BONG BÓNG CẢM XÚC?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


- Thấy hai đứa bên nhau, nội vui lắm. – Hi lão phu nhân tâm tình với Uyển Thư. Nhìn ra ngoài, Cao Kỳ đang phụ bố mẹ cậu dọn dẹp, bên cạnh còn có Mạnh Đông. – Từ bé, bà đã chăm nó, bố mẹ nó suốt ngày chăm chăm vào công việc, nên thằng bé chỉ có thể tâm sự với bà thôi. Tính thằng nhỏ khép kín, có vui hay buồn cũng để ở trong lòng. Nó không nói ra, nhưng bà thấy tình cảm của nó dành cho cháu. Ánh mắt của nó bà không nhìn lệch đi đâu được.

- Dạ, cháu... - Uyển Thư hơi cảm thấy áy náy, ban đầu cô cũng đã lường trước được điều này, rằng mọi người trong nhà sẽ tin vào chuyện cô thật sự là bạn gái của anh... "Không lẽ, Cao Kỳ có học lớp diễn xuất, diễn đến cả ánh mắt thâm tình... Đúng là tài thật" – Uyển Thư nghĩ.

- Bà biết... Thật ra, bà ở bên nó bao năm rồi, bà cũng đã từng này tuổi, bà hiểu tâm tình của các cháu... Chỉ là, thằng bé này, bên ngoài nhìn nó mạnh mẽ vậy thôi, chứ bên trong của nó loạn. Vì lòng nó loạn, nên nó cứ thích tạo vỏ bọc ngoan cường bên ngoài... Tình yêu ấy mà... chẳng có lý luận nào có thể giải thích được, cũng chẳng có công thức đâu cháu à. Cái quan trọng, là cảm giác khi ở bên cạnh nhau thôi. Hồi bằng tuổi cháu, bà cũng bâng khuâng, cũng rạo rực. Ai mà chẳng sợ bị ảo tưởng, rồi tổn thương đến vỡ vụn. Chỉ là... nếu cảm giác ban đầu của cháu và cảm giác hiện tại của cháu đều hướng về một phía, hãy cân nhắc thật kỹ. Ngày đó, bà cũng đã từng chối bỏ cảm giác của mình rất nhiều, cũng từng nghĩ bản thân chỉ giống như đang trong bong bóng, lúc nào cũng lơ lơ lửng lửng... Nhưng mà, ông của thằng bé đã nắm tay bà, ông không nói gì nhiều, nhưng bà cảm nhận được, ông là đang chứng minh cho bà biết, bà là đang ở trong tim của ông, không phải trong bong bóng cảm xúc của chính mình... Cháu hãy đặt tay lên tim mình, nhắm mắt lại và tự hỏi, cảm giác của cháu... trước giờ có phải đều là một không?

- Cháu... bà ơi... cháu... - Uyển Thư ngập ngừng, cô không muốn tổn thương bà nội. Thực ra, cô biết bà đã cảm nhận được cô với anh chỉ là diễn kịch, nhưng lời bà nói, thật ra không phải không có lý... Có lẽ bà nhìn thấu được mối quan hệ của cả hai, nhưng bà cũng đương nhìn thấu được ánh mắt của cháu trai bà...

- Cháu có trách bà nói quá nhiều không?

- Dạ không ạ. Cháu rất thích nói chuyện với bà... - Uyển Thư trả lời ngay.

- Ngoan quá, người già ấy mà, hay lắm lời... Ta không muốn cháu cảm thấy khó xử, cũng không muốn tạo sức ép gì cả. Chuyện tình cảm tưởng xa mà gần... Có người cho rằng chuyện tình cảm phức tạp, sẽ ảnh hưởng thứ này hay thứ khác, người này hay người khác... Nhưng cháu chỉ cần nghĩ nó thật đơn giản thôi... Là yêu hay là không yêu, thực ra cốt lõi chỉ có như vậy... Vốn dĩ đó chỉ nên là chuyện của hai người thôi, chẳng phải sao? – Bà vuốt tóc cô.

- Cháu không muốn bản thân trở nên yếu mềm, cũng không muốn bản thân trở nên mơ mộng, cháu... cháu càng không muốn phải lừa dối, lừa dối người khác, hay là lừa dối chính mình...

- Có một số chuyện, không cần phải nói rõ ràng thì mới là hiểu... Hôm nay thấy Kỳ dắt cháu về, bà rất mừng... Khoan hãy nói về chuyện tình của hai đứa như thế nào, cháu đã là một người rất đặc biệt, cháu biết không?

- Cháu sao? – Uyển Thư ngẩng mặt lên.

- Kỳ nó chẳng bao giờ chịu dắt bạn gái về cả. Bố mẹ thằng nhỏ năm lần bảy lượt bắt nó xem mắt, thành ra nó chẳng chịu về nhà chơi nữa... Thằng bé cứng đầu lắm, bà còn lo bà sẽ chẳng thể nhìn thấy bạn gái của cháu bà ra sao... Hôm nay Kỳ lại dẫn cháu về, lại còn là đúng hôm sinh nhật. Nên bà biết, cháu là một người rất đặc biệt với thằng bé. – Nghĩ một lát, như nhớ ra điều gì đó, bà nói tiếp – Kỳ có bao giờ dẫn cháu cùng ra công viên không?

- Dạ có ạ, tụi cháu còn chơi vòng xoay ngựa gỗ nữa...

- Vậy sao? Thằng nhỏ thích ra công viên lắm, nhưng chỉ toàn ra một mình thôi. Có lần bà hỏi thì thằng bé bảo công viên là căn cứ của nó, nó không thích dẫn quá nhiều người ra công viên, trừ bà với thằng bé Đông, thì cháu là người đầu tiên đấy.

- Dạ vâng... cháu... hiểu rồi ạ...

- Hôm nay có lẽ bà đã nói rất nhiều... Bà không phải muốn gượng ép cháu đâu...

- Cháu hiểu ạ.

- Có thời gian thì nhớ thường xuyên về đây chơi nhé. – Bà nội nắm tay Uyển Thư.

- Hai người nói chuyện gì mà vui vẻ thế?

- Chỉ tâm sự thôi. Hai đứa nhớ rảnh thì ghé thăm bà nhé.

- Vâng ạ, bà nội. – Cao Kỳ ôm bà.

- Đứa cháu ngốc này... - Bà xoa đầu anh. Dù có lớn thế nào đi chăng nữa, thì anh vẫn mãi là cháu nội bé bỏng của bà thôi.

.

- Cảm ơn em, hôm nay anh đã rất vui. – Cao Kỳ nhìn sang Uyển Thư, tay vẫn nắm tay cô.

"Anh ấy vẫn chưa thoát khỏi trạng thái đó nhỉ? Rõ ràng là chỉ diễn thôi... diễn, diễn thôi, có lẽ chưa ra khỏi khuôn viên của Hi gia, xung quanh đây có lắp camera chăng?... Sao mình cứ có cảm giác chân thật thế nhỉ? Tỉnh táo, tỉnh táo lại Uyển Thư" – Uyển Thư đấu tranh tư tưởng trong lòng, nhưng ngoài mặt thì vẫn cố tỏ ra bình tĩnh, quay sang Cao Kỳ cười một cái.

- Có muốn đi ăn gì không? Mì nhé.

- Cũng được.

.

Cả hai dừng chân tại một tiệm mì nho nhỏ, nằm trong một con hẻm không mấy nhộn nhịp, nếu không nói là tách biệt với thành phố phồn hoa rực rỡ ngoài kia. Vừa mở cửa, chủ quán đã nhận ra ngay Cao Kỳ, ông chủ mỉm cười thật tươi, nói: "Lâu quá rồi mới thấy cháu ghé, ngồi đi, cháu ăn gì. Hôm nay dẫn bạn gái đến đấy à?".

Uyển Thư sau khi nghe thì hơi cúi đầu chào, nói:

- Dạ, chúng cháu chỉ là bạn thôi ạ.

- Không cần phải ngại đâu. – Chủ tiệm cười hiền. Cháu ăn gì? Cao Kỳ vẫn như cũ phải không?

- Dạ, vâng – Cao Kỳ cười.

- Cho cháu... - Uyển Thư lần đầu đến đây nên nhất thời không biết chọn món gì, cô cứ nhìn vào menu, rồi nhìn qua Cao Kỳ.

- Em muốn thử món mà anh hay dùng không?

- Cũng... cũng được ạ.

- "Anh ấy dịu dàng quá, rõ ràng là đã ra khỏi Hi gia một đoạn rồi còn gì, sao anh ấy vẫn chưa thoát vai nhỉ, lại còn vẫn giữ xưng hô như thế... Có lẽ nào... Không đâu, mình với anh ấy gặp nhau chưa được bao lâu... Làm sao mà có thể nảy sinh tình cảm được... Chắc là hôm nay sinh nhật, nên anh ấy đột nhiên trở nên dịu dàng không chừng... Thật là..." – Uyển Thư ngơ ra, bên ngoài bất động, còn bên trong thì những dòng suy nghĩ xáo trộn đang thi nhau nhảy múa trong đầu. Rồi cô nhớ lại lời lúc nãy Hi lão phu nhân đã nói: "Cháu hãy đặt tay lên tim mình, nhắm mắt lại và tự hỏi, cảm giác của cháu... trước giờ có phải đều là một không?".

/Em vẫn sợ tình mình như bong bóng

Cứ bồng bềnh, rồi lơ đãng vỡ tan

Em không muốn trói mình vào bong bóng

Bong bóng sẽ vỡ khi cảm xúc dâng tràn

Em nghĩ em đang cần một khoảng lặng

Bởi mọi thứ, diễn ra quá đỗi nhanh

Em không chắc, nên chỉ đành im lặng

Chẳng dám đoán, liệu anh có dỗ dành?/

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net