Chương 17: Tranh chấp.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mặc Quỳ Liên không biết tác dụng của quyển sách này là gì, nhưng nó rất có ấn tượng với cậu.

Hứng thú vô cùng, hơn nữa nhìn giá cũng không quá mắc so với một món đồ trên chợ đen.

Chỉ 50000 tinh tệ.

Nhưng nói như vậy nhưng cậu vẫn thấy tiếc của, dù sao 50000 tinh tệ cũng bằng mấy tiếng làm việc của cậu đó.

Ma Sương Thuật này gây tò mò cho cậu rất lớn, Mặc Quỳ Liên sau một hồi đắn đo suy nghĩ thì cậu cũng quyết định mua.

Lập tức nó được chuyển đến phần "giao hàng" của cậu.

Lúc nhận được thì không đến mười phút sau nó đã ở dưới hòm thư trên ký túc xá.

Tốc độ dịch vụ chuyển phát thời tinh tế quả thật rất nhanh, làm việc chớp nhoáng rất được lòng dân chúng.

Nghe đồn đế quốc đầu tư rất nhiều vào dịch vụ chuyển phát, sử dụng cả không gian thuyền, quang tốc thuyền vào vận chuyển nữa.

Cho nên tốc độ là không cần phải bàn tới, cách nhau mấy tinh cầu cũng chỉ cần 1 2 phút thôi.

Mặc Quỳ Liên vuốt ve quyển sách ma thuật Ma Sương Thuật trong tay.

Không biết niên kỉ bao nhiêu, nhưng cũ kĩ đến sờn mốc hết bìa ngoài.

Cố gắng lắm chỉ thấy được vài hoa văn thôi.

Nhưng bên trong thì vẫn miễn cưỡng đọc được.

Mặc Quỳ Liên càng đọc càng cảm thấy ba chấm, đây chính là điển hình cho việc tiền nào của nấy sao.

50000 tinh tệ của cậu đổi lại được một phép chào sân sao?

Tác dụng của quyển sách này chính là cho người ta học được Ma Sương Thuật, nói đơn giản là biến thành một đám sương màu đen, sau đó tan biến trong không gian, lúc biến hình còn có cánh dơi bay ra.

Mặc Quỳ Liên lục lọi trong kí ức, chợt thấy quen thuộc.

Thế này chẳng khác gì cách chào sân kinh điển của ma cà rồng sao?

Nhưng quả thật cũng không tệ, Mặc Quỳ Liên thử nghiệm thấy cũng ổn.

Không chỉ là biến thành sương đen thôi đâu, còn giúp cho cậu tàng hình trong 3 giây nữa.

Cũng không đến nỗi nào, Mặc Quỳ Liên lại càng thử càng nghiện.

Nhất thời trong phòng ký túc xá 234, toà nhà Linh Vũ, khói đen nghi ngút, dơi bay đầy trời.

Các tân sinh khác nhìn sang cũng không hiểu tại sao, mặt một bộ chấm hỏi.

...

Cuối tuần, Mễ Nhu Bách hẹn Mặc Quỳ Liên đến Thanh Long Học Viện chơi.

Mục đích là để cỗ vũ cậu ta tham gia thi đấu tranh suất đi bí cảnh trung cấp ở Thanh Thuỷ Tinh.

Mễ Nhu Bách cũng có ý định tham gia, bí cảnh trung cấp ẩn chứa rất nhiều cơ duyên, ngoài ra còn là dịp để tham gia rèn luyện thực tiễn rất tốt.

Cho nên cậu ta cũng không muốn bỏ lỡ. 

Thanh Long Học Viện tổ chức sớm hơn Thiên Pháp Học Viện, bởi vì số lượng sinh viên của bọn họ rất đông.

Khác với Thiên Pháp Học Viện mỗi năm chỉ tuyển ba trăm người.

Thì tương phản, mỗi năm số lượng tân sinh của Thanh Long Học Viện có thể lên đến ba bốn ngàn người.

Lần cao nhất gần đây còn đến tận nửa vạn người.

Vì vậy nên Thanh Long Học Viện phải tổ chức tận hai ba vòng đấu, hôm nay là vòng đầu tiên.

Bây giờ vẫn chưa đến giờ thi, Mễ Nhu Bách dẫn Mặc Quỳ Liên đi tham quan học viện trước.

Diện tích của học viện không kém chút nào so với Thiên Pháp Học Viện.

Thậm chí còn có chút lớn hơn, tên sao thì học viện như vậy, Mặc Quỳ Liên cảm nhận được kiến trúc nơi đây dường như rất tôn sùng Thanh Long.

Ở mỗi vách tường, cột trụ,... đi đến đâu cũng có hoa văn Thanh Long.

Có con thì dài đến mấy trăm trượng quấn quanh một cây cột.

Có con thì miệng ngậm long châu, ánh mắt hung tợn uy nghiêm.

Mặc Quỳ Liên nhìn một hồi cảm thấy dâng lên mỗi nỗi sợ bò sát.

"Trường của cậu trông sợ thật đấy, đi tới đâu cũng gặp rắn rết."

"Đó là rồng đó, cậu nói vậy hạ thấp quá." Mễ Nhu Bách liếc một cái.

Bọn họ đi ngang qua một toà nhà, Mặc Quỳ Liên cảm thấy như một con rồng phương đông sống sờ sờ đứng trước mặt.

Toà nhà xây giống như một con rồng, dài mấy chục kilomet, từng mảnh vảy được chạm trổ một cách rất tỉ mỉ.

Mặc Quỳ Liên quan sát từ xa cũng cảm thấy được vẻ chân thật. Đặc biệt là mắt rồng, chói lên một màu hổ phách xinh đẹp, cậu cảm thấy cả người khó chịu, dường như đang bị một con thần thú thượng cổ dòm chừng.

Nhưng cũng không sai, bởi vì ở vị trí mắt rồng chính là bộ phận kiểm tra an ninh trong học viện.

Bọn họ từ cái miệng mở rộng kinh hoàng của con rồng đi vào.

Không vào thì thôi, vào rồi thì Mặc Quỳ Liên há hốc mồm, công kích thị giác còn hơn khi nãy.

Bởi vì trong đây có bị cả rồng đang bay lượn.

Chắc chắn là giả lập, nhưng rất giống thật, Mặc Quỳ Liên đưa tay ra chạm một con gần đó, cảm giác tựa như là chạm tay vào thần thú.

Trải nghiệm cũng không tồi.

"Lúc mới vào học viện, tớ cũng 'hai lúa' như cậu vậy đó." Mễ Nhu Bách cười.

"Mấy con rồng này chạm vào được, không biết có cưỡi lên được không?" Mặc Quỳ Liên tò mò hỏi.

"Không được!" Mễ Nhu Bách hoảng hồn, nhanh chóng che miệng cậu lại: "Ở đây mà cậu nói vậy là đại bất kính đó."

Mặc Quỳ Liên mở to mắt, nghiêm trọng tới vậy hả?

"Cứ nghĩ là ai mà dám nói ra lời đại nghịch bất đạo như vậy, thì ra là Mễ Nhu Bách và người bạn quê mùa của nó!"

Mặc Quỳ Liên quay sang nhìn, nhướn mày nhìn một đám quần là áo lượt bước tới.

Bộ dạng có vẻ là gia thế không tồi, diện mạo cũng rất sáng sủa.

"Kẻ thù của cậu đó hả?" Mặc Quỳ Liên khều bạn thân, cười hỏi.

"Đừng nói chuyện với bọn họ, đi thôi." Mễ Nhu Bách có chút mất tự nhiên.

Một thiếu niên tóc đỏ, trên mặt treo nụ cười khẩy bước tới: "Nói lời đại nghịch bất đạo rồi muốn đi sao? Như vậy thì quy củ của Thanh Long Học Viện còn gì nữa?"

"Có thật sự phải làm lớn chuyện như vậy không?" Mễ Nhu Bách nhíu mày nói.

Tô Hạo cười lạnh: "Tôi chỉ bảo vệ danh dự của học viện khỏi sự phỉ báng của một tên quê mùa thôi."

