Chương 18:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quân Dao bị đau đớn hành hạ đến rên lên hư hử, cô có cảm giác như lục phủ ngũ tạng mình bị thiêu đốt vậy, nóng rát khó chịu. Từng tiếng kêu đau đớn như cây kim đâm vào lòng bọn hắn đang đứng bên dưới. Vũ Hiên mặt ngoài không tỏ vẻ gì nhưng bàn tay đang siết chặt lấy cây quạt của hắn đã biểu thị tất thảy nỗi lo lắng trong lòng. Tuy hắn không rõ thứ tình cảm của mình đối với nàng là gì, có giống với thứ gọi là tình yêu của ba người kia hay không, nhưng từ trước đến nay, từ cái lúc hắn được sinh ra, từ lúc gặp được nàng thì mọi sự sủng nịch hắn đều nguyện ý trao cho mỗi một mình nàng, ai cũng nghĩ hắn coi nàng như bảo bối muội muội mà đối xử, ngay cả bản thân hắn cũng nghĩ như vậy, nàng là muội muội yêu quý của hắn, được hắn hết lòng nâng trong lòng bàn tay, nhưng từ cái ngày của năm trăm năm trước khi hắn trải qua một cảm giác thống khổ xa lạ đó thì hắn mới biết, thứ tình cảm huynh muội mà hắn luôn nghĩ đó đã từ bao giờ biến thành tình yêu, là cái thứ tình cảm cấm kỵ đối với một vị Thượng Thần như hắn. Nhưng trớ trêu thay, bốn người bọn hắn đều dính phải thứ độc tình này, muốn dứt cũng không dứt được. Chính Sở Ly năm đó cũng đã cố trốn tránh, lừa dối tình cảm của bản thân, rồi đổi lại được gì chứ, mất đi nàng, chính mình cũng đau khổ dằn vặt cả mấy trăm năm. Cho đến bây giờ khó khăn lắm nàng mới trở về được, hắn quyết không để ai khiến nàng phải đau khổ nữa, kể cả bản thân hắn, cho dù lấy thân phận của một ca ca để chăm sóc cho nàng hắn cũng bằng lòng. 

Lúc này, Sở Ly, Dạ Nguyệt cùng Mặc Vũ cũng nhíu chặt chân mày quan sát thân ảnh Quân Dao đang từ từ được nâng cao lên, không biết từ bao giờ tiếng rên đau đớn cũng dần biến mất, những vầng sáng xung quanh càng trở nên dày rộng hơn sáng chói cả căn phòng, khiến bọn hắn phải lấy tay che mắt. Rồi sau đó, từ lúc nào song song với thân ảnh của mèo nhỏ là thân ảnh của một bạch y nữ tử đang yên ổn nằm đó, hàng nghìn sợi tóc đen dài theo gió mà khẽ bay, nhưng đôi mắt nàng vẫn nhắm nghiền, dường như đã bất tỉnh ,xung quanh như lan tỏa một cỗ bình yên bất cứ ai cũng không muốn làm phiền.

Bọn hắn xúc động nhìn vào nữ tử đang nằm đó. Đôi mắt đều ánh lên tầng hơi nước, tất cả đều im lặng không dám phát ra tiếng động nào, chỉ biết đứng đó nhìn nàng. Năm trăm năm rồi, cuối cùng một Châu Sa bằng xương bằng thịt cũng đã trở về với bọn họ. Nhất thời tất cả đều không biết làm gì với những tình cảnh diễn ra trước mặt. 

Trên gương mặt của Bách Nhược thượng tiên lúc này đã rịn đầy mồ hôi, bà thu tay rút hết toàn bộ pháp lực sau đó đi đến trước mặt bạch y nữ tử đó trước mặt mà ngắm nhìn cho kỹ. Đôi mắt bà đỏ lên, rồi bỗng chốc từng giọt nước mặt chảy dài trên gương mặt già nua. Bà đưa tay khẽ sờ vào khuôn mặt khuynh thành của nữ tử. 

Khuôn mặt này, đôi mày này, chiếc mũi cao thẳng này, cả đôi môi này nữa, đây đúng là Sa Nhi của bà rồi, đứa ngốc của bà... cuối cùng cũng đã trở về. 

'' Sa Nhi, đứa trẻ này.... ta rất nhớ con'' 

Lúc này bọn hắn mới tiến lên mà quan sát nàng. Mặc Vũ đè nén đi những cảm xúc của bản thân, cầm lấy tay nàng. Cất giọng trầm ấm, khác xa vẻ ngạo mạn thường ngày:

'' Đúng vậy... tất cả đều rất nhớ nàng....''

Sở Ly cảm thấy ngực như bị cái gì đó đè nén lên, cuối cùng bảo bối của hắn cũng đã trở lại, hắn vui mừng nhưng cũng cảm thấy sợ hãi. Liệu nàng có tha thứ cho hắn không? Liệu nàng còn có thể chấp nhận tình cảm của hắn không? Hắn thật sự sợ... khi đôi mắt đó mở ra, thì hắn sẽ đối mặt với nàng thế nào đây? 

Dạ Nguyệt cùng Vũ Hiên bên cạnh cũng đang ôn nhu nhìn nữ tử, giờ đây bọn họ không còn là Thượng Thần quyền khuynh thiên hạ nữa mà chỉ là những nam nhân bình thường đang lo lắng mong chờ người mình yêu tỉnh lại, từng ánh mắt, từng cử chỉ đều toát ra tình yêu thương dành cho bảo bối của bọn họ. 

Bách Nhược thượng tiên đưa tay quẹt nhẹ đi nước mặt, thu lại bộ dáng vừa rồi nhưng niềm vui nơi đáy mắt vẫn không thể giấu đi, bà quay lại chắp tay cung kính với bọn hắn:

'' Bẩm các vị thượng thần, tuy thân xác của Sa Nhi đã trở lại, nhưng cốt cũng chỉ là thân xác của một người phàm, cần phải để nó nằm ở trên giường băng này 10 ngày để thích ứng và khôi phục lại cốt tiên, sau đó như các ngài cũng đã rõ, nếu thần nữ muốn quy vị phải trải qua lịch kiếp, thế nên trước khi tính đến chuyện đó, vẫn nhờ Sở Ly thượng thần chiếu cố Sa Nhi'' 

Đúng như lời Bách Nhược thượng tiên nói, nếu thần nữ muốn quy vị cần phải hạ phàm trải qua lịch kiếp trải qua sinh lão bệnh tử những những người bình thường, còn phải được Thiên Đế cùng Tứ Đại Thượng Thần đồng ý. Nhưng bây giờ ngoài bọn họ ra thì không ai biết việc nàng đã trở về. 

Dạ Nguyệt như đang suy nghĩ gì đó sau đó từ tốn mở lời:

'' Chuyện này chúng ta sẽ nói chuyện với Thiên Đế và chúng tiên, còn Sa Nhi cứ tạm thời để nàng ấy ở đây đã'' Hắn dừng một lát sau đó nhìn Sở Ly thâm ý nói:

'' Ta sẽ thường xuyên đến thăm nàng ấy...'' 

Sở Ly cũng chỉ gật đầu nhẹ, bọn hắn lưu luyến đưa mắt nhìn nàng một cái rồi cũng quay người đi khỏi. Bách Nhược thượng tiên sau khi thu xếp ổn thỏa cho nàng cũng cáo biệt rồi rời khỏi. 

Lúc này trong phòng chỉ còn lại Sở Ly và bạch y nữ tử đang yên lặng nằm trên giường băng. 






Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net