Chương 3: Nhập học.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Được rồi cậu không cần phải lột thêm đâu." Mặc Quỳ Liên thấy hắn liên tục gấp tôm qua đây thì uyển chuyển từ chối.

"Tôi no rồi, cậu cũng ăn đi."

Minh Phong gãi gãi đầu, nghe nói vậy cũng không tiếp tục lột tôm nữa, chỉ là ánh mắt vẫn vô cùng trông mong nhìn cậu, như là mong đợi cậu ăn hết đống tôm vừa mới lột.

Mặc Quỳ Liên miễn cưỡng ăn thêm một con nữa, khách sáo nói cảm ơn.

Đến lúc ra về, mấy người này còn muốn đi tăng hai, Mặc Quỳ Liên lấy cớ bận việc rời đi.

Quả thật cậu vẫn còn việc chưa làm, giấy báo trúng tuyển vừa tung ra, thì một tuần sau đã nhập học liền.

Đến lúc đó các học viên phải bât buộc ở trong kí túc xá của trường, cho nên Mặc Quỳ Liên phải chuẩn bị thu xếp hành lý mang theo.

Cậu vẫn trắc trở không biết đống cây cỏ kia đem theo như thế nào, lúc đó có lẽ phải xách theo hai cái va li khổng lồ.

Mặc Quỳ Liên ghé vào một cửa hàng hạt giống như thói quen.

Cách mỗi một tuần cậu sẽ ghé nơi đây một lần, chủ yếu để tìm các loài quý hiếm.

Ông chủ hiển nhiên cũng quen thuộc với Mặc Quỳ Liên, thấy cậu đến cũng không phản ứng gì, cúi đầu xem quang não mặc cho cậu đi khắp tiệm.

Mặc Quỳ Liên nhàm chán đi khắp cửa tiệm, vẫn là các loại hạt giống cũ, không có gì mới mẻ.

Mấy loại hoa cỏ bình thường cậu đã hấp thụ hết rồi.

Dù sao cửa hàng này vẫn quá nhỏ, các loại hạt giống quý hiếm hiển nhiên không có.

Nhưng mỗi lần đến Mặc Quỳ Liên đều ôm hi vọng, cho dù lão bản khuyên ngăn cậu rất nhiều.

"Ông chủ, vẫn không có loại mới sao?"

"Có, nhưng chỉ là loài bình thường thôi."

"Cũng được."

Ông chủ chậm rãi đứng lên, bộ dạng không mấy sức sống.

Một lát sau bước ra, trên tay ông cầm theo một cái khay.

Bên trên có năm sáu loại hạt giống.

Mặc Quỳ Liên nhìn qua, liền thấy chỉ là hạt giống của hoa cỏ bình thường. Nhưng có một loại trong đó cũng thú vị, là hạt giống của Chướng Hương Hoa.

Hoa này trưởng thành, không thơm ngào ngạt như các loại khác, nó sẽ toả ra một mùi hương vô cùng nhức nhối.

Trong thế giới sinh vật, đây là cách mà bọn chúng tự vệ với các loài côn trùng.

Tác dụng của loài hoa này cũng rất nhiều, rất có ích trong điều chế thuốc.

Như vậy cũng được rồi, coi như có thu hoạch.

"Cũng được, tôi sẽ lấy hết chỗ này!"

"Các loại khác như giá cũ, Chướng Hương Hoa thuộc loại linh vật, giá cao hơn, một túi hạt giống 5000 tinh tệ."

Mặc Quỳ Liên nhíu mày, hiển nhiên không vừa lòng cái giá này, "Một túi hạt giống Chướng Hương Hoa mà ông đẩy lên tới 5000 tinh tệ, linh vật cũng không có nhảy giá như ông."

"Lần trước mua Phiến Thiên Diễm cũng không có cao như vậy."

Phiến Thiên Diễm cũng là một loài xếp vào linh vật, nhưng cũng không phải cao cấp gì, lúc ấy cậu mua chỉ mới 4000 tinh tệ thôi.

Thậm chí Chướng Hương Hoa này so cấp bậc còn thua Phiến Thiên Diễm.

"Cậu không cảm nhận được Chướng Hương Hoa này là loại biến dị sao?"

Mặc Quỳ Liên lập tức thu lại vẻ thất thố, ánh mắt điềm tĩnh tự nhiên, "Ồ vậy sao, vậy thành giao."

Ông chủ nghiến răng nghiến lợi.

Cuối cùng không ngờ chuyến này lại thu hoạch được một loài biến dị, Mặc Quỳ Liên đặc biệt cao hứng.

...

Thời gian nhanh chóng trôi qua, chớp mắt đã đến ngày nhập học.

Mặc Quỳ Liên sống ở La Vực Tinh, Thiên Pháp Học Viện thì toạ lạc ở tinh cầu thủ đô.

Cậu phải ngồi tàu tốc hành khoảng ba tiếng đồng hồ mới tới.

Mặc Quỳ Liên xách theo hai cái va li khổng lồ, ngồi lên tàu tốc hành, sau đó lập tức nhắm mắt lại.

Trên tàu lúc này đa số hành khách đều là thiếu niên. Bọn họ cũng giống như cậu, ngồi lên chuyến tàu chở họ đi về phía tương lai rộng mở phía sau.

Vừa lên đã ngủ, tàu chạy một mạch mấy tiếng đồng hồ, Mặc Quỳ Liên cảm thấy cả cơ thể rã rời, thoát lực không muốn động đậy.

Chớp chớp mắt vài cái, miễn cưỡng đứng dậy.

Sau đó lại tiếp tục xách hai cái vali khổng lồ đi đến Thiên Pháp Học Viện.

Ở bến tàu, có sẵn người của Thiên Pháp Học Viện ở đó đứng đợi.

Mặc Quỳ Liên trông thấy bọn họ, lập tức dời bước đi đến.

"Xin chào, cậu là tân sinh của Thiên Pháp Học Viện đúng không?"

Mặc Quỳ Liên gật đầu, sau đó cho họ xem các loại minh chứng.

Xem xét một hồi, Mặc Quỳ Liên được sắp xếp lên một chiếc Air Car đời mới nhất.

Thiết kế xa hoa hình giọt nước, cấu tạo bằng hợp kim vô cùng cứng rắn. Mặc Quỳ Liên cảm thấy cái nghèo bao lâu nay đã giới hạn nhận thức của cậu về sự xa hoa rồi.

Bước vào Air Car như mở ra một thế giới khác, âm thanh bên ngoài lập tức tách biệt.

Cấu tạo bên trong đầy đủ tiện nghi, có cả giường nằm, Mặc Quỳ Liên không để ý gì cả lập tức đặt lưng nằm xuống.

Khoảng năm phút sau, Air Car đã đến Thiên Pháp Học Viện.

Mặc Quỳ Liên nằm trên giường, êm ái đến mức không muốn đứng lên.

Cậu xách theo hai va li chậm rãi bước vào trong học viện.

Thiên Pháp Học Viện, danh xứng với thực, một trong năm học viện nổi tiếng nhất.

Hoành tráng, bề thế vô cùng.

Cả khuôn viên trường rộng đến mấy ngàn héc-ta, kiến trúc đa số đều theo kiểu trung cổ phương tây.

Nhìn đến đâu cũng là lâu đài cổ kính, mang đến xúc cảm rất chấn động, màu sơn hơi tối khiến cho Mặc Quỳ Liên hơi khúm núm.

Cảm giác như lạc vào thế giới cổ tích, mà toà nhà chính đồ sộ trước mặt chính là nơi trú ngụ của một mụ phù thuỷ.

Mặc Quỳ Liên đi đến đó, lúc này trong sảnh chính rất đông người.

Dù sao cũng là ngày nhập học, cậu tiến đến làm thủ tục nhận ký túc xá.

Nữ nhân viên lễ tân thấy cậu đến, lập tức tươi cười tiếp đón: "Xin chào, tôi là Tinh Nhã, mời cậu xuất ra hồ sơ của bản thân."

