Chương 31: Tuyết Hồ Ly Ngậm Hoa Hồng.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời gian ngày một trôi nhanh, chóp mắt đã đến ngày Thanh Thuỷ Bí Cảnh mở ra.

Trước đó một ngày.

Mặc Quỳ Liên đứng dưới quang trường, mặc đồng phục đứng nghiêm chỉnh, bên ngoài khoác một cái áo choàng đen.

Thân hình đơn bạc đứng một mình, tóc mái thổi lộn xộn, dùng ngón tay thon dài vén nhẹ qua một bên. Đôi đồng tử màu lục bích chóp chóp, hơi thở đều đều, vừa chờ mong vừa hồi hộp.

Đây là lần đầu tiên mà cậu được vào bí cảnh, hơn nữa còn là bí cảnh trung cấp, trong lòng lúc này vô hạn chờ mong.

Ngẩng đầu lên, càng thêm nóng lòng.

Trước mặt cậu là một chiếc liễn khổng lồ.

Thuyền liễn thiết kế xa hoa, khắp mạn thuyền trải đầy minh châu, trên đó có đỉnh, treo một cái lá cờ cỡ đại, bên trên in biểu tượng của Thiên Pháp Học Viện.

Thân thuyền chạm trỗ hình dạng thần thú, lại là hình rắn.

Mặc Quỳ Liên hơi nghi hoặc có phải Thiên Pháp Học Viện bị ám ảnh với loài bò sát không.

Thuyền sử dụng hai đầu thiên thú kéo xe, đội hình vô cùng bề thế.

Cậu tắm tắc tặc lưỡi về độ giàu của học viện.

"Sử dụng cả Trinh Hoàng Nghê để kéo xe, Thiên Pháp Học Viện quả thật rất chịu chơi."

"Ha ha, em không biết là hiệu trưởng học viện chúng ta là một người sĩ diện hả?" Giọng của Thời Hiếu Thần vang lên, cậu ngoái đầu lại nhìn.

Hôm nay Thời Hiếu Thần tây trang chỉnh tề, mặc đồng phục học viện thiết kế tinh xảo, may dựa theo số đo, bó sát vào cơ thể tuyệt mỹ của hắn.

Chân dài vô tận, mỗi bước đi đều một khoảng lớn, Thời Hiếu Thần cười tươi bước tới, bộ dạng đẹp trai vô ngần.

"Lúc bình thường em thấy học viện rất khép kín, không hoạt động sôi nổi trên tinh võng, nhưng khi có sự kiện gì lớn là hiệu trưởng sẽ rất chịu chi, mỗi lần ra mắt đều phải là rình rang nhất." Thời Hiếu Thần cười nói.

"Vậy à."

"Đúng vậy, có lần cũng vì vậy mà học viện chúng ta bị nhiều người để ý, họ mang thù sau đó làm khó dễ."

Mặc Quỳ Liên hơi nhướng mày: "Giàu cũng là cái tội hả?"

"Ha ha anh không biết, có lẽ vậy."

"Nhưng cũng chưa chắc, những phe khác có thể biết tính hiệu trưởng cho nên lần này họ lồng lộn hơn cũng không chừng."

Mặc Quỳ Liên gật đầu: "Cũng đúng, thua người không thua trận mà."

Bây giờ dưới quảng trường tụ hợp rất nhiều người, rất nhiều sinh viên tập trung ở đây để xem đoàn người khởi hành.

Cuối cùng hai mươi người cũng tập hợp đủ, bọn họ theo hướng dẫn của giáo sư đi lên thuyền.

Giáo sư dẫn đoàn là Huỳnh Hiểu Mi, khi biết được cô dẫn đoàn, ai cũng bất ngờ, Mặc Quỳ Liên cũng bất ngờ đôi chút.

Huỳnh Hiểu Mi ngoại hình uyển chuyển xinh đẹp, năm nay vừa mới tròn bốn mươi nhưng đã là ma pháp sư cấp tám, cô được vinh danh là ma pháp sư thượng cấp trẻ tuổi nhất.

Ở thế giới này bốn mươi tuổi vẫn chưa gọi là già, Huỳnh Hiểu Mi xinh đẹp tựa như thiếu nữ đôi mươi.

Tóc màu bạch kim phấp phới, cô để nó tuỳ ý xoã tung, tựa như một dãy tuyết trắng xinh đẹp. Đôi mắt hơi ngưng, không mở to, lông mi dài tạo thành một cái bóng mờ trông cực kì bí ẩn.

Môi hồng, răng trắng, quang người có mùi hương khiến ai cũng say mê, tựa như bách hoa thần nữ.

Dáng người càng nóng bỏng hơn, uyển chuyển, cong vẹo xinh đẹp, mỗi một bước đi đều phác hoạ lên đường nét vòng eo mảnh khảnh nữ tính.

Không ít nam sinh nhìn cô say mê, ánh mắt đều tập trung vào thân hình và khuôn mặt tràn đầy thần khí đó.

Nhưng không chỉ nam sinh, nữ sinh bị hớp hồn cũng không ít.

Giọng nói lạnh lùng trong trẻo, tựa như tuyết đầu mùa, thanh lãnh: "Các cậu đi theo tôi!"

"Khoảng cách của Thiên Pháp Học Viện đến Thanh Thuỷ tinh khá xa, khoảng một ngày trời, bên trong du thuyền có gian phòng riêng dành cho các cậu nghỉ ngơi!"

"Lần này đi thăm dò bí cảnh không phải là đi chơi, mọi người nên dành thời gian này chỉnh đốn tâm trạng, biểu hiện của các cậu trong bí cảnh cũng chính là bộ mặt của học viện đấy!"

"Hơn nữa khi vào bí cảnh thì nhớ giúp đỡ lẫn nhau, tuyệt đối cấm tranh đấu nội bộ, các cậu có vấn đề gì thì giữ lại, ra ngoài muốn chém muốn giết gì thì học viện sẽ xử lý. Nhưng bên trong bí cảnh, phải hợp sức với nhau.

Ngoài ra tôi cũng muốn nói điều này, tuy luật pháp của đế quốc cấm giết chóc... Nhưng bên trong bí cảnh, ngọc đá lẫn lộn, nếu bất đắc dĩ, hạ thủ không lưu tình!"

Ngữ khí khi nói câu cuối có hơi bén nhọn, uy áp của ma pháp sư thượng cấp toả ra khiến hai mươi người rùng mình.

Huỳnh Hiểu Mi nói xong thì quay mặt bước đi, bộ dạng băng sơn cự tuyệt người vạn dặm.

"Tôi ở phòng bên cạnh, nếu có vấn đề gì cứ trực tiếp hỏi."

Mặc Quỳ Liên đi vào gian phòng của mình, lại lần nữa cảm thán về độ chịu chơi của học viện.

Bên trong xa hoa vô cùng. Tựa như đang ở trong một căn hộ cao cấp, bất cứ tiện nghi gì đều có hết, chỉ cần là cậu có thể nghĩ ra thì nó đều có thể đáp ứng.

Mặc Quỳ Liên ngồi trên giường, hơi nhún nhún, mềm mại quá!

Cậu cảm thấy nếu ngủ trên chiếc giường này có thể cậu sẽ ngủ quên trời đất luôn.

Nhưng hiện tại không muốn ngủ, Mặc Quỳ Liên dọn dẹp đồ đạc một chút, sau đó bước ra thăm quan du thuyền.

Cậu đi ra phía sau thuyền, ở đây có một quầy bar. Mặc Quỳ Liên nhìn menu, nhất thời không biết lựa chọn gì.

Nhưng trước tiên cậu muốn hỏi một câu trước: "Thức uống ở đây có được học viện tài trợ không?"

Nhân viên pha chế mỉm cười: "Tất nhiên rồi ạ! Ngài muốn dùng gì?"

Nghe được câu nói của nhân viên, lòng của Mặc Quỳ Liên an tâm hẳn, hiện tại cậu rất nghèo, tiền thưởng hôm trước đã dùng để mua mấy thứ đồ loạn thất bát tao hết rồi.

"Cho tôi một ly Tuyết Hồ Ly... Ngậm Hoa Hồng!" Mặc Quỳ Liên đọc hết một cái tên dài ngoằng, mắt hơi trợn: "Ở đây mấy người đặt tên kỳ lạ vậy?"

Nhân viên pha chế vẫn mỉm cười: "Được ạ, xin chờ một chút!"

Chỉ thấy thao tác của anh ta cực kì linh hoạt, mỗi một cử chỉ đều uyển chuyển, gãy gọn.

"Ah trong thành phần có cả Băng Hà Thảo sao? Giàu quá vậy!" Mặc Quỳ Liên thấy anh ta cho vào Băng Hà Thảo thì kinh ngạc.

Băng Hà Thảo chính là linh vật thượng cấp, giá trị cực kì đắt đỏ, mỗi cây lên đến mấy chục vạn tinh tệ.

Hơn nữa vì nó quý hiếm, trước đây Mặc Quỳ Liên cố gắng tìm nó rất lâu nhưng không tìm ra, cho đến khi vào Dị Biến Nông Trang mới gặp được.

Nhưng cậu vẫn chưa hấp thụ nó nữa. Bởi vì cậu dành thời gian để hấp thụ thực vật biến dị trước.

Đến hiện tại cũng chỉ mới hấp thu được Kim Cang Thảo biến dị và một bụi khác là Ô Nha Lan biến dị thôi.

Cả hai đều là linh vật trung cấp, nhưng đều tốn thời gian hấp thụ khá lâu.

Lúc này nhân viên pha chế đẩy ly Tuyết Hồ Ly Ngậm Hoa Hồng ra trước mặt cậu: "Mời ngài dùng!"

Mặc Quỳ Liên híp mắt đánh giá, về phần nhìn thì cậu cho chín điểm.

Anh ta trang trí rất đẹp, hơn nữa màu sắc của ly rượu màu thanh bạch hơi nhạt, chỉ nhìn thôi đã thấy mát lạnh cả hai mắt.

Bên trên rắc một ít bột hoa hồng, điểm xuyến màu đỏ lên cực kì bắt mắt. Đây không phải là loại hoa hồng bình thường, chính là linh vật trung cấp Hồng Kiều Diễm.

Mặc Quỳ Liên ngửi được hương vị say mê đó lập tức nhận ra.

Cậu đưa ly rượu lên môi, nhẹ nhàng nhấp một ngụm.

Trí não lập tức thăng hoa.

Một cơn mát lạnh xộc thẳng lên đại não, tựa như đang ngâm mình trong một hồ nước mùa đông. Nhưng đây là một hồ nước nóng, hương vị hoa hồng nhàn nhạt nóng bỏng nơi khoang miệng khiến cho Mặc Quỳ Liên cảm thấy được thuỷ hoả giao dung, một cơn khoái cảm trào dâng.

Cảm giác như được ngâm suối nước nóng trên đỉnh núi băng, tuyệt không sao tả nổi.

Mặc Quỳ Liên híp mắt hưởng thụ, chốc lát cũng không dứt ra được.

Lúc này quầy bar cũng có lục tục người đến, nhân viên pha chế cũng không nhàn rỗi trò chuyện với Mặc Quỳ Liên nữa, để mặc cậu tận hưởng.

Thời Hiếu Thần thấy thiếu niên ngồi đơn côi ở trước quầy bar một mình, hắn quay sang nói vài lời với Mộ Dung Cảnh, sau đó tiến đến chỗ của Mặc Quỳ Liên.

Cậu thấy có ai chạm vào vai mình, lập tức sực tỉnh, nghe được giọng nói của Thời Hiểu Thần: "Sao em ngồi đây một mình cô đơn thế."

Mặc Quỳ Liên quay sang liếc hắn ta: "Không hề, anh tiến đến phá vỡ mới khiến em khó chịu."

Thời Hiểu Thần cười hì hì không để ý, ngồi xuống cạnh bên, cũng gọi một ly Tuyết Hồ Ly Ngậm Hoa Hồng.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net