Chương 11: Đối đầu Tuyệt Nha Báo.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Nhiệm vụ của em là xoa dịu nó lại sao?" Mặc Quỳ Liên hỏi, cậu nhìn con Tuyệt Nha Báo điên cuồng đó, thẩm cảm thấy thành công không cao.

"Nếu được vậy thì càng tốt, nhưng nếu em có thể khiến nó khôi phục lại một chút lí trí thì cũng coi như thành công, cô sẽ tiến cử em làm nhân viên thử việc ở đây."

Mặc Quỳ Liên hít sâu một hơi, thầm nghĩ đây chính là cơ hội của mình, cơ hội đã dâng đến trước mặt rồi không thể bỏ lỡ được.

Còn nữa hãy nghĩ đến đám thực vật biến dị cùng với các loại linh vật quý hiếm đang đợi mình thu phục đi.

Mặc Quỳ Liên thấy không có lý do gì để từ bỏ cả.

Nhưng để đối phó với con Tuyệt Nha Báo này cũng không phải dễ dàng, nhìn bộ dạng điên khùng của nó, cậu cảm thấy chuyến này phải tốn cả một ngày trời.

"Nó bây giờ là vẫn còn ấu thể, chưa trưởng thành nên thực lực không cao lắm, cô tin là em có thể xử lý được." Phùng Tuyết lúc này mới hỏi: "Đẳng cấp ma pháp hiện tại của em là bao nhiêu?"

"Cấp hai." Mặc Quỳ Liên đáp.

Cậu chỉ mới tu luyện gần đây thôi, từ lúc thi tốt nghiệp trung học xong.

Từ lúc đó đến bây giờ cũng chỉ mới ba tháng thôi, tốc độ của cậu như vậy đã là rất nhanh.

Có một số người, mỗi thăng một cấp phải dành đến mấy năm, thậm chí chục năm.

Đó là thuộc ở thiên phú tầm cấp B, nếu như thiên phú cấp thấp hơn tốc độ tu luyện có lẽ còn thấp hơn.

Mặc Quỳ Liên có thiên phú cấp SS, tốc độ tu luyện của cậu như vậy là đã rất nhanh, ba tháng vượt hai cấp quá mức kinh thế hãi tục.

Theo khuyến khích của đế quốc, thì độ tuổi tốt nhất để tu luyện là từ mười sáu tuổi.

Một số người vừa vào trung học đã bắt đầu tu luyện, nhưng Mặc Quỳ Liên đợi đến tốt nghiệp mới tu luyện, cho nên cậu xuất phát chậm hơn người khác tận ba năm.

Mặc Quỳ Liên không làm như vậy là bởi vì cậu lười, không muốn cuộc sống trung học của mình suốt ngày chỉ vùi đầu vào tu luyện, cậu tin tưởng với thiên phú SS, chuyện này không phải là chuyện lớn lao gì với cậu.

"Thiên phú của em cấp SS mà bây giờ mới cấp hai thôi sao, có hơi quá thấp." Phùng Tuyết nhíu mày, "Như vậy thì đối phó với Tuyệt Nha Báo hơi chật vật."

"Nhưng không phải là không được, cô tin tưởng em." Phùng Tuyết vỗ vai cậu, sau đó lui đi, để lại cậu một mình đối mặt với Tuyệt Nha Báo.

Mặc Quỳ Liên biết sau đó cậu chỉ có thể chống chọi một mình, cậu còn không biết khi nguy hiểm có được Phùng Tuyết ra trợ giúp không nữa.

Hơi ngưng thần nhìn con báo trước mặt, nó cũng đã phát hiện cậu, đồng tử đỏ tươi nhìn trừng trừng cậu.

Đột ngột Mặc Quỳ Liên thấy hoa mắt, một tia chớp màu đen bay tới, chưa kịp định thần, dường như theo bản năng cậu lách người sang một bên.

Nhưng một cơn đau nhói kéo tinh thần cậu lại, bả vai phải của cậu bị Tuyệt Nha Báo cào rách tươm.

Vết cắt sâu hoắm, vô cùng dữ tợn.

Máu chảy ròng ròng, thắm ướt đỏ cả áo sơ mi của cậu.

Mặc Quỳ Liên cố nén cơn đau nhanh chân bỏ chạy.

Tuyệt Nha Báo không dễ cho cậu đi như vậy, nó cũng đuổi theo.

"Nhanh quá vậy!" Mặc Quỳ Liên than khổ trong lòng, trong đầu len lòi hiện lên suy nghĩ nếu biết trước đã không đồng ý.

Cậu vừa chạy vừa suy nghĩ kế sách để đối phó với Tuyệt Nha Báo.

Nhưng khoé mắt thấy nó lại lao đến, Mặc Quỳ Liên triệu hồi ra dây leo mọc từ dưới đất khốn trụ nó lại.

Chỉ là dây leo bình thường không thể làm gì được nó, Tuyệt Nha Báo vẫy người lập tức đám dây leo đứt đoạn.

Nó tức giận gầm lên một tiếng, Mặc Quỳ Liên chỉ cảm giác màng nhĩ mình sắp thủng rồi.

Lúc này là cậu sợ tái mật rồi, thực sự Mặc Quỳ Liên rất sợ đau, mà bên vai phải của cậu đau nhức inh ỏi cảm giác như bị kim đao vạn quả.

Mặc Quỳ Liên sử dụng thiên phú, đám cây cỏ trong rừng dường như nghe theo lời cậu, ra sức giúp đỡ cản đường Tuyệt Nha Báo lại.

Nhưng sức lực của nó quá lớn, chạy băng băng qua mà không hề hấn gì.

Trước tiên phải chữa thương, Mặc Quỳ Liên không dám để vết thương như vậy chạy mãi, sẽ mất máu mà chết.

Một tán cây sà xuống, Mặc Quỳ Liên thuận lợi nhảy lên trên, sau đó sử dụng Sinh Mệnh Thần Liễu chữa thương.

Sinh Cơ Thuỷ bùng phát sức mạnh, Mặc Quỳ Liên chỉ thấy sinh cơ dồi dào hội tụ lại trên bả vai mình, vết cào sâu hoắm nhanh chóng lành lại.

Lớp da thịt đỏ dữ tợn lại lần nữa trở nên sáng bóng, còn mịn màng hơn lúc đầu.

Mặc Quỳ Liên vẫn ngồi ở trên cành cây, cậu không muốn xuống liều mạng với Tuyệt Nha Báo làm gì.

Nhưng người sau không cho cậu an nhàn nghĩ như vậy.

Nó dùng thân hình mạnh khoẻ húc vào thân cây, bên trên một trận lắc lư, Mặc Quỳ Liên cố gắng bám trụ.

Tuy nhiên một lát sau, thân cây cũng không chịu nổi va đập, nhanh chóng ngã xuống.

Mặc Quỳ Liên cũng từ trên nhảy xuống, vừa lúc rớt xuống đã thấy Tuyệt Nha Báo lao đến rồi, cậu sợ hết hồn.

Vội vàng suy nghĩ cách ứng phó.

Đang ở tư thế trên không, Mặc Quỳ Liên duỗi lòng bàn tay ra, triệu hồi ra vô số Phiến Thiên Diễm.

Cánh hoa đỏ tươi rơi tá lả, sau đó nổ liên hồi.

Tuyệt Nha Báo đường như cũng bị chấn kinh, nó nhảy thoái lui về sau.

Mặc Quỳ Liên nhân cơ hội, tiếp đất an toàn.

Lúc này cậu đã thực sự tức giận rồi.

Không thể để nó làm càn như vậy mãi được, chạy mãi cũng không phải là kế sách hay.

Mặc Quỳ Liên xuất ra một thanh trường thương. Trường thương dài hai mét, nằm gọn trong lòng bàn tay cậu.

Mũi thương vô cùng bén nhọn, nằm gọn trên một cái điêu khắc hình trăng lưỡi liềm, ở giữa mặt trăng lơ lủng một viên tinh thạch màu xanh lục.

Đây chính là tuyệt kĩ thứ hai của Thiên Thực Linh Sư.

Tuyệt kĩ: Nguyệt Thương Berseria!

Mặc Quỳ Liên đã rất lâu rồi không vận dụng kỹ năng này trong thực chiến.

Bởi vì đến bây giờ vẫn chưa có đối thủ nào xứng để cậu sử dụng Nguyệt Thương Berseria.

Trong trạng thái này, Mặc Quỳ Liên được bao phủ bởi ánh sáng thần thánh, phía sau lưng treo ẩn hiện một vầng bán nguyệt.

Toả ra thần hi, quan chiếu khắp khu rừng.

Ở mi tâm của cậu, hiện lên một dấu án hình mặt trăng.

Tóc của Mặc Quỳ Liên dài ra, bung xoã trong không trung.

Thiếu niên dung mạo như tiên thần, tóc dài tung xoã, tay chống thần thương, tựa như yêu tiên giáng thế, cả người tràn ngập khí chất của tinh linh vương.

Mặc Quỳ Liên bùng nổ sức mạnh, tiên hạ thủ vi cường, cậu vọt tới trước.

Tốc độ của cậu cũng không kém Tuyệt Nha Báo là bao.

Trường thương trong tay cậu linh hoạt uyển chuyển nhanh chóng chế ngự được Tuyệt Nha Báo.

Trên người của nó vết thương ngày càng dày đặc. Máu nhuộm đỏ cả người nó.

Tuyệt Nha Báo cũng tức giận, đồng tử của nó càng thêm sẫm màu, nó há cái miệng như bồn máu.

Hai cái răng nanh dữ tợn cắn tới, Mặc Quỳ Liên giơ Berseria đón đỡ.

Cậu hạ thấp tư thế, sau đó tung đòn quyết định, Nguyệt Thương Berseria phát ra ánh sáng.

Vầng trăng phía sau lưng của Mặc Quỳ Liên rubg động, từ thiên khung, một đạo ánh trăng bắn xuống.

Ầm!

Tuyệt Nha Báo bị ép đến bẹp dí, nó không thể ngốc đầu dậy nổi, hai mắt dần mất đi tiêu cự, bị đánh đến bất tỉnh.

Thấy nó ngất xỉu, cậu ngừng tấn công.

Mặc Quỳ Liên triệu hồi ra bốn gốc đằng tử khoá chặt tứ chi của Tuyệt Nha Báo lại.

Cho dù nó bất tỉnh rồi cũng không được chủ quan.

Từ bên cạnh, một cây liễu thần thánh xuất hiện.

Mặc Quỳ Liên vuốt ve thân liễu, thần sắc có chút tiếc của, quả thật cậu không muốn sử dụng thêm Sinh Cơ Thuỷ một chút nào, nhưng vì nghĩ đến tiền độ rộng mở sau này.

Cậu không thể không cắn răng sử dụng.

Từ lúc vào học viện tới giờ, chỉ trong thời gian ngắn mà cậu đã phải sử dụng đến ba giọt Sinh Cơ Thuỷ rồi.

Mỗi ba năm mới tích ra được một giọt, không cần nói cũng biết là hiếm có cỡ nào.

Sinh Cơ Thuỷ nhỏ xuống đầu của Tuyệt Nha Báo đang bị cố định trên không.

Một màn thần kỳ xảy ra, sinh cơ lực từ bốn phương tám hương bị triệu tập về đây, tạo thành một dòng lũ.

Không ngừng đầu nhập vào trong cơ thể của Tuyệt Nha Báo.

Các vết thương trong cơ thể nó tức khắc lành lại, huyết nhục thê thản tan biến, lông tơ cũng trở lại bình thường, không còn nhiễm phải vết máu, mềm mượt dễ chịu.

Ngoài ra điều quan trọng nhất, là đồng tử màu đỏ sậm của nó đã trở lại bình thường, điều này chứng tỏ thần trí của nó đã trở lại rồi.

Mặc Quỳ Liên thả nó xuống, nó lập tức cảm thấy thân thiết vô cùng với cậu, chạy lại liếm láp kêu meo meo như một con mèo.

Mặc Quỳ Liên mỉm cười, xoa xoa đầu nó.

Cảm ơn mày, tương lai rộng mở của tao.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net