Chương 2: Tiệc chia tay.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiệm hoa buôn bán cũng không mấy nhộn nhịp. Mặc Quỳ Liên làm việc vô cùng nhàn hạ.

Bây giờ chưa có khách, cậu chậm rãi bê từng giỏ hoa ra trước cổng.

Xịt nước vào, giữ cho hoa tươi lâu hơn. 

Cậu đi dạo khắp cửa hàng, kiểm tra tình trạng của hoa.

Một số bụi có lá héo thì cắt tỉa bớt. Mặc Quỳ Liên có thiên phú SS Thiên Thực Linh Sư, cậu có thể nghe được tiếng của thiên nhiên.

Trong lúc cắt tỉa, cậu nghe được bọn chúng nói: "Tiểu ca ca, dừng lại đi... ưm!"

"Nhẹ nhàng với thần thiếp thôi~"

Mặc Quỳ Liên đen mặt, kéo trên tay càng thêm không khoan nhượng.

"Tiểu ca ca, ông chủ nói hôm nay sẽ tuyển thêm nhân viên mới!"

"Tiểu ca ca, đừng bỏ chúng em mà!"

Mặc Quỳ Liên thản nhiên đáp: "Tất nhiên là phải tránh xa chúng bây càng xa càng tốt, một đám hoa hoa cỏ cỏ học gì không học, học theo con người nói chuyện dâm tục."

"Tao sẽ đi đến một nơi có hoa cỏ tao nhã hơn chúng bây!"

Lập tức nhận được một mảnh kêu rên, các loài hoa đồng loạt phản ứng:

"Nào có, bọn em chỉ như vậy với một mình anh!"

"Đúng vậy, mấy người nhân viên khác bọn em đâu có lẳng lơ vậy, cho nên anh là độc quyền đó!"

"Từ chối nhận đặc quyền ha." Mặc Quỳ Liên ghét bỏ nói.

Người và cây cỏ tán gẫu qua lại, đôi lúc Mặc Quỳ Liên cũng cảm thấy biết ơn thiên phú của mình, giúp cho cậu giao tiếp được với thiên nhiên, đi làm cũng không chán mấy.

Ngay lúc này có khách đến, là khách hàng quen, cho nên Mặc Quỳ Liên có chút lười tiếp đón, chính xác hơn là cậu không muốn tiếp tên này.

"Liên Liên, em không muốn tiếp anh sao?"

Ở trước, một nam nhân cao lớn điển trai đứng dựa vào cửa, ánh mắt đào hoa cong cong, lời nói lại mang ngữ khí ngả ngớn.

Mặc Quỳ Liên không biểu tình, "Đúng vậy, muốn mua hoa thì mua không thì đi nơi khác."

Từ lúc chia tay tên này tới giờ, Mặc Quỳ Liên thấy hắn còn bám cậu chặt hơn lúc còn quen nhau.

Sao lúc quen nhau không làm, đến khi chia tay rồi bắt đầu bù đắp, làm chuyện công cốc.

Thẩm Tinh vẫn giữ nguyên nụ cười, hắn đi dạo khắp cửa hàng, rút ra một đoá hoa Thanh Linh Lung, tiến tới trước mặt cậu.

"Thanh toán cho anh, sau đó tặng cho em!"

Mặc Quỳ Liên lười để ý, cậu nhận hoa từ tay hắn, sau đó tuỳ tiện cắm vào bình hoa bên cạnh.

"Của anh 50 tinh tệ!"

"Em chịu nhận hoa của anh rồi sao, nhận hoa của anh chính là tha thứ cho anh!"

Mặc Quỳ Liên trợn trắng mắt, "Ừm tha thứ cho anh rồi, anh cũng buông tha cho tôi đi, trên tài khoản của mẹ anh, tôi thấy bà ấy đăng hình ảnh còn ghi thêm thông tin là "con dâu yêu quý""

"Tôi cứ tưởng anh cải tà quy chánh rồi?"

"Haha, đúng vậy, nãy giờ chỉ là trêu em thôi, anh đến đây để gửi cho em thiệp cưới."

