Chương 22: Bí ẩn Huyền Ma Đài.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không gian tối đen như mực, cảm giác hơi rờn rợn người.

Bốn bề có ánh đuốc chập chờn giúp cho Mặc Quỳ Liên miễn cưỡng nhìn thấy đường đi.

Nhưng bên trong có vẻ đổ nát, Mặc Quỳ Liên chập chững vừa vịn vách tượng vừa đi.

Vừa đi vừa trầm trồ.

Không gian bên trong Huyền Ma Đài tựa như là một toà cung điện thời cổ đại.

Mặc Quỳ Liên khẽ sờ vào vách tường, trên đó gồ ghề lên những hình điêu khắc.

Cậu dựa vào xúc giác mường tượng ra được một bức tranh, trên đó có người, có cây, có cỏ,...

Đột ngột cậu sờ vào được một cái hốc, ngón tay cậu lõm xuống.

Dường như một cơ quan gì đó được kích hoạt, một tiếng cạch vang lên.

Tiếng kim loại lâu năm cót két nghe chói tai vô cùng.

Chợt, cánh tay trái của Mặc Quỳ Liên bị một cái gì đó nắm lấy, cậu kinh hồn táng đảm quay sang nhìn.

Thứ nắm lấy cậu là một cánh tay đen xì, móng vuốt sắt nhọn bấm vào da thịt cậu lập tức chảy máu, hơn nữa còn mang theo độc, Mặc Quỳ Liên thấy hơi tê liệt.

Lam Vân Hoa xuất hiện như một lưỡi dao chặt đứt cánh tay màu đen đó, Mặc Quỳ Liên lập tức nhảy ra xa.

Ánh mắt dè chừng nhìn.

Lúc này đèn đuốc đột nhiên sáng lên, khung cảnh hiện rõ giúp cho Mặc Quỳ Liên nhìn rõ được hình thù của kẻ địch.

Phía trước cậu là một sinh vật màu đen, không rõ hình dáng cụ thể, tựa như là một đám khói đen tụ lại với nhau.

Tên đó mặc một áo bào màu đen, đầu đội mũ không rõ mặt, hốc mắt sâu hoắm, trừng lên một màu đỏ tươi, giống như một lát sẽ có máu chảy ra.

Tiếng nói của hắn ồm ồm, nghiếng răng ken két, bộ dạng tựa như đã lâu không nói chuyện: "Đã hơn mười năm rồi ta mới gặp lại con người, khặc khặc khặc, không ngờ trước khi chết dần chết mòn tại đây Hoàng Lạt ta còn có thể được nếm thịt người!"

Tiếng cười vô cùng khó nghe, tựa như tiếng rít của hai tấm kim loại, Mặc Quỳ Liên cẩn thận quan sát người nọ, "Ngươi là tội phạm bị nhốt ở đây sao?"

"Đúng vậy!!! Là đám Thiên Pháp Học Viện các ngươi giả nhân giả nghĩa làm bộ nhân danh công lý giam giữ Hoàng Lạt ta tại đây!" Giọng nói nhuốm đầy hận thù, đặc biệt uất hận.

"Để bị nhốt ở đây thì chứng tỏ ngươi cũng không phải người tốt lành gì, bớt ở đây bêu nhọ người khác đi." Mặc Quỳ Liên duỗi ra ngọc thủ.

Xung quanh cậu rơi tá lả cánh hoa, lúc này từ dưới đất trồi lên một dây đại đằng tử, lắc lư lắc lư.

Mặc Quỳ Liên cũng lười nhiều lười với tên áo đen này, điều khiển đại đằng tử tấn công.

Đại đằng tử khát máu bay tới, trên người nó có gai, tốc độ tựa như tên bắn, tên kia bị giam giữ lâu năm phản ứng chậm chạp lập tức bị nó khốn lại.

Gai của đại đằng tử đâm vào da thịt của hắn, hút máu.

"Đây là loại cây gì, máu của ta!?" Hoàng Lạt kinh nghi, giãy dụa.

Cũng may là học viện cũng nghĩ đến học viên của mình, thực lực của kẻ thù không quá cao cường.

"Ngươi là ma tộc sao?" Mặc Quỳ Liên híp mắt nhìn, không ngờ ở đây có thể gặp được ma tộc, đây cũng chính là lần đầu tiên cậu được gặp ma tộc.

Đại đằng tử hút máu của hắn, máu cũng là màu đen, nhiễm vào cơ thể của nó, dần dần cũng sinh ra biến đổi, thân biến thành màu đen.

Mặc Quỳ Liên cũng không hề nhân từ, sai khiến đại đằng tử hút khô người hắn, chốc lát sau chỉ để lại một cái xác khô.

Một bộ xương rơi lả tả xuống đất, Mặc Quỳ Liên cũng cảm thấy hơi sợ thủ đoạn của mình.

Cậu mỉm cười vuốt ve đại đằng tử: "Ra ra tay, chính ra cũng sợ hãi."

Đại đằng tử: 😒

Nhưng chẳng biết tại sao, khi đại đằng tử hút trọn tinh khí của tên ma tộc đó, Mặc Quỳ Liên cảm nhận được một tia sảng khoái, đồng thời tu vi của cậu cũng tăng lên chút ít.

Phát hiện này khiến cậu hưng phấn, chợt chờ mong có thể gặp nhiều ma tộc hơn một chút.

Mặc Quỳ Liên tiếp tục đi, ánh đèn đã lại tắt, cậu vẫn men theo vách tường từ từ bước đi.

Không biết rằng ở phía sau mình, có một cặp mắt màu hoàng kim đang nhìn chằm chằm.

Càng đi sâu càng sáng, đến lúc này là Mặc Quỳ Liên đã có thể thấy rõ đường đi.

Trước mặt là một cánh cổng, Mặc Quỳ Liên không chần chừ mở cửa ra.

Tựa như một phòng giam, bên trong rất đơn sơ, chỉ có một cái giường bằng gỗ cũ kĩ, bên cạnh có một cái bàn.

Trên đó đang gục một bộ xương khô, tư thế giống như đang viết bộ bức thư.

Bức thư bị xác thịt tan rã làm rách mất rồi, Mặc Quỳ Liên càng quan sát càng thấy đáng sợ.

Nơi đây nói đúng hơn là một cái nhà giam có đúng không vậy?

Đúng lúc này từ bốn phương tám hướng vang lên tiếng hét, Mặc Quỳ Liên bịt tai lại, nhưng cũng không ngăn chặn được bao nhiêu.

Bốn phương tám hướng tự lại vô số bóng đen.

Bọn chúng la hét inh ỏi, tựa như tiếng con nít khóc.

Mặc Quỳ Liên không kịp quan sát đã thấy chúng lao đến tấn công.

Mỗi một con bóng ma bay đến, xuyên qua người của cậu đều tước đi một phần sức mạnh.

Mới hai ba con bay đến, Mặc Quỳ Liên đã thấy kiệt sức, tựa như sinh lực của mình bị hút cạn.

Cậu khuỵ một gối xuống, có chút hoa mắt.

Nhưng mỗi lần bọn chúng chạm đến cậu, Mặc Quỳ Liên sẽ vô thức thấy được một số hình ảnh.

Có lẽ là ký ức của bọn chúng lúc còn sống, đủ mọi khung cảnh không ngừng trùng kích thức hải của cậu.

Một cơn đau đầu dâng lên, và trong tất cả các triệu chứng thì Mặc Quỳ Liên ghét nhất là nhức đầu.

Mức độ chán ghét của cậu đối với đám hồn ma này dâng lên không kiểm soát được.

Cậu đứng bật dậy, ngọc thủ kết ấn.

Quanh người xuất hiện một vòng xoáy cánh hoa.

