh nhạt nhìn cậu một cái. Những lúc như vậy tên nhóc này sẽ cười như điên, sau đó ngoan ngoãn trở về chỗ ngồi.
Vương Nghiêm quả thật thành tích có chút xuất sắc. Tuy rằng Dương Tử có thể xem như học lực không tệ, thế nhưng cũng đã trải qua một đời, thứ cần quên cũng quên sạch. Đối với những con số từng khiến bản thân khổ sở ở đời trước đến đời này vẫn phải chịu lại bảy phần bất lực ba phần cam chịu. Thế nhưng cậu nhóc ngồi bên cạnh đặc biệt tốt bụng. Sẽ thường xuyên kiên nhẫn chỉ cách giải từng câu khó cho cô. Tuy vẫn thường xuyên bị tên nhóc họ Tiêu tìm phiền phức thế nhưng cũng coi như an ổn đến năm cuối tiểu học.
Dương Tử nhớ rõ, năm nay tên nhóc họ Tiêu kia sẽ gặp kiếp nạn. So với những đứa trẻ bằng tuổi, Tiêu Chiến có vẻ là cậu bé lớn trước tuổi nhất. Cậu bé đối với học hành không quá hứng thú, thế nhưng đặc biệt có hứng thú với nhiếp ảnh. Ở gần trường tiểu học của các cô có một tiệm ảnh đặc biệt có phong cách, Tiêu Chiến mỗi lúc ba cô không thể đến đón nhất định sẽ xách cô vào trong cho bằng được, sau đó sẽ hứng thú dâng trào mà bô lô bô loa cảm khái gì đó. Dương Tử mỗi lần đều coi như không hứng thú ngồi sang một bên học từ vựng tiếng anh mặc kệ cậu. Tuy vậy, tên nhóc này vẫn cứ thích ở trước mặt nhiều người gọi cô là tiểu mập mạp, tiểu mập mạp. Gọi đến mức chọc cười chị chủ quán cùng mọi người trong tiệm.
Đôi lúc cô thật không thế hiểu. Đời trước tuy rằng Tiêu Chiến cũng thích bắt nạt cô chọc cho cô khóc nhưng do tính tình cô nhút nhát lại luôn đối với cậu nhóc tính cách dễ tức giận này sinh ra sợ hãi. Có lẽ cũng chính vì vậy mà mỗi lần cậu đến tiệm chụp ảnh đều không dắt cô theo. Mỗi lần đều dắt tay cô về thật nhanh sau đó lại chạy về ngồi ngốc ở đó.
Quan hệ của bọn họ nhìn thì có vẻ thân thiết. Dù là kiếp trước hay kiếp này thì mọi người xung quanh đều nghĩ hai đứa nhất định sẽ dính đến nhau cả đời. Nhưng sự thật là bọn họ chỉ thân thiết hơn bạn bè bình thường ở chỗ cùng nhau lớn lên, ngoài ra cũng chẳng có điểm chung nào cả. Tiêu Chiến là một cậu bé tự tin lại chói mắt, tuy còn nhỏ nhưng lại lanh lợi, nghịch ngợm; còn "tiểu Dương Tử" là cô bé nhút nhát lại tự ti. Chỉ cần luôn bên cạnh Tiêu Chiến, cô luôn cảm thấy bản thân thật nhỏ bé, thật xấu xí. Dần dần, tuy là vẫn sẽ bị cậu trêu chọc nhưng cô bé cũng không nguyện khóc trước mắt cậu nữa.
Đỉnh điểm khiến quan hệ của họ đóng băng... Có lẽ chính là vào hôm sinh nhật cô, tên nhóc này đột nhiên gây sự đánh nhau với một bạn học. Sau đó? Tất nhiên là phụ huynh cậu bé kia muốn làm lớn chuyện, chú Tiêu vì tức giận liền bắt cậu chuyển trường lên Bắc Kinh. Bọn họ cứ vậy không liên lạc 3 năm sơ trung. Đến cao trung thì Dương Tử lúc này đã trổ mã, các mối quan hệ xung quanh cũng rất tốt. Đối với một cậu hàng xóm từng bắt nạt mình cũng chẳng có gì ngoài cảm thán. Trong nhận thức của Dương Tử những năm cao trung chỉ thấy Tiêu Chiến là một tên côn đồ, thay người yêu như thay áo. Cho dù sau này biết được cậu ta so với mình càng thành công cùng toả sáng thì khi nhớ lại cảnh cậu đánh bạn học đến đỏ lừ mặt, toàn bộ cơ thể bao quanh sự cuồng nộ khó kiểm soát, Dương Tử chỉ biết rùng mình. Quả là tên côn đồ tri thức!
"Nghĩ cái gì vậy? Còn không mau về trời sẽ tối. Lúc đó bỏ lại cậu trên đường bị người khác bắt nạt cũng đừng khóc lóc gọi tớ!"
Tiêu Chiến đeo cặp sách xong liền tự nhiên xách balo con gấu của Dương Tử lên đeo trước ngực, còn tuỳ ý nắm tay cô dắt ra cửa tiệm.
Dương Tử nhìn hình ảnh quen thuộc này cũng bất lực. Vì ba cô luôn dặn dò cậu bé phải bảo vệ cô nên mỗi lần bọn họ phải tự đi bộ về nhà cậu bé đều sẽ nắm tay cô khư khư, còn doạ cô có người xấu bắt đi. Những lúc như vậy cô chỉ biết mặc kệ cậu dắt tay, cũng lười cùng cậu so đo. Nhiều lúc cũng thật muốn xem thường mà đáp lại: Cậu cũng không nhìn xem bản thân bao lớn?
