Chương 177

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong phòng dành cho khách, hai người Hoắc Lâu và huynh muội Trình thị đứng quanh giường, nhìn chằm chằm người bị thương, mỗi người một biểu cảm.

"... Người này là Đệ Ngũ Thành đây mà." Trình Thiếu Cung vừa nghi hoặc vừa sợ hãi, "Huynh không nhớ nhầm chứ."

Thiếu Thương nói: "Huynh không nhớ nhầm đâu, chính là Đệ Ngũ Thành." Dù mặt sưng vù như cái đầu heo nhưng đúng là người đó rồi.

Đúng Đệ Ngũ Thành mới rắc rối! Đầu Trình Thiếu Cung phình to như cái đấu: "Nếu huynh nhớ không nhầm, Đệ Ngũ Thành đã..." Cậu nhìn Hoắc Bất Nghi, "Rời đô thành cùng Viên Thận."

Hoắc Bất Nghi trầm ngâm, đoạn hỏi: "A Nghiêu, cậu kể đầu đuôi đi."

Lâu Nghiêu tự biết sự việc không ổn, vội kể lại: "Năm sáu hôm trước, đệ tuần tra xóm làng xung quanh như mọi khi, lúc đi tắt qua ngọn núi nhỏ phía đông, gia đinh phát hiện người này nằm dưới chân núi. Vì thấy ông ta ăn mặc không tầm thường, trên tay có vết chai cầm đao kiếm thường xuyên, đệ đoán ắt hẳn trong chuyện này có ẩn tình, bèn đã đưa ông ta về phủ chữa trị. Không ngờ vết thương của ông ta quá nặng, máu thịt bầy nhầy chưa nói mà còn bất tỉnh tới tận bây giờ. Đệ đã đổi mấy vị đại phu giỏi về ngoại thương, còn mời danh y ở huyện bên tới, nhưng trước sau vẫn không khá lên, chỉ thỉnh thoảng nghe ông ta thều thào gì mà 'mau đi báo tin', ngoài ra đệ hoàn toàn không biết lai lịch của ông ta."

"Ngọn núi nhỏ phía đông? Là núi Kê Minh?" Hoắc Bất Nghi hỏi.

Lâu Nghiêu đáp phải.

Trình Thiếu Cung cảm thán: "Không ngờ tuyệt thế cao thủ như Đệ Ngũ Thành lại rơi xuống núi!"

"Đáng nhẽ phải lôi huynh đi thăm dò cùng mới đúng, để xem huynh còn nói như vậy được nữa không." Thiếu Thương tức giận, "Núi Kê Minh không cao hơn sườn núi ở hậu viện nhà mình đâu, chớ nói Đệ Ngũ Thành, dù A Trúc với Âu nhi cũng không thể ngã xuống!"

Trình Thiếu Cung sờ trán: "Phải rồi, không phải Hoắc Hầu có thuộc hạ giỏi truy vết à? Chi bằng mời Lâu Huyện lệnh đem y phục Đệ Ngũ đại hiệp đã mặc hôm đó ra, để trinh sát dưới quyền Hoắc Hầu nhìn xem thế nào."

Thiếu Thương đáp ráo hoảnh: "Huynh đúng là giỏi quá ta."

Hoắc Bất Nghi mỉm cười. Từ nhỏ Lâu Nghiêu đã luôn nhiệt tình hiếu khách, ân cần chu đáo.

Không đợi Trình Thiếu Cung tự đắc, Lâu Nghiêu đã lúng túng nói: "Chuyện... chuyện ấy, hôm vị đại hiệp này vào phủ, người hầu thấy y phục của ông ta bẩn thỉu nên đã đem giặt sạch, cũng đã khâu vá lại rồi."

Trình Thiếu Cung không nói nổi nữa.

Hoắc Bất Nghi lắc đầu, giơ tay xắn tay áo lên, cúi người kiểm tra vết thương của Đệ Ngũ Thành, từ cổ cho tới trước ngực, rồi sau đó đến hai cánh tay, nhất là những vết thương chằng chịt ở trên tay Đệ Ngũ Thành - đầu ngón tay trắng ngần chạm vào từng vết thương đỏ hỏn và lòng bàn tay đầy vết chai sạn, chàng tỉ mẩn kiểm tra, vẻ mặt dần nghiêm trọng.

"Sao rồi sao rồi?" Thiếu Thương bị bào huynh bảo thủ chặn ngang trước giường cách hai bước, đành rướn cổ truy hỏi.

Hoắc Bất Nghi thả tay áo xuống, trầm giọng nói: "Vết thương trên người Đệ Ngũ Thành nhìn có vẻ giống bị rơi xuống núi, nhưng thực chất là do lăn xuống vách đá lởm chởm. Dưới những vết thương ấy còn có vết sẹo do mũi cong sắc bén gây nên..." Chàng chỉ vào nơi biến dạng mờ nhạt ẩn dưới một vết sẹo máu to tướng, ấn đường nhíu chặt, "E rằng chúng ta cần phải đến thăm hai ổ bảo kia một chuyến."

"Đệ Ngũ đại hiệp chạy thoát từ hai ổ bảo kia ư? Sao có thể." Lâu Nghiêu thốt lên, ngay sau đó bừng tỉnh, "Đại ca, không phải đệ nghi ngờ huynh đâu."

Trình Thiếu Cung nhấm nhẳn đáp: "Dù ngoài miệng huynh nói không nghi ngờ, nhưng chắc trong lòng đã có hoài nghi."

Lâu Nghiêu nào giỏi miệng mồm, mặt lập tức đỏ bừng.

Thiếu Thương nổi đóa: "Tam huynh nói bậy gì thế, A Nghiêu chỉ buột miệng nói, đừng có chụp tội lung tung!"

Thiếu Cung cười không đáp, Thiếu Thương nhận thấy Hoắc Bất Nghi bắn mắt nhìn sang, bèn hít sâu một hơi: "Ý muội là, không phải chuyện này quá hiển nhiên à. Thứ nhất, Đệ Ngũ Thành bị thương nặng thế này thì chắc chắn không thể đi đường dài được, như vậy người hại ông ta phải ở ngay khu vực xung quanh. Thứ hai, địa hình nơi này bằng phẳng, trong chu vi trăm dặm chỉ có hai ổ bảo đó được đắp bằng đá nhọn gồ ghề, hòng mục đích ngăn địch. Thứ ba, Đệ Ngũ Thành có võ công cao cường, với thân thủ của ông ta còn có thể làm hại đại tướng triều đình trong vòng vây trùng trùng tinh nhuệ, nếu chỉ là hạng bình thường thì bao vây ông ta thế nào được?"

Lâu Nghiêu ồ lên: "Hóa ra là thế, vậy chắc chắn hai ổ bảo kia khả nghi nhất rồi... Giờ chúng ta cần làm gì đây?" Hắn chần chừ, "Nói gì ta cũng là Huyện lệnh, có lẽ đến cửa hỏi thăm ắt sẽ không sao."

Thiếu Thương phản đối theo trực giác: "Với vọng tộc địa phương có tư binh, huynh đâu thể nói lục soát là lục soát, huống hồ chắc chắn sẽ có nhà không liên quan. A Nghiêu huynh cứ thế đắc tội với người ta thì sau này sẽ khó xử lắm. Theo ta thấy, chi bằng sai người đi tìm Thái thú xin một thủ lệnh."

Trình Thiếu Cung bật cười: "Thiếu Thương muội nghĩ kỹ chưa, cứu người không chậm trễ một khắc, ít nhất mất bốn năm ngày cả đi cả về đến lỵ sở quận An Quốc, chỉ lỡ một giờ nửa khắc là Viên Thận sẽ đi tong cái mạng."

Thiếu Thương ngoái đầu: "A Nghiêu huynh vẫn nên nhanh chóng đến cửa đi, cứu mạng quan trọng hơn."

Lâu Nghiêu: ...

Hoắc Bất Nghi mỉm cười, ấn đường nhíu chặt cuối cùng cũng thả lỏng. Chàng nói: "Không cần rắc rối như vậy. A Nghiêu, lát nữa cậu sai hai người đưa Đệ Ngũ Thành tới hai ổ bảo kia. Cứ nói Viên Thận trưởng tử của Viên thị Giao Đông mất tích đã lâu, người này có thân phận cao quý, lại được bệ hạ coi trọng nên không thể lơ là hời hợt, xin hai vị gia chủ hỗ trợ tìm kiếm."

Lâu Nghiêu vẫn còn hoang mang: "Nếu hai nhà đó thật sự cho người lục soát thì chúng ta vào ổ bảo thế nào?"

"Cậu cứ nói, sáng sớm nay Đệ Ngũ Thành đã tỉnh, nói Viên Thận rơi vào tay nhà họ."

"Đệ Ngũ Thành nói thế lúc nào? Với cả ông ta cũng đã tỉnh đâu." Lâu Nghiêu càng hoang mang.

"Không phải không tỉnh, mà là ngất đi trên đường chạy đến ổ bảo." Hoắc Bất Nghi rất kiên nhẫn.

Huynh muội Trình thị a lên. Khóe miệng Thiếu Cung giật giật: "Ý hay, dù gì Đệ Ngũ Thành cũng chưa tỉnh, nói dối cũng không ai biết. Lâu Huyện lệnh cứ nói Đệ Ngũ Thành cam đoan ổ bảo nhà họ đã bắt Viên Thận, ắt hẳn không có ai phản bác."

Thiếu Thương lo âu: "Nếu bọn họ khăng khăng không thừa nhận thì sao, liệu có bứt dây động rừng, làm hại tính mạng của A... Viên công tử không?"

Hoắc Bất Nghi chậm rãi vuốt tay áo xuống: "Mấy ngày qua A Nghiêu rầm rộ tìm danh y, muốn bứt dây cũng đã bứt rồi. Nếu hiện tại bọn chúng chưa giết Viên Thận vậy ắt hẳn có lý do không thể giết, cho nên lúc này cũng sẽ không giết."

Thiếu Thương yên lòng.

Lâu Nghiêu nói là làm, lập tức sai người khiêng Đệ Ngũ Thành đi, Thiếu Thương cũng định đi cùng, nào ngờ Hoắc Bất Nghi nói: "Thiếu Cung đi cùng A Nghiêu đi. A Nghiêu, cậu chỉ cần kiên quyết đòi Viên Thận từ bọn họ là được. Thiếu Cung, cậu đứng sau quan sát kỹ hai nhà đó đối đáp thế nào. Hai người đi nhanh về nhanh, dù hai nhà đó trả lời ra sao cũng phải nhanh chóng quay về báo cáo lại với ta."

Thiếu Thương không vui, nhưng không tiện làm mất mặt Hoắc Bất Nghi trước mặt người khác.

Trình Thiếu Cung xót xa cho quãng thời gian nhởn nhơ chết nhanh như gió, bất đắc dĩ theo Lâu Nghiêu lên đường, Thiếu Thương đứng sau lải nhải: "Tam huynh nhớ nhìn kỹ đó nha, lấy ra bản lĩnh xem tướng của mình ấy..."

Thiếu Cung hậm hức: "Nói ít thôi, toàn do lỗi của muội cả, hại huynh phải chạy khắp nơi!"

"Sao lại là lỗi của muội!" Thiếu Thương bất mãn.

"Hôm nay vi huynh phải nghe lệnh của vị hôn phu tiền tiền nhiệm của muội, theo vị hôn phu tiền tiền tiền nhiệm của muội đi tìm vị hôn phu tiền nhiệm của muội, muội nói xem có phải là lỗi của mình không!"

Trình Thiếu Cung phất tay bỏ đi. May mắn cậu chỉ có một người em gái, nếu thêm mấy người nữa ắt bản thân phải xuất gia tu hành mất.

...

Hai ổ bảo tọa lạc tại nơi tiếp giáp giữa hai châu Dự Từ, cách huyện thành huyện Diêu bảy tám mươi dặm, hai bên cách nhau không xa, cùng lắm chỉ năm sáu dặm, nối ba địa điểm lại rồi nhìn từ trên cao xuống sẽ giống một tam giác cân dài hẹp.

Nghe nói hai ổ bảo này được xây từ thời Tiên Tần - có một cặp anh em bỗng nhiên phát tài, tới đây an cư lạc nghiệp, nào ngờ sau khi thống nhất thiên hạ, Thủy Hoàng đế đã thực thi mạnh mẽ phương pháp cổ dề trong việc hành thương, yêu cầu tất cả thanh niên trưởng thành phải ở riêng theo quy chế, thế là cặp anh em này đã xây nên hai ổ bảo cách nhau không xa.

Rồi sau bao lần chiến loạn, triều đại đổi thay, hai ổ bảo cũng lần lượt đổi chủ và xuống cấp, nay được hai gia tộc nâng cấp mở rộng, một nhà họ Lý, thản nhiên tự xưng là hậu nhân của tổ sư Đạo gia, một nhà họ Điền, cũng bắt chước tuyên bố nhà mình là hậu duệ của vương thất nước Tề. Truyền thống đặc sắc, không để trong nhà hưởng ké hào quang của tổ tiên thì đâu thể tự xưng là nhân sĩ thịnh vượng.

Lâu Huyện lệnh dẫn theo người bị thương và cậu thầy bói, run run chạy đi lừa người ta; Thiếu Thương lo lắng đưa mắt nhìn bọn họ rời đi, sau đó xoay người tới thư phòng định hỏi Hoắc Bất Nghi, ai dè lại thấy Hoắc Bất Nghi cho triệu thuộc hạ, nghiêm nghị ra lệnh.

"... Trương Thiện, ngươi cầm thủ lệnh của ta đến những lỵ sở phía tây mượn binh, có bao nhiêu mượn bấy nhiêu, trong vòng hai ngày sẽ hoàn trả đầy đủ. Lương Khưu Khởi, ngươi phi ngựa nhanh chóng tới đại bản doanh Duyễn Châu tìm Âu Dương phu tử, bảo ông ấy truyền lệnh đến các châu huyện, nếu có tin về đội ngũ của Thái tử thì lập tức chặn lại, không được đến Dự Châu! Lý Tư, ngươi đi tìm Lương Châu mục, bảo ông ta tạm không cần để ý đến phía tây nữa, nhanh chóng dẫn quân đến đây. A Phi, ngươi đi một chuyến dọc theo phía đông, báo hiệu cho các Thái thú Huyện lệnh, nhất định phải đề phòng có kẻ ám sát Thái tử."

Bốn người không một chút do dự thắc mắc, lập tức ôm quyền lĩnh mệnh rời đi. Thiếu Thương hốt hoảng, Hoắc Bất Nghi trông thấy nàng, nói: "Em đến đúng lúc lắm, kiểm tra xem trong tay em còn lại bao nhiêu hỏa khí, có bao nhiêu đem ra hết. Nếu có tích trữ vật liệu thì hai ngày nay gấp rút chế tạo. Ta nhớ trong đoàn của em có vài thợ mộc tay nghề rất khá, cho ta mượn đi."

Lời Thiếu Thương muốn nói tắc lại trong cổ họng, cuối cùng không nói gì, xoay người căn dặn người dưới. Trong lòng thầm ghi nhớ, để đấy phải nói với Lâu Nghiêu, cùng là đại nhân quan lại càng phải biết nhìn sắc mặt của cấp trên, nếu xảy ra chuyện cấp bách, bầu không khí căng thẳng thì đừng hỏi nhiều, cứ làm trước rồi tính sau.

Nàng quay về viện nơi đội ngũ nhà mình dừng chân, đầu tiên di chuyển những người bị thương, giao cho quản sự Lâu gia thu xếp; sau đó để các gia tướng hộ vệ đã nghỉ ngơi mấy ngày chỉnh trang dây cung đao ngựa, đề phòng tái chiến; sau đó kiểm tra hỏa khí còn dư, đồng thời lấy dầu hỏa muối diêm và hỏa dược giấu ở áp chót các cỗ xe ra, đích thân đốc thúc việc chế tạo vũ khí bí mật.

Một loạt hành động ấy đã kinh động đến Hà Chiêu Quân, nàng ta gắng gượng cơ thể vẫn đang còn yếu, sai các nô tỳ đưa mình đi tìm Thiếu Thương. Thiếu Thương vội mời nàng vào trong phòng, giải thích ngắn gọn rồi trấn an: "... Chính là như vậy. Thực ra ta cũng không rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng Hoắc đại nhân làm thế tất có lý của mình. Cô yên tâm, bất luận thế nào đi nữa ta sẽ không để cô và A Nghiêu gặp nạn."

Hà Chiêu Quân thoáng yên tâm, lại hỏi: "Ta có dẫn theo hai trăm bộ khúc phụ thân để lại, dù những năm qua bọn họ ít khi ra trận nhưng vẫn mạnh hơn quân địa phương bình thường. Mọi người không cần mượn binh làm gì, cứ việc dùng bọn họ!"

Cảm giác vượt trội về chỉ số thông minh lập tức dâng lên trong lòng Thiếu Thương, nàng đắc ý nói: "Vợ chồng hai người có thể nhìn rộng ra được không, cô không nhận ra manh mối gì khi nghe ta nói à? Hoắc đại nhân cho thủ hạ đến lỵ sở phía tây mượn binh, nhưng không điều động nhân lực ở các quận hiệu gần phía đông bên này, là vì lý do gì? Gần Dự Châu và Từ Châu có bốn năm huyện, cô có biết rốt cuộc chuyện xảy ra ở đâu không. Có câu địch không động ta không động, nếu một nơi nào đó xảy ra chuyện, các phe sẽ lập tức tập hợp lại, cô không hiểu đạo lý này hả!"

Hà Chiêu Quân bị lên mặt, lập tức chế giễu: "Ta không hiểu đạo lý này, nhưng không phải cô cũng nghe Hoắc Hầu sắp xếp mới nghĩ ra à?"

Thiếu Thương á khẩu, được lắm, cô là nhất. Nhưng nàng chỉ nói: "Được rồi, cô về phòng nghỉ đi, tỳ nữ đầu bếp và người bị thương bên ta đều sẽ ở lại, nhờ cô lo liệu giúp."

Cứ vậy tất bật cho tới khi màn đêm buông, cuối cùng Hoắc Bất Nghi cũng dư thời gian đến tìm nàng.

Gió đêm hây hây, chàng thanh niên anh tuấn cao lớn mặc thường phủ xanh lơ thêu chỉ bạc, vạt áo như gió, dáng người cao ráo, còn Thiếu Thương vừa đi ra từ phòng phối liệu, tóc rối bù, trán lấm tấm mồ hôi, hai tay áo được thắt cao, trên người còn quây một khăn bếp màu đen.

Hoắc Bất Nghi bật cười, Thiếu Thương không vui: "Chàng cười em nhếch nhác đúng không! Số hỏa khí mới chế không chia cho chàng nữa!"

Hoắc Bất Nghi không giận, kéo nàng ngồi xuống lương đình: "Ta không cười em nhếch nhác, chỉ là nhớ đến chuyện trong nhà săn ở huyện Hoạt năm ấy. Lúc đó em cũng như thế này, buộc cao tay áo, quấn khăn choàng bếp, trên người lấm lem."

Thiếu Thương đã nhớ ra, thở dài bảo: "Bây giờ nghĩ lại, trừ những ngày tháng ở trong cung, hầu như lần nào gặp chàng em cũng thật thê thảm. Không phải làm chuyện xấu dưới gầm cầu thì cũng là bị mắc kẹt trên yên ngựa, còn không là chờ người tới cứu."

Hoắc Bất Nghi sửng sốt, sau đó cười nói: "Em cảm thấy thê thảm, nhưng ta lại thấy em như vậy rất đáng yêu."

Thiếu Thương thở dài: "Phải để bệ hạ nghe lời này của chàng mới được, ngày trước bệ hạ tìm nhầm người cho chàng cả rồi."

Hoắc Bất Nghi cười to, ôm cô gái vào lòng, cả hai kề vai tựa vào nhau.

Thiếu Thương nhăn nhó: "Hay là sau này em đừng ra ngoài nữa, lần nào đi xa cũng gặp chuyện."

Hoắc Bất Nghi vuốt tóc nàng, dịu dàng nói: "Không đâu, bây giờ đã khổ tận cam lai, bao chuyện giày vò trong hai mươi năm trước của em đã chấm dứt, mai sau sẽ xuôi gió xuôi nước, tháng ngày bình yên."

Thiếu Thương ngẩng đầu nhìn chàng, nở nụ cười thật tươi: "Chàng cũng thế. Chàng đã chịu đủ mọi đau khổ trong đời này, về này sẽ không còn khổ nạn nguy hiểm nữa."

Ánh trăng bàng bạc như tấm vải sa, ròng rọc giếng nước cạnh lương đình đung đưa, phát ra tiếng va đập nhẹ nhàng - chế tạo hỏa khí sợ nhất là hỏa hoạn, nên Thiếu Thương đã chọn phòng phiếu liệu ở trong sân ngay cạnh giếng nước.

Hoắc Bất Nghi cởi áo khoác ra trải trên bàn đá, đi tới cạnh giếng xắn tay áo lên, không thấy chàng dùng ròng rọc mà một tay nhẹ nhàng vung lên, nhanh chóng múc được một thùng nước. Chàng vai rộng lưng rộng, phần hông săn chắc, khi cúi người như một cây cầu bắc ngang dãy núi, vừa chín chắn vững vàng vừa hấp dẫn quyến rũ. Thiếu Thương nhìn đến xuất thần, chợt nàng nghĩ, nếu mai này mình cũng có một cậu con trai tuấn tú cao lớn như thế, ắt hẳn cuộc sống sẽ vẹn toàn tươi đẹp lắm đây.

Hoắc Bất Nghi không biết được suy nghĩ của nàng, lấy khăn tay ra nhúng ướt vào thùng nước, lau sạch vết bẩn và mồ hôi trên mặt nàng, làn da mềm mại trắng mịn bừng bừng sức sống, như nụ hoa chớm nở đầu cành. Chàng khẽ nói: "Gia mẫu thích tự tay chăm sóc hoa cỏ, mỗi lần mặt dính bùn, phụ thân sẽ lau cho bà."

Thiếu Thương nhìn mặt chàng đến nỗi ngẩn ngơ, buột miệng nói: "Chi bằng chàng gọi em là mẫu thân đi."

Hoắc Bất Nghi khựng lại, Thiếu Thương vội xua tay lia lia: "Á không không không không không! Không phải em muốn đứng trên chàng đâu, cũng không có ý bất kính người đã khuất, em mệt nên nói lung tung đó."

Tròng mắt Hoắc Bất Nghi lấp lánh, tĩnh lặng mang theo sự quở mắng.

Thiếu Thương thấy chàng không so đo với mình, lập tức đổi đề tài: "Em nghe bảo chàng sai người đục vài tảng đá lớn, rốt cuộc dùng làm gì."

Hoắc Bất Nghi lại nhúng khăn vào thùng nước, vắt khô rồi lau tay cho nàng: "Làm một trục phá thành đơn giản."

Thiếu Thương ồ lên một tiếng, sau đó sợ hãi nói: "Cái gì cơ, chàng muốn tấn công hai ổ bảo kia?! Nhưng hội Tam huynh chưa về mà, sao chàng biết bọn họ có điểm bất ổn, có phải chàng lo bò trắng răng rồi không."

Hoắc Bất Nghi cạo mũi nàng, cười nói: "Ta có thể bình yên sống đến hôm nay là nhờ lo bò trắng răng đấy, có chuẩn bị cũng không hại gì."

Thiếu Thương giật thót, nhìn vào đôi mắt màu nâu sẫm của chàng: "... Chàng không phải là lệnh tôn, chàng sẽ không gặp hạng người như Lăng Ích."

Hoắc Bất Nghi gấp gọn gàng chiếc khăn, đặt xuống bàn đá bên cạnh rồi nói: "... Đúng là ta không phải gia phụ, chỉ cần hạng người như Lăng Ích để lộ manh mối, ta tuyệt đối không cho hắn sống quá ngày thứ ba."

Lăng Ích tham sống sợ chết nên vẫn để lộ sơ hở, nhưng Hoắc Xung luôn tin ông ta chỉ nhát gan, không đến mức thất tín bội nghĩa; một mặt tất nhiên là vì Hoắc Xung quang minh lỗi lạc, không dễ dàng nghi ngờ người khác, mặt khác là vì thể diện bào muội nên luôn nghĩ tốt cho em rể.

Thiếu Thương im lặng một lúc: "Chàng dốc sức như thế không chỉ vì cứu Viên Thận, đúng không?"

Hoắc Bất Nghi nhìn chằm chằm cô gái: "Từ khi phát hiện Đệ Ngũ Thành tới nay, em không hề nhắc đến Viên Thận một câu, em sợ y chết sao?"

Thiếu Thương nhắm nghiền hai mắt, giọng run rẩy: "Huynh ấy luôn ra vẻ khiêm nhường lễ độ trước mặt mọi người, chỉ khi ở với em mới nhắc tới chuyện tương lai, muốn làm nhân thần trên cao, làm Tam công nhiều đời. Em thật sự không muốn nghĩ rằng huynh ấy, huynh ấy có thể chết tại nơi nhỏ bé không tên này... Chàng sẽ không hoài nghi em vẫn chưa hết dư tình với huynh ấy chứ."

Hoắc Bất Nghi bật cười: "Đương nhiên là không." Thực ra trong lòng chàng nghĩ, chớ nói là 'chưa hết dư tình', dù hai người họ thắm thiết thì chàng cũng sẽ chen một chân vào bằng được, huống hồ là 'dư tình'.

"Chàng ngoan ngoãn nói em biết đi, có phải tình hình hiện tại rất không ổn không." Thiếu Thương nói.

Hoắc Bất Nghi cân nhắc, đoạn từ tốn nói: "Có vài câu em nói đúng, bệ hạ bình định thiên hạ quá nhanh, cho nên đã để lại rất nhiều họa ngầm. Thế gian như núi nhấp nhô, nếu một trận núi đá nước lũ ồ ạt ập xuống, đương nhiên sẽ có thương vong nặng nề, nhưng đồng thời mọi gồ ghề khúc khuỷu cũng biết mất, chỉ là..."

Chàng không nói nữa mà đổi lời, "Khi em ở chỗ của Khúc phu nhân hàn huyên ôn chuyện, Ngô đại tướng quân đã dập được các cuộc nổi loạn dữ dội nhất. Nhất là ở Từ Châu, vì đó là nơi xung yếu, là khu vực nhà binh giao tranh, cho nên các đại quân đã đồng tâm hiệp lực để nhanh chóng bình định, vì vậy Thái tử mới có ý định cải trang. Nhưng không lâu sau khi điện hạ lên đường lại có tin sử tân quận Thục tạo phản."

Thiếu Thương đứng bật dậy: "Nếu tình hình đã nghiêm trọng như vậy thì nên nhanh chóng phái đại quân đến hỗ trợ chứ, chỉ có mỗi chúng ta sao đủ!"

"Đại quân ở đâu ra." Hoắc Bất Nghi nhẹ nhàng hỏi.

Thiếu Thương ngẩn ngơ: "Còn... đại bản doanh Duyễn Châu mà."

"Đại bản doanh trống trơn rồi."

Thiếu Thương ngạc nhiên ngồi xuống.

"Triều đình chỉ có chừng ấy người, quốc khố chỉ có chừng ấy tiền tài lương thảo, không thể điều động lính phòng ở Tây Bắc và Mạc Bắc, bằng không các bộ tộc thảo nguyên và đại mạc sẽ tấn công vào Trung Nguyên. Ngô đại tướng quân xuông nam đến quận Thục bình định sử tân, các vị tướng quân khác lần lượt dẫn quân đến ba châu Thanh U Ký tiếp tục dẹp loạn. Đại bản doanh Duyễn Châu đã trống rồi, nếu không để mắt tới Thái tử thì đáng nhẽ ta cũng phải theo Ngô đại tướng quân đến Thục. Dạo gần đây đại tướng quân không khỏe, tuổi tác cũng đã cao, chinh chiến nhiều năm liên miên, bệnh tật dồn lại, bệ hạ vẫn luôn lo lắng."

Con tim Thiếu Thương nảy lên nảy xuống, cuối cùng tức tối nói: "Tất cả là do Thái tử điện hạ không tốt, chạy lung tung làm gì! Bây giờ mà tìm được ngài ấy, phải cấm tiệt ngài ấy nhúng tay vào mọi chuyện!"

Hoắc Bất Nghi cười nói: "Điện hạ hành xử vẫn ổn thỏa, ngài ấy giả làm công tử thế gia chu du giang hồ, thị vệ Đông cung và các Hổ bôn bảo

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#cổtrang