Chương 9: Sao cô lại biến thành mèo rồi.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quân Dao bị đau nhức ở tay làm cho tỉnh dậy, cô mơ màng mở mắt, đập vào mắt cô chính là một bàn tay thon dài, khớp tay rõ ràng trắng nõn đang băng bó cho một cái tay mập mạp đầy lông như tay mèo. Từng động tác ưu nhã đẹp mắt, lại nhẹ nhàng như sợ làm đau đến chú mèo đang bị thương.Nhưng mà khoan đã... Mèo? Cô nhớ lúc sáng cô có thấy một chú mèo đang bị thương, vừa bế nó lên không may lại bị chiếc xe kia đâm vào, nhưng cô lại hoàn toàn không cảm nhận được đau đớn gì, rồi nhanh như một cơn gió cô lại bị một trận cuồng phong hút vào, đến khi tỉnh dậy thì lại thấy cảnh tượng này. 

Quân Dao theo bản năng khẽ động cái tay một cái thì cái tay mèo kia cũng khẽ động, cô hoảng hốt trợn to mắt. Không.... không phải chứ? Chuyện này mà cũng diễn ra được ư >.< 

Dạ Nguyệt nhìn thấy cái tay béo ục ịch đang động đậy thì đưa mắt nhìn qua, một cái đầu to tròn đầy lông đang ngơ ngác cúi nhìn chằm chằm vào tay mình, rồi cứ thế bất động. Không hiểu sao khi nhìn thấy cảnh này hắn lại bất giác đưa tay xoa xoa lấy đầu nó, khẽ cất giọng trầm trầm:

''Tỉnh rồi sao?'' 

Quân Dao vẫn còn đang khiếp sợ với suy nghĩ của mình thì trên đỉnh đầu chợt cảm thấy một cỗ nhiệt ấm áp, cô theo bản năng ngẩng đầu lên, một đôi mắt xám tro lạnh lẽo đang nhìn cô, mái tóc bạch kim phủ dài đến thắt lưng, ngũ quan hoàn hảo như tượng tạc, tuy gương mặt hắn đẹp theo kiểu ôn nhu dịu dàng nhưng trong đôi mắt đó là hàn băng như muốn đông lạnh người đối diện, nhưng thứ cô để ý nhất không phải là gương mặt như trích tiên của hắn mà chính là bộ tử y mà hắn đang mặc nha, là đồ cổ trang. Thiên a, rốt cuộc cô đang ở nơi quỷ gì vậy chứ? Lúc này Dạ Nguyệt cũng bất động thanh sắc mà nhìn con mèo trước mặt, gương mặt tròn trịa mũm mĩm, đầy lông lá, toàn thân thì mập mạp đáng yêu, nhưng điều khiến hắn quan tâm nhất lại chính là đôi tử mâu to tròn cũng đang trợn tròn mà đánh giá hắn... Đôi mắt này.... sao lại giống như thế....lại còn có rất có linh tính.

Dạ Nguyệt đang muốn sát lại như muốn nhìn kỹ hơn thì mèo ta lại không phối hợp mà đứng dậy phá vỡ bộ phim "tình cảm'' của một người một mèo này, cô di chuyển thân mình tránh ra xa, tử mâu to tròn phòng bị nhìn hắn. Nhưng đúng lúc này hắn lại phát hiện ra một thứ khác, khi mèo ta chuyển thế lách mình thì trên cái cổ ngắn ngủn đó lại lộ ra một điểm đỏ đỏ, giống như một cái vòng đang bị bộ lông dày che khuất vậy. Hắn không để ý đến ánh mắt phòng bị của mèo nhỏ mà xắn tay áo xách con mèo đang xù lông kia lại. 

Quân Dao thấy mình đang bị xách ngược lên thì muốn nổi cáu, nhưng chỉ trách cái chân trước của cô lại đang bị thương, có muốn cáu cũng cáu không lại, nên đành vô lực giãy dụa. 

'' Là ta đã cứu ngươi, ngươi có tin bây giờ ngươi lại bị vứt ra ngoài không?'' Âm thanh không mang chút độ ấm nào truyền vào tai khiến mọi sự giãy dụa của cô lại trở nên vô nghĩa, đùa chứ, nhìn là biết cô đang ở dị giới, lại biến thành một con mèo béo ục ịch, tuy đáng yêu đến chết người nhưng mà... cũng không thể tự tìm đường về, không thể tự kiếm ăn, thân mèo này ngoài bộ mỡ và bộ lông dày ra thì còn có thứ gì chứ. Nghĩ nghĩ một chút chi bằng ở đây ăn vạ mỹ nam này, rồi tìm đường về nhà sau vậy. 

