Chương 34: Tiến nhập bí cảnh.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hiện tại trên khắp Tinh Võng đều tràn ngập các hình ảnh về Thanh Thuỷ Bí Cảnh, có người còn phát trực tiếp quay lại quá trình mở ra.

Bất cứ ai ở gần bí cảnh đều đã đứng ngồi không yên, những người trẻ hiếu thắng trên môi đã treo nụ cười, trong lòng đang vẽ ra chuyện mình sẽ tung hoành như thế nào trong bí cảnh.

Mặc Quỳ Liên vịn chặt lan can, sóng âm bắn tới khiến cậu hơi lảo đảo.

Trên vai đột nhiên có một bàn tay to lớn vững chắc nắm cậu lại.

Ngay sau đó cảm nhận được hơi thở nóng rực mang đậm nam khí truyền đến, Mặc Quỳ Liên thấy hơi lúng túng.

"Không sao, có anh ở phía sau em rồi!" Thời Hiếu Thần như một bức tường thành vững chắc che chắn cho cậu.

Mặc Quỳ Liên cũng không thể thoát ra, chỉ có thể chịu trận gật đầu.

Tố Kiều Anh đứng bên cạnh thấy màn này thấy hai mắt muốn mù, hai người này chơi trò tình chàng ý thiếp giữa chốn hỗn loạn vậy hả?

Từ phía trong khoang thuyền, Huỳnh Hiểu Mi xinh đẹp lạnh lùng bước ra: "Còn khoảng 10 phút nữa là bí cảnh sẽ mở ra, các cậu hãy chuẩn bị sẵn tinh thần."

Phẩy tay một cái, từ trên trời rơi xuống hai mươi cái túi không gian, "Bên trong có thuốc trị thương, thuốc năng lượng,... ngoài ra còn có một viên Dịch Không Đan, may mắn có thể cứu các cậu một mạng."

Mặc Quỳ Liên nhướng mày, Dịch Không Đan, thứ này trên thị trường mắc tiền lắm đó, tác dụng rất đơn giản, chính là giúp người sử dụng dịch chuyển tức thời trong phạm vi năm trăm mét.

Chức năng tuy đơn giản nhưng lại vô cùng quan trọng, vào những tình huống trọng yếu có thể cứu bọn họ một mạng.

Trên thị trường thứ này một viên được bán tới năm triệu tinh tệ, nhưng vì tác dụng của nó mà luôn luôn là best seller, luôn trong tình trạng cháy hàng.

Cậu duỗi tay nắm lấy túi không gian, nhẹ nhàng nói cảm ơn lão sư.

Cậu rất trân quý thứ này, mấy người kia giàu có có thể dễ dàng mua Dịch Không Đan thì không nói, còn cậu nghèo rớt mồng tơi chưa bao giờ nghĩ đến việc mua thứ này để bảo mệnh.

Mặc Quỳ Liên nhìn vào viên Dịch Không Đan trong túi, thấy hơi là lạ, Dịch Không Đan thượng phẩm?

Như vậy thì học viện cũng chịu chi quá rồi, một viên này thượng phẩm thì giá tăng lên gần mười lần đó.

Và tác dụng thì cũng tăng lên từ năm trăm mét thành một vạn mét.

Mạng sống của cậu khi vào bí cảnh cũng được thêm một tầng bảo mật. Hiện tại cậu chỉ còn một giọt Sinh Mệnh Thuỷ thôi, Mặc Quỳ Liên không muốn tuỳ tiện sử dụng, có tác dụng cải tử hoàn sinh nên chỉ đến tình huống chỉ còn một hơi thở cậu mới sẽ sử dụng.

Lúc này uy áp của vòng xoáy không gian đã bớt đi hẳn, Mặc Quỳ Liên cũng có thể nhẹ nhàng hơn, cậu lắc người thoát khỏi bao bọc của Thời Hiếu Thần, mỉm cười: "Cảm ơn anh."

Người sau gật đầu, trên tay của hắn vẫn còn cảm giác quyến luyến, Mặc Quỳ Liên không nhận thấy được ánh mắt có chút tiếc nuối của hắn.

Mặc Quỳ Liên vươn tay cột lại mái tóc, cậu trùm khăn choàng lên, đứng lẵng lặng nhìn bí cảnh mở ra.

Vòng xoáy không gian tản đi áp lực, lộ ra một thông lộ, bằng mắt thường cũng có thể thấy được một thế giới khác bên trong thông lộ đó.

Cảnh vật rực rỡ xinh đẹp, bầu trời bên trong xanh trong vắt, không thể thua kém với bầu trời của Thanh Thuỷ Tinh.

Bây giờ đã có người không đợi được, háo hức chạy lên.

Thân ảnh người đó chui vào thông đạo, mọi người yên lặng quan sát.

Đột nhiên vang lên một tiếng hét thảm, Mặc Quỳ Liên hơi ngưng mắt, cậu thấy thân ảnh người đó chạm vào thông đạo, rồi đột nhiên nổ tung thành một đám huyết vụ, máu bắn khắp không trung.

Nhất thời hình ảnh có hơi kinh dị, có rất nhiều người không hiểu chuyện gì xảy ra.

Thời Hiếu Thần bình tĩnh giải thích: "Bí cảnh vừa khai mở, không gian vẫn chưa ổn định, bên trong tràn ngập không gian năng lượng bất ổn, bây giờ hấp tấp có thể sẽ rơi vào vạn kiếp bất phục, bị không gian loạn lưu hút vào, kết cục sẽ giống như người kia."

"Anh có nhiều kinh nghiệm nhỉ?" Mặc Quỳ Liên mỉm môi nghiêng đầu hỏi.

"Có cơ hội được trải nghiệm một số tân bí cảnh, cho nên anh cũng biết đôi chút." Thời Hiếu Thần bị cậu nhìn đột ngột, hắn đối diện với đôi đồng tử màu lục bích đó, nhìn vào mấy giây đã không chịu nổi, cúi đầu, mỉm cười giải thích.

Mặc Quỳ Liên ồ một tiếng đáp lại.

"Quỳ Liên, bí cảnh đã ổn định rồi, chúng ta mau đi thôi." Tiếng của Tố Kiều Anh vang lên.

Xung quanh xuất hiện rất nhiều tia sáng, hàng trăm người giành giật từng giây lao vào bí cảnh.

Mỗi thế lực tụ hợp cùng nhau vào cùng lúc mong muốn sẽ được ở chung một chỗ.

Mặc Quỳ Liên nhận được tin nhắn của Mễ Nhu Bách: "Tiểu Liên, khi nào vào trong nhớ liên lạc với tớ nha, tớ muốn đi cùng với cậu."

"Được, với điều kiện tên Mễ Vân Huyền không đi theo."

"Ừm, anh ba tớ có chuyện riêng cho nên sẽ không đi cùng chúng ta."

"Thôi được rồi, vào rồi gặp!" Mặc Quỳ Liên đóng lại màn hình quang não, cậu tung người nhảy ra khỏi mạn thuyền, nhảy vào bí cảnh.

Thời Hiếu Thần thấy vậy cũng nhảy vào theo, tiếp theo là lục tục người của Thiên Pháp Học Viện.

Huỳnh Hiểu Mi đứng ở trên thuyền lạnh nhạt nhìn một lát, sau đó quay đầu đi vào bên trong.

Chui vào thông đạo, Mặc Quỳ Liên ngay lập tức cảm nhận được không khí mát lạnh, thần thanh khí sảng.

Hít sâu một hơi, linh khí cuồng cuộn kéo đến tựa như thác đổ.

"Không hổ là tân bí cảnh, chưa được khai phá nên nồng độ linh khí rất dồi dào." Mặc Quỳ Liên vươn tay, linh khí như hoá thành thực chất xen kẽ qua ngón tay cậu.

Lặng lẽ quan sát xung quanh.

Là một mảnh rừng rậm quen thuộc, một rừng cây lá kim.

Bọn chúng cao sừng sững không biết đã có niên thọ bao nhiêu năm, cây nào cũng cao đến mức chọc trời.

Dưới đất mọc rất nhiều những loại thực vật kì lạ mà Mặc Quỳ Liên chưa gặp ngoài đời bao giờ, đa phần chỉ biết được qua sách vở.

Cậu cúi xuống ngắt một cây nấm, hưng phấn quan sát: "Hồng Ban Nấm!?"

Hồng Ban Nấm là một loài thực vật hiếm, hiện nay trên tinh hệ chỉ còn một vài địa điểm trồng nó thôi, đến cả nông trang của Thiên Pháp Học Viện cũng không có.

Tuy chỉ là linh vật trung cấp nhưng tác dụng của Hồng Ban Nấm rất thần kì, nó được chuyên dùng để điều chế thuốc tăng cường năng lượng.

Loại thuốc này chỉ cần uống vào sẽ lập tức tăng vĩnh viễn lượng ma lực của bản thân lên, tác dụng chỉ có một lần nhưng như vậy cũng rất bá đạo rồi.

Mặc Quỳ Liên bỏ nó vào hộp cất trữ sau đó cho vào túi không gian.

Bí cảnh trung cấp, quả thật rất tốt, vừa vào đã cho cậu kinh hỉ rồi.

Mặc Quỳ Liên lòng mang vô tận háo hức di chuyển.

Trong bí cảnh xinh đẹp này cũng tiềm ẩn rất nhiều nguy hiểm.

Trước mặt của Mặc Quỳ Liên lúc này xuất hiện một con linh thú cấp năm.

Một con gấu to đến mấy trượng, bộ dạng dữ tợn, thực lực cao cường, nó gầm lên một phát đã khiến Mặc Quỳ Liên thấy hơi áp lực.


Ảnh Vệ Hùng đang ngủ, nó đột nhiên cảm nhận được lãnh thổ bị xâm phạm, bản năng chủ quyền khiến nó tức giận, nó ngồi dậy gầm một tiếng khủng hoảng vào mặt Mặc Quỳ Liên.

Nhìn qua thôi là đã thấy thực lực nó không tầm thường, Ảnh Vệ Hùng giơ cái tay to như một gốc đại thụ, tát tới một cái.

Tốc độ như sét đánh, Mặc Quỳ Liên hoảng hốt, chỉ kịp dựng sơ một bức tường bằng đại thụ.

Nhưng vẫn bị nó tát bay đi một khoảng, khoé môi nứt ra, máu tràn ra khỏi miệng.

Bên cánh tay trái như bị nghiền ép, đau đớn inh ỉ.

Không chỉ nó tức giận, hiện tại cậu cũng thấy tức giận.

Ai mà biết đây là lãnh thổ của nó chứ? Cậu chỉ vô tình đi ngang qua đây thôi.

Mặc Quỳ Liên chán ghét nhìn Ảnh Vệ Hùng, chợt thấy dưới thân nó, lấp ló một cỗ màu tím.

Khoé môi khẽ cong, "Dám đánh tao, vậy thì trả lại bằng gốc Tử Dụ Lôi kia đi!"

Ảnh Vệ Hùng dường như nghe hiểu cậu nói gì, nó nhìn chằm chằm vào Mặc Quỳ Liên, bộ dạng khúm núm bao bọc đoá hoa màu tím dưới thân nó.

Mặc Quỳ Liên phủi người đứng dậy, cậu vươn hai tay.

Bản thân như một vùng đất màu mỡ, không ngừng sinh sôi ra thực vật.

Từng gốc đại đằng tử xuất hiện, bọn chúng vươn thân gai dài ngoằng quặp lấy Ảnh Vệ Hùng.

Gai đâm vào nó, độc tố đi theo truyền vào, gấu đen đau đớn gầm thét, nó nhảy ầm ầm phản kháng.

Cả một khoảng không gian bị nó làm chấn động.

Bên tay phải xuất hiện một thanh trường thương, mũi thương treo trên bán nguyệt.

Mặc Quỳ Liên hơi khom người, cậu tụ lực vào bàn chân, phóng một cái.

Phốc!

Mũi thương xuyên thủng yết hầu của Ảnh Vệ Hùng, máu bắn ra như suối.

Nó không ngờ lại bị hạ gục dễ dàng như vậy, trước khi chết ánh mắt vẫn thấy không tin.

Từ trước đến nay nó tự tin nhất là lớp da dày của mình, cả khu vực bán kính mười vạn mét này không có ai là đối thủ của nó.

Ảnh Vệ Hùng dựa vào lớp da dày mà xưng bá ở đây, không thể tin lại bị một mũi thương xuyên thủng.

Như chọc một tờ giấy!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net