"Nhanh như vậy đã cưới rồi sao? Anh mới chia tay với tôi chỉ ba tháng thôi nhỉ, chẳng lẽ hai người...?"

Mặc Quỳ Liên híp mắt nhìn hắn.

"Không phải như em nghĩ đâu, thật ra bọn anh là gương vỡ lại lành, quen nhau trước khi quen em nữa." Thẩm Tinh lúc này đột ngột thâm tình, Mặc Quỳ Liên thấy vẻ mặt này quá mức chói mắt.

"Liên Liên em sẽ đến dự đám cưới của anh nhé!" Ngữ khí của hắn có chút khẩn thiết.

"Ừm!" Mặc Quỳ Liên đồng ý, dù sao bọn họ chia tay trong hoà bình, cũng không có ác ý gì để từ chối tham dự.

Tiễn xong Thẩm Tinh, Mặc Quỳ Liên đơn giản thanh nhàn, công việc tiếp theo cũng không hề nặng nhọc.

Cậu làm ca sáng, cho đến mười hai giờ trưa thì tan làm.

Lúc này bụng đói rã rời, Mặc Quỳ Liên nhắn tin cho Mễ Nhu Bách.

"Nhu Bách, tớ mới tan làm này, muốn đi ăn trưa không?"

Mễ Nhu Bách: "Tớ cũng định rủ cậu, cậu mau đến đây đi!"

Sau đó Mặc Quỳ Liên nhận được một dãy ký tự, chính là địa chỉ mà Mễ Nhu Bách gửi.

Cách đây cũng khoảng 45 phút ngồi xe, Mặc Quỳ Liên thấy bỗng dưng cũng hết đói bụng, nhưng cậu là người mở lời trước cho nên cũng không tiện từ chối được.

Bắt một chiếc air car, đọc địa chỉ cho nó, sau đó Mặc Quỳ Liên nhắm mắt lại.

Lúc đến nơi là cậu đã ngủ được một giấc rồi.

Có hơi mệt mỏi, bước xuống xe, ngẩng đầu lên nhìn.

Nhà Hàng Hằng Tinh.

Là một nhà hàng rất nổi tiếng của thành phố, nhận được chứng nhận năm sao, thức ăn có thể gọi là tuyệt đỉnh vị giác, không gian thiết kế sang trọng, giá cả cũng vô cùng đắt đỏ.

Với điều kiện của Mặc Quỳ Liên, bước vào nhà hàng cao cấp như vậy là điều vô cùng hiếm hoi.

Tuy nhiên Mễ Nhu Bách là thiếu gia nhà tài phiệt, nhà có rất nhiều tiền, cho nên Mặc Quỳ Liên cũng không lấy làm lạ.

Đến lúc bước vào thì cậu thấy không chỉ có mình Mễ Nhu Bách là con nhà tài phiệt, cả một đám phú nhị đại đang tụ họp lại tổ chức tiệc.

Bọn họ diện mạo tuấn tú, ăn mặc từ trên xuống dưới đều là hàng hiệu, khí chất tỏ ra đặc biệt hơn người.

Ngay khi cửa phòng mở ra, Mặc Quỳ Liên điềm đạm bước vào, rất nhiều ánh mắt tập trung vào cậu.

Thấy hơi mất tự nhiên, cậu rà soát tìm kiếm bạn thân.

"Ah Quỳ Liên cũng tới sao? Nhu Bách mời cậu đến hả?"

Đám phú nhị đại này quen biết với Mặc Quỳ Liên, thấy là cậu cho nên chỉ nhìn một cái rồi tiếp tục trò chuyện.

Mặc Quỳ Liên thấy vậy cũng thản nhiên, đi ăn uống với Mễ Nhu Bách riết cũng thành quen.

Một thiếu nữ xinh đẹp tiến tới chào hỏi, nở nụ cười vô cùng gợi cảm. Cô mặc váy đỏ, tựa như một đoá hoa hồng, quanh thân bao phủ bởi hương thơm dễ chịu.

Tên cũng như người, Lục Hồng Nhung.

Lục Hồng Nhung khoác tay Mặc Quỳ Liên kéo đến ngồi bên cạnh cô và Mễ Nhu Bách.

Mặc Quỳ Liên vào bàn, thấy được một người, lập tức nghiêng đầu qua nói nhỏ với Mễ Nhu Bách: "Sao lại có tên đầu đinh đó ở đây vậy?"

"Tớ không có mời hắn, Minh Phong đi cùng với đám Trần Uyên."

Tên đầu đinh mà Mặc Quỳ Liên nhắc tới, dường như biết họ đang nói về mình, lập tức nhìn thẳng vào Mặc Quỳ Liên cười hề hề.

Mặc Quỳ Liên mặt không biểu tình, gượng gạo gật đầu.

"Bữa tiệc này là bữa tiệc chia tay sao?" Cậu quan sát thấy đều là người cùng trường trung học, đoán có lẽ là đang tổ chức tiệc chia tay.

"Đúng vậy, bọn họ đa số đỗ vào các học viện, trong đó không ít người đỗ vào Ngũ Đại Học Viện."

Lục Hồng Nhung cũng nghe hai người nói, hai mắt cô tràn ngập vui vẻ khoe khoang: "Đúng vậy Tiểu Liên, tớ cũng giống cậu đỗ vào Thiên Pháp Học Viện đó!"

Mặc Quỳ Liên không bất ngờ, thành tích của cô rất tốt, chắc chắn sẽ đỗ vào học viện cao cấp, chúc mừng cho cô: "Vậy sao, thật tốt, cậu đỗ vào chuyên ngành nào?"

"Tớ học Chủng Tộc Học, sau đó còn phải về tiếp quản công ty sinh vật của bố nữa."

Mặc Quỳ Liên oh một tiếng, cuộc đời cô đã được trải sẵn hoa hồng rồi.


"Tớ học Biến Dị Học, chọn đại, tớ cũng không biết chọn gì."

"Không sao, biết chừng khi học cậu sẽ thấy thú vị thì sao, nếu không đổi ngành cũng không sao."

Mễ Nhu Bách thấy hai người nói chuyện hăng say, giả bộ uỷ khuất: "Hai người cùng đỗ vào Thiên Pháp Học Viện, thân thiết quá cho tớ ra rìa rồi."

"Đúng vậy, cậu mau kiếm bạn mới đi là vừa." Mặc Quỳ Liên làm bộ ghét bỏ.

"Bách Bách đừng giận, cậu học ở Thanh Long, may mắn cả hai trường chỉ cách nhau một con đường, gặp nhau dễ dàng thôi mà."

Mễ Nhu Bách cười cười: "Tớ biết rồi, đúng rồi tớ mới tìm kiếm trên tinh võng, tìm được rất nhiều địa điểm thú vị ở khu vực hai học viện, đến lúc đó phải kéo hai cậu đi cùng."

"Tớ không đi, lười lắm." Mặc Quỳ Liên từ chối.

Mễ Nhu Bách không để tâm lời cậu lắm, đến lúc đó lôi kéo một lát cũng đi theo thôi.

Mặc Quỳ Liên nói chuyện nãy giờ, vẫn chưa ăn được gì, đói bụng muốn chết, cho nên bắt đầu động đũa.

Trên bàn tràn ngập sơn hào hải vị, cậu biết bữa ăn này sẽ không phải trả tiền, trước mặt toàn đồ ngon như vậy, không có chướng ngại về kinh tế cho nên cậu không hề khách sáo.

Tên đầu đinh ở phía khác, nãy giờ vẫn một mực quan sát cậu, đột ngột gấp cho cậu một con tôm đã lột vỏ sẵn.

"Quỳ Liên cậu ăn đi, tớ mới lột đó."

Mặc Quỳ Liên hơi sượng, nhưng cậu vẫn nhận lấy, mặc dù biết nhận như vậy sẽ khiến cho tên đó càng hưng phấn bởi vì đang theo đuổi bản thân.

Nhưng cậu thích ăn tôm, từ chối thì không biết ai sẽ lột tôm cho mình nữa.

Cho nên ăn và thầm xin lỗi trong lòng.

"Cảm ơn."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net