Lẫn lộn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



"Chiến Chiến? Mẹ tớ nói lúc sáng cậu có gọi. Sao vậy?"

"Tớ không hiểu bài. Muốn hỏi cậu."

Tiêu Chiến ngồi xổm bên bàn điện thoại, gục mặt vào bàn tay, yếu đuối nắm chặt điện thoại. Thứ duy nhất lúc này có thể làm cho cậu cảm nhận được sự tồn tại của tiểu mập mạp.

Bên kia giống như cũng đoán được, liền nhanh chóng đáp lại:

"Được. Cậu không hiểu chỗ nào? Nếu tớ biết sẽ giảng cho cậu?"

Nghe giọng nói ngọt ngào bên kia đầu dây khiến trái tim Tiêu Chiến thắt lại, đau nhói, khó chịu muốn chết. Cô bé sẽ không biết. Nếu cô bé biết đã không chỉ xem cậu là bạn hàng xóm. Nếu cô biết sẽ không vô tư như vậy với cậu. Nếu cô biết...sẽ không thích nói chuyện với cậu như lúc trước?

Vậy phải làm sao đây? Cậu không hiểu thì phải làm sao đây? Cậu không hiểu tại sao tiểu mập mạp đối với ai cũng dịu dàng như vậy? Cậu không hiểu tại sao tiểu mập mạp để tên họ Vương kia tiếp cận. Cậu không hiểu tại sao cậu thích cô bé như vậy? Tại sao cô bé một chút cũng không thích cậu? Nếu cậu hiểu...sẽ có thể không quan tâm đến tiểu mập mạp nữa sao?

Tiêu Chiến hít sâu một hơi, tỏ vẻ không quan tâm nói:

"Không cần nữa, tớ sẽ hỏi giáo viên. Tiểu mập mạp, hè này cậu có dự định gì không?"

Dương Tử có chút khó hiểu. Tên nhóc này sợ cô ngốc có phải không? Hay là cô suy nghĩ nhiều rồi?

"Bố mẹ nói hè này muốn về thăm ông bà nội. Tớ có lẽ cũng sẽ đến Bắc Kinh chơi. Cậu thì sao?"

Ánh mắt cậu bé sáng rồi. Vậy là có thể gặp tiểu mập mạp?

"Tớ sẽ ở Bắc Kinh đợi cậu. Tiểu mập mạp, đến đây tớ liền dẫn cậu đi thăm thú...được không?"

"Được. Cậu phải học hành cho tốt nhé?"

"Được."

"Ngủ ngon nhé? Tiểu mập mạp?"

"Được. Ngủ ngon nhé Chiến Chiến"

Khi nghe thấy đầu dây bên kia đã ngắt máy, nụ cười trên môi Tiêu Chiến nhạt dần.

'Tôi rất nhớ cậu. Hẹn gặp lại, tiểu mập mạp của tôi'

----

Những ngày tháng sau đó, Tiêu Chiến quả thật là liều mạng học. Cậu thông minh nên đối với môn tự nhiên căn bản chỉ cần tập trung liền theo kịp tốc độ của mọi người. Nhưng những môn xã hội thì thật là cắn răng nghiến lợi học.

Tiêu Chiến đối với những thứ này chẳng có một chút hứng thú nào. Trước nay học tập với cậu chỉ là để đối phó. Mấy thứ như tương lai và sự nghiệp đối với cậu bé 11-12 tuổi cũng thật quá viển vông rồi.

Thế nhưng tên họ Vương kia làm có cậu cảm thấy nguy cơ. Giống như thứ mà bản thân luôn yêu thích lại bị người khác có ý định cướp mất, hắn còn nói rằng cậu không xứng. Quả thật vừa đau vừa chột dạ.

Tiểu mập mạp của cậu sau này nhất định sẽ trở thành diễn viên nổi tiếng! Cô bé nhất định sẽ toả sáng. Nếu bây giờ cậu không cố gắng, sau này sẽ có nhiều hơn một tên họ Vương chết tiệt nói cậu không xứng.

Tiêu Chiến chính là cũng hiểu rõ. Hơn tất cả, cậu sợ hãi ánh mắt của Dương Tử. Sợ cô bé sẽ giống như tên họ Vương kia xem thường cậu, sợ cô bé sẽ chán ghét cậu. Sợ phải nhìn ánh mắt thiếu kiên nhẫn của cô bé. Tiêu Chiến biết bản thân vô cùng sợ hãi mất đi tiểu mập mạp. Cô bé chính là tất cả chấp niệm của Tiêu Chiến.

----

Mùa hè đến.

Tiêu Chiến bước ra khỏi phòng thi, trên tay cầm đề thi toàn là chữ viết cậu nháp ra. Chưa bao giờ cậu háo hức nghỉ hè như vậy. Theo kế hoạch, chắc chắn tiểu mập mạp sẽ đến nhà ông bà nội trong tuần này.

Lâu quá rồi, lâu đến nỗi ngay cả khi nhìn thấy hình ảnh tiểu mập mạp xinh xắn trên ti vi thì trong đầu cậu cũng chỉ toàn là cô bé mũm mĩm lạnh nhạt, đáng yêu.

"Tiêu Chiến! Chiến Chiến?"


Tiêu Chiến bị giọng nói nhẹ nhàng quen thuộc kéo về hiện thực. Anh có chút ngơ ngác. Nhìn nữ minh tinh xinh đẹp trước mặt, có chút không chân thực. Hình ảnh Dương Tử như tua nhanh từ lúc cô mũm mĩm nắm cậu nhỏ của anh cho đến lúc là cô nhóc tiểu học lạnh nhạt, rồi nữ sinh cấp ba xinh đẹp, sinh viên ưu tú đến giờ là nữ diễn viên thực lực nổi tiếng. Đôi mắt, cái mũi, đôi môi... tất cả đều là tiểu mập mạp anh ngày đêm trông ngóng.

"Đang nghĩ gì vậy?"

"Đang nhớ về lúc nhỏ của chúng ta."

Dương Tử nhìn người đàn ông trước mặt nhấc cốc cafe nhấp một ngụm, mỉm cười ẩn ý thì kì quái. Đây là ý gì a ?

"Đúng là thời gian trôi qua nhanh thật. Lúc đó ai có thể ngờ sẽ có ngày chúng ta đến đi uống một cốc cafe cũng phải lén lén lút lút."

Tiêu Chiến nghe cô nói vậy thì càng tự nhiên cười thành tiếng.

"Sao vậy? Em là không ngờ bản thân sẽ nổi tiếng? Hay là không ngờ anh cũng sẽ nổi tiếng?"

Dương Tử biết anh lại trêu chọc mình liền không thèm tính toán, dứt khoát hùa theo anh:

"Em chính là không ngờ anh lại sẽ bước vào cái giới hỗn độn này, càng không ngờ anh như vậy so với em càng nổi tiếng. Thật đáng ghét!"

Cô nói là lời thật lòng. Kiếp trước hay kiếp này cô đều không hiểu tại sao Tiêu Chiến lại theo con đường này.

Tiêu Chiến nghe vậy cũng không quá bất ngờ. Anh hiểu rõ cho đến bây giờ cho dù anh đã nổi tiếng và thành công đến như vậy đứng trước mặt thì trong mắt cô cũng chỉ là người bạn tốt cùng nhau lớn. Không hơn không kém! Nếu có nhiều hơn một chút tình cảm nam nữ, có lẽ cũng vì sự hèn nhát của anh năm đó mà tan biến...sạch!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC