Chương 19: Bảng xếp hạng thực lực.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hội thi tranh suất ở Thanh Long Học Viện diễn ra ba ngày, mỗi ngày một vòng.

Ngày đầy tiên là sàng lọc trước bởi vì số lượng thí sinh quá nhiều, đến tận sáu nghìn người.

Cho nên học viện phải loại bớt, tỉ lệ cạnh tranh rất cao, bởi vì trong sáu nghìn người đó chỉ lựa ra 20 người thôi.

Vòng đầu tiên, trên quảng trường rộng lớn này mọc lên rất nhiều võ đài.

Mỗi võ đài đứng khoảng 100 người, sau đó sẽ tự loại lẫn nhau, cho đến khi chỉ còn một người đứng trên đó.

Cạnh tranh cực kì khốc liệt, mới vòng một đã loại đi hơn 90% thí sinh rồi.

Qua vòng hai chỉ còn lại 60 người thôi.

Mặc Quỳ Liên nghe được thể lệ cuộc thi cũng có chút lo lắng cho bạn thân, cậu biết sở trường của Mễ Nhu Bách không nằm ở chiến đấu, cho nên như vậy là làm khó cho cậu rồi.

Mễ Nhu Bách đứng trên võ đài cũng hồi hộp giống vậy, cậu chưa bao giờ phải đấu cùng lúc với nhiều người như vậy.

Bởi vì thiên phú của cậu không thuộc về dạng tấn công, mà thiên hướng hỗ trợ hơn mặc dù cấp độ thiên phú cũng rất cao, là cấp A+.

Thiên phú của Mễ Nhu Bách là cấp A+: Nhược Thuỷ Thương Sinh.

Sở trường là hỗ trợ, trị liệu.

Thiên phú được chia làm bốn loại chính, bao gồm Tấn Công, Phòng Ngự, Hỗ Trợ và còn lại là Bí Ẩn.

Các thiên phú loại bí ẩn thường là từ cấp S trở lên, nhưng đa phần là với các thiên phú độc nhất vô nhị.

Nếu một thiên phú cấp S thiên về hướng nào thì cũng sẽ được xếp vào nhóm đó.

Cho nên một người khi lựa chọn học viện sẽ thường chọn chuyên ngành phù hợp với thiên phú của bản thân.

Mễ Nhu Bách lựa chọn khoa Thiên Dữ Thuật, chuyên đào tạo về sở trường hỗ trợ, rất phù hợp với cậu ấy.

Nói về Mặc Quỳ Liên, là một thiên phú giả cấp SS, thiên phú của cậu được xếp vào nhánh Bí Ẩn.

Thiên Thực Linh Sư mạnh về mọi mặt, dù là tấn công hay phòng ngự, thậm chí về trị liệu cũng rất xuất chúng, điển hình là Sinh Mệnh Thần Liễu.

Cũng bởi vì vậy mà lực chiến của cậu rất cao, trong các tình huống bình thường đều là cậu bảo kê cho Mễ Nhu Bách.

Mễ Nhu Bách thật ra chơi với cậu cũng mới đầu cũng là vì sức mạnh của cậu, có thể bảo vệ an toàn cho bản thân, sau này bọn họ nói chuyện hợp với nhau nên mới trở thành bạn thân.

Lúc này đứng trên võ đài, Mễ Nhu Bách lặng lẽ lui về sau âm thầm quan sát, cậu hiểu rõ điểm yếu của mình cho nên không dám phô trương.

Quyết định sẽ ngồi ngư ông đắc lợi.

Chín mươi chín người còn lại ai nấy cũng cảnh giác nhìn nhau, tất cả đều chờ đợi thông báo bắt đầu.

Ting ting ting!

Ba hồi chuông vang lên, cũng báo hiệu trận đấu bắt đầu.

Tất cả võ đài nhộn nhịp hẳn lên, nhất thời chấn động không ngừng.

Ở võ đài của Mễ Nhu Bách cũng không thua kém ai, các loại chiêu thức bắn ra liên tục, Mễ Nhu Bách lặng lẽ tránh né, cậu không tham chiến, một mực trốn chạy.

Đứng trên đó có một người rất to lớn.

Thân hình cao khoảng ba mét, cả người cơ bắp cuồn cuộn, hai cánh tay to như cột trụ, hắn nghiến răng, gầm lên một tiếng, sức mạnh bộc phát chỉ thấy gân cơ như to thêm một vòng.

Mặc Quỳ Liên nhìn mà kinh hãi, cậu có cảm tưởng mấy cái gân đó có thể đứt bất cứ lúc nào.

Thiên phú của người đó có vẻ chuyên về phòng ngự, kích hoạt một phát những đòn tấn công đánh tới không khác gì phủi bụi.

Mễ Nhu Bách tránh né người này càng xa càng tốt. Bởi vì hắn gây chú ý như vậy, những người khác cũng bắt đầu tập trung tấn công.

Tức khắc đạn lửa tên nước bắn ra ầm ầm, trên người tên đó lại không hề xay xát, một vết thương nhỏ cũng không có.

"Cao Lực học trưởng trâu bò thật, anh ấy là sinh viên năm hai, hiện tại đã cấp bốn, thiên phú còn là cấp A: Thiết Ngưu Thân, vừa kích hoạt đã không ai có thể gây thương tổn!"

"Tôi nghĩ chắc anh ấy là người cuối cùng trụ lại ở võ đài mười chín!"

...

Mặc Quỳ Liên nghe được tiếng bàn tán, cũng có không ít người chú ý đến dị động ở võ đài của Mễ Nhu Bách.

Cậu cũng gật gù khi nghe họ nói, nhưng không đồng ý việc hắn sẽ trụ lại cuối cùng.

Trâu bò cỡ nào đánh mãi cũng chết thôi, một tên đại cơ bắp chỉ biết đứng phòng thủ chắc chắn chỉ là pháo hôi.

Cậu phán xét dựa trên suy ngẫm và kinh nghiệm, không hề có ý chê trách.

Mặc Quỳ Liên thầm gật đầu nhìn Mễ Nhu Bách, hài lòng với biểu hiện của cậu.

Tình trạng hiện tại thì lẩn trốn là thượng sách, đợi bọn họ tự tàn sát lẫn nhau rồi hãy lộ diện.

Số người trên võ đài hiện tại cũng vơi bớt dần, chỉ còn lại khoảng hai mươi người.

Người đầy cơ bắp Cao Lực bị tập trung tấn công cũng trở nên suy yếu, người hắn có máu chảy, hiển nhiên thương thế chất chồng, bị thương cũng không nhẹ.

Hắn khuỵ một chân xuống, có lẽ quá mệt mỏi.

"Một tên người đầy cơ bắp nhưng đầu óc kém phát triển." Một giọng nói khinh miệt vang lên, Cao Lực chỉ thấy một cơn cuồng phong thổi đến, hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn.

Cuồng phong thổi đến, cuốn bay đi hơn mười mấy người rớt khỏi sàn, bao gồm Cao Lực.

"Ai vừa ra tay mạnh như vậy?"

"Chính là Phong Viên học trưởng, hắn chính là một người được vinh danh trong bảng xếp hạng chiến lực, hắn đứng ở vị trí thứ 97!"

Mặc Quỳ Liên hơi tò mò, bảng xếp hạng chiến lực, một cụm danh từ mới.

Cậu quay sang hỏi nhỏ bọn họ, mấy người đó không ngờ cũng còn người không biết chuyện này, nhưng vẫn tỉ mỉ giải đáp.

Bảng xếp hạng chiến lực này chính là một danh sách liệt kê những thanh niên thiếu niên từ độ tuổi 18 đến 40 tuổi có thực lực mạnh nhất.