"Tiểu mập mạp?"
Dương Tử khó hiểu nhìn người đang đi bên cạnh. Cậu lại lên cơn gì??? Có thể đừng gọi tên rồi không nói gì nữa hay không?
Tiêu Chiến nhìn vẻ mặt khó hiểu của cô bé lại không biết mở lời như thế nào.
"Hôm sinh nhật tôi cậu phải đến đó. Tôi sẽ mua thật nhiều kẹo cùng bánh ngọt, rất ngon!"

Dương Tử lúc này mới nhớ ra, đầu tháng 10 này là sinh nhật cậu bé. Cách sinh nhật của cô cũng không lâu sau đó.
"Đã nhớ."
"Tiểu mập mạp, có phải tại tôi hay chê cậu mập nên cậu đang giảm cân đúng không?"
"Sao lại nói vậy?"
"Cậu dạo này liền gầy hơn một chút rồi. Mẹ tôi nói tuổi này mập mạp mới đáng yêu. Nhịn ăn sẽ hại dạ dày. Ba tôi bị đau dạ dày mỗi lần đều vô cùng đau đó."
Dương Tử cuối cùng cũng hiểu cậu ta nói về cái gì. Khoảng thời gian này có lẽ chính là lúc coi bắt đầu cao hơn một chút, nên nhìn có vẻ gầy đi. Thật ra phải vào sinh nhật một tháng sau khi bị Tiêu Chiến làm hoảng sợ mà phát sốt, cơ thể cô sau đó mới bắt đầu gầy.
Nhớ lại hình ảnh lần đó, Dương Tử bất giác nhíu chặt mày. Tuy cô cũng không muốn dây dưa với tên nhóc này, nhưng cô chú Tiêu đều đối với cô rất tốt. Lẩu nhà họ cũng rất ngon, mỗi lần đến kì nghỉ cô chú đều mời cô ăn lẩu a. Vậy nên, xuất phát từ lương tâm Dương Tử vẫn nói:
"Tiêu Chiến, không nên gây sự đánh nhau. Nên tiến tới học hành thật tốt. Tương lai cậu nhất định sáng lạn."
Lời này nghe từ một đứa trẻ 11 tuổi thật có chút khó tưởng tượng. Giống một bà cụ non vậy.
"Hahahaa"
Dương Tử khó hiểu nhìn người bên cạnh buồn cười đến gập bụng vẫn không quên nắm chặt tay cô. Cậu ta lại phát ngốc cái gì?
"Tiểu mập mạp , cậu không khóc nhè nữa liền làm bà cụ non hay sao? Thật giống lời người bà nói đứa cháu. Hahaha, buồn cười chết tôi!"
Dương Tử nhìn cậu ta chẳng để tâm cũng không buồn nói nữa. Cô biết có những chuyện vẫn nên thuận theo tự nhiên. Đời trước không phải cậu ta vẫn sống tốt đó thôi.
---
"Ni Áo, cậu đoán xem tôi có tin tốt gì nào?"
Dương Tử đang ngồi học từ vựng Tiếng Anh thì Vương Nghiêm hớn hở cùng cô nói. Cậu nhóc 11 tuổi cười đến vui vẻ, một mạch tháo cặp sách ngồi xuống bên cạnh cô.
"Có tin gì vui sao?"
"Chú tớ là phó đạo diễn Lâm Tùng"
Dương Tử biết ông ấy. Nếu không nhầm năm nay ông ấy sẽ lên làm đạo diễn chính của một bộ phim hài kịch tình huống.
Dương Tử phối hợp gật đầu
"Ừ, cậu từng nói"
"Chú ấy đang chuẩn bị làm đạo diễn cho bộ phim mới tên ' Nhà có trai có gái'. Đang cần tìm diễn viên nhí. Ni Áo, không phải cậu muốn trở thành diễn viên sao? Tớ đã nói với chú cho cậu cơ hội casting, chú ấy cũng đồng ý rồi."
Dương Tử quả thật rất bất ngờ. Bộ phim này gần như được mọi người trong giới đùa rằng là cùng lớn lên với nó! Năm đó cô mỗi mùa hè đều cùng bạn bè xem, đến khi đi diễn mới bỏ qua thời gian rảnh rỗi.
"Thật sao? Khi nào thì đến buổi thử kính vậy?"
Vương Nghiêm nhìn thấy biểu hiện bất ngờ cùng vui sướng trong ánh mắt của cô bé liền cảm thấy tự hào.
"Là thật. Ngày 5 tháng này. Chú tớ sẽ cho xe đến đón chúng ta."
"Như vậy có tốt không? Tớ có thể nhờ bố mẹ đưa đi."
"Không vấn đề. Tớ cũng muốn xem cậu diễn. Chúng ta cùng đi không phải liền tốt sao?"
Dương Tử nghĩ nghĩ, cảm thấy quả thật cũng không sao. Chỉ là đi thử kính, nếu không được thì coi như lấy thêm kinh nghiệm. Dù sao cô cũng vẫn còn là một tiểu Dương Tử.
"Cảm ơn cậu, Nghiêm."
"Bạn bè đừng khách sáo!"
Tiêu Chiến vừa đến lớp liền nhìn thấy cảnh tiểu mập mạp và tên nhóc họ Vương nói cười vui vẻ, ánh mắt của cô bé lại chân thành như vậy, nhìn tên nhóc kia còn ngại ngùng cúi đầu. Thật chướng mắt!
Cậu sẽ không thèm mời cậu ta đến dự sinh nhật! Cũng không thèm chia nhiều bánh kem cho tiểu mập mạp! Bọn họ đều đáng ghét!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC