Thật giống bản thân trong lúc không đề phòng bị phản bội

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Cứ từng ngày như vậy trôi qua, Tiêu Chiến ở trường mới cũng khá thuận lợi. Vì cậu chuyển đến là cuối học kì, thành tích này sẽ ảnh hưởng đến lớp sơ trung nên bầu không khí ở đây khá căng thẳng. Có lẽ là trừ mấy người anh em mà cậu vừa kết thân được.

Đám Hoắc Tôn, Lưu Vĩ cũng rất thích người anh em Tiêu Chiến này. Tiêu Chiến giống bọn họ cũng không giống bọn họ. Cậu ta ngày thứ hai đến trường liền bị một đám rủ rê chặn đường, lúc ấy Hoắc Tôn từ đằng sau thấy rõ Tiêu Chiến quay người đảo mắt một vòng rồi dừng lại trên người cậu ta: " Cậu đuổi bọn họ đi được chứ?"

Không phải cầu xin mà là đề nghị. Lưu Vĩ cũng từng nói đùa rằng do Tiêu Chiến không biết đánh nhau nhưng cậu ta chỉ nhàn nhạt trả lời: "Ừ, tôi không đánh nhau". Tiêu Chiến không từ chối cùng bọn họ một chỗ nhưng sẽ không theo bọn họ trốn học; cậu ta sẽ theo bọn họ đi net nhưng không bao giờ ngủ trong lớp; sẽ không cho ai mặt mũi nhưng không bao giờ gây hấn đánh nhau. Tiêu Chiến trong mắt đám công tử như Lưu Vĩ, Hoắc Tôn là người tuỳ hứng, coi trọng nghĩa khí nhưng rất biết cách kiềm chế.

" Tiêu Chiến, tối nay dẫn cậu đi chỗ chơi mới này. Đảm bảo cậu thích!"

Tiêu Chiến không thèm để ý giọng điệu ngả ngớn của Hoắc Tôn, dứt khoát từ chối: " Không đi! Bài tập nhiều, sang tuần sẽ thi!"

Hoắc Tôn nghe thấy bài tập rồi kiểm tra thì mất hứng. Cậu con mẹ nó chính là nuốt không nổi những kiến thức trừu tượng này.

"Ngày mai không phải cuối tuần được nghỉ sao? Ngày mai tôi mang theo Lưu Vĩ cùng cậu học."

Lưu Vĩ tiến đến đập mạnh vào bả vai Hoắc Tôn, bộ dạng khó tin: "Cậu ngu sao? Ai nói muốn theo cậu học. "

"Cậu mới ngu! Cả nhà cậu ngu!"

"Tên họ Hoắc kia, cậu nói cả nhà ai?"

"Tôi chính là nói cậu đấy! Làm sao?"

Tiêu Chiến mặc kệ bọn họ mà xách balo rời đi. Đối với Tiêu Chiến, học tập ở đây quả thực quá sức với cậu. Bài tập cần đến khả năng suy luận cao, có những câu ngay cả khi cậu đã làm đi làm lại nhiều lần vẫn gặp khó khăn. Tiêu Chiến quả thực không thích học chút nào. Đối với những môn tự nhiên cậu còn ứng phó nổi thì lại cận lực tiếp thu ở môn xã hội. Nhưng mỗi lần chán nản, muốn cứ thể bỏ xuống theo đám Hoắc Tôn thì cậu lại nhớ đến tiểu mập mạp, nhớ đến sự chế giễu của Vương Nghiêm. Tiêu Chiến thừa nhận bản thân sợ tiểu mập mạp sẽ giống vậy coi thường cậu, sợ tiểu mập mạp k để ý mình, quên mất mình!

Giờ này còn chưa quá muộn. Sân trường vẫn còn học sinh của lớp tự học buổi tối, nắng chiều ngả vàng theo phiến lá đổ bóng cây xuống sân. Trời chuẩn bị vào hè, những làn gió cho dù thổi dưới nắng ấm thì vẫn se lạnh. Vậy là gần 6 tháng cậu không gặp tiểu mập mạp. Tết năm trước đúng như ba nói, gia đình Dương Tử trở về Bắc Kinh đón Tết với gia đình, cậu theo ba mẹ trở về Trùng Khánh. Hai người cứ thế không gặp được nhau. Hôm qua khi lấy cớ gọi điện hỏi bài tập, cô bé đã nói nghỉ hè này chỉ cần tham gia vài hoạt động tuyên truyền phim, có lẽ sẽ về nhà chính thăm ông bà nội, Tiêu Chiến vô cùng háo hức!

Tiêu Chiến ngoại trừ thích chụp ảnh, đánh nhau thì tiểu mập mạp chính là người cậu thích nhất! Cậu có thể nghe lời không tuỳ tiện tức giận đánh người, có thể vì cô bé mà làm điều mình ghét nhất là nghiêm túc học tập. Tiêu Chiến nghĩ cậu có thể cho cô bé tất cả những gì cậu có, có thể cả đời đều nghe lời của tiểu mập mạp. Thế nhưng cậu lại chưa bao giờ dám nghĩ không lâu sau Dương Tử sẽ bỏ rơi cậu vì người khác!
----