Tinh Nhã tươi cười càng sâu hơn khi thấy gương mặt của thiếu niên.

Dung mạo như tiên thần, nhìn một lát cũng khiến cô trầm mê.

Ở Thiên Pháp Học Viện có rất nhiều người xuất chúng, nhưng thần nhan như thế này, Tinh Nhã cô quả thật chưa gặp bao giờ.

Càng hứng thú hơn là khi nhìn thấy dòng thông tin thiên phú của đối phương.

Thiên phú SS: Thiên Thực Linh Sư.

Lập tức chấn kinh, thiên phú SS, vô cùng quý hiếm, cả Thiên Pháp Học Viện, không phải nói là cả tinh hệ, người có được thiên phú SS cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Đến nay chỉ có khoảng 7 người thôi.

Mà mỗi một người đều đức cao vọng trọng, không ai không là bá chủ của một phương.

Nhất thời ánh mắt cô nhìn Mặc Quỳ Liên càng thêm nóng rực.

Mặc Quỳ Liên nhàn nhạt đối mắt lại, "Xin hỏi phòng ký túc xá của tôi là phòng nào?"

Tinh Nhã mới hoàn hồn lại, cô lập tức mở ra bảng thống kê.

Tích tắc đã hiện ra tên của cậu.

Mặc Quỳ Liên, Biến Dị Học, Toà nhà Linh Vũ, phòng 234.

Mặc Quỳ Liên nhận phòng, mỉm cười nói cảm ơn, sau đó bước đi.

"Ah cậu có thể dùng cổng dịch chuyển, trường rất rộng, đi bộ cả một ngày cũng không đến đâu."

Mặc Quỳ Liên gật đầu cười cảm ơn với cô, sau đó bước vào cổng dịch chuyển.

Chớp mắt một cái, vị trí cậu đứng đã thay đổi, bản thân đã đứng ở trước cổng ký túc xá, cụ thể là toà nhà Linh Vũ.

Đứng trước cửa phòng ký túc xá, gõ cửa vài cái.

Bên trong dường như không có người, Mặc Quỳ Liên dùng chìa khoá nhận ở dưới sảnh mở cửa.

Bước vào lập tức xuýt xoa, không hổ là ký túc xá của một trong Ngũ đại học viện.

Phòng rộng vô cùng, có đầy đủ toàn bộ tiện nghi, tựa như một phòng vip ở khách sạn 5 sao.

Phòng giành cho 4 người, trong phòng đã có sẵn hai người rồi thì phải, Mặc Quỳ Liên tuỳ tiện lựa chọn một trong hai cái giường còn lại.

Mặc Quỳ Liên mở một cái hành lý lớn ra. Bên trong chứa rất nhiều thực vật.

Được cậu đặt vào trong túi dẻo để tiết kiệm không gian hết mức.

Sau đó lấy ra khoảng mười mấy cái chậu.

Nhấn nút bên hông, bọn chúng lập tức phóng to ra trở thành kích cỡ bình thường.

Mặc Quỳ Liên đem hết ra ban công.

Ban công cũng không có ai sử dụng, cho nên Mặc Quỳ Liên rất tự nhiên.

Hơn nữa ban công cũng rất lớn, chứa hết mười mấy chậu cây của cậu mà chỉ chiếm có một góc nhỏ thôi.

Vô cùng hài lòng, Mặc Quỳ Liên làm xong mọi thứ thì nằm lên giường, chợp mắt một lát.

Đến khi nghe được ngoài cửa có âm thanh cậu mới mơ màng tỉnh dậy.

"Xin chào, cậu là người mới sao? Mặc Quỳ Liên hay là Trầm Vân?"

"Mặc Quỳ Liên, xin chào."

Cậu nheo mắt nhìn, ngoài cửa đang đứng một thanh niên.

Ngoại hình cao lớn, cậu ước lượng có thể cao hơn bản thân một cái đầu, gương mặt điển trai, tràn ngập đường nét nam tính.

Lúc này đang mặc một bộ đồ thể thao, trên tay còn có hình xăm, mồ hôi chảy xuống, gợi cảm vô cùng.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net