Chương 30: Làm hoà.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khoảng thời gian một tuần huấn luyện vừa qua đúng thật là cực hình đối với Mặc Quỳ Liên.

Đặc biệt là huấn luyện với Lâm Lăng, có thể nói là cấp độ địa ngục.

Hoàn toàn không có thời gian nghỉ xả hơi, bọn họ phải tập luyện dưới cường độ liên tục không ngừng nghỉ.

Mặc Quỳ Liên qua chuyến đó, nằm trên giường mấy ngày vẫn cảm thấy ê ẩm cả người.

Buổi sáng ngày đầu tiên cậu còn thấy mệt mỏi không muốn thức dậy, đó là lần đầu tiên cậu phá vỡ giờ giới nghiêm của bản thân.

Đám thực vật ở ban công bị cậu ngủ nướng bỏ đói, bọn chúng la hét inh ỏi.

Nhưng quả thật là huấn luyện rất hữu ích, Mặc Quỳ Liên học thêm được rất nhiều.

Trước giờ cậu chiến đấu chỉ dựa vào áp đảo về cấp độ thiên phú.

Điều này không hề sai, tuy nhiên hiện tại, Mặc Quỳ Liên học thêm được nhiều thứ, như cách phối hợp kỹ năng, cách di chuyển trong chiến đấu, ngoài ra cậu còn hiểu sâu sắc hơn về thiên phú của mình.

Lúc trước nếu như gặp đối thủ vượt hai cấp, Mặc Quỳ Liên chắc chắn sẽ thua, nhưng hiện tại cậu nghĩ mình nếu cố gắng hết sức cũng có thể đánh ngang cơ với họ.

Điều này hơi vượt lẽ thường nhưng đó chính là sự cường đại của thiên phú SS.

Mặc Quỳ Liên mệt mỏi nằm trên giường, lăn qua lăn lại, những vẫn còn thấy buồn ngủ, ngáp trong vô thức dù vậy cũng cố gắng bật người dậy.

Vẫn như thói quen điều đầu tiên làm sau khi thức dậy là cho cây ăn.

Bây giờ còn có cả một con vật nữa.

Mặc Quỳ Liên bước ra tới ban công, đã thấy một bóng đen lao tới.

Mục Quang nhào đến, nằm trên cổ cậu, sau đó giả chết nằm trên đó.

Khẽ gãi đầu nó, mỉm cười.

Sau đó ngay lập tức khó chịu, bởi vì Mục Quang nó sẽ hút máu cậu, nó lấy đó làm thức ăn.

Mặc Quỳ Liên nhìn nó cắm hai cái răng nhỏ vào cổ mình, không đau nhưng hơi ngứa.

Nhìn con rắn nhỏ chăm chú hút máu, Mặc Quỳ Liên thấy cũng khá dễ thương, cậu cũng không biết lấy cảm xúc này ở đây, bình thường cậu khá ghét bò sát.

Khi hút máu no nê, Mục Quang nhắm mắt lại nằm trên cổ Mặc Quỳ Liên không nhúc nhích, mặc cho cậu chế biến.

Mặc Quỳ Liên cũng để yên nó nằm như vậy, cậu đi đến bón năng lượng cho thực vật.

Đám cây cỏ được linh lực của cậu bồi dưỡng rất xinh đẹp, cây nào cây nấy đều tươi tốt xanh rờn.

Tuyết Phù Hoa càng thêm xinh đẹp, nó vươn rất cao, tựa như một con thiên nga ưu nhã cao quý.

Phiến Thiên Diễm, Chướng Hương Hoa, Lam Vân Hoa,... mấy loại cây cỏ kế bên đều si mê, gào thét liên tục.

Mặc Quỳ Liên điếc hết cả tai.

Một tuần vừa rồi cậu cũng đã hấp thụ xong Tuyết Phù Hoa.

Hấp thụ không ngừng nghỉ bảy ngày bảy đêm mới hoàn tất. Bởi vì cấp độ của Tuyết Phù Hoa khá cao cho nên tốn nhiều thời gian hơn.

Mà ngay khi hấp thụ xong Tuyết Phù Hoa, cậu cũng đã đột phá lên thành ma pháp sư cấp bốn.

Bây giờ hiện tại có thể gọi cậu là ma pháp sư trung cấp rồi.

Sau đợt cơ duyên của Cửu Vĩ Xà, Mặc Quỳ Liên vẫn một mực chuyên tâm tu luyện Cửu Linh Chi Bí.

Tu luyện theo bí pháp này tốc độ hấp thụ linh khí tăng lên gấp mấy lần, tốc độ tiến cảnh cũng như là được gắn tên lửa.

Cửu Linh Chi Bí cho phép chưởng khống chín loại năng lượng. Nhưng qua tay Mặc Quỳ Liên, cậu cố gắng hết mức cũng chỉ hấp thụ được bốn loại.

Chính là Mộc, Thuỷ, Âm, Khí.

Dường như năm loại còn lại bài xích bản thân cậu, mỗi khi mà Mặc Quỳ Liên cố gắng để hấp thu bọn chúng thì sẽ bị phản phệ.

Hôm trước còn phun máu một trận khiến cả phòng ký túc xá kinh hoảng.

Thời Hiếu Thần ở trên giường đột ngột thấy Mặc Quỳ Liên hộc máu thì sợ hết hồn.

Nhưng vì ngại chuyện hôm trước, đến bây giờ hắn vẫn không dám bắt chuyện với cậu.

Mặc Quỳ Liên thấy hắn không mở lời trước thì cậu cũng không mở lời, cậu rất ngại nói lời hoà giải.

Mặc dù chuyện hôm trước với Thời Hiếu Thần cậu đã sớm nguôi.

Hôm mà Thời Hiếu Thần diệt cậu trong đấu trường mô phỏng nói thật là Mặc Quỳ Liên rất giận, cậu thấy giống như là bị phản bội.

Có thể hơi làm quá nhưng Mặc Quỳ Liên vẫn không thấy mình sai chỗ nào.

Con người của Mặc Quỳ Liên trước nay ngoài bao che khuyết điểm cho người thân thì còn rất ái kỷ.

Bản thân cậu luôn được đặt lên hết.

Cũng vì tính cách như vậy nên Mặc Quỳ Liên có rất ít bạn, nói là ái kỷ chẳng bằng nói cậu ích kỷ chỉ nghĩ cho bản thân.

Mễ Nhu Bách ban đầu cũng không thích tính này của cậu, dần dần mới quen được.

Mặc Quỳ Liên cõng Mục Quang từ ban công đi vào, thấy Thời Hiếu Thần đang từ nhà tắm đi ra.

Cậu mỉm cười nhìn hắn, nhưng vẫn không nói lời nào.

Thời Hiếu Thần hơi mất tự nhiên nói chào buổi sáng.

Hắn đứng tại chỗ hơi cúi gầm mặt, bộ dạng dường như đang đấu tranh tư tưởng.

Sau đó hít thở sâu một hơi, ngẩng mặt lên nhìn Mặc Quỳ Liên.

Cậu giật mình với ánh mắt trong veo của hắn, không biết anh ta định làm gì.

"Quỳ Liên!" Thời Hiếu Thần đột ngột gọi tên cậu, ngữ khí kiên nghị: "Chuyện hôm trước cho anh xin lỗi!"

Mặc Quỳ Liên cũng đoán hắn sẽ nói chuyện này, cậu chống tay đứng dựa vào tường, mỉm cười trêu: "Không chấp nhận lời xin lỗi này."

"Vậy làm thế nào em mới tha lỗi cho anh?" Ngữ khí của Thời Hiếu Thần có chút nóng lòng.

"Ít nhất anh cũng phải thành tâm hơn, mặc áo chỉnh tề vào xin lỗi em." Ánh mắt cậu quét một vòng từ trên xuống dưới của hắn, hơi dừng lại ở giữa rồi đi tiếp.

Thời Hiếu Thần cũng cười xấu hổ, biết là cậu không chấp nhất chuyện hôm trước nữa thì vui vẻ: "Vừa mới từ tắm ra chưa kịp mặc áo."

