Chương 20: Ma pháp sư cấp 3.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tên nhà quê nào không biết giá trị của bảng xếp hạng sao mà còn nói như vậy?"

"Ngông cuồng, được xướng tên lên danh sách đó có ai không phải là thiên kiêu xuất chúng?"

"Hắn nói hạng 97 không cao lắm, vậy hắn hạng mấy vậy?"

Mặc Quỳ Liên nghe được hết lời bọn họ nói, cậu phớt lờ tất cả, chỉ là thấy hơi khó chịu khi bị nhiều người dòm ngó thôi.

Không muốn đôi co với Phong Viên, cậu cùng với Mễ Nhu Bách rời đi.

Phong Viên đứng ở trên võ đài, lạnh lẽo nhìn, bên trong ánh mắt ẩn chứa khinh thường.

"Một tên không biết trời cao đất dày." Phong Viên xuỳ một tiếng.

Mễ Nhu Bách tiễn Mặc Quỳ Liên đi về, vừa đu vừa áy náy nói: "Tớ không ngờ lại đem đến cho cậu nhiều phiền phức như vậy, xin lỗi."

"Giữa chúng ta mà cậu còn nói lỗi phải gì vậy?" Mặc Quỳ Liên làm bộ tức giận nói: "Là bọn họ gây sự trước, chẳng biết tại sao nhưng người của Thanh Long Học Viện tai thính thật đấy, tớ nói nhỏ như vậy cũng nghe được."

Nghe than phiền từ bạn thân, Mễ Nhu Bách buồn cười: "Cậu cũng nên tiết chế lại lời nói của bản thân đi, trước giờ cậu đều nói năng không nể nang gì cả."

"Vậy hả?" Mặc Quỳ Liên đạm nhiên nói: "Tớ chỉ nói những điều đúng thôi, bọn họ sửng cồ lên có thể là tại vì có tật giật mình."

Mễ Nhu Bách là bạn thân nhiều năm, cho nên biết rất rõ tính của Mặc Quỳ Liên, chính là nói năng rất thẳng thắng không nể nang một ai cad, cũng vì vậy nên rất thường bị gây khó dễ.

"Bảng xếp hạng thực lực đó quả thật rất quyền lực đó, Phong Viên đuọc xếp hạng 97 trên tổng số 100, nghe qua có vẻ thấp nhưng không phải vậy đâu." Mễ Nhu Bách nhẹ giọng giải thích:

"Bảng xếp hạng này có quy mô đối với toàn bộ thanh thiếu niên từ 18 đến 40 tuổi, cho nên số lượng cạnh tranh là cực kì kinh khủng, lên đến hàng tỷ người lận đó!"

"Được xướng danh trong đây, chúng tỏ cậu chính là một trong 100 người mạnh nhất trong tinh hệ, điều này trân quý và vinh quang vô cùng, không phải ai cũng được đâu."

Mặc Quỳ Liên gật đầu: "Thế nên Phong Viên nghe tớ nói vậy thì khó chịu cũng đúng."

Nhưng nói như vậy, bản thân cậu cũng cảm thấy lời nói của mình không có gì sai, "Tuy nhiên tớ cũng không cảm thấy lời mình nói có sơ hở gì, xếp hạng áp chót thì là không cao đúng rồi."

Mễ Nhu Bách cũng lười giải thích, cậu gật đầu nhẹ.

...

Sau hôm đó, cuộc sống sinh viên của Mặc Quỳ Liên lại tiếp tục.

Hằng ngày cậu đều đến lớp đều đặn, học càng ngày càng thấy thú vị, chuyên ngành Biến Dị Học cũng không tệ như là cậu nghĩ.

Nhưng đối với một số bạn học khác thì không, bọn họ có vẻ rất chán, Mặc Quỳ Liên không quan tâm lắm.

Ngoài ra hàng tuần cậu đều làm thêm ở Dị Biến Nông Trang ba buổi một tuần.

