Chương 10: Thiên thú

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dị Biến Nông Trang, chắc chắn sẽ trở thành địa điểm thường xuyên lui tới của Mặc Quỳ Liên.

Nhưng mỗi tuần chỉ được 1 lần, như vậy là quá ít, cậu phải nghĩ cách để có thể được vào thường xuyên hơn.

Lúc tan học, Mặc Quỳ Liên ở lại một chút, cậu mạnh dạn nói với Phùng Tuyết.

"Lão sư, em không biết là có cách nào để vào được Dị Biến Nông Trang thường xuyên hơn không? Em rất có nhu cầu được nghiên cứu bọn chúng."

Ngữ khí của cậu tràn ngập thành khẩn, Phùng Tuyết ngạc nhiên về thái độ của cậu, ban nãy lúc ngồi học vẫn thấy rất chán chường, đến câu hỏi của cô còn bập bẹ trả lời.

Bây giờ lại nhiệt tình bất thường như vậy, cô quay qua nhìn thẳng cậu.

Mặc Quỳ Liên tràn ngập chân thành nói: "Em rất có hứng thú với thực vật biến dị, hơn nữa thiên phú của em cũng có mối quan hệ tương hỗ với bọn chúng. Như ngài thấy lúc nãy, Kim Cang Thảo biến dị rất thích năng lượng của em."

Phùng Tuyết gật đầu, lúc nãy cô cũng có thấy và còn chấn kinh.

Chỉ là lòng vẫn còn hơi ngờ vực, dù sao Dị Biến Nông Trang rất trọng yếu, bên trong chứa rất nhiều linh vật quý hiếm, một khi thất thoát sẽ là tổn thất khổng lồ đối với học viện.

Nhưng đối với thiên phú của Mặc Quỳ Liên, Phùng Tuyết cũng cảm thấy rất tò mò, suy nghĩ một lúc nói: "Để được vào thường xuyên thì em phải là nhân viên của nông trang, nhưng thường thì tân sinh không ai có thể.

Nhưng thiên phú của em rất thú vị, cô cũng muốn thử xem nó như thế nào, cô có thể cho em một cơ hội, chỉ cần làm được dù chỉ một xíu thành tựu, cô sẽ đề cử em làm nhân viên của nông trang."

Mặc Quỳ Liên nghe đến đây lập tức vui vẻ, "Thật sự cảm ơn ngài, lão sư!"

"Tuy nhiên chuyện này không dễ dàng gì đâu, đừng vội mừng, hơn nữa còn nguy hiểm không kém, thậm chí còn có thể mất mạng như chơi." Phùng Tuyết cười lạnh nói.

"Cho nên thường thì học viện chỉ tuyển ma pháp sư cấp 5 trở lên làm nhân viên thôi, để đề phòng có chuyện gì cũng có thủ đoạn bảo mệnh."

Kinh khủng đến như vậy sao, Mặc Quỳ Liên vừa tin vừa không tin, nhưng vẫn giữ trong mình một tia cẩn thận.

"Nếu như suy nghĩ kĩ thì đi cùng cô đến Dị Biến Nông Trang, em sẽ biết mình cần làm gì."

Mặc Quỳ Liên gật đầu.

Cả hai người cùng nhau đi đến Dị Biến Nông Trang.

Mặc Quỳ Liên không hình dung nổi diện tích của Thiên Pháp Học Viện lớn đến cỡ nào, khi mà trong lòng học viện có một cái nông trại khổng lồ như vậy.

Nói nông trại, chẳng bằng nói là một cánh rừng.

Đứng ở ngoài nhìn vào, chỉ thấy cây cối um tùm, càng sâu bên trong cây càng cao, ánh nắng xém chút xuyên qua không được.

Sâu thẳm bên trong, sắc thái âm u, trông rất giống cảnh tượng rừng thiên nước độc.

Phùng Tuyết tiến đến, dùng thẻ thân phận mở cửa, sau đó một mạch đi vào.

Mặc Quỳ Liên đi theo sát, đồng thời âm thầm ghi nhớ đường đi.

Nông trang rộng như vậy, chắc chắn rất dễ lạc.

Vừa đu vừa quan sát, Mặc Quỳ Liên tràn ngập hứng thú trông thấy rất nhiều các loại linh vật, từ hạ cấp đến trung cấp, thượng vàng hạ cám đều có.

Các chủng loại này trước kia là thứ mà cậu chỉ có thể gặp chứ không thể cầu. Không nói đến độ quý hiếm, chỉ nói đến giá trị thôi cũng là một trở ngại vô cùng lớn đối với cậu.

Mua một cây Phiến Thiên Diễm cũng khiến cậu tháng đó chỉ có thể ăn bánh mì mà sống.

"Ah đó là Bạch Huyễn Lộc sao? Không ngờ học viện của chúng ta giàu có như thế, còn nuôi cả thiên thú!"

Hệ thống phân loại của tinh hệ là Phàm, Linh, Thiên, Thánh, Thần. Hệ thống này áp dụng cho tất cả các loại vật phẩm, sinh vật...

Phàm là thấp nhất, càng lên cao thì độ quý hiếm càng cao, cũng như càng cường đại.

Bình thường phàm thú ý chỉ vật nuôi trong nhà, như con chó con mèo. Cao hơn là linh thú, là một số con vật xuất hiện linh tính, bọn chúng thông minh hơn phàm thú, ngoài ra còn có một số năng lực đặc biệt.

Và cao hơn linh thú chính là thiên thú, giá trị phải nói là vô cùng quý hiếm. Thiên thú chính là thiên ngạo chi thú, bọn chúng được ông trời ưu ái, sở hữu trí tuệ sánh ngang với nhân loại, đồng thời nắm giữ các loại năng lực mạnh mẽ.

Có một số thiên thú từ khi sinh ra đời đã có thể sánh ngang với ma pháp sư thượng cấp.

Chẳng hạn như con Bạch Huyễn Lộc trước mắt Mặc Quỳ Liên này.

Nó đứng ở đó, thần thánh khí tức bao phủ, cả người tắm dưới ánh nắng tựa như thần hi quán đỉnh.

Lông trắng muốt vô ngần, hai cái sừng tinh tế uốn lượn, nó ngẩng cao đầu nhìn hai người, cực kì kiêu hãnh.

Bạch Huyễn Lộc tính tình lành tính, chỉ nhìn hai người mà không làm gì cả.

Mặc Quỳ Liên rất muốn sờ thử vào nó, đây là thiên thú hàng thật giá thật đó.

Đây chính là lần đầu tiên mà cậu được gặp thiên thú, càng đừng nói là quan sát dưới khoảng cách gần như vậy.

Lúc này đột nhiên Bạch Huyễn Lộc cất bước đi tới gần.

Nó đưa đầu chạm vào lòng bàn tay cậu, tham lam mút liếm, dường như cảm nhận được từ trong cơ thể cậu có thử gì đó nhiệt liệt thu hút nó, đến mức không cưỡng lại được.

Mặc Quỳ Liên vận dụng thiên phú, Thiên Thực chi lực nhẹ nhàng tiết ra, Bạch Huyễn Lộc lập tức bắt lấy, nó hấp thụ vào cơ thể.

Thoả mãn kêu một tiếng, liếm liếm lòng bàn tay cậu.

Phùng Tuyết mặc dù đã biết thiên phú của cậu rất ngoạn mục rồi, nhưng không ngờ lại thần mỳ như vậy.

Con Bạch Huyễn Lộc đó nổi tiếng chảnh choẹ, từ trước đến giờ không cho ai đến gần dù chỉ năm mét, suốt ngày chỉ kiêu ngạo đứng phơi mình dưới ánh nắng.

Trong học viện, ngoại trừ hiệu trưởng thì không thể kiếm ra được người thứ hai khiến nó nghe lời.

Cho dù cô cũng không thể nói được gì nó.

Còn hôm nay, trông thấy màn này dường như phá vỡ tam quan của cô, cô thậm chí còn không thấy Mặc Quỳ Liên làm gì, mà nó đã tự động đi đến cậu rồi.