Dạ Nguyệt nhìn thấy vật nhỏ bên dưới đã trở nên ngoan ngoãn thì môi mỏng khẽ nhếch, xem ra cũng hiểu được đấy? Không tệ....

Hắn không nói gì nữa mà đưa tay vạch lông ở cái cổ của mèo ta ra, là một cái vòng ngọc màu đỏ đang bị đám lông trắng dày che lại, cũng khó trách khi nãy khi ôm nó vào hắn lại không thấy được. Vì bộ lông của vật nhỏ này quá dày, lại còn mượt, khi sờ lại rất mềm mại êm ái, như có sức mạnh khiến tâm trạng người ta thoải mái, thư thái. Nhưng sao nhìn kỹ chiếc vòng này lại quen như vậy? nhìn qua rất giống Châu Sa Liên nhưng lại giống như không phải, ngọc của Châu Sa Liên rất sáng, rất trong, hơn nữa lại có linh khí, phàm là người của thiên giới khi nhìn thấy đều sẽ nhận ra, còn cái vòng này tuy nhìn thoạt qua rất giống, nhưng linh khí lại không có, ngọc cũng không sáng bằng, như một cái vòng bình thường ở hạ giới, nhưng lại cho hắn cảm giác quen thuộc, trong lòng bỗng có một trận hoảng hốt ập đến.  

Dạ Nguyệt nhanh chóng đưa tay sờ qua chiếc vòng, đôi mắt xám tro bình thường lạnh nhạt nay lại thay bằng sự bối rối không rõ ràng, hắn tập trung năng lượng thử rà soát linh khí bên trong chiếc vòng, lần thứ nhất rồi đến lần thứ hai rồi đến lần thứ ba. Lúc này hắn mới mở mắt ra, nhếch môi tự giễu, làm sao Châu Sa Liên lại ở đây chứ, lúc này nó chắc là đang ở thiên cung đi, làm sao lại ở trong thân thể của một con mèo được.

Quân Dao thấy hắn cứ sờ cổ mình thì cảm thấy rất ngứa, nên theo bản năng cạ cạ vào bàn tay ấm áp kia. Không chịu, ngươi làm ta ngứa thì ngươi phải gãi cho ta. Dạ Nguyệt thấy thế thì cười nhẹ, thôi vậy, dù sao cũng là duyên, con mèo này cũng rất có linh tính, tuy không hiểu sao lại xông vào đây được nhưng chắc hẳn cũng không phải một con mèo bình thường. Làm gì có con mèo nào mà biết dùng ánh mắt phán xét như vậy nhìn hắn chứ, cứ giữ lại để bớt nhàm chán sau đó tìm hiểu sau vậy. 

''Sau này đi theo ta, sẽ không bạc đãi ngươi''

Một câu quyết định. Thế là, Quân Dao từ một thiếu nữ trẻ trung xinh đẹp của thế kỷ 21, là một du học sinh có tương lai sáng lạn bây giờ lại chính thức bắt đầu kiếp sống của một con mèo béo ở dị giới, mạng sống  phụ thuộc vào buồn vui của vị chủ nhân nào đó, hằng ngày phải ra sức trở thành thú vui tiêu khiển của hắn để được ăn ngon ngủ tốt.  ''Ở đâu có chủ nhân ở đó có bổn meo, ra sức làm chủ nhân vui vẻ chính là nhiệm vụ của bổn meo'' liền mạc danh kỳ diệu mà trở thành châm ngôn sống của bạn mèo béo. Nhưng nói thì nói như vậy thôi, có làm được hay không mới là quan trọng, vì bản chất của một con mèo thì làm sao có thể siêng năng được, kể cả người thành mèo cũng không thể tránh khỏi.

---------------------------------

Làm sao bổn Dưa Hấu có thể cho em nó trở về dễ dàng như vậy được =)))) phải có thăng có trầm, có bi, có hài, có hiểu lầm, có nghi ngờ, vâng vâng và mây mây thì mới hấp dẫn chứ :v  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net