Cậu nhìn hắn cười hề hề thì nhanh chóng tránh né.

"Chuyện hôm trước là do anh hiếu thắng quá mới làm vậy, bình thường tập luyện trong đấu trường mô phỏng anh cũng như thế, xin lỗi."

Mặc Quỳ Liên nhìn khuôn mặt đẹp trai của hắn, cậu quả thật cảm thấy không thể giận nổi.

"Không có gì, anh xin lỗi em nãy giờ ba lần rồi." Mặc Quỳ Liên xô hắn ra: "Đừng đứng đó chặn đuòng nữa."

Nói rồi cậu nhanh chân đi vào nhà vệ sinh, còn thuận tiện tháo Mục Quang ra quăng xuống.

Hắc xà thượng cổ bị quăng, cảm thấy tức giận, nó mắt to trừng mắt nhỏ với Thời Hiếu Thần.

Người sau như có như không thấy nó không phải là tức giận chuyện bị Mặc Quỳ Liên ném đi, mà nó có địch ý với anh thì phải?

Mặc Quỳ Liên vệ sinh cá nhân đơn giản, đi ra thì thấy một người một rắn địch ý nhìn nhau.

Cậu đi đến điềm tĩnh nhặt Mục Quang lên đặt lên cổ.

Rắn nhỏ lúc này mới nguôi giận, nó le lưỡi liếm liếm cổ cậu.

"Được rồi đừng liếm nữa!" Mặc Quỳ Liên đẩy cái đầu nó ra.

Hôm nay Mặc Quỳ Liên không có tiết buổi sáng, nhưng cậu phải đi làm, đến trưa thì phải đi học tiết thể chất, hôm nay đã định sẵn là một ngày mệt mỏi.

Khoảng cách Thanh Thuỷ Bí Cảnh mở ra còn khoảng hai tuần nữa.

Mặc Quỳ Liên lướt tinh võng thì thấy tràn lan tin tức về nó, bây giờ truyền thông đều hướng về bí cảnh này.

Rất nhiều cảm xúc trên tinh võng.

Chờ mong có, hóng chuyện có, hào hứng có, và còn có cả ghen ghét.

Chính là chính sách giới hạn lượng người vào Thanh Thuỷ Bí Cảnh. Đế quốc chỉ cho hai trăm người tiến vào bí cảnh.

Trong đó hoàng thất và Ngũ Đại Học Viện đã chiếm hết phân nửa rồi.

Chỉ còn lại 80 danh ngạch thì phân chia cho những người khác.

Và đều này thì ai cũng ngầm biết, những danh ngạch này chắc chắn sẽ thuộc về các đại gia tộc.

Nói cách khác là những người dân thường hay các gia tộc nhỏ yếu là không có cơ hội.

Mặc dù Thanh Thuỷ Bí Cảnh là không thuộc về ai cả, nó đột ngột xuất hiện, đế quốc cũng không biết.

Đột ngột bọn họ đưa ra chiếu thư như vậy khiến ai cũng bất bình.

Trên tinh võng có không ít bài đăng tẩy chay chuyện này, thậm chí có cái còn lên hot search, lượng tương tác cao đến mấy trăm triệu.

Tình hình này càng lúc càng lớn cho nên đế quốc lại đưa ra một chính sách khác để làm xoa dịu bọn họ.

Số lượng danh ngạch tiến vào Thanh Thuỷ Bí Cảnh sẽ được tăng thêm 50 cho bọn họ.

Bọn họ sẽ phải tự tranh với nhau để vào, chuyện này đế quốc không can thiệp.

Nhưng những người được tham gia không được quá cấp sáu, phải từ cấp sáu trở xuống.

Ngay khi công bố vừa ra, trên tinh võng lại lần nữa sôi nổi.

Bọn họ không còn gây thêm tranh luận nữa mà cạnh tranh với nhau để giành một slot.

Mặc Quỳ Liên không để tâm lắm chuyện này, cho dù 200 người hay 300 người chỉ cần bọn họ đừng làm phiền cậu là được.

Nếu không lúc đó vào Thanh Thuỷ Bí Cảnh, có chết cũng không có đối chứng.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net