Thứ hạng được xếp theo nhiều tiêu chí, có thể là độ yêu thích, tu vi, cấp độ thiên phú, chiến tích, tất cả gộp lại sẽ được hệ thống đánh giá, những ai có tổng điểm cao hơn sẽ được lên bảng xếp hạng.

Bảng xếp hạng này bao gồm tất cả thanh niên tài tú trong tinh hệ, do đó số lượng được xếp hạng là có thể lên đến hạng triệu tỷ.

Phong Viên đạt được thứ hạng 97 so với hàng tỷ thiếu niên đồng lứa ngoài kia là vô cùng xuất sắc, nhưng có một người mà Mặc Quỳ Liên quen biết cũng nằm trong bảng xếp hạng, chính là Thời Hiếu Thần.

Đến đây thì cậu biết chắc cơ hội của Mễ Nhu Bách hết rồi.

Đúng vậy, Phong Viên vừa ra sân, Mễ Nhu Bách đã bị hắn loại ngay lập tức, cơn cuồng phong đó thế không cản nổi, quét sạch mọi thứ trên đường đi, xuất sắc giành lại thắng lợi cho hắn.

Mễ Nhu Bách bị loại cũng không buồn, cậu hiểu rõ thực lực của bản thân, đến đây chỉ vì ham vui thôi.

Nhưng cũng có chút tự ti, không ngờ là mình lại yếu như vậy, một đòn cũng đỡ không nổi.

Mặc Quỳ Liên tiến tới đón cậu, an ủi.

"Không sao, cậu làm rất tốt rồi, tên Phong Viên đó tớ nghe nói là xếp thứ 97 trên bảng xếp hạng thực lực gì đó." Mặc Quỳ Liên an ủi: "Hạng 97 nghe có vẻ không cao lắm, nhưng cậu so không lại đâu!"

"Cậu an ủi người khác như vậy đó hả?" Mễ Nhu Bách buồn cười, "Tớ không sao, tớ biết rõ bản thân đến đâu mà."

Mặc Quỳ Liên nhướn mày: "Cậu biết rõ bản thân còn đăng ký thi, làm tớ phải tốn thời gian đến đây xem cậu thi rớt."

"Ha ha, cũng vui mà." Mễ Nhu Bách nhéo má cậu.

Hai người bọn họ cười giỡn, không để ý đến có một ánh mắt đang nhìn bọn họ, chợt nghe được một giọng nói: "Cậu nói hạng 97 nghe có vẻ không cao lắm?"

"Không biết cậu đây xếp hạng thứ mấy trên bảng xếp hạng nhỉ?" Phong Viên đứng trên võ đài, ngạo nghễ nhìn hai người họ, ánh mắt khinh thường xen lẫn khó chịu.

"Tới nữa hả?" Mặc Quỳ Liên thấy hôm nay có vẻ bản thân bị sao chiếu mạng, "Học viện của cậu thích dạy mấy người thích gây sự vậy?"

Mễ Nhu Bách cũng hoang mang lắc đầu tỏ vẻ không biết.

Mặc Quỳ Liên ngẩng đầu lên trả lời, đôi mắt màu xanh ngọc bích toả sáng lấp lánh, phản chiếu ánh nắng mang theo hào quang vô tận rọi vào người Phong Viên: "Bảng xếp hạng 100 người, cậu xếp thứ 97 thì tôi nói không cao là đúng rồi!?"

Cười nhạt, tiếng cười khúc khích vô cùng mê hoặc, có vẻ như đang nói một chuyển hiển nhiên ai cũng biết.

Mặc Quỳ Liên quả thật nghĩ như vậy, hạng 97 trên tổng số 100 người thì quá thấp chứ còn gì nữa?

Nhưng những lời bàn tán xung quanh khiến cậu nhíu mày, có lẽ mọi chuyện bắt đầu đi quá xa.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net