"Hoả Ngọc Thiêu Thân!"

Những cánh hoa đó bốc cháy, nóng phừng phực. Tựa như những con thiêu thân mang theo lửa chạy ra khỏi đám cháy.

Bọn chúng bay theo quỹ đạo, dần hình thành một lốc xoáy bằng lửa.

Lấy Mặc Quỳ Liên làm trung tâm mà càn quét rộng ra.

Lửa chí dương khắc chế hồn ma tràn ngậo âm khí. Hoả lốc đi tới đâu, những ma hồn tan rụi tới đó.

Chốc lát sau, căn phòng đã trở lại như lúc ban đầu, yên ắng dễ chịu.

Mặc Quỳ Liên cũng không bị đám linh hồn đó trùng kích thức hải nữa, cậu điều chỉnh lại ký ức, không cho những hình ảnh lẫn lộn kia tác động đến mình.

Nhưng càng quan sát, Mặc Quỳ Liên lại phát hiện ra được rất nhiều bí mật.

Cậu biết được thêm rất nhiều thông tin của Huyền Ma Đài.

Đây quả thật là một nhà giam.

Nó đã tồn tại từ rất lâu đời, khoảng mấy trăm năm trước đã được xây dựng.

Và mục đích ban sơ là để giam giữ những tội phạm cùng hung cực ác.

Ở đây đã từng giam giữ một tên không tặc cao cường, là một pháp sư cấp tám.

Lúc tên đó chết để lại oán khí vô cùng nặng nề, dần dần sinh thành ma khí, quấn đầy Huyền Ma Đài.

Hơn nữa không chỉ vậy, Huyền Ma Đài còn giam giữ rất nhiều nhân vật khác, đều là cùng hung cực ác.

Nhưng cũng may mắn là đã qua mấy trăm năm, những tên đó đều đã chết hết, Huyền Ma Đài cũng đã lâu không được sử dụng.

Tuy nhiên trong đám ký ức này có một điểm rất đáng ngờ. Mặc Quỳ Liên nhìn xuyên qua vô số hình ảnh, thì thấy được một chỗ rất là tối tăm trong Huyền Ma Đài.

Chưa từng có ai đi vào đó, cũng không biết trong đó giam giữ thứ gì.

Không cần đoán Mặc Quỳ Liên cũng thấy là nguy hiểm tột cùng.

Nhưng trùng hợp là dòng ma khí mà gọi mời cậu xuất phát từ nơi đó.

Trong cơ thể cậu rân rang những cảm xúc khác nhau, bọn chúng đều có mục đích là chèo kéo cậu đi đến nơi đó.

Nhưng nghĩ đến phải đối mặt với nguy hiểm không thể biết trước, Mặc Quỳ Liên có chút sợ.

Nghĩ đến đây, trong cơ thể lại dâng lên một đợt hối thúc, Mặc Quỳ Liên càng ngày càng thấy bồn chồn.

Cậu hít sâu một hơi, ánh mắt kiên nghị, đưa ra quyết định.

Chính là đi thử xem sao, dù sao cậu cũng có Ma Phù hộ mệnh, nếu như có chuyện gì cũng có thể bảo toàn mạng sống.

Mất cơ hội vào bí cảnh cũng không sao, nhưng nếu không đi chuyến này, trực giác Mặc Quỳ Liên cho thấy rằng là một tổn thất mà cậu sẽ hối hận cả đời.

Cảm giác này vô cùng kỳ lạ, cậu cũng không biết giải thích làm sao, vì vậy cũng nảy sinh lên tò mò vô hạn với địa phương không biết kia.

——-

Mọi người ơi vậy là truyện này mình cũng đã đăng được 1 tháng rồi, thật sự rất biết ơn sự ủng hộ của mọi người.

Mình mong sẽ nhận được càng nhiều góp ý của mọi người và BÌNH CHỌN cho truyện ạ 💋


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC