Chương 21: Huyền Ma Đài.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời gian chớp mắt đã hai tuần trôi qua.

Cuộc sống của Mặc Quỳ Liên suốt hai tuần qua cũng không có gì nổi bật.

Vốn dĩ đời sống sinh viên là vậy, Mặc Quỳ Liên không muốn bị nhiều người để ý, cậu đi học về thì đi làm, đi làm xong thì về ngủ.

Sinh hoạt vô cùng có quy luật, nhưng Mặc Quỳ Liên cũng cảm thấy mệt không kém.

Đôi lúc còn vào nền tảng Cá Voi livestream, Mặc Quỳ Liên không ngờ lại được tặng quà rất lớn, vị đại lão hôm trước dường như canh cậu.

Lúc mà kênh livestream vừa mở là Mặc Quỳ Liên đã thấy vị đại lão đó vào ngay lập tức, sau đó liền tặng 20000 tinh tệ.

Cậu thụ sủng nhược kinh, nhưng có tiền vào túi thì cười không khép miệng được.

Nhưng tóm lại thì cuộc sống của Mặc Quỳ Liên vô cùng đơn giản, so với các bạn học khác thì đã rất nhàn rỗi.

Đặc biệt là so với mấy người cùng phòng ở ký túc xá.

Khiếu Vân thì cậu không rõ, người học trưởng này tính cách lạnh lùng, không dễ giao tiếp, bình thường cậu và hắn cũng ít khi nói chuyện.

Nhưng còn Thời Hiếu Thần thì khác, là một người nổi tiếng của học viện, hoạt động của hắn vô cùng sôi nổi.

Mặc Quỳ Liên thường xuyên lên diễn đàn học viện để xem, thì thấy Thời Hiếu Thần xuất hiện trên đó rất nhiều.

Khoảng mười bài thì có đến năm bài là về hắn.

Dù sao cũng là vương bài của học viện, ngoại hình xuất chúng, thực lực siêu cường, hơn nữa tính cách cũng khá dễ chịu cho nên hắn được rất nhiều người ưa thích.

Mặc Quỳ Liên còn thấy được một bài viết được ghim trên diễn đàn, top 10 nam thần của học viện, trong đó Thời Hiếu Thần đứng thứ hai, với số bình chọn cao ngất ngưởng.

Ngoài ra còn đặc biệt hơn, Thời Hiếu Thần cũng có mặt trên bảng xếp hạng thực lực gì đó, hạng rất cao, xếp thứ 13.

Nhưng Mặc Quỳ Liên biết tin này cũng không bất ngờ, lần đầu gặp mặt thì cậu đã biết hắn không tầm thường.

Chợt nhớ đến Phong Viên, thấy hơi buồn cười.

Với mức độ nổi tiếng đó, Mặc Quỳ Liên rất ái ngại khi đi cùng Thời Hiếu Thần.

Bởi vì đi đến đâu cũng bị người khác dòm ngó, chỉ chỉ trỏ trỏ, đôi lúc còn bị Thẩm Hi đến làm khó dễ.

Mặc Quỳ Liên quả thật không có hơi sức cho mấy chuyện này, mặc dù Thời Hiếu Thần mời rất nhiều nhưng tần suất đồng ý chỉ thỉnh thoảng thôi.

Nhưng đến hôm nay có lẽ cuộc sống của cậu sẽ có thay đổi, Mặc Quỳ Liên hít sâu một hơi.

Cậu đứng trước gương, khoác áo choàng là đồng phục của học viện, cẩn thận chỉnh trang lại.

Tóc đen dài được cột lơi phía sau, một vài lọn tóc rũ trước trán, Mặc Quỳ Liên vén qua một bên.

Hôm nay chính là đại hội tranh suất vào Thanh Thuỷ Bí Cảnh, Mặc Quỳ Liên chắc chắn mình sẽ được nhiều người chú ý.

Cậu tự tin vào thực lực của mình sẽ giành được 1 suất, lúc đó cậu phải thể hiện nhiều và bị để ý.

Mặc Quỳ Liên quả thật vẫn chưa chuẩn bị tinh thần lắm, nhưng cơ hội đến trước mắt không bỏ lỡ được.

Nghĩ với muôn vàn dị chủng ở Thanh Thuỷ Bí Cảnh, Mặc Quỳ Liên có chút không đợi được.

Đồng tử màu ngọc bích lấp lánh, dần dần cương nghị lên, thể hiện vẻ quyết tâm.

Mặc Quỳ Liên đi đến địa điểm thi đấu, bây giờ mới sáng sớm nhưng đã rất đông đúc.

Thí sinh tham gia so với Thanh Long Học Viện thì không bằng, nhưng vẫn rất nhiều, đạt đến gần một ngàn người.

Ngẩng đầu lên nhìn, Mặc Quỳ Liên trông thấy một viên lâu đài cổ sừng sững trước mặt cậu.

Kiến trúc màu đen huyền bí, hai bên vách tường trạm chỗ hai con hắc xà, ánh mắt nó đỏ tươi, tựa như muốn ăn thịt tất cả người ở đây.

"Đáng sợ nhỉ, Huyền Ma Đài này là một cấm địa đó, không ngờ học viện lại đem nó thành địa điểm thi đấu."

Mặc Quỳ Liên nghe được giọng nói thiếu nữ, quay qua nhìn, nở nụ cười.

"Cậu đến sớm vậy, Tố Kiều Anh."

"Tớ vừa mới đến thôi, lập tức đã gặp cậu đứng thất thần ở đây." Tố Kiều Anh hôm nay vẫn mặc giáp, tóc tết kiểu chiến binh, mái tóc đỏ rực rỡ nổi bật, bên hông treo kiếm, tựa như một nữ chiến binh xinh đẹp dũng mãnh.

Mặc Quỳ Liên quay lại tiếp tục quan sát: "Huyền Ma Đài sao, cảm giác quả thật rất rùng rợn." Im lặng một chút, nói tiếp: "Tớ còn cảm nhận được cả ma khí."

"Ma khí?" Tố Kiều Anh kinh ngạc, không ngờ trong học viện cũng có cả thứ này.

Ma khí là một loại năng lượng tà ác, thường chỉ xuất hiện ở nơi âm lãnh, u ám, hoặc xuất phát từ những chủng tộc được xem là kẻ thù của nhân loại, Ma tộc.

Thiên Pháp Học Viện xưa giờ nổi danh là công chính liêm minh, không hề để bản thân dính dáng tới hai chữ ma khí.

Có thể đây là góc khuất mà người ngoài không thể biết.

Tố Kiều Anh cũng kinh ngạc hơn khi biết Mặc Quỳ Liên cảm nhận được ma khí, cô hoàn toàn không có cảm giác gì.

Mặc Quỳ Liên chẳng biết giải thích tại sao, nhưng cậu thấy rất hưởng thụ ma khí này xâm nhập vào cơ thể, mát mẻ dễ chịu quá.

Nhưng dù sao cũng là tà khí, Mặc Quỳ Liên lập tức ngăn chặn bọn nó tràn vào cơ thể mình, sợ sinh ra tình huống bất trắc.

Số lượng người tụ tập đến đây ngày càng nhiều, chốc lát cả quảng trường rộng lớn đã đầy ắp người.

Mặc Quỳ Liên là người tham gia nên đi lên phía trước, cậu cùng Tố Kiều Anh chen lên cũng hơi mệt mỏi.

Khoảng mười phút sau, có một giáo sư mặc đồng phục của học viện đi đến.

Ông ấy nghiêm nghị đọc thể lệ, mọi người đều rất chăm chú lắng nghe, bao gồm cả Mặc Quỳ Liên.

Bởi vì cậu biết vị giáo sư này, cực kì khó tính, cậu không muốn bị ông ta làm khó dễ đâu.

"Đây là Huyền Ma Đài, hẳn các cô cậu cũng đã biết về nó. Bình thường đây chính là cấm địa mà bất cứ ai cũng không được lui tới. Nhưng hôm nay là tình huống ngoại lệ, học viện đã cho phép sử dụng nơi này làm địa điểm thi đấu.

Khi bắt đầu, các cô cậu sẽ có năm tiếng, các cậu phải dùng thời gian đó để chinh phục được lâu đài này.

Chỉ cần có thể đi đến đỉnh của Huyền Ma Đài, xem như các cô cậu vượt qua bài thi, và chắc chắn sẽ có được một suất đi đến Thanh Thuỷ Bí Cảnh."

Giáo sư im lặng một chút, mọi người cũng không ai dám bàn luận, ông ta nói tiếp: "Các cô cậu không cần lo số người có thể vượt qua hai mươi người, bởi vì không nói đến chỉ cần đủ hai mươi người lên được đến đỉnh học viện sẽ lập tức dừng lại thi đấu, bên trong Huyền Ma Đài cũng có vô vàn nguy hiểm, trụ được nửa giờ bên trong hay không cũng là một vấn đề lớn.

Nhắc nhở trước, nguy hiểm bên trong không phải dạng tầm thường, thậm chí có thể nguy hiểm đến tính mạng, các cô cậu muốn dừng lại ngay bây giờ cũng có thể, hãy suy nghĩ cho thật kĩ."

Nghe ông nói như vậy, cũng có một số người chùn bước, lập tức có khoảng một trăm người thoái lui, sợ nguy hiểm đến tính mạng cho nên không thi nữa.

Mọi người thấy cảnh như vậy cũng không ai nói gì, chuyện liên quan đến mạng sống cẩn thận chưa bao giờ là thừa.

Cơ duyên lớn đến mấy thì cũng cần mạng đến hưởng.

"Học viện cũng rất thông cảm cho các cô cậu, cho nên sẽ ban cho mỗi người một tấm Ma Phù, chỉ cần truyền linh lực vào thì sẽ được dịch chuyển ra ngoài, cũng coi như là từ bỏ quyền thi.

Ngoài ra, ba người hoàn thành sớm nhất cũng sẽ được học viện thưởng lớn, không chỉ là một suất đến Thanh Thuỷ Bí Cảnh!"

Mọi người nghe vậy ồ lên, Mặc Quỳ Liên cũng hứng thú, nhưng không trông mong lắm, bởi vì cậu không nghĩ mình sẽ được, dù sao tu vi của cậu cũng hơi thấp, chỉ mới là ma pháp sư cấp ba thôi.

Lúc này từ trên trời rơi xuống rất nhiều tấm bùa, chính là Ma Phù mà giáo sư nói, Mặc Quỳ Liên vươn tay bắt lấy.

Đến đây thì cuộc thi cũng bắt đầu.

Tất cả nóng lòng nãy giờ, đều chạy như tên bắn vào trong, Mặc Quỳ Liên nhìn thảm cảnh hỗn loạn, cậu đứng yên chờ đợi.

Đợi cổng vào đã thông thoáng hơn thì mới đi vào, lúc tiến vào chỉ có một mình, cậu không định bắt đội với ai cả.

Không gian bên trong rất kì lạ, tựa như là chuyển đổi sang một chiều không gian khác.

Mặc Quỳ Liên không gặp ai cả, chỉ có một mình cậu đứng lẻ loi trong một mảnh bóng tối vô tận.

Cảm giác hơi rùng rợn, Mặc Quỳ Liên hơi lạnh sóng lưng vì cậu cảm nhận được như có như không một đôi mắt đang nhìn mình trừng trừng.

Đột ngột một dòng khí mát lạnh bay đến, Mặc Quỳ Liên chậm rãi cảm nhận.

Chính là dòng ma khí dễ chịu khi nãy, dường như nó đang mời gọi cậu đi theo nó, Mặc Quỳ Liên không hiểu lý do, nhưng vẫn đi theo, còn hơn là đứng yên ở đây.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net