Nói chuyện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lần thứ n nhìn vào trong gương Ninh Trạch cũng dần dần quen thuộc. Nếu cứ tiếp tục như vậy đến cậu cũng không nhận ra chứ nói chi người khác. Trời nóng có thể quay một con heo mà cậu phải quấn quanh ngực cái băng vải này. Áo sơ mi trắng cậu cũng vứt đi hết rồi để không bại lộ,mặc quần áo lúc nào cũng kín kín che che cậu thật sự chịu hết nổi.

Nếu có một ngày ai đó biết cậu là con gái thì sao? Sống mười mấy năm bằng thân phận con trai giờ bảo cậu mặc đồ con gái son son phấn phấn lại còn tình yêu tình ái với một thằng con trai.

Ôi trời! cậu chết mất!

Gia đình cậu..sẽ chấp nhận được không?

Ninh Trạch ngước mắt lên nhìn trời. Những đợt gió khiến cậu tỉnh táo hơn nhiều,ngồi ở ban công nhìn xuống như một tấm bản đồ được thu nhỏ.

Cậu nhảy xuống thì sao?

Mơ mơ màng màng cậu nghe thấy ai đó gọi tên cậu,nghe giọng quen quen hình như là là Mạc Ngôn tên trong ngoài không đồng nhất đây mà.

-Ninh Trạch cậu có biết cậu vừa rồi đang làm gì không?-Mạc Ngôn tức giận gào thét lên

Vẫn chưa định hình được chuyện gì xảy ra,Ninh Trạch nhoẻn miệng cười nhìn Mạc Ngôn đang nổi điên.Nhìn xung quanh cậu mới thấy mình đã vào trong phòng.

-Làm gì?

-Lại còn cười được.- Mạc Ngôn bất đắc dĩ quát cậu.Nếu không phải cậu về đúng lúc thì Ninh Trạch nhảy xuống..nhảy xuống..kết thúc..

-Làm sao vậy?-Ninh Trạch nghiêm túc lại hỏi.

-Đời còn dài tương lai còn rất nhiều thứ mà cậu không biết chưa trải nghiệm qua sao cậu dám chết chứ.-Mạc Ngôn cố gắng giữ bình tĩnh khuyên nhủ Ninh Trạch.

-Tôi chỉ ngồi trên đó thôi chứ tự sát gì?-Ninh Trạch buồn cười cái lí do mà Mạc Ngôn nói.

-Cậu nghĩ tôi đang lấy cớ đùa cậu sao?- giờ đừng ai có ngăn cản Mạc Ngôn đánh Ninh Trạch.

-Tôi không có tự sát.-Ninh Trạch bực mình rống lên.

-Con mẹ nó..cậu không tự sát..cậu nói cậu không tự sát vậy tôi nhìn thấy cái gì? Nếu cậu muốn chết thì đừng lây vạ cho cái phòng này.-Mạc Ngôn nói xong đóng sầm cửa lại.Tại sao Ninh Trạch không thừa nhận cơ chứ?

Vẫn ngồi đấy..thời gian trôi qua đấy..

Ninh Trạch cậu đang suy nghĩ gì?

Thật nực cười! tự sát sao? Đến chuyện cậu biết mình là con gái còn không tự sát thì có chuyện gì khiến cậu tự sát đây?

Ngẫm nghĩ lại cảm giác có gì không đúng. Ninh Trạch nhớ mình đang ngồi trên ban công, suy nghĩ muốn hay không gọi điện thoại cho gia đình nói cho họ biết mình là con gái nhưng..nhưng cậu lại muốn nhảy xuống muốn được tự do muốn kết thúc tất cả!

Chuyện quái gì vậy?

Thế giới này thật kì lạ!

Kể từ khi chuyện cậu tự sát thất bại Mạc Ngôn luôn là cái đuôi theo cậu trừ đi vệ sinh đi tắm 24/24 tình nguyện giám sát cậu. Mấy tuần rồi cậu và Mạc Ngôn chiến tranh lạnh không ai nói với ai nửa câu,biết Mạc Ngôn lo lắng cậu tự sát lần hai cậu cũng không muốn giải thích nhiều. Ai sẽ tin tưởng cậu nói đây.

-Con trai mẹ làm sao đây?- vừa về nhà thấy Ninh Trạch như ngời mất hồn bà cũng sốt ruột.

-Không sao.-nhẹ nhàng lắc đầu bỏ qua ánh mắt lo lắng của mẹ cậu lên phòng.

-Ninh Trạch đâu mẹ.-biết hôm nay cậu về Ninh Nhàn đi làm về sớm hơn mọi ngày.

-Ai chọc tiểu tổ tông nhà mình đây?-Ninh Trăn vừa xuống nhà thấy cậu không nhìn anh thấy là lạ.

-Chuyện nào cũng cần bắt đầu và kết thúc. Giờ là đúng lúc nên kết thúc.- người đàn ông làm chủ gia đình lên tiếng.

-Bố! liệu..được không?-Ninh Nhàn lo lắng hỏi ông.

-Ninh Trạch nó thay đổi rất nhiều về..ngoại hình.-ông cũng không biết rằng nên hay không nên.

Cả nhà đợi cả buổi chiều không thấy cậu xuống nhà,ai cũng lo lắng hết nhưng không dám lên gọi cậu xuống.Ninh Nhàn đi đi lại lại thấy không ổn quyết định đi lên gọi cậu bằng mọi cách.

-Ninh Trạch Ninh Trạch! Mở cửa ra cho chị.-Ninh Nhàn bận rộn gõ cửa bận rộn gọi cậu.

-Chị vào nha.-vì Ninh Trạch không khóa nên Ninh Nhàn cô mới vào dễ dàng hơn.

Nếu thời gian có thể quay trở lại một chút nữa thôi một chút nữa thôi cô đã ngăn cản hành động ngu ngốc của cậu. Tại sao cậu lại tự sát chứ? Chỉ vì cậu biến thành con gái thôi sao? Ninh Trạch em thật ngốc trong nhà không ai ghét bỏ em cả?

Nhìn cậu ngây ngây ngốc ngốc đôi mắt vô hồn nằm trên giường giương mắt theo dõi trần nhà cô càng tức giận hơn. Bước nhanh đến giường kéo cậu ngồi dậy tát nhẹ vào má cậu khiến cậu tỉnh lại nhưng vô dụng. Máu đỏ tươi nhỏ giọt thấm đẫm ga trải giường trắng muốt hiện lên cảnh tượng đối lập mà đau mắt cô. Không thể làm gì khác cô lấy hộp cứu thương giúp cậu băng bó vết thương.Làm xong hết cô đau lòng kéo cậu vào lòng vỗ vỗ nhẹ trên lưng như trẻ con.

-Ninh Trạch đừng làm chị sợ.

-Còn nhớ rõ hồi nhỏ ai đã cướp cây kẹo hình con thỏ của em không? lúc đó em đáng yêu lắm cứ chạy theo chị đòi lại cây kẹo thôi! Chị không trả sao đó em làm gì nhỉ?

-À! Em cứ hôn chị thôi hôn mũi hôn mắt hôn má nhưng miệng vẫn lải nhải đòi cây kẹo đó bằng được.

-Chị thật không hiểu tại sao em cứ đòi cây kẹo đó sau lâu lâu lắm chị mới biết được. Là Ninh Trăn thưởng cho vì em hôm đó ở nhà ngoan lắm.

-Thế nên,Ninh Trạch em có nghe chị nói gì không?

-Ninh Trạch! Ninh Trạch.- vẫn luôn nói lải nhải không biết từ lúc nào cậu đã nhắm mắt lại cô hoảng sợ kêu lên.

Ở dưới nhà ba người cũng không yên ổn là mấy. Lời nói ấy đã hiệu nghiệm Ninh Trạch làm sao chịu được? Trong lúc thất thần lo lắng nghe thấy tiếng hét của Ninh Nhàn mấy người chạy vội lên.

-Bố mẹ anh..Ninh Trạch em ấy ngủ rồi.- Ninh Nhàn thở phào nhẹ nhõm vì cậu chỉ là ngủ.

Nhìn tay cậu quấn băng,đại khái đoán được cái gì hai ba con người thở dài và gọi bác sĩ đến khám cho cậu.

