7.Biến hóa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ninh Trạch chạy vụt vào phòng chốt cửa lại. Hiện giờ tâm trạng cậu rất rối bời giấc mơ đó như một đoạn phim chạy chầm chậm trước mắt. Ông nội muốn nói gì với cậu,cậu không nhớ rõ nội dung nhưng cậu chắc chắn nó rất quan trọng với cậu. Rất quan trọng!

"Chính cháu sẽ quyết định cuộc đời của mình".

Đây là câu duy nhất cậu nhớ! Cậu dự cảm có điều không tốt xảy ra với chính cậu với chính cậu!

Ninh Trạch đi đến bên cửa vén rèm lên ánh mặt trời chói sáng khắp căn phòng một màu khiến cậu nhói mắt nhức nhối. Giơ tấm ngọc lên những tia nắng len lỏi qua hiện lên rõ một vật mà cậu cũng không rõ.

Bí mật của tấm ngọc này chỉ vậy thôi sao? Hình như là...là gì cậu không còn nhớ rõ khi ông nội nói chuyện với cậu trong giấc mơ.

Cô gái đó là ai? Tại sao lại giống mình nhưng lại tên..tên..

Lật đi lật lại xem đi xem lại trên tấm ngọc còn bí mật gì nữa nhưng xem xét qua nửa buổi cũng vô dụng.

Vứt sang một bên cậu xốc chăn lên giường ngủ một giấc, kệ đi!

***

Thong thả vào kí túc xá cậu thu xếp mọi thứ sau đó..nằm kềnh ra ngủ. Dạo này cậu rất hay ngủ ngủ rất nhiều,mới bước chân vào bệnh viện cậu còn nghĩ ra mọi tình huống cẩu huyết để tăng thêm tâm lí mạnh chấp nhận cậu bệnh gì đó? Kết quả cậu quả thật suy nghĩ nhiều. Đến tuổi ăn tuổi lớn tuổi ngủ tuổi chơi là bình thường – câu nói của ông bác sĩ.

-Đến nhanh vậy?- Thạch Mã thò đầu ra khỏi màn nhìn cậu hỏi.

-Đến sớm hơn tôi cậu còn nói?- cậu cũng không phải dạng dễ khi dễ.

-Tô Đức, Mạc Ngôn ra ngoài tìm ăn rồi nếu cậu đi nhớ mang về cho tôi một phần.- dứt lời con ngựa điên rụt đầu vào ngủ tiếp.

-Hừ!.- cậu bước nhanh vào nhà tắm xử lí thân thể sạch sạch sẽ mới ok.

Đứng dưới vòi hoa sen mặc cho dòng nước chơi đùa chạy nhảy cậu muốn yên tĩnh một chút để suy nghĩ vì cái gì vì cái gì cậu có ngực!

Ngực thì ai mà chả có nhưng quan trọng là đây là ngực cuả con gái không phải kiểu lồi lõm quyến rũ mà là đang giai đoạn phát triển.

WTF? Cái quái gì đang đến với cậu. Từ lúc nào? Nhắm mắt hồi tưởng lại bản thân biến hóa khi nào, ừ, hình như là..trừng lớn mắt nhìn vào gương cậu ngoắc ngoắc khóe miệng. Ngủ thôi mà cũng gây ra động trời như vậy sao? ĐM. Thảo nào cậu cảm giác là lạ ở đâu?

Cô gái đó là chính mình!

Cô gái đó là chính mình!

Cô gái đó là chính mình!

Thế giới này thật đáng sợ!!!

Tiểu đệ đệ của cậu sắp xong đời rồi! mười mấy năm làm bạn với nhau nói một cái nói một cái là đi rồi! cậu sắp biến thành con gái! Biến! biến! biến!

Mông lung như một trò đùa!

Đặt tay lên ngực mình và cảm nhận mềm mềm và lạ lạ. Bao năm qua mong ước một cô bạn gái nhưng giờ sao được? khi biết mình biến thành con gái cậu vẫn bình tĩnh mà chấp nhận như thể..vốn dĩ cậu là nữ. Điên mất thôi! Ninh Trạch mày mãi mãi là nam cho dù thân thể biến thành nữ. Càng nghĩ cảm thấy mình điên luôn rồi.

Tắt nước đi,gạt giọt nước đọng trên tấm gương kia, nhìn vào là một khuôn mặt giống hệt con gái. Đây là lí do cậu không có một cô bạn gái có bạn gái nào có thể nhìn vào khuôn mặt cậu mà không thấy tự ti mà đi yêu cậu? Vận mệnh sao? Ninh Trạch không tin nhưng biết làm sao? Tin hay không tin thì có ích gì? Giọt nước mắt từ khóe mắt cậu chảy xuống nhẹ nhàng rơi xuống hòa lẫn với nước.

Chỉ vài ngày mà cậu biến thành như vậy? Tiểu đệ đệ của cậu sẽ biến thành tiểu muội muội.

Ninh Trạch mày cố lên! Tao không tin chỉ có vậy?

Tuy bây giờ cậu không biết được nhiều nhưng thái độ gia đình khi ngửi mùi hương trên cơ thể cậu,thái độ của Ninh Trăn khi nhìn về tấm ngọc thần bí và cả những giấc mơ.

Cậu sẽ không để yên!

Cậu không phải là người hiền lành. Có thù tất báo. Ách..lạc đề.

Cậu không phải là người hiền lành. Bằng mọi cách đào móc bí mật ấy!.

Thông thoáng đầu óc xong cậu lau sạch thân thể không tiếc thương những giọt nước phụ trợ lên thân thể tuyệt đẹp này. Ngực cũng không lớn chỉ có thể nói mới nhú lên nhưng cũng không vì vậy mà cậu thả rông phải mua dải băng mới được!

Quyết định vậy, cậu huýt sáo nhẹ nhàng bước ra.

Trên người cậu mặc chiếc áo phông ngắn tay in chữ FUCK dưới mặc quần đùi màu trắng lộ hai chân thẳng tắp trắng nõn khiến hai con người đang nói nói cười cười rớt mất cằm.

Mở miệng đầu tiên là một cô gái lạ. Màu da trông rất khỏe hơi đen bím tóc lệch sang bên toát lên vẻ hoạt bát,linh động. Đôi mắt một mí híp mắt lại rất giống xà nhìn con mồi,môi tô màu son hồng cam lộ độ sắc bén. Nói chung rất: sợ.

-Con ngựa điên nhà anh, dám nói dối tôi! Thế đây là ai? Cô ấy là ai khai mau.- câu từ từ kẽ răng mà ra nhưng khuôn mặt cô lại rất bình tĩnh.

-Thẩm Tĩnh? Chào cậu.- từ từ ngẫm nghĩ lại tên bạn gái của Thạch Mã.

-Đây là bạn trai anh.Ác, là bạn cũng phòng với anh.- Thạch Mã lỡ lời nói.

-Thế đây là Ninh Trạch rồi! hiha vừa nãy chỉ là hiểu lầm.- Thẩm Tĩnh cười hòa.

-Không sao, nãy chỉ là hiểu lầm tôi cũng quen rồi. Hai người cứ nói chuyện đi tôi ra ngoài một lát.- Ninh Trạch cũng không phải người mù muốn làm bóng đèn.

Cậu lướt qua hai người gần bước ra khỏi cửa quay đầu lại nháy mắt ra hiệu cho Thạch Mã: cần nắm bắt thời gian nhé! Kiên cường vào, tôi ủng hộ cậu.

Cậu không dám biểu đạt ánh mắt sung sướng khi người gặp họa. Nghĩ vừa rồi biểu hiện của Thẩm Tĩnh con ngựa điên khá bận đây.Tô Đức có Thạch Mạ quản, Thạch Mã có Thẩm Tĩnh quản còn Mạc Ngôn. Cái tính cách ngoài lạnh trong nóng giả nai của cậu ta có chó mới yêu. Ha hả. Còn cậu ai mà được cậu yêu là phúc mười mấy đời của người đó.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#linhlee