Chương 1: Mặc Quỳ Liên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hiện tại, trên Tinh Võng đang là một hồi loạn thất bát tao. Cả thế giới đều đang bùng nổ.

Hôm nay là ngày thông báo thông tin trúng tuyển của các học viện ma pháp.

Từ rất sớm đã có khoảng một tỷ lượt truy cập trước, cho đến khi các học viện đăng bài, lượt truy cập đột ngột tăng mạnh đến gần ba tỷ.

Thiên Pháp Học Viện, một trong năm học viện ma pháp nổi tiếng nhất của tinh hệ, ngay khi vừa lên tiếng đã có khoảng chục triệu tương tác.

Nhưng kỳ là lạ số lượt thả phấn khích chỉ có mấy trăm thôi, còn lại đa phần đều là tức giận.

Đối với chuyện này Thiên Pháp Học Viện xem nhiều rồi quen. Hằng năm cứ vào ngày hôm nay thì đều như vậy, trang của học viện sẽ hứng chịu cơn bão phẫn nộ.

Người của học viện cũng không thấy hề hấn gì, xem chuyện này là hiển nhiên.

Mặc Quỳ Liên mở ra phần thư được gửi, lập tức vui vẻ.

Chính là giấy báo trúng tuyển của Thiên Pháp Học Viện.

Cậu không xem hết, chỉ biết là mình đã đỗ rồi tắt đi.

Sau đó ngã lưng xuống giường, cười mỉm, thậm chí còn đôi khi phát ra rên rỉ.

Trúng tuyển vào Thiên Pháp Học Viện, đích thực chính là thứ cậu cần nhất lúc này.

Gia cảnh của Mặc Quỳ Liên tầm thường, có thể nói là nghèo, sinh hoạt phí đều dựa vào việc làm thêm.

Cậu vốn dĩ không trông mong gì ở Thiên Pháp Học Viện.

Bởi vì thành tích học tập ở trung học của cậu vô cùng yếu kém, chỉ tầm tầm mức trung bình.

Mặc Quỳ Liên vốn dĩ không thích đi học, tự thừa nhận mình thông minh, nhưng cậu không có hứng thú với việc đi học nghe giảng cho lắm.

Nhưng thoát khỏi lớp trung học, tiến vào giáo dục cao hơn, cậu sẽ rời khỏi cảnh phải ngồi mòn ghế nghe giảng, có thể tập trung vào nghiên cứu ma pháp rồi.

Và điều quan trọng nhất là Thiên Pháp Học Viện không yêu cầu học phí, sinh viên sẽ được miễn phần này.

Mặc Quỳ Liên trước đó không nghĩ sẽ vào được học viện, cho nên suốt cả mùa hè đều đi làm kiếm tiền, dành cho tiền học phí.

Bây giờ học phí không cần phải đóng, khỏi phải nói cũng biết là lòng cậu nhẹ nhõm bao nhiêu.

Mà nghĩ đến đây cậu mới ngờ ngờ ra lý do mà Thiên Pháp Học Viện chọn cậu trong đống hậu trường bể nát của mình.

Có lẽ là do thiên phú cấp SS quý hiếm vô cùng của mình.

Thiên phú SS: Thiên Thực Linh Sư.

Ở thế giới này, mỗi cá nhân đến năm tuổi đều sẽ được kiểm trắc thiên phú.

Số phận của mỗi người coi như cũng được quyết định từ giây phút đó.

Nếu may mắn thức tỉnh được thiên phú cao cấp thì coi như nửa đời sau phong quang vô hạn.

Chẳng hạn như Mặc Quỳ Liên, ngay sau khi cậu thức tỉnh được thiên phú cấp SS, rất nhiều thế lực ùn ùn kéo đến hỏi chuyện.

Các phía truyền thông, các gia tộc, nhà đầu tư, còn có một số học viện ma pháp gửi trước thư mời cho cậu.

Nhưng Mặc Quỳ Liên vốn không thích bị nhiều người dòm ngó, không muốn cuộc sống của mình bị làm phiền.

Cho nên mỗi lần bọn họ đến cửa đòi nói chuyện, đều bị cậu từ chối gặp mặt.

Nhiều lần cũng không có ai đến quấy rầy nữa, Mặc Quỳ Liên thở phào nhẹ nhõm.

Mặc Quỳ Liên không nghĩ chuyện này nữa, cậu mở quang não lên.

Suy nghĩ một chút, ngón tay gõ gõ đăng một bài tự chúc mừng bản thân đã đỗ Thiên Pháp Học Viện.

Vừa đăng xong, một lát sau cậu đã nhận được thông báo.

Bạn thân của cậu, Mễ Nhu Bách bình luận: "Giỏi lắm Liên Liên, mà cậu dám bỏ tớ một mình ở Thanh Long Học Viện sao?"

Nhu Bách cũng đỗ Thanh Long sao? Mặc Quỳ Liên trả lời: "Ha ha cũng bình thường thôi, mà hai học viện cách nhau chỉ một con phố, cậu còn cằn nhằn gì nữa?"

Mễ Nhu Bách: "Không có cậu, tớ không thể học được mê muội.jpg"

Mặc Quỳ Liên giả bộ thả một nút dislike.

Cậu mỉm cười lướt xuống một chút, đều là những bình luận chúc mừng khác.

Nhưng lười trả lời nên cậu chỉ thả tim rồi thôi.

Mấy người đó đa phần đều là cô chú trung niên ở quanh khu phố. Mặc Quỳ Liên cũng có chút xấu tính, bọn họ khi xem được, sẽ lập tức so sánh với hài tử của mình, sau đó cằn nhằn bọn chúng.

Nghĩ đến bữa cơm gia đình người khác mất ngon vì mình, Mặc Quỳ Liên cũng có chút buồn cười.

Mặc Quỳ Liên lướt lướt trên Tinh Võng, chỉ cảm thấy nhàm chán, bây giờ khắp cõi mạng đều là bài đăng về việc trúng tuyển sinh.

Lướt một hồi không thấy gì thú vị, Mặc Quỳ Liên tắt đi quang não.

Cậu liếc nhìn lên đồng hồ, quyết định hôm nay đi ngủ sớm vậy.

Nhưng trước tiên cần phải cho ăn đám yêu quái ngoài ban công đã.

Mặc Quỳ Liên đứng dậy, áo ngủ bằng lụa không hề thoải mái, nhưng mặc mãi cũng thành quen.

Cổ áo hơi trễ xuống, lộ ra mảng phong cảnh tuyệt mỹ, xương quai xanh thon gọn, làn da trắng như sứ.

Nhan sắc của Mặc Quỳ Liên cũng không phải dạng tầm thường, dường như tỉ lệ thuận với thiên phú cấp SS của cậu.

Thiếu niên thân hình mảnh khảnh, tóc đen tuyền, hơi rối loã xoã vài cọng trước trán, có vẻ tuỳ hứng lười biếng nhưng tràn ngập phong tình.

Đặc biệt gương mặt tựa như thần tác, từng đường nét đều vô cùng uyển chuyển, tinh xảo như thánh vật của thượng đế.

Trong đó bao gồm đôi phượng mâu quý phái, mí mắt hơi xếch lên, mang đến mị lực vô hạn, lông mi dài và dày như cánh quạt phe phẩy hờ hững.

Cho đến khi đôi đồng tử màu xanh ngọc bích mở ra, màu xanh trong suốt như thánh thuỷ mùa thu, bên trong lấp lánh hào quang tựa như ẩn chứ vô tận tinh quang.

Nhưng uy áp phát ra từ đôi mắt đó vô cùng lớn.

Động tĩnh ở phía ngoài ban công lập tức im bặt khi cảm nhận được uy áp mãnh liệt đó.

Những cây cây cỏ cỏ co rúm lại với nhau, như có linh tính biểu thị bộ dạng sợ hãi.

Mặc Quỳ Liên hừ một tiếng, tạm hài lòng.

Cái đám ồn ào này, ngày nào cũng quấy phá điên cuồng.

Mặc Quỳ Liên lúc này duỗi ra bạch thủ, ngón tay thon dài truyền ra năng lượng.