Dương Tử quả thật vô cùng bận rộn. Tháng 1 cô liền gia nhập đoàn phim, thời gian ở phim trường kéo dài đến tận tuần trước mới đóng máy. Bộ phim kéo dài 200 tập, chia làm hai phần. Phần 1 vào tháng 4 vừa rồi đã bắt đầu chiếu trên nhà đài, nhìn biểu tình ngưỡng mộ cùng náo nhiệt của mọi người cô liền biết hiệu quả không tệ, vẫn được yêu thích như đời trước. Quả thật việc đóng phim sớm hơn dự định đã làm cô chật vật không ít! Thời gian được nghỉ hay hết cảnh quay cô đều trở về đi học cùng học thêm. Ba mẹ cô dù vẫn hay thăm ban nhưng nhìn con gái quay xong phim liền từ tiểu Dương Tử mũm mĩm đã biến thành nữ sinh trung học mảnh mai, xinh đẹp mà xót xa. Liên tục bồi bổ nhưng không thành! Cô chính là giai đoạn này mà gầy đi a, có đường nét hơn; chỉ là chuyện đóng phim đã đẩy nhanh quả trình này, còn làm cô trổ mã không tệ!

Dương Tử nhìn mình trong gương cảm thán xong liền cho sách vở vào túi vải basic. Hôm nay cuối tuần cô có hẹn cùng Vương Nghiêm đi thư viện học bù. Suốt học kì hai này Vương Nghiêm đã giúp đỡ cô rất nhiều. Cậu bé sẽ ghi chép bài giúp cô, lúc thăm ban sẽ mang cho cô sau đó chỉ cô nội dung trọng tâm. Có sự hỗ trợ của Vương Nghiêm lại thêm Dương Tử tự học, thành tích kì thi cuối kì sắp tới cũng không quá đáng sợ.

"Áo Bảo, cầm theo cơm hộp buổi trưa hai đứa cùng ăn. Mẹ chuẩn bị cả phần cho tiểu Nghiêm, con nhớ phải cảm ơn thằng bé nhé!"

"Con biết rồi! Cảm ơn mẹ!"

Dương Tử nhận lấy hộp cơm, để mặc mẹ giúp bản thân đeo khẩu trang. Tuy không đến mức sợ người nhận ra nhưng dù sao nhiệt bộ phim đang rất hot, đạo diễn Lâm cũng nói có khả năng sẽ trở thành bộ phim quốc dân thời kì này, mà thực tế đời trước đúng thật vậy. Cô nghĩ vẫn nên cẩn thận thì hơn, tránh sau này sẽ bị moi ra những hoạt động lúc bé, sẽ phiền phức!

Lúc Dương Tử chạy xuống tiểu khu nghĩ lần này nhất định trễ hẹn rồi thì thấy Vương Nghiêm mặc chiếc sơ mi trắng ngắn tay, quần kaki, giày thể thao trắng xám. Cô có chút kinh ngạc thả chậm bước chạy lại.

"Không phải hẹn gặp ở thư viện sao? Cậu còn đạp xe đạp?"

Vương Nghiêm đẩy nhẹ mắt kính, đợi Dương Tử chạy lại gần sau đó búng nhẹ trán cô trêu đùa:

"Đón cậu. Lên xe! Hôm nay làm tài xế cho tiểu diễn viên của chúng ta vậy!"

Dương Tử nghe cậu nhắc tiểu diễn viên liền đỏ mặt. Làm ơn đi, cô vẫn muốn mặt được không??? Thế nhưng tên nhóc cùng bàn này vẫn không ngừng cười, thật muốn đá cậu ta xuống xe rồi che mặt ngại ngùng.

Cậu ta cũng học Chiến Chiến bắt nạt cô có phải không!!!
---

Tiêu Chiến mặt xám xịt nhìn chằm chằm vào con số đang nhảy lên nhấp nháy trên điện thoại bàn, một tay dùng sức nắm dây của nó.

"Dì nói Áo Bảo đi thư viện với Vương Nghiêm sao?"

Mã Hải Yến không cảm nhận giọng lạnh băng của cậu, vẫn nhiệt tình trả lời: "Đúng vậy, Ni Áo dạo này đều cần tiểu Nghiêm hỗ trợ. Hai đứa cứ rảnh là lại đi thư viện học. Ni Áo vì chuyện đóng phim nên việc học trên lớp chậm hơn các bạn nhiều mới cố gắng như vậy. Cháu tìm con bé có chuyện sao? Lát dì bảo con bé gọi lại?"

"Không có việc gì đâu ạ. Dì không cần bảo cậu ấy. Cháu sẽ điện lại sau ạ."

Mã Hải Yến nghĩ còn muốn hỏi thăm tình hình của Tiêu Chiến nữa nhưng chuông điện thoại di động của bà kêu lên, nhìn liếc qua mới nhớ buổi chiều mình có hẹn đi thu âm phim truyền hình mới liền vội vàng tạm biệt Tiêu Chiến rồi cúp máy.

Tiêu Chiến nghe bên kia ngắt máy thì cả người như mất hết sức lực, tay cầm máy nghe vô lực thả xuống. Cảm giác chua xót trong lòng toả ra. Giống như món bảo bối mà bản thân trân quý bị người khác cướp mất, bản thân lại không có cách nào giành lại. Nghe giọng của dì Mã liền biết tên họ Vương kia thường xuyên liên lạc với tiểu mập mạp, còn được gia đình cô yêu quý. Thật giống bản thân trong lúc không đề phòng bị phản bội vậy! Khó chịu muốn chết!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC