Chương 17: Trở lại hình dáng cũ (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lại một ngày mới nữa lại đến, ánh nắng vàng óng ánh dần lan tỏa ở khắp nơi trên thiên giới. Dạ Nguyệt vươn người thức dậy, theo bản năng nhìn vào cái ổ mèo được đặt bên cạnh giường mình. Mèo béo nhỏ vẫn còn đang say giấc, thân hình mập mạp cuộn tròn nhìn cứ như quả cầu tuyết nhỏ, hơi thở nhịp nhàng an nhiên, những tia nắng ban mai theo khe cửa mon men đi vào càng làm nổi bật lên khung cảnh bình yên trước mắt. Dạ Nguyệt đi đến đưa tay vút bộ lông mượt mà của cô theo thói quen, tròng mắt vẫn không hề rời khỏi thân ảnh đáng yêu đang say ngủ.

Hắn đã tìm hiểu, thân hình của con mèo này rõ ràng không phải của nàng, có thể trên đường đến đây đã xảy ra sự cố gì đó nên cả hai mới nhập lại thành một như vậy. Muốn thoát khỏi thân xác của con mèo này chỉ còn cách phải đưa nàng đến Ti Mệnh Cung của Bách Nhược thượng tiên. Còn phải cần có Sở Ly độ kiếp nếu không nàng sẽ không thể thích nghi với nguyên thần cũ mà sống ở đây được. Thấy mặt trời đã lên cao, hắn nhẹ lây lây nàng, dịu dàng gọi:

'' Sa Nhi, dậy đi...'' 

Không động đậy

Dạ Nguyệt lắc đầu cười nhẹ, rồi tự động bế nàng từ trong cái ổ nhỏ lên, rồi tự mình an bày cho nàng.

----------------------------------------------------

Sở Ly Cung 

Hôm nay Sở Ly Cung phá lệ đông đúc hơn sau năm trăm năm đóng cửa, mọi người đều được gọi một cách kín đáo đến đây. Ai ai cũng bất ngờ trước tín hiệu truyền tin của Sở Ly Thượng Thần, không biết đã xảy ra chuyện gì nghiêm trọng mà hắn lại đích thân triệu tập mọi người đến nơi của hắn, ngay cả Mặc Vũ Thượng Thần cùng Vũ Hiên Thượng Thần cũng đến đây từ sớm, Bách Nhược Thượng Tiên của Ti Mệnh Cung cũng được triệu đến thế nhưng lại không có Thiên Đế cùng Thiên Hậu, mọi người đều phải ấn thân bí mật đến đây. 

Tuyết, Hỏa, cùng Liên Hoa thần nữ nghi hoặc đưa mắt nhìn nhau, sau đó lại đưa ánh mắt tò mò nhìn vào người ngồi trên ghế chủ vị ở trên, bạch y nam tử vẫn lạnh lùng ngồi ở trên cao, tròng mắt xanh lam thâm thúy vẫn một mực không rời khỏi cửa, dường như còn có vẻ sốt ruột, Mặc Vũ ngồi bên dưới cũng không nói gì mà ngồi ngẩn người vút ve Thiên Long Kiếm, Vũ Hiên cũng dửng dưng ngồi ở kia uống trà, nhưng thỉnh thoảng vẫn đưa mắt nhìn về phía cửa. Tuyết thấy vậy thì nhíu chặt mày, khi nàng không nhịn được nữa định lên tiếng hỏi thì cửa chính bỗng chốc bị mở ra. Một thân ảnh cao ngất xuất hiện trước mặt mọi người, trường y màu tím bao bọc lấy thân hình cao to kia, ba nghìn ngọn tóc bạch kim cũng theo gió mà khẽ bay. Tuấn nhan ôn hòa của năm xưa vẫn không thay đổi, nhưng nay lại tản mát ra hơi thở lạnh lẽo đối lập mà trước đó mọi người chưa từng thấy qua. Dạ Thần của bọn họ đang đứng ở đó, cứ tưởng ngài ấy sẽ không quay về thế nhưng ngày hôm nay ngài ấy lại xuất hiện ở đây trước mặt bọn họ... 

Hỏa kích động đứng lên, đang định tiến lên phía trước bái kiến thì một tiếng mèo kêu mang ý nũng nịu vang lên làm hắn khựng bước, đồng thời làm xua tan đi không khí trầm mặt đáng sợ xung quanh. Từ trong lòng Dạ Thần của bọn họ lại ngọ nguậy mà ló ra một cái đầu nhỏ. Mọi người đều sững sờ tại chỗ, lúc này  bọn họ mới chú ý đến vật nhỏ kia, một con mèo béo lông trắng như tuyết có đôi tử mâu to tròn đang giương mắt nhìn họ. Đến khi nhìn đến đôi mắt kia.... bọn họ càng không nói được lời nào.

Tử mâu đó..... Sao lại giống đến vậy.... 

Quân Dao kỳ lạ nhìn những ánh mắt đánh giá của những người ở đây, chậc chậc... tuấn nam mỹ nữ ở đâu mà nhiều thế nhỉ. Sáng nay cô có nghe chủ nhân bảo đến đây cô sẽ có thể thoát khỏi thân xác của mèo nhỏ này, ban đầu cô cũng có chút ngạc nhiên nhưng khi nghĩ đến việc hắn là tiên chắc chắn sẽ nhìn ra sự khác thường của cô thì cũng không còn suy nghĩ nhiều nữa mà theo hắn đến đây. Nhưng ở đây nhiều người quá, lại còn nhìn cô như thế.

Sở Ly lúc này đột nhiên đứng lên đi đến trước mặt Dạ Nguyệt, từ lúc hắn đưa nàng vào đây Sở Ly vẫn chưa hề rời mắt khỏi chú mèo nhỏ đó, khi nhìn thấy nàng giương đôi mắt sợ sệt cùng tò mò nhìn mọi người hắn thật không chịu được nữa mà đi đến, nỗi nhớ như ăn mòn cả tâm trí hắn, có trời mới biết ngày hôm qua hắn phải nhẫn nhịn đến mức nào để không cướp nàng khỏi Dạ Nguyệt.

'' Nguyệt, ta muốn bế nàng một lát.....'' Giong nói nhẹ tênh vang lên, nhưng lại như ẩn nhẫn điều gì đó. 

Dạ Nguyệt thế nhưng lại bất động, cánh tay vẫn như cũ  mà ôm chặt Quân Dao, Quân Dao thì nghi hoặc nhìn nam tử trước mặt đang đối mặt cùng chủ nhân của cô, hắn là muốn ôm cô sao? Bị vẻ đáng yêu của cô hút hồn rồi chứ gì.. hắc hắc

Mọi người bị chuyện xảy ra trước mắt làm ngạc nhiên đến mức chưa hoàn hồn được. Chưa kịp phân tích vấn đề thì họ lại nghe một câu nói nữa phát ra từ Sở Ly Thượng Thần đỉnh đỉnh đại danh của bọn họ

'' Xin ngươi, ta muốn ôm nàng một lát'' Câu nói mang đầy hơi thở bất lực, nhớ nhung cùng cầu xin.

Phải nói từ lúc khai thiên lập địa đến bây giờ, bao nhiên khổ nạn, bao nhiêu khó khăn cũng không thể làm thượng thần của bọn họ khuất phục, thế nhưng bây giờ vì muốn ôm một con mèo mà ngài ấy phải hạ giọng trước Dạ Thần. 

Dạ Nguyệt khi nghe thấy lời cầu xin kia thì cả người cứng đờ, tròng mắt xám tro mang theo một chút ngạc nhiên, kiêu ngạo như hắn, máu lạnh như hắn mà lại có ngày đi cầu xin người khác sao? Sở Ly a Sở Ly.... suy cho cùng ngươi vẫn không thoát khỏi loại độc dược mang tên '' Châu Sa'' này rồi. Đúng không?

Nghĩ đến đây đôi tay đang ôm lấy cô chợt buông lỏng, rồi đưa đến phía trước, giọng nói ẩn nhẫn:

'' Tìm cách giải phóng thân xác cho nàng'' Ý nói ta đem nàng đến đây không phải để ngươi ôm mà chính là vì việc này nên lo mà giải quyết nhanh đi.