Linh khí từ khắp nơi tụ về, ngưng tụ ở đầu ngón tay tạo ra một tia năng lượng màu xanh lục.

Mấy loại thực vật ở khắp ban công thấy vậy tham lam rướn người hút lấy hút để, đến mức đứa nào cũng no nê mới thôi.

Chăm sóc cho bọn chúng xong, Mặc Quỳ Liên đi đến góc tường, cậu ngồi xổm xuống, ánh mắt trở nên nhu hoà nhìn đoá hoa ở đó.

Chính là một bụi hoa sen, khá quý hiếm, là một loại thực vật cấp cao, Mặc Quỳ Liên may mắn thu thập được trong một chuyến dã ngoại ba năm trước.

Từ đó cậu đã nuôi dưỡng nó được ba năm, tính đến hiện tại cũng sắp thành thục rồi.

Cậu tính nhẩm, có lẽ đến lúc nhập học chính là một tuần sau là có thể hấp thụ rồi.

Đến lúc đó thực lực lại được tăng cao.

Thiên phú: Thiên Thực Linh Sư cho Mặc Quỳ Liên rất nhiều đặc quyền, trong số đó là hấp thu thực vật sau đó sử dụng.

Chỉ cần hấp thu một loại thực vật thành thục, sau đó cậu có thể sử dụng được đặc tính của loài đó.

Mặc Quỳ Liên rất chờ mong giây phút được hấp thụ Hắc Ám Thuỵ Liên, không biết năng lực của nó sẽ mạnh cỡ nào.

Hắc Ám Thuỵ Liên hút năng lượng mà Mặc Quỳ Liên truyền đến, cánh hoa màu đen tuyền trở nên lấp lánh, bóng loáng toả sáng dưới ánh trăng.

Mặc Quỳ Liên nhìn vào đó không tự chủ trầm mê, đẹp quá.

Cậu chớp mắt, nhanh chóng thoát khỏi mê muội.

Khép cửa ban công lại thật kĩ càng, sau đó đi ngủ.

...

Trời sáng, Mặc Quỳ Liên thức dậy từ rất sớm.

Như thường lệ cậu cho đám thực vật ăn sáng, sau đó mới bắt đầu tắm rửa vệ sinh cá nhân.

Đến khi từ phòng tắm bước ra, trên người sạch sẽ thanh nhàn, thân mặc áo sơ mi trắng.

Từ trên xuống dưới chỉnh tề, vơi bớt đi vê tuỳ tiện lười biếng tối qua.

Mặc Quỳ Liên ra khỏi nhà đón taxi, vừa giơ tay đã có một chiếc air car bay đến.

Cậu đọc một chuỗi địa điểm, air car không người lái tự động bay đi.

Mặc Quỳ Liên như thường lệ đến chỗ làm, địa điểm là một tiệm bán hoa.

Đây là công việc trong suốt mùa hè của cậu.

Sáng sớm, cửa hàng vẫn đóng, Mặc Quỳ Liên móc chìa khoá ra mở cửa.

Vừa bước vào đã ngào ngạt hương hoa.

Mặc Quỳ Liên rất thích hương hoa nhưng lúc này nhăn mặt nín thở.

Suốt cả một đêm, bọn chúng thả ra biết bao nhiêu khí độc.

Cậu tiến đến nhấn nút khiến cho máy vòm thuỷ tinh trên đầu mở ra.

Gió mát lập tức thổi tới, xua tan đi khí độc, đem lại hơi thở trong lành.

Mặc Quỳ Liên lúc này mới dám thở mạnh, quả thật cậu rất là có ý kiến với việc nín thở này.

Nhưng chủ tiệm là một người ki bo, ông ta rất nhiều lần phớt lờ ý kiến lắp đặt máy lọc không khí hiện đại tân tiến của cậu.

Mặc Quỳ Liên cũng lười đôi co với ông ta. Cậu đơn giản dọn dẹp, làm công tác chuẩn bị, sau đó tiến đến cửa, lật lại tấm bảng thành "Open!"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net