"Tôi xin lỗi vì đã lỡ lời." Mặc Quỳ Liên thấy cũng không có gì to tát, cậu chủ động nói xin lỗi.

Nếu bình thường thì đừng hòng cậu nói lời xin lỗi dễ dàng như vậy, nhất là khi cậu không thấy mình sai ở chỗ nào, nhưng bây giờ đang ở Thanh Long Học Viện, Mặc Quỳ Liên cũng không muốn làm bạn thân khó xử.

Cậu khều Mễ Nhu Bách, "Đi thôi."

Mễ Nhu Bách gật đầu.

Hai người đi được một bước, đột nhiên Mặc Quỳ Liên cảm nhận được sát khí bắn tới.

Cậu thấy kinh ngạc, không ngờ chỉ một chuyện nhỏ như vậy thôi cũng sinh ra sát khí.

Một đạo băng thứ bay tới, bên người Mặc Quỳ Liên hư không sinh hoa, một cây Thực Nhân Hoa xuất hiện, nuốt mảnh băng thứ đó vào rồi biến mất.

Mặc Quỳ Liên thần sắc lạnh lùng quay sang nhìn bọn họ, Mễ Nhu Bách cũng thấy tức giận.

"Cậu làm như vậy là ý gì? Chẳng phải cậu ấy đã nói xin lỗi rồi sao?"

"Xúc phạm quy củ, cần phải vào Giới Luật Đường xử lí, đừng nghĩ xin lỗi là xong." Tô Hạo lạnh lùng nói.

Mễ Nhu Bách cười khinh: "Có cái chó Giới Luật Đường, chẳng qua là mày kiếm cớ để trả đũa tao vụ hôm trước."

Đến nước này, cậu cũng chẳng muốn nói chuyện lịch sự làm gì.

Tô Hạo nghe vậy mặt có hơi khó coi, chỉ là chốc lát sau lại điềm tĩnh trả lời: "Chẳng có gì là cớ hay không cớ, tao chỉ làm theo quy củ."

"Trong học viện có cả sứ giả công lý thi hành mọi lúc mọi nơi như vậy, chẳng trách tại sao Thanh Long Học Viện của cậu nổi tiếng về an ninh." Mặc Quỳ Liên nói bóng nói gió.

"Tớ cũng thấy vậy, sứ giả công lý này không những công tư phân minh mà còn thù dai nữa." Mễ Nhu Bạch liếc, khinh thường nói.

"Hai đứa nhà quê tụi bây đừng ở đó kẻ tung người hứng, Tô Hạo chỉ làm theo luật thôi." Bên cạnh của thiếu niên tóc đỏ Tô Hạo, vang lên một giọng nói, phát ra từ người một thiếu niên tóc vàng, trông bộ dạng khúm núm có vẻ là người ăn theo của Tô Hạo.

"Ở đây không những nuôi rồng, mà còn nuôi chó, chó sủa còn rất lớn." Mặc Quỳ Liên bắt đầu thấy khó chịu: "Bọn bây muốn cái gì thì nói thẳng ra đi, dài dòng luật này luật nọ mãi."

"Bọn tao muốn Mễ Nhu Bách đưa ra Long Đản!" Tô Hạo nhìn thẳng Mễ Nhu Bách nói.

"Là trứng rồng thiệt hả?" Mặc Quỳ Liên kinh ngạc quay qua hỏi nhỏ, thấy được cái gật đầu của bạn thân thì kinh ngạc.

"Ở đâu ra cái thói ăn cướp giữa ban ngày như vậy, Thanh Long Học Viện dạy mày như vậy sao?" Mặc Quỳ Liên liếc hắn, ngữ khí tràn ngập khinh miệt.

"Long Đản là do nó chơi xấu cho nên mới giành được!" Tô Hạo nói tới vẫn thấy hận, "Nó vốn dĩ là của tao!"

Mễ Nhu Bách cười mỉm không trả lời.

"Tài năng có hạn còn ở đây ăn vạ, không sợ làm xấu mặt học viện của mình!"

"Mày có thể đừng một câu thì lôi Thanh Long Học Viện vào được không?" Tô Hạo tức giận.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net