Bạch Huyễn Lộc thấy thoải mái, nó liếm láp Mặc Quỳ Liên, đột nhiên phun ra trong lòng bàn tay cậu một viên ngọc màu đen.

Phùng Tuyết cũng không biết đó là gì, chỉ là cô đến từng tuổi này rồi cũng cảm thấy ganh tỵ với Mặc Quỳ Liên.

Quà đáp lễ từ một con thiên thú, chắc chắn không tầm thường.

Mặc Quỳ Liên cũng không biết phải nói gì, cậu nhận lấy viên ngọc màu đen, dùng tay còn lại vuốt vuốt đầu nó, sau đó dùng trán chạm vào trán nó.

Tựa như đang thực hiện một nghi thức, Phùng Tuyết lẳng lặng nhìn bọn họ.

Mặc Quỳ Liên chỉ dừng lại khoảng năm giây, sau đó lui về, cậu vẫy tay chào nó.

Bạch Huyễn Lộc gật đầu, sau đó nhanh chóng thoái lui, thân hình màu trắng uyển chuyển phóng đi, chớp mắt đã tan vào trong bóng tối của khu rừng.

Mặc Quỳ Liên cúi xuống nhìn viên ngọc màu đen trong tay mình, càng nhìn càng thấy giống một quả trứng.

Quả trứng màu đen tuyền, tựa như cái màu đen thuần tuý nhất không pha tạp bất cứ thứ gì, nhìn một lát liền thấy trầm mê.

Cậu không biết đây là trứng của loài nào, nhưng chắc không phải dạng tầm thường, bởi vì chưa nở ra nhưng Mặc Quỳ Liên đã cảm nhận được áp lực mạnh mẽ từ ấu thể bên trong.

Không biết sẽ nở ra loài gì, Mặc Quỳ Liên vô cùng chờ mong.

Mặc Quỳ Liên cẩn thận bỏ nó vào trong ba lô của mình, động tác đều cẩn thận hết mức, chỉ sợ sơ sảy một chút là nó sẽ bể.

Phùng Tuyết thấy không còn gì cản đường nữa thì cũng tiếp tục đi.

Cả hai người càng đi càng sâu, Mặc Quỳ Liên lúc này nhìn dáo dác xung quanh, thấy không khí có hơi yên tĩnh.

Đi khoảng hai mươi phút thì đến nơi, Mặc Quỳ Liên lặng im đứng nhìn con vật biến dị đang quấy phá cuồng bạo ở trước mặt.

"Đây chính là điều tôi cần em làm, em có thể thuần hoá nó lại được không?" Phùng Tuyết chỉ vào nó nói.

Mặc Quỳ Liên không đáp, cậu đang quan sát.

Ở phía trước là một con loài linh thú thượng cấp.

Tuyệt Nha Báo.

Tuyệt Nha Báo ngoại hình cao lớn, toàn thân phủ đầy lông màu bạch kim, lấp lánh dưới ánh mặt trời.

Dưới chân của nó mọc ra vảy, lan dần đến cằm, trông rất giống long lân, nhìn cực kì bệ vệ.

Ở phía trước trán, mọc lên một cái sừng nhọn, tựa như một thanh kiếm chỉ thẳng lên trời.

Tuyệt Nha Báo là loài quý hiếm, hiện nay số lượng cá thể không đến 1000 con, cho nên giá trị đặc biệt to lớn. Nó được liệt vào danh sách các linh thú sắp tuyệt chủng, cho nên được sự bảo vệ tuyệt đối của tinh hệ.

Thiên Pháp Học Viện cũng biết như vậy, cho nên không muốn mất đi con Tuyệt Nha Báo này, giá trị của nó liên thành.

Và càng đứng nói tới con Tuyệt Nha Báo này còn là linh thú biến dị nữa, giá trị của nó tăng lêb đến không biết bao nhiêu phần.

Lúc này hai mắt nó đỏ lừ, liên cuồng quấy phá, nó hoàn toàn không để ý đến hai nhân loại đang đứng trước mặt nó.

Tinh thần của nó đang ở bờ vực sụp đổ, nếu không chữa trị kịp có thể sẽ mất mạng.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net