Sở Ly nhanh lẹ bắt lấy mèo nhỏ vào lòng mà siết chặt, cảm nhận được hơi ấm trong vòng tay, môi mỏng khẽ thốt:

'' Sa Nhi...'' 

Một tiếng gọi này như kéo mọi người về thực tại, hóa ra.... hóa ra.... đây là chuyển kiếp của Sa Nhi sao. 

Quân Dao đột nhiên lại rơi vào vòng tay xa lạ thì chết trân, rồi cỗ cảm giác xa lạ lại ập đến, Ngực cô đau quá.... đau đến buốt lại.... Cô khẽ giãy dụa khỏi nam nhân đó, cô không muốn... cô đau... đau như hàng ngàn con dao đâm vào vậy... cô muốn chủ nhân....

Tất cả mọi người như cảm nhận được sự khác thường, Sở Ly cũng nhận ra từ sớm nên cúi đầu cẩn thận quan sát cô. Mèo nhỏ đang nằm trong lòng hắn dường như đang rất khó chịu, nàng rên lên hư hử như đang trải qua đau đớn. Dạ Nguyệt cũng nhận thấy, hắn hoảng hốt cướp lại Quân Dao từ tay Sở Ly. 

Vũ Hiên cùng Mặc Vũ nãy giờ không nói gì nay cũng có chút gấp gáp. Lúc này Bách Nhược Thượng Tiên như nhận ra vấn đề liền thốt lên:

'' Là... là lời thề của thần nữ.... mau.. mau đưa nó vào trong, cần phải tách nó khỏi thân xác con mèo này'' Có lẽ vì chấp niệm năm xưa của nàng đối với Sở Ly quá lớn, đến khi chuyển kiếp rồi khi đến gần Sở Ly nhưng vẫn không ngăn nổi cảm giác kịch liệt, khiến trái tim đang bị phong ấn có dấu hiệu nứt ra, một phần là do nguyên thần của nàng cùng thân thể con mèo này không tương đồng nên sẽ không chịu nổi cảm giác đau đớn xa lạ này. Thế nên phải tách hai bọn họ ra càng nhanh càng tốt.

Tuyết , Hỏa cùng Liên Hoa thần nữ nay cũng đã rõ ràng mọi chuyện, mọi người cho nhau một ánh mắt sau đó tự động cùng nhau tạo ra một kết giới không cho ai tiến vào. Sau đó ra ngoài canh giữ. Tứ Đại Thượng Thần cùng Bách Nhược Thượng Tiên lập tức đi vào sâu bên trong Sở Ly Cung, bên trong được đặt một cái giường băng ở chính giữa. Dạ Nguyệt tự động đặt Quân Dao đang bị ngất lên trên giường băng. Sở Ly vẫn không thôi đưa ánh mắt đau lòng nhìn nàng. Vũ Hiên giấu nhẹm những cảm xúc phức tạp ở đáy mắt xuống, mở giọng nhắc nhở:

'' Có chuyện gì thì chờ nàng ấy khôi phục hình dáng thì cùng nhau giải quyết'' Sau đó đưa mắt nhìn Bách Nhược Thượng Tiên:

'' Tất cả trông cậy vào lão bà bà'' 

Bọn hắn nghe vậy cũng tự động lùi ra, tuy bọn hắn quyền lực sánh ngang trời đất, là bốn cây đại thụ chèo chống thiên giới cùng Tứ Hải Bát Hoang thế nhưng những chuyện về vận mệnh và cuộc đời con người bọn họ vẫn không tiện tham dự, cứ nên để chủ nhân của Ti Mệnh Cung hoàn thành sẽ hợp lý hơn.

Bách Nhược Thượng Tiên bắt đầu tiến lên, đưa tay lên cao, một vầng sáng nhạt từ trong thân thể bà tỏa ra rồi tiến thẳng vào thân xác của con mèo đang nằm thom thóp.

Ai nấy cũng đều căng thẳng theo dõi từng hành động của lão bà bà đang đứng ở đó. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net