-Chờ Ninh Trạch tỉnh lại rồi nói sau.- Bà mẹ nói với gia đình.

-Nó lớn rồi..phải chịu chấp nhận việc này thôi.-Ông bố mệt mỏi nói.

Sáng hôm sau.

-Đau quá.- mới tỉnh dậy đã cảm giác một cỗ đau đớn từ tay truyền lại cậu nhíu mày rên lên.

-Chuyện gì đây?-lại cái gì nữa đừng nói cậu lại tự sát đó nha.

Thong thả vệ sinh cá nhân cậu mới lết thân thể xuống nhà và chờ đợi cậu là cả nhà trên mặt viết "chúng ta đàm nhân sinh".

Giả vờ ho khan để đánh lảng sang chuyện khác,cậu bắt đầu sắm vai là con trai ngoan,em trai ngoan lấy lòng cả nhà.

-Oa! Hôm nay ai làm đồ ăn đây? Ngon quá ta!.- để chúng minh đồ ăn ngon bất chấp tất cả tay không lấy miếng sườn bỏ miệng nhai.

-Ăn uống đấy! đũa có sao không lấy.- ông bố bực mình nói.

-Thôi ăn đi,cả nhà ăn đi.-bà mẹ đau lòng cậu.

Dọn dẹp xong xuôi,cả nhà lại tiếp tục không khí hôm bữa. Nhưng lần này không khí hắc ám hơn,căng thẳng hơn,sặc mùi thuốc súng hơn cũng không kém mùi yêu thương.

Ninh Trạch biết mọi người sẽ bàn bạc cái gì. Cậu cũng muốn biết chứ? Và thú thật với họ.

-Tinh thần con là con trai nhưng thân thể là con gái. Con không biết mình có bị bệnh tâm thần hay không nhưng điều đó là sự thật. Con mong mọi người đừng chán ghét con bỏ rơi con vì con chỉ thấy mình là quái vật.- Nói đến đây cơ hồ cậu nghẹn giọng lại,cậu không hề che giấu giọng nói thực chất nữa,cậu rất muốn khóc mặc dù cậu đang khóc.

-Cả nhà đều biết.-qua mấy phút mẹ cậu mới lên tiếng.

-Hả?.- đôi mắt to đầy nước mắt ngơ ngác nhìn mọi người trông buồn cười lại đáng yêu hơn.

-Ông nội con là người nói về sự biến đổi của con. Lúc đầu bố mẹ cũng không tin là sự thật cho đến mấy lần con về nhà mới tin vì mùi hương của con rất đặc biệt. Thoải mái đến dễ chịu.-mẹ cậu than thở nói cho cậu.

-Tại sao ông biết được?-cậu rất tò mò điều đó.

-Ông chỉ nói..con không phải là người của thế giới này..con chỉ là chỉ là..-mẹ cậu khóc nức nở đứa con mang thai chín tháng mười ngày sao có thể nói không phải là con mình chứ.

-Chỉ là con ở tạm thời mà thôi.-bố cậu dứt khoát nói thay.

-Tạm thời..là sao?-cậu không tin nổi thế giới này huyền huyễn vậy ư?

-Cụ thể thì ông không nói nhưng đến lúc con đủ 18 tuổi con sẽ biết tất cả.-bố cậu chắc chắn nhìn cậu như thể nói tin bố đi bố nói thật.

-Hai ngày nữa thôi!.-cậu thấp giọng nói cho chính mình nghe.

-Dù em là trai hay gái em cũng là tiểu tổ tông của chúng ta.- Ninh Nhàn cười cười không hề gì.

-Nhà có em gái nhỏ anh không để em thiệt thòi đâu.-Ninh Trăn cũng thoải mái cười.

-Ha hả! em sẽ tiêu hết tiền của anh mà coi.- Ninh Trạch vênh mặt vẫn còn vệt nước mắt chưa khô lên.

-Anh chiều hết.- Ninh Trăn cười càng to hơn.

-Có đôi mắt của chị đây! Chị sẽ biến em thành cô công chúa đẹp nhất trên đời này.- Ninh Nhàn tự tin nói.

-Eo ôi! Kinh khiếp! đừng quên em là con trai đó.-Ninh Trạch nhăn nhăn mũi không hài lòng câu nói của cô.

-Vì cái gì con lại cắt tay tự sát.- mẹ cậu đột ngột lên tiếng hỏi vấn đề chính.

-Tự sát? Con thề với mẹ con không biết.- cậu cảm giác cậu thật oan uổng mà

-Con nói thế là mọi người sẽ tin sao?-bố cậu nhìn thẳng cậu nói.

-Con..con..-cậu tự nhiên cảm giác chột dạ là sao? Cậu đâu có làm.

-Nói đi.- mẹ cậu nhẹ giọng nói

Ninh Trăn và Ninh Nhàn cũng chỉ là người xem.Hai người không biết gì để nói cho em trai mình duy nhất biết chuyện cậu biến thân bố mẹ đã giành trước nói rồi còn đâu. Hai người tình nguyện hay không tình nguyện cũng chỉ làm người xem.

-Con không biết. Cứ mỗi lần con muốn nghĩ về chuyện con sẽ là con gái thì con không biết gì cả cứ như một tầng sương mù che khuất đôi mắt mình vậy. Khi tỉnh lại cũng chỉ nghe từ người khác nói thôi.- cậu cúi đầu như học sinh tiểu học nhận sai lỗi.

-Người khác.-Lần này cả nhà đều tâm linh tương thông.

-Đây..đây là lần thứ hai xảy ra hiện tượng này! Lần thứ nhất là ở kí túc xá Mạc Ngôn kịp phát hiện và cứu con.- cậu có thể không muốn nói sao? Cậu cảm giác đây chỉ là phần nhỏ của câu chuyện tương lai của cậu.

-Từ giờ trở đi cấm con không suy nghĩ về chuyện biến thân nữa.- bố cậu uy nghiêm nói.

-Con muốn thay đổi vận mệnh của mình.- Ninh Trạch quật cường lại đôi mắt của ông bố.

-Thay đổi vận mệnh? Há là có thể làm được?-giọng nói sắc bén hơn mọi thường khi ôn ôn nhu nhu nói chuyện với cậu.

-Ông nội từng nói chuyện gì cũng làm được nếu cố gắng hết sức.-quanh thân cậu tỏa ra sức chiến đấu mãnh liệt như con nhím đầy mình gai nhọn.

-Con quá ngây thơ..nếu thay đổi được thì hồi nhỏ con cũng không chết.-bố cậu tức giận đến nỗi lên cả óc cũng chưa phát hiện mình nói sai điều gì.

-Hồi nhỏ..chết..con đã chết một lần?.-tuy là câu hỏi nhưng lại là câu khẳng định,cậu chưa bao giờ nghĩ giấc mơ đó là sự thật là điềm báo cho cậu.

-Bởi con không là người thế giới này nên..-mẹ cậu thở dài giải thích nhưng còn chưa nói hết cậu đã chen ngang.

-Nên ở sâu trong linh hồn con muốn chết.- lấy hết sức cậu mới bình ổn nhịp thở của mình.Tại sao lại phức tạp hơn cậu tưởng?

-Đúng vậy!.- coi như hết tất cả bí mật.

Ninh Trăn và Ninh Nhàn cũng rơi vào vô hồn. khả năng lỗ tai của mình có vấn đề gì không? Hai anh em nhìn nhau và đáp án chỉ có một: không.

-Con nhất quyết không làm con gái bằng mọi giá.- cơ hồ "bằng mọi giá" cậu nghiến răng nghiến lợi bài trừ từ kẽ răng.

-Ninh Trạch.!!!

-Bố mẹ đừng cản con,con sẽ có cách riêng của mình.- cậu nói cậu có cách riêng của mình cách gì đây? Chỉ có cậu biết cậu tự dối lừa mình.

-Lên phòng đi.- bố cậu mệt mỏi ngả lưng vào ghế mềm mại.

-Lên đi con. Cả hai đứa nữa.- mẹ cậu cũng rất mệt mỏi xua đuổi các con về phòng mới đưa mắt nhìn người chồng.

-Dựa theo tự nhiên đi thôi.- ông nhắm mắt lại dưỡng thần không biết suy nghĩ cái gì.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#linhlee