Chương 33: Bí cảnh mở ra.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dù chỉ hẹn hò được một tuần, nhưng kỉ niệm đẹp có nhiều, kỉ niệm xấu cũng có không ít.

Mặc Quỳ Liên đã mở lời chia tay trước vì cậu chịu không nổi tính đào hoa của Mễ Vân Huyền.

Sau khi chia tay thì hai người cũng không tránh mặt nhau hay ghét bỏ gì nhau, chỉ là không còn liên lạc nữa.

Nhưng thi thoảng vẫn gặp lại qua gián tiếp Mễ Nhu Bách, Mặc Quỳ Liên thấy hoàn toàn tự nhiên, cậu không hề bài xích mấy chuyện này, nếu như Mễ Vân Huyền chủ động bắt chuyện thì cậu sẽ trả lời.

Chỉ là không ngờ lại gặp lại Mễ Vân Huyền ở đây, với tính cách của hắn, thông thường sẽ không lui vãng ở những chốn nguy hiểm như bí cảnh mà hưởng lạc ở những địa điểm hoang dã khác.

"Mễ Vân Huyền sao lại theo cậu đến đây vậy?"

Mễ Nhu Bách cũng biết chuyện bạn thân hẹn hò với anh trai, nhưng cậu cũng cảm thấy rất bình thường, chỉ là bản thân cũng không hiểu lắm quyết định của Mễ Vân Huyền khi đi theo đến đây: "Tớ không biết, hôm trước tớ thấy anh ấy và cha nói chuyện rất lâu trong thư phòng, có lẽ là vì chuyện này."

"Vậy hả, có lẽ hắn đến đây để theo đuổi ai không chừng." Mặc Quỳ Liên liếc mắt nhìn tên đang chen chúc trong màn hình.

Mễ Vân Huyền cười nhe răng: "Sao em không nghĩ anh đến đây để theo đuổi lại em hả Tiểu Liên?"

"Vinh hạnh quá."


Mặc Quỳ Liên bình thản nói: "Bí cảnh sắp mở rồi, tớ đi nghỉ ngơi một chút, cậu cũng chuẩn bị đi, đến đó gặp."

"Được rồi, bye bye." Mễ Nhu Bách vẫy tay với cậu.

Khi nãy Huỳnh Hiểu Mi đã nói là còn khoảng 3 tiếng nữa bí cảnh mới mở ra, Mặc Quỳ Liên muốn chợp mắt một chút.

Cậu đi về phòng riêng của mình trên du thuyền, nằm trên chiếc giường mềm mại nhắm mắt lại.

Ở một bên khác.

Khu vực Mễ gia, Mễ Vân Huyền gọi Mễ Nhu Bách tới phòng riêng, nói có chuyện cần bàn.

Mễ Nhu Bách lòng đầy nghi hoặc đi đến phòng của hắn.

"Anh kêu em đến đây làm gì vậy?" Mễ Nhu Bách ngồi tựa lên bàn, nhìn Mễ Vân Huyền hỏi.

"Em biết lý do vì sao mà anh đi cùng em đến bí cảnh này không?" Mễ Vân Huyền nghiêm nghị nói.

Thấy thần sắc anh trai nghiêm nghị như vậy, cậu cũng không muốn đùa giỡn, thở nhẹ hỏi: "Có chuyện gì quan trọng sao?"

Mễ Vân Huyền gật đầu: "Đúng vậy, Thanh Thuỷ bí cảnh lần này xuất hiện có chút kì lạ, cha đã nhờ một vị ma pháp sư thượng cấp trong gia tộc suy tính."

Hắn trầm ngâm một chút rồi nói tiếp: "Và kết quả không hề đơn giản, vị tiền bối đó cảm nhận được một luồng năng lượng đáng gờm, phỏng đoán là bên trong tồn tại một mỏ Mang Tiên Thiết!"

"Mang Tiên Thiết?" Mễ Nhu Bách hơi chấn kinh, "Chẳng phải đây là vật liệu thánh cấp, hiện tại trên thị trường không còn ai cung cấp sao?"

"Bên trong Thanh Thuỷ Bí Cảnh có một mỏ luôn hả? Có phải là tính nhầm không?"

Mễ Vân Huyền lắc đầu: "Không, chuyện này rất nhiều gia tộc khác cũng đã biết, một số đại gia tộc còn không kiềm chế nỗi dục vọng, biết được tin tức này bọn họ đã ra sức gây khó dễ cho phía đế quốc để làm tăng lên số lượng danh ngạch."

"Dù không biết sự tồn tại của Mang Tiên Thiết có thật hay không, nhưng chuyến đi lần này vô cùng hung hiểm, em nhìn phía xung quanh bí cảnh đi, tụ tập rất nhiều đại gia tộc, mà những người tham gia đều là thiên tài cao nhất của từng gia tộc, hiển nhiên lần này bọn họ cũng quyết chơi tới cùng!"

Mễ Nhu Bách gật đầu, ban nãy cậu cũng có để ý, đội quân của các đại gia tộc đều rất hùng hổ, bên trong có không ít cái tên nổi tiếng là thiên kiêu, người được xướng tên lên bảng xếp hạng cũng không ít: "Sức hút của Thánh vật liệu rất lớn mà!"

"Cũng chính vì vậy, mà cha không yên tâm để em vào bí cảnh một mình, cho nên đã cử anh đi theo để bảo hộ em." Mễ Vân Huyền đứng lên, mỉm cười xoa đầu cậu.

"Vậy hả, em còn nghĩ là có đối tượng đang để ý ở đây nên anh mới đi theo. Mà anh mới là ma pháp sư cấp 5 thôi, ở đây mạnh nhất cũng là cấp 6 đó, anh bảo vệ em kiểu gì?"

Mễ Vân Huyền cười bí hiểm, gương mặt anh tuấn có chút bại hoại, hắn đi đến cửa sổ bằng kính, quan sát phía xa: "Dù sao anh cũng đã từng được đề tên trên bảng xếp hạng đó, thực lực đủ để bảo vệ em trong đám ma pháp sư trung cấp rồi!"

"Đã từng thôi, cha có cho em rất nhiều biện pháp phòng thân, cùng với khi vào đó em sẽ hội hợp với Quỳ Liên." Mễ Nhu Bách vỗ vỗ túi không gian của mình.

Túi không gian vang lên tiếng leng keng, thể hiện sức nặng.

"Bộ anh là con ghẻ của cha hả, ông ấy không cho anh một món vũ khí nào cả!" Mễ Vân Huyền giả bộ hờn dỗi nói.

"Chẳng phải anh nói mình mạnh lắm sao, mấy thứ này chỉ là vật ngoài thân thôi."

"Đến lúc đó anh sẽ đi cùng em và Tiểu Liên!"

"Không được, Quỳ Liên thấy không thoải mái khi có anh!" Mễ Nhu Bách lập tức từ chối.

"Anh cũng đâu có làm gì em ấy, chuyện đã qua lâu rồi, mối quan hệ của bọn anh bây giờ là bạn bè rất thuần khiết và tốt đẹp."

Mễ Nhu Bách vẫn lắc đầu, mặc cho hắn nắm lấy cánh tay mình lay tới lay lui.

Nhưng khước từ như vậy, cậu cũng chẳng thể ngăn nổi quyết định của Mễ Vân Huyền, hơn nữa có anh ấy đi theo cậu cũng an tâm hơn, trong bốn anh em, trước giờ cậu thân với Mễ Vân Huyền nhất, anh ba luôn luôn che chở và yêu thương cậu.

Lần mà duy nhất cậu cãi nhau với Mễ Vân Huyền chính là lần mà hắn với Mặc Quỳ Liên chia tay, lúc đó Mặc Quỳ Liên rất buồn, Mễ Nhu Bách đã vì bạn thân mà trách móc rồi cãi nhau với Mễ Vân Huyền.