Lúc này Mặc Quỳ Liên đang đứng trước gốc Kim Cang Thảo biến dị đó, cậu duỗi ra bạch thủ, hấp thụ nó.

Tâm trạng của Mặc Quỳ Liên đặc biệt hưng phấn, hôm nay nữa thôi là cậu sẽ hấp thụ thành công Kim Cang Thảo biến dị rồi.

Cậu phải dành hơn 6 ngày, chính là hai tuần đi làm của cậu để hấp thụ nó đấy.

Kim Cang Thảo là linh vật trung cấp, bình thường thời gian hấp thụ đã lâu, nay còn biến dị, thời gian tất nhiên nâng gấp đôi.

Mặc Quỳ Liên đã cách cấp ba không bao xa, chỉ cần hấp thụ được nó là cậu có thể tiến cấp luôn rồi.

Lòng bàn tay của cậu tràn ra năng lượng màu xanh lục, hoà lẫn vào Kim Cang Thảo biến dị, sau đó bọn chúng như rút thứ gì đó từ Kim Cang Thảo ra.

Một tia sáng màu trắng nhảy ra chui vào trong cơ thể của Mặc Quỳ Liên.

Chỉ cảm thấy cả cơ thể thăng hoa, mọi thứ trên cơ thể điều đang mạnh mẽ phát triển.

Tóc của Mặc Quỳ Liên cũng dài ra, tạo thành một dòng thác màu đen chảy xuôi, gió thổi đến bay tuỳ hứng một vài cọng.

Bộ dạng xinh đẹp không thể chống cự!

Khí chất của cậu hiện tại tựa như một vị trích tiên giáng trần, không dính khoi bụi nhân gian.

Gương mặt xinh đẹp vô cùng tinh xảo, tóc dài lả lơi tựa như người thời cổ đại.

Gần một năm Mặc Quỳ Liên không cắt tóc rồi, bây giờ tóc đã hơi dài, lững thững sau lưng, vài sợi lả lơi trước mặt rất gợi cảm.

Càng ngày càng nhiều năng lượng của Kim Cang Thảo tràn vào người cậu.

Tại Dị Biến Nông Trang, Mặc Quỳ Liên mạnh mẽ tiến cấp, cậu nhắm mắt lại thể nghiệm, cực kì sảng khoái, từng dòng linh lực như thánh thuỷ dạo chơi trong cơ thể.

Đi đến đâu gột rửa đến đó, cả người khoan khoái nhẹ nhàng.

Mặc Quỳ Liên không để ý đến quá trình tiến cấp của mình bị giảng viên phụ trách quản lý nhìn thấy, nhưng họ cũng không ngăn cản cậu, người quản lý mỉm cười, thầm gật đầu học viện cho ra một hạt giống tốt.

Ngay khi lên cấp ba, trong thức hải của Mặc Quỳ Liên cũng hiện lên nhiều thông tin.

Bên trong biển tinh thần, một con bướm màu đen trú ngụ bên trong, hai cánh phe phẩy đen tuyền điểm xuyến vô tận kim tuyến, tựa như một mảnh ngân hà rực rỡ.

Trên đầu của nó lơ lưng một cái vương miện, Hắc Điệp lúc này đang cực kì hào hứng, nó chao liệng liên tục bên Sinh Mệnh Thần Liễu.

Đó chính là hư ảnh của Thiên Thực Linh Sư thiên phú, Mặc Quỳ Liên giao tiếp với nó, cũng cảm nhận được từng trận vui sướng.

Ký ức của cậu nhiều hơn mấy phần, cậu đột nhiên biết thêm một số kỹ năng, bọn chúng từ hư không sinh ra, trạng thái này cực kì huyền diệu, Mặc Quỳ Liên cũng không biết giải thích ở đâu.

Thức hải của Mặc Quỳ Liên nói là hải nhưng lại càng giống một vùng đất, trên đây mọc um tùm những loại thực vật.

Bọn chúng chính là tất cả số thực vật mà Mặc Quỳ Liên đã hấp thụ, có hơn một trăm loài.

Nhưng đa phần đều là hoa cỏ bình thường, chỉ có 5 6 loài là thuộc cấp linh vật trở lên.

Biến dị càng ít, chỉ có 3 loại, nhưng hiện tại trong vùng đất này, đột ngột trồi lên một bụi cây.

Một khóm cây Kim Cang Thảo biến dị xuất hiện, cả thân lấp lánh ánh sáng, lá cây như kim cương phản chiếu.

Đám cây cỏ thấy có người mới lập tức nhốn nháo, bàn tán xì xùm trong thức hải, Mặc Quỳ Liên nghe nhức hết cả đầu.

Sinh Mệnh Thần Liễu ở trung tâm khẽ cử động, bọn chúng mới biết điều im miệng lại.

Mặc Quỳ Liên thấy chúng hoà hợp, gật đầu.

Hấp thụ xong Kim Cang Thảo biến dị, cả người cậu thư thái, tiếp theo làm việc cũng năng suất hơn.

Cậu còn tốt tính cho đám hoa cỏ trong đây "ăn" linh lực của cậu nữa.

Ăn được linh lực của Thiên Thực Linh Sư, bọn chúng tươi tốt hẳn lên, bộ dạng tràn ngập sức sống.

Mỗi nơi Mặc Quỳ Liên đi đến, hoa nở um tùm, cả một nông trang ngập tràn màu sắc, hương hoa càng ngào ngạt lan ra ngoài.

Người quản lý thấy cảnh tượng này thì kinh ngạc, đây là lần đầu tiên hắn được chứng kiến cảnh này, vì vậy không khỏi nhìn Mặc Quỳ Liên thêm vài lần.

Thời gian chớp mắt Mặc Quỳ Liên đã làm ở đây được hai tuần rồi, nên các sinh vật ở Dị Biến Nông Trang đều biết cậu, thậm chí ưa thích.

Bạch Huyễn Lộc lúc Mặc Quỳ Liên làm đều đến tìm cậu, sau đó đi theo suốt thời gian cậu làm việc, thỉnh thoảng còn đem cho cậu rất nhiều thức ăn.

Các trái cây nó mang đến đều rất ngon, Mặc Quỳ Liên ăn ngon nhưng không dám ăn nhiều, bởi vì cậu bị Phùng Tuyết nhìn thấy, đã mắng cậu trên lớp.

Mặc Quỳ Liên lúc đó cũng chỉ cúi đầu nhận sai, không phản bác, Phùng Tuyết cũng chỉ hơi phê bình không phạt gì cả.

Thậm chí không những Bạch Huyễn Lộc, những loài linh thú thiên thú khác cũng rất thích Mặc Quỳ Liên, đúng hơn là thích mùi của cậu.

Quanh người của Mặc Quỳ Liên toả ra một mùi hương vô cùng mê người khiến chúng say mê, có lần Mặc Quỳ Liên bị một con thiên thú Lục Tuyến Xà từ trên cây trườn xuống bám theo khiến cậu sợ chết khiếp.

Cũng may là nó không có ác ý, chỉ lẽo đẽo phía sau như một cái đuôi, mà cái đuôi này hơi dài, cả nông trang có hơn mười mấy con thú đều đi theo phía sau cậu.

Ban đầu Mặc Quỳ Liên thấy hơi sợ, dần thì cũng quen, thậm chí còn thấy buồn cười, cậu còn chụp ảnh đăng lên trang cá nhân khiến không ít người kinh ngạc.

Bởi vì số lượng linh thú thiên thú rất là quy mô.

Hôm nay Mặc Quỳ Liên làm buổi chiều, đến năm giờ thì cậu tan ca, trở về kí túc xá bên trong không có ai, cậu cũng không lạ, giờ này bọn họ có lẽ đã ra ngoài hết.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net