Phi Tri và Mạn Mạn p2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

4. Phi Tri và Mạn Mạn (p2)
Sáng hôm sau ta được người Thanh Loan tộc thả ra, họ lấy khăn bịt mắt ta lại rồi đưa đến thánh địa nơi đặt gương Tam sinh. Đi một lúc lâu ta nghe tiếng Mạn Mạn gọi , vừa mở mắt băng bịt mắt ra đã thấy tiểu cô nương né tránh những cung nữ xung quanh lao thẳng đến chỗ ta thân ảnh mềm mại ôm chầm lấy ta nước mắt tràn bờ mi:
" Chuồn Chuồn ca ca ta rất nhớ huynh huynh đi đâu vậy? Ta tỉnh dậy không nhìn thấy huynh liền đi tìm nhưng đều bị họ chặn lại, họ không thích chơi với ta. Họ nói ta sẽ khỏi bệnh thế nhưng khỏi bệnh rồi có phải ta sẽ quên huynh không?
Ta im lặng nhìn nàng cũng không biết phải giải thích thế nào nữa. Chưa nói đến việc có giải được cấm chế Chúc Long cổ trong người nàng hay không, chỉ nghĩ đến tiểu cô nương sẽ quên hết những ngày tháng kia trong lòng ta thấy đắng chát. Đến lúc này ta công nhận một điều ta rất thích nàng. Ta nhắm mắt thở dài "thôi phó mặc cho ý trời đi!"
Cánh cửa địa cung nặng nề mở ra bước vào trong điện dù biết Phượng Hoàng trời sinh thích lộng lẫy nhưng độ tráng lệ thì vẫn khiến người ta giật mình. Thiên cung cũng đẹp nhưng là vẻ đẹp thanh lệ thoát tục còn cung điện này lấy châu bảo làm chính lấp lánh rực rỡ. Tiểu Phượng Hoàng hết ngó đông ngó tây thỉnh thoảng cầm một thỏi vàng lên cắn một miếng hai mắt phát sáng ánh tiền khiến ta bật cười thành tiếng.
Tiếng ho nhẹ vang lên đằng sau khiến chúng ta giật mình quay lại, trưởng lão đến rồi. Tiểu cô nương nhìn thấy bà liền bỏ vàng bạc xuống chạy đến kêu
" Nương"
Trưởng lão nhìn nàng với ánh mắt từ ái xen lẫn tôn kính đoạn quay qua ta ánh mắt liền tỏ ra ý thăm dò khó đoán. Bà dẫn chúng ta vào điện thờ, khác với bên ngoài hoa lệ bên trong lại vô cùng trang nghiêm hai bên tường cung treo đầy tranh họa Phượng Nữ các thế hệ, dung mạo các nàng nhìn tương tự nhau nhưng điểm chung đều tỏa ra khí phái kiêu kỳ chỉ có ở Phượng Hoàng huyết mạch. Ta quay qua nhìn tiểu cô nương bên cạnh có dung mạo tương tự 6 phần giống họ nhưng ánh mắt lại đơn thuần như đứa trẻ tò mò với thế giới.
Gương tam sinh được đặt ở chính giữa điện mặt gương không soi cảnh vật chỉ soi người. Chiếc gương là thánh vật của trời đất có thể soi rõ luân hồi cũng có thể định ra nhân duyên ba kiếp. Trong thư tịch của thượng thư nang có ghi đến nhưng không hề nói rõ, không ngờ vật lại trong tay Thanh Loan tộc. Trưởng lão gọi Mạn Mạn đến bên dùng dao huyền thiết cắt một đường nhanh ngọt, Mạn Mạn còn chưa phản ứng máu đã được nhỏ lên bề mặt gương, trưởng lão cũng cắt tay mình máu hai người nhỏ xuống hòa vào nhau, gương chỉ chiếu ra nhân quả của hai người chứ không hề giải Chúc Long cấm chế. Trưởng lão tỏ rõ thất vọng nhưng cũng mừng vì tiểu điểu yêu Mạn Mạn chính là thần hồn thất lạc của Phượng nữ nay đã quy vị.
Thế nhưng ta lại không cảm thấy vui vẻ gì. Nhìn những gì chiếu trên gương tam sinh ta cảm thấy đau lòng cho nàng, rõ ràng là Phượng nữ cao quý lại phải nương nhờ lên người của tiểu điểu yêu bị bỏ lại giữa rừng. Cũng may nàng gặp được thiếu chủ thú giới, cũng gặp được công chúa Dạ Đàm, cuộc sống tuy ngắn ngủi nhưng đong đầy yêu thương. Thế nhưng cấm chế vẫn chưa được giải nàng vẫn phải chịu giày vò.
Trưởng lão cũng lo lắng không kém rồi bà bỗng nhớ ra gì đó liền quay lại gọi ta lại gần. Bà vừa bảo ta thử nhỏ máu lên gương vừa nhỏ máu của Mạn Mạn lên không ngờ gương lại có phản ứng. Một quang mang chói mắt từ guơng chiếu ra bao bọc lấy nàng trong sự ngỡ ngàng của ta. Trưởng lão chậm rãi giải thích:

" Cứ đến một thời gian nhất định kết giới sẽ mở ra những nguời được chọn sẽ có thể bước vào Ngô Đồng Cốc. Ngươi không sớm không muộn rớt vào trong kết giới có lẽ là ý trời định đoạt. Cái kết giới này tổ tiên lập ra tuy để bảo vệ Thanh Loan tộc nhưng cũng vô tình kìm kẹp sự phát triển của tộc. Thật không may lúc Quy Khư mở ra rất nhiều bậc tiền bối tộc ta đã hy sinh đến nay phương pháp hóa giải nó đã thất truyền chỉ khi Phượng nữ dẫn đường mới có thể ra khỏi kết giới, nhưng chỉ là tình thế tạm thời. 1000 năm nay vì lý do của Phượng nữ chúng ta đã rất lâu không thể ra ngoài rồi cũng không thể biết thế đạo ngoài kia như thế nào."
Bà vừa giải thích xong thì quang mang phụt tắt Mạn Mạn đã hóa giải cấm chế ánh mắt nàng không còn ngây thơ như trước mà là ánh mắt thấu triệt lãnh lệ, khí chất cả người thay đổi trở nên lạnh lùng cao quý đúng chuẩn một Phượng nữ. Ta bị kinh diễm trước nàng nhưng khi nhìn ánh mắt xa lạ kia trái tim như chìm vào đáy cốc. Nàng quên ta rồi.
Nàng lạnh lùng gọi : " Thanh Ngọc ta quay về rồi" sau đó nhìn ta rồi hỏi :
" Đây là sao? Tại sao trong thánh địa của tộc ta lại có nam nhân ngoại tộc?"
Đại trưởng lão chưa kịp nói gì gương tam sinh lại lóe lên, mở mắt ra không chỉ có ta và trưởng lão kinh ngạc, cả Phượng Mạn cũng giật mình nhìn ta bởi vì trên ngón áp út của ta và nàng đang được cột sợi tơ hồng, có nghĩa là ta và nàng là quyến lữ trời đất đã định. Kinh ngạc qua đi trưởng lão mới như tìm được giọng nói khàn giọng cất lời:
" Bẩm!... Bẩm Phượng Nữ đây là nam hậu tương lai của người."
Ta nghe hai chữ " Nam Hậu" mà cả người không được thoải mái lắm, một đại nam nhân làm hậu? Chỉ sợ lũ Hàn Mặc nghe được sẽ cười chết ta mất. Nhưng quay lại nhìn cô nương thanh lãnh kia ta bỗng cảm thấy Nam Hậu Phi Tri nghe cũng không tồi=)).
Phượng Mạn nghe đến đây là nam nhân trời chọn của mình mặt không biểu tình nhưng miệng thì lẩm bẩm: " Thiên đạo luôn thích bày trò như vậy".
Ta nghe mà muốn sặc thần trí quay lại gan cũng to hơn nhiều cả thiên đạo cũng dám chỉ trích. Đúng là Mạn Mạn mà ta biết.
Mấy ngày sau chúng ta từ biệt cung chuyển đến chính cung Loan tộc. Nàng ấy ở điện Cẩm Phượng còn ta làm nam hậu tương lai nên chuyển hẳn đến hậu cung ở. Vì là nam nhân của nữ hoàng nên ta có quyền hành chỉ sau Mạn Mạn, ta đi thăm thú khắp hoàng cung cũng không nhàm chán lắm. Đại điển đăng cơ cùng phong hậu cùng lúc sẽ diễn ra từ trên xuống giới Loan tộc đều bận tối mắt tối mũi. Mạn Mạn phải cùng trưởng lão đi học giải quyết chính sự, đã mấy ngày rồi ta không gặp nàng ấy. Nghe nói vào ngày đăng cơ nàng ấy sẽ nhận được truyền thừa của tổ tiên trở thành Phượng Hoàng xứng chức.
Đại điển đăng cơ cuối cùng cũng đến. Ta đứng bên cạnh nhìn nàng nhận triều bái của chúng thần. Bỗng trời nổi mây đen, một luồng thiên lôi giáng xuống. Ánh sáng vàng bao bọc lấy nàng gió lốc nổi lên khiến trời đất mịt mù. Đúng 1 canh giờ sau mọi thứ trở lại bình thường chỉ là Phượng Mạn đứng giữa thiên địa phát ra hào quang vạn trượng thu hút bách điểu bái phượng trong truyền thuyết. Hiện giờ nàng chính là Phượng Hoàng duy nhất trong thiên địa, vương chi bách điểu.