Cậu nghĩ chắc Quỳ Liên cũng không quan tâm chuyện này đâu, trước giờ bạn thân cũng không phải là người thích sống trong quá khứ.

Ở một phía khác.

Khu vực dãy núi nơi các đại gia tộc tụ họp, ở đó có một cái đình, được tạo ra tạm thời bằng thiết bị ma pháp, bên trong có thể cách âm.

Lúc này nội bộ có 4 người đang ngồi xoay quanh một cái bàn tròn.

"Mang Tiên Thiết xuất hiện, chuyện này không phải chuyện nhỏ, không biết các người đã có đối sách gì chưa?" Một trung niên nhân nói, người này tướng mạo nghiêm nghị, khi nói thái dương hơi nhăn.

"Anh Lưu đừng lo lắng, bên phía Vệ gia chúng tôi đã cho cử một ma pháp sư cấp 6 đỉnh phong đi theo hộ pháp, đồng thời các hậu bối đều được chuẩn bị rất nhiều pháp khí!" Một người trung niên nhân khác cười, hắn mặc một bộ trường bào màu đen, bên trên thêu một chữ Vệ, chính là người Vệ gia.

Bên cạnh, một vị thiếu phụ thân hình bốc hoả, dung nhan hơn người nhũng nhão nói: "Thái gia chúng tôi vì Mang Tiên Thiết đã mang theo rất nhiều Hỗn Độn Đạn!"

"Hỗn Độn Đạn!?" Lời vừa nói ra, ba người còn lại đều chấn kinh.

"Hỗn Độn Đạn là cấm vật đó, nếu như để đế quốc biết thì không hay đâu."

Thiếu phụ cười tủm tỉm: "Ông anh nhát gan như vậy sao, bên trong bí cảnh, làm gì ai mà biết được."

"Các vị đã chuẩn bị rất chu đáo, nhưng vẫn phải đề phòng Ngũ đại học viện, chuyện về Mang Tiên Thiết chắc hẳn bọn họ không có không biết." Trung niên nhân Lưu gia im lặng một chút nói tiếp: "Thủ đoạn của đám đại học viện đó rất khó lường, chúng ta cẩn thận vẫn hơn!"

Bốn người còn lại gật đầu.

...

Mặc Quỳ Liên chậm rãi mở mắt, ngủ một giấc, cảm thấy cả người khoan khoái, đặc biệt là nệm quá mềm mại khiến cậu không hề muốn tỉnh dậy.

Còn định nằm thêm một chút thì cửa phòng vang lên tiếng gõ cửa, bên ngoài truyền vào giọng của Thời Hiếu Thần: "Tiểu Liên, đến giờ rồi mau đi thôi!"

Mặc Quỳ Liên ứng thanh trả lời, bước ra khỏi phòng, sóng vai với Thời Hiếu Thần đi ra vị trí tập hợp.

Cậu đứng ở trên du thuyền của học viện, nơi có lớp chắn bằng ma pháp cực cao cường nhưng vẫn cảm nhận được áp lực vô biên đến từ bí cảnh.

Từng làn sóng năng lượng ập đến, uy áp không thể khinh thường, đã đến lúc, Thanh Thuỷ Bí Cảnh đang khai mở.

Mọi người ở bên ngoài cũng kinh nghi nhìn màn này, không một ai dám làm ra dị động gì.

Ở khu vực trung tâm các đại thế lực, một vòng xoáy không gian đang mở rộng, lốc xoáy cuồng phong bắn tới.

Mặc Quỳ Liên khẽ cố định mái tóc dài bị thổi loạn của mình, nội tâm bị xáo trộn bởi kinh ngạc, lặng lẽ ngắm nhìn màn này.

Đây là lần đầu tiên cậu được chiêm ngưỡng cảnh bí cảnh mở ra.

Giơ quang não lên chụp lại khoảnh khắc hùng vĩ này.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net