Chương 16: Thưởng lớn.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mặc Quỳ Liên lặng lẽ quan sát xung quanh, nếu không phải vẫn luôn nhớ bản thân đang ở Đấu Trường Ma Pháp Giả Lập thì cậu cứ tưởng mình đang đi nghỉ mát ở Thuỷ Dương Tinh không đấy.

Không khí ở nơi đây mô phỏng giống hệt thực tế.

Tiếng sóng biển rì rào, mặt biển lẫn bầu trời đều xanh mướt, không khí quang đãng mát mẻ khác hẳn với không khí ở thành phố.

Bãi biển cát trắng, ánh nắng rọi xuống phản chiếu lấp lánh, Mặc Quỳ Liên chậm rãi đi dọc theo bờ biển.

350L: "Chủ kênh là đang đi nghỉ mát sao?"

351L: "Trông thoải mái thật, tôi cũng muốn!!"

...

Nhưng niềm vui không kéo dài lâu, đối thủ của cậu đã xuất hiện rồi.

Mặc Quỳ Liên lẳng lặng quan sát, đối phương cũng làm điều tương tự.

Đối thủ của cậu là một cô gái, tóc dài ngang eo, thân mặc một bộ áo bào màu đen, đầu trùm mũ.

Gương mặt xinh đẹp lạnh lùng, ánh mắt nhìn cậu vô cùng chăm chú, đặc biệt đồng tử màu đỏ tươi vô cùng bắt mắt.

Trên tay thiếu nữ cầm một cây quyền trượng, bên trên khảm hồng ngọc, ẩn chứa sức mạnh khổng lồ.

Chỉ thấy thiếu nữ có hành động, cô giơ lên quyền trượng.

Linh lực bộc phát, thiếu nữ bắn ra một đạo hoả cầu.

Hoả cầu mang nhiệt độ kinh người, cách xa nhưng Mặc Quỳ Liên cũng thấy gương mặt nóng rát.

Cậu có chút bất ngờ, không ngờ có thể gặp được đối thủ mạnh như vậy ở mức hạng này.

Nhưng nghĩ lại cũng đúng, thiên hạ hàng tỷ người, ẩn thế chi nhân cũng rất nhiều.

Mặc Quỳ Liên không đón đỡ, cậu nhanh chóng né tránh.

Đạo hoả cầu đó đánh vào phần rừng phía sau lưng, lập tức thiêu rụi không còn một mảnh.

Thiếu nữ cũng không phải dạng vừa, thế công của cô liên tiếp kéo tới.

Hoả cầu liên tục bắn ra, nhiệt lượng khổng lồ bùng phát, mặt biển bốc khói nghi ngút.

Mặc Quỳ Liên nhảy một vòng, cậu phất tay, ngọc thủ khẽ bung.

Quanh thân xuất hiện vô số bông hoa màu xanh.

Chính là Lam Vân Hoa, Mặc Quỳ Liên điều khiển bọn chúng, lập tức kết thành một màng chắn bằng hoa.

Lam Vân Hoa có tính chất hàn, thân mang âm khí, số lượng lớn hoa dày đặc như vậy tụ lại một chỗ, không khí cũng bị nhiễm lạnh gần như đóng băng.

Hoả cầu chưởng vào lớp lá chắn đó không hề hấn gì.

Mặc Quỳ Liên lại quơ tay, hoa thuẫn tan rã, bọn chúng lại hợp với nhau tạo thành từng thanh kiếm.

Từng thanh băng kiếm xuất hiện, lơ lửng trên không trung, ồ ạt bắn tới.

Thiếu nữ không ngờ biến chiêu của Mặc Quỳ Liên lại nhanh như vậy, cô có chút bối rối.

Một thanh băng kiếm bay tới xuyên qua vai trái của cô.

Đau nhức dữ dội kèm theo cảm giác tê cóng.

Cánh tay bị hàn khí xâm nhập nhường như mất đi tri giác.

Thiếu nữ cảm thấy tình hình không ổn, chớp mắt chạy vào trong rừng, ẩn nấp trong đó.

Không chỉ Mặc Quỳ Liên suy nghĩ vậy, cả cô cũng không ngờ đến thứ hạng này lại gặp đối thủ cường đại như vậy.

Cô đã liên thắng được chín trận, không ngờ đến trận thứ mười lại khó khăn như vậy.

Mặc Quỳ Liên không đuổi theo, cậu có cách làm cho cô phải tự động xuất hiện.

Duỗi ra bạch thủ, truyền linh lực vào lòng đất.

Một lát sau bề mặt lục địa sinh ra chấn động, thiếu nữ ẩn nấp ở bên trong không hiểu chuyện gì xảy ra.

Chỉ cảm thấy vị trí mình đang đứng dường như là trung tâm của chuyện gì đó.

Ngay tiếp theo, cô thấy những cái cây xung quanh mình bắt đầu di chuyển, bọn chúng tựa như mọc chân chạy đi, trốn cô như gặp bệnh dịch.

Không đến năm giây, xung quanh cô trống trơ trọi, không thể ẩn nấp được nữa.

Thiên phú của Mặc Quỳ Liên là cấp SS không đơn giản chỉ là hấp thụ thực vật rồi vận dụng năng lực của chúng như vậy.

Cậu thậm chí chính là vua của bọn chúng, kể cả không cần phải hấp thụ, cậu vẫn có thể sai khiến được.

Tựa như là Tinh Linh Vương cai quản khu rừng vậy.

Thiếu nữ thấy được một màn như vậy, tức thời đã biết trận chiến này khó mà thắng được.

Nhưng cô vẫn rất hưng phấn, vì đã gặp được một đối thủ mạnh như Mặc Quỳ Liên.

Thiên phú của cậu vô cùng bá đạo, cô đoán là cậu sử dụng sức mạnh thực vật, cho dù bị khắc chế bởi ma pháp của cô nhưng vẫn có thể treo cô lên đánh dễ dàng như vậy.

Hoàn toàn không có năng lực hoàn thủ, hơn nữa dựa trên thông tin của đối phương, Mặc Quỳ Liên chỉ mới là ma pháp sư cấp hai thôi.

Cô là cấp ba đó, vượt cấp chiến đấu mà còn dễ dàng như vậy có hợp lẽ thường không?

Thiếu nữ biết không thể trốn chạy, lập tức dồn toàn lực tấn công.

Cả hai người chiến đấu một hồi, Mặc Quỳ Liên cuối cùng cũng giành được chiến thắng.

Trước khi trở về sảnh, cậu có nghe được hệ thống nói: "Người dùng "Thiến Thiến" gửi lời mời kết bạn với bạn, có đồng ý hay không?"

Mặc Quỳ Liên không chấp nhận nhưng cũng không xoá lời mời.

424L: "Vừa rồi chủ kênh đấu trận đó ngầu quá a a a!!!"

437L: "Có ai nhận ra thiên phú của chủ kênh không phải tầm thường không?"

438L: "Cậu là người mới có đúng không? Tôi theo chủ kênh từ lúc mới lập, đã nhận ra điều này từ lâu, tôi đã từng hỏi có phải là thiên phú cấp S không nhưng cậu ấy không trả lời, nhưng sau này càng theo dõi tôi càng phát hiện ra, có khi cậu ấy là thiên phú cấp S+ cũng nên."

439L: "+1"

500L: "Không... không ai giống tôi nghĩ cậu ấy là cấp SS hả?"

Dưới bình luận này là rất nhiều chữ không, hiển nhiên mọi người cũng không nghĩ đến mức như vậy.

Độ hiếm của thiên phú SS khỏi nói cũng biết, nếu như vậy sớm đã nổi tiếng toàn tinh hệ, sao phải ở đây livestream chứ.

Mặc Quỳ Liên cũng luôn chú ý tới phần bình luận, cậu cũng thấy mọi người bàn tán về thiên phú của mình, nhưng nhìn nhiều thành quen, lần nào livestream cậu cũng gặp chuyện này, cho nên không cảm thấy gì cả.

Kết thúc trận đấu, cậu cũng lên được hạng 129980.

Cậu khiêu chiến thêm một số trận nữa, nhưng càng về sau càng lên hạng thì cũng gặp các đối thủ khó đối phó hơn.

Khó nhất là cậu còn gặp người cao hơn mình hai cấp.

Vượt hai cấp chiến đấu, cho dù là thiên phú SS cậu cũng phải chịu thua.

Mặc Quỳ Liên cũng không vì vậy mà thấy buồn, dù sao cũng chưa phải chưa từng thua.

Nhưng lập tức vui trở lại, bởi vì cậu được đại lão Tiếu donate.

Đại lão lần này xuất thủ rất hào phóng, tặng cho cậu hẳn 100000 tinh tệ, còn ghi chú là "Đừng buồn."

Mặc Quỳ Liên thấy tiền bay vào tài khoản, lập tức cười không khép lại được.

Đồng thời trên tầm nhìn của cậu cũng xuất hiện pháo hoa tưng bừng, đây chính là chúc mừng khi được tặng 100000 tinh tệ.

677L: "Đại lão thật hào phóng! Ôm chân, ôm châm!!!"

710L: "Đại lão ngầu quá, có ai thấy hai chữ "Đừng buồn." của đại lão vô cùng thâm tình không?"

711L: "Haha kịch bản này tôi đã từng đọc ở đâu rồi, tổng tài lạnh lùng công muốn vợ yêu cảm nhận được thành tựu mà ẩn danh donate nhưng không muốn cậu ấy biết là mình tặng, diễn một bộ lạnh lùng, không để ý tới nhưng thực chất đầy quan tâm, thật là ngọt đến sâu răng! chảy nước miếng.jpg"

720L: "Buồn nôn quá haha, chảy nước miếng.jpg"

Mặc Quỳ Liên đen mặt nhìn đám người điên cuồng não bổ này, bọn họ suy nghĩ đến cái gì rồi vậy, cậu càng đọc bình luận càng thấy đen tối.

"Tôi tắt live đây, tạm biệt mọi người."

Mặc Quỳ Liên dứt khoát nói lời tạm biệt.

Lúc đăng xuất cậu vẫn chưa thoát khỏi cảm giác lâng lâng khi có được nhiều tiền.

Mặc Quỳ Liên lập tức nổi lên hứng thú shopping, lúc có tiền thì con quỷ trong người cậu bộc phát, không gì cản nổi lập tức lên tinh võng đặt rất nhiều thứ.

Nhưng dạo một vòng tinh võng cũng không thấy thứ gì đáng mua, Mặc Quỳ Liên suy nghĩ có nên làm điều đó không.

Cuối cùng vẫn làm, cậu truy cập vào chợ đen.

Mặc Quỳ Liên bật lên phần mềm ngăn chặn thông tin, cùng với thiết bị bảo vệ, sau đó mới tiến nhập chợ đen.

Bên trong giao diện này, dường như tên sao thì nó như vậy, không khí u ám.

Mặc Quỳ Liên cũng không hiểu bọn họ phải tạo hình cho nó như vậy làm gì, để tăng thêm phần rùng rợn kích thích cảm giác hồi hộp khi mua hàng hả.

Tại chợ đen, thượng vàng hạ cám gì cũng có bán.

Mặc Quỳ Liên nhấn chọn một cửa hàng.

Đây là một cửa hàng bán các loại vật phẩm kì dị, có vẻ chủ cửa hàng thu thập được trên chiến trường hoặc các bí cảnh.

Mặc Quỳ Liên chậm rãi kiếm tìm, chợt thấy được một món rất thú vị.

Là một quyển sách cũ kĩ màu đen.

Bìa sách cổ xưa không biết đã có từ niên đại nào, Mặc Quỳ Liên chỉ có thể loáng thoáng đọc được là Ma Sương Thuật.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net