12. Biến thân thật ư?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trong phòng.

Ninh Trạch thả người tự do rơi xuống giường đồng thời bộ não cậu trống rỗng. Ông nội là người duy nhất biết về thân thế của cậu. Cậu dám khẳng định từ lúc sinh ra ông nội biết cậu là ai và đến làm gì thậm chí biết được lúc mẹ cậu có thai.

Đôi mắt nhìn thấu tương lai!

Vận mệnh từ lúc sinh ra không thể thay đổi hay từ lúc đến thế giới này không thể thay đổi. Theo lời của bố cậu ẩn sau trong linh hồn cậu là một người khác người đó rất có thể liên quan mật thiết đến cậu. Hồi nhỏ linh hồn ấy đã giết chết cậu một lần nhưng vì sao cậu còn sống? Ông nội đã cứu cậu bằng cách nào?

Cậu muốn biết muốn biết tất cả.

Tấm ngọc..đúng rồi tấm ngọc.

Nhảy xuống giường kéo ngăn tủ ra cậu nâng niu chiếc hộp bên trong chứa nó. Cậu có cảm giác việc này cũng có liên quan tấm ngọc mà ông nội để lại cho cậu.

Nắm chặt tấm ngọc trên tay. Cậu quyết tâm thay đổi vận mệnh của mình!.

Đợi hai ngày nữa thôi! Hai ngày nữa mọi bí mật sẽ được hé mở!.

Đứng ở lầu hai nhìn xuống sân nhà đủ màu sắc hoa cỏ đủ tiếng hót của loài chim. Bỗng thấy buồn cười vì sở thích quái dị của Ninh Trăn anh từng nói sẽ có ngày tụ tập nhiều loại chim quý ở sân nhà khi nó hót khiến mọi người vui vẻ hơn.

Nở nụ cười như ánh nắng ban mai xua tan đêm tối mù mịt sương khói Ninh Trạch hiển hiện như một thiên sứ xuống trần gian dạo chơi nhưng đâu biết nụ cười ấy nguy hiểm thế nào!

Bạn quá khinh thường Ninh Trạch rồi!

Ở một góc khuất xa xa xuất hiện chiếc xe đỗ đấy đã lâu mà chủ nhân của nó vẫn cứ ngồi im như tượng điêu khắc.Nếu Ninh Trạch nhìn thấy sẽ phát hiện trong lịch sử của cậu "anh hung cứu mỹ nhân".

-Ông chủ.- soái ca taxi không hiểu nổi ông chủ tại sao theo dõi cậu ta. Nếu thích thì công khai thoe đuổi bá đạo tổng tài các kiểu chứ mà ngồi nhìn lén với ống nhòm.

-Suỵt.- người đàn ông kia tập trung nhìn cậu qua lớp kính ống nhòm ra hiệu cho soái ca taxi không lên tiếng.

Soái ca taxi hận không thể đến trước mặt cậu bắt cóc cậu rồi diễn một vở kịch anh hùng cứu mỹ nhân chân chính hơn. Cảm thấy ông chủ thật ngu ngốc! đương nhiên đây chỉ là tiếng lòng của anh mà thôi nếu để ông chủ biết thì..rùng mình một cái lẳng lặng nhìn mặt đường.

Lần thứ n Ninh Trạch cậu thở dài. Rốt cuộc tiểu đệ đệ của cậu đã rời xa mãi mãi thay thế là tiểu muội muội. Cậu gào thét trong tuyệt vọng!

Nghĩ nghĩ cậu muốn đi ra ngoài đi dạo một lát nếu không ở trong nhà mốc meo mất. Thay quần áo như thường cậu vừa mở cửa nhà chân trái bước ra một bước nhưng..bàn tay ai đang ôm cái eo cậu đây? Cứng ngắc quay đầu lại phóng to là bản mặt của Ninh Trăn thằng anh tiền tỷ.

-Đi đâu đấy?-lâu lâu mới có một bữa ngủ trưa khát nước quá nên anh mới xuống nhà uống ai dè gặp Ninh Trạch lấp ló rón rén ra khỏi cửa như thằng ăn trộm không yên lòng anh ôm cậu trong 1s.

-Đi chơi.-Ninh Trạch trợn tròn mắt liếc anh.

-Đợi anh. Lâu rồi hai anh em mình không đi chơi..-Ninh Trăn bỏ lại câu này rồi xoay người vào phòng thay quần áo.

-Hừ ! lại phải đợi.- tựa người vào cửa như rắn không xương mà Ninh Trạch cậu không biết có biến thái theo dõi.

Cả hai anh em lên xe. Ninh Trăn tập trung nhìn đường lái xe kệ cậu mở nhạc nhún nhún lắc lắc miệng hát không ra lời. Cứ thế cả đoạn đường hai người hai việc nhưng mục đích chỉ có một: công viên mới mở.

-Nhẹ nhàng ghé sát vào tai anh~ em yêu anh~ mở ra sổ tay tình yêu của anh vào thời khắc này vì anh mà hát lên..- cậu vẫn còn đắm chìm trong bài hát "123 anh yêu em" mà xe đã dừng từ bao giờ.

-Đủ.-Ninh Trăn đau đầu với giọng hát của cậu.Bài hát của người ta tiếng trung mà cậu hát cái tiếng gì vậy?

-Đến rồi hả? xuống thôi.- Cậu tỉnh lắm không xuống thì ngồi ăn vạ cãi cọ với Ninh Trăn hả.

Ninh Trạch đi trước Ninh Trăn đi sau với nhiệm vụ anh tự giao cho mình: vệ sĩ cho em trai.

Bằng sắc đẹp của cậu đi đâu cũng có người nhìn cậu và mỗi lần như thế quanh thân anh tỏa ra khí lãnh lành lạnh. Cái đuôi này chẳng có tác dụng gì ngược lại mọi người càng nhìn cậu bằng con mắt kì kì sao ấy.

-Trung khuyển công ngạo kiều thụ kia mày.- một trong hai em gái vừa nhìn cậu lại nhìn anh vừa nói nhỏ vào tai con bạn thân đừng tưởng cậu không nghe thấy đó nhá.

-Tối hôm qua làm quá đây mà.-con bạn thân cũng không nể nang gì hết nói vô tư.

-Chuyện của vợ chồng nhà người ta mà.- mồm miệng khiêm khiêm tốn tốn mà cái nụ cười chưa rớt xuống đường.

-Thôi thôi đi mày! Em thụ nhìn ai oán mình kìa.- con bạn thân cũng biết điều kéo tay con bạn đi nhanh qua cậu nhưng đừng liếc vòng eo cậu được không?

-Xui xẻo thật! ở trường đã có cặp đôi hủ rồi giờ đi đâu cũng thấy hủ là sao? Phát triển vậy? thấy thụ thấy công như thấy tiền tỷ ấy.- Ninh Trạch dậm chân tại chỗ cau có lẩm bẩm.

-Đi thôi,đứng ngây ra đó làm gì.- Ninh Trăn chủ động cầm tay cậu lôi vào lối ăn vặt.

Xa xa đôi bạn thân một mắt ngắm cảnh một mắt nhìn hai người.Thấy hai người đi trong bầu không khí nồng mặn màu hồng đôi bạn thân này cười tủm tỉm tiếp tục đi kèm theo những lời thảo luận thật là..

-Bỏ tay ra! Em có phải trẻ con đâu.- Ninh Trạch vùng tay khỏi tay anh.

-Em có nhớ lần cuối chúng ta đến đây là bao lâu không?- cậu vùng khỏi tay anh cũng không nói gì.

-Lâu lắm rồi..em không nhớ nữa.- Ninh Trạch cố nhớ lại kí ức nhưng vô ích.

-Em trai..em nên nhớ rằng dù em là ai dù em ra sao nữa gia đình vẫn là nơi để em dựa vào.- xoay người nhìn thẳng vào đôi mắt hút hồn của cậu anh bình tĩnh nói.

-Anh..em biết..em mãi mãi là tiểu tổ tông trong gia đình.- Ninh Trạch cười cười. Liệu được thế không?

-Đi! Đi mua cây kẹo con thỏ đó.- Ninh Trăn xoa xoa đầu cậu như hồi bé anh vẫn thường làm.

-Mua thiệt nhiều nha.-Ninh Trạch cậu lại giở tính tình.

-Hôm nay anh chiều hết.- Ninh Trăn hào phóng trả lời.

-Ngày mai thì sao? Ngày nữa? ngày nữa?.-Ninh Trạch không vui hỏi vặn lại anh.

-Được được.- bất đắc dĩ anh phải giơ tay đầu hàng đứa em trai này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#linhlee