Ánh mắt nàng quét qua nơi nào đều nhận được muôn vàn tôn kính vô hạn. Thanh Loan tộc khắp nơi vui mừng vì vương của họ đã quay trở lại. Đại điển lập hậu được diễn ngay sau đó, khi bước lên 9 nấc thang ta nhìn sâu vào mắt nàng. Trong đôi mắt thanh lãnh kia dường như ẩn chứa ý cười nơi đáy mắt khiến tâm ta nhảy lên một cái, chỉ một khoảnh khắc nào đó dường như linh hồn chúng ta đã tương giao.
Buổi tối sau đại điển, theo quy củ Loan tộc ta phải ngồi chờ Phượng nữ đến cùng uống rượu hợp cẩn, gió mây giao nhau. Thân phận Mạn Mạn cao quý rất ít người kính rượu nàng, rất nhanh nàng đã quay lại. Ta nhìn rèm hỷ được vén lên, cô nương dung mạo tuyệt sắc bá đạo nắm cằm ta gọi
" Chuồn Chuồn ca ca? Phi Tri tiên quan? Hay ta nên gọi chàng là phu quân đây? Hửm?".
Ta nhìn nàng đến sững người thấp giọng hỏi
" Nàng nhớ ra rồi? Từ lúc nhận được truyền thừa sao?
" Phải! Từ lúc nhận được truyền thừa ta đã nhớ lại tất cả. Cả ký ức của tiểu điểu yêu cũng nhớ lại hết. Khi còn ở Thiên Ba viện nhìn Dạ Đàm và Thần Quân ngày ngày ngọt dính có nhiều lần ta tự hỏi sau này khi yêu ta sẽ thế nào? Lang quân của ta sẽ là ai? Chẳng thể ngờ sống hai đời người định mệnh của ta lại là chàng."
Chúng ta còn có nhiều điều muốn nói nhưng đêm xuân ngàn vàng. Mọi chuyện đành gác lại, thổi nến buông rèm tận hưởng giây phút hạnh phúc này.
Sáng hôm sau Mạn Mạn thượng triều quyết định rời khỏi cốc đi tìm cách xóa bỏ kết giới. Đường trở về tuy thuận lợi nhưng cũng mất 100 năm. Ai cũng ngỡ ngàng vui mừng. Dạ Đàm công chúa đang hoài thai tam chủ tử nghe tin trở về cũng không chú ý thân thể nặng nề lao ngay đến ôm Tiểu Mạn khiến mọi người thót tim. Chẳng ai có thể ngờ bằng hữu tưởng chừng đã không còn lại có thể trùng sinh trở về. Cố nhân gặp mặt mà tưởng chừng như vừa mới đây thôi.
Nghe nói chúng ta đã kết đôi phu thê mọi nguời vô cùng ngạc nhiên. Ta ngay lập tức bị thiên phi, tân thú vương kéo ta vào phòng " thăm hỏi" nhiệt tình đến toát hết mồ hôi. Sau khi ta ra Tiểu Mạn nhẹ nhàng ôm lấy ta trách hai người kia hù dọa phu quân nàng khiến ta cảm thấy ngọt đến tận tim đời này đáng giá
Khuê mật lâu năm không gặp có nhiều chuyện để nói, đêm nào thiên phi cũng bá chiếm nương tử của ta. Không chỉ thế Thần quân cũng phải dọn về ngủ ở Bồng Lai Giáng Khuyết. Nhìn bóng lưng ai oán như quả phụ của ngài ấy ta thấy điềm không lành rồi, len lén chuồn êm thế nhưng vẫn bị tóm được. Ánh mắt 3 phần trách móc 7 phần bất mãn liếc qua ta, bàn tay khoác qua vai ta véo nhẹ 1 cái. Rồi ngài ấy cất lời: " Phi Tri à! Phi Tri! Ngươi xin nghỉ phép, nghỉ một lần hẳn 100 năm, chính vụ ngày càng bừa bộn còn muốn chạy đi đâu? Dù sao chúng ta đều rảnh, đi nào giải quyết hết trong đêm nay thôi"
Dù ngoài mặt cười thuận theo nhưng trong lòng ta đã gào thét thủng trời
" Ta còn trẻ, ta mới tân hôn, ta muốn ôm nương tử..."

50 năm sau chúng ta tìm được cách phá giải kết giới, Thanh Loan tộc có thể giao tiếp với bên ngoài cuộc sống ngày càng phát triển thịnh vượng


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC