56 tinh than bien

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Thiên Tôn?" Khương Phạn chau mày.

Phiêu Vũ Thiên Tôn có thể ngăn cản được Lôi Phạt Thiên Tôn! Chỉ riêng điểm này đã có thể thấy, tuy cùng nắm giữ ngôi Thiên Tôn nhưng địa vị vẫn có sự khác biệt.

"Lần trước, Phiêu Vũ Thiên Tôn vì muốn tạo thế cân bằng, đã trao cơ hội lên ngôi Thiên Tôn vào tay Thần Vương có xuất thân Phi thăng giả. Còn lần này, Phiêu Vũ Thiên Tôn đã có lời với gia phụ là sẽ không động thủ, gia phụ vì thế có cơ hội một lần xuất chiêu." Chu Hoắc nhìn thẳng vào Khương Phạn.

Mắt Khưong Phạn chợt lóe lên tia sáng.

Lôi Phạt Thiên Tôn sẽ có cơ hội một lần ra tay? Và Chu gia lại không giành cơ hội đó cho bản thân mình? Sính lễ này thật khiến Khương Phạn không thể không động lòng.

"Chu Hoắc huynh, những lời huynh nói có phải là thật không?" Khương Phạn không kìm được nỗi nghi ngờ.

"Huynh vẫn còn lo ta dối gạt huynh sao?" Chu Hoắc cười nhạt.

"Huynh chỉ cần suy nghĩ kỹ một chút. Nếu Thiên Tôn có thể ra tay nhiều lần, vậy thì quyết đấu cho ngôi vị tân Thiên Tôn chẳng phải vô nghĩa hay sao?"

Khương Phạn cũng gật đầu tán thành.

Đúng vậy, nếu Lôi Phạt Thiên Tôn chỉ xuất chiêu một lần tương trợ thì chỉ có thể nói là Khương Phạn đã có ba phần cơ hội trở thành tân Thiên Tôn. Tuy nhiên, nếu để Lôi Phạt Thiên Tôn được nhiều lần động thủ, việc ai trở thành tân Thiên Tôn không phải chỉ cần Lôi Phạt quyết định là xong sao?

"Phiêu Vũ Thiên Tôn không thể để cho chuyện này xảy ra!" Chu Hoắc lại cười nhạt, lên tiếng.

"Vậy sao huynh không giành cơ hội này cho bản thân?" Khương Phạn hướng cái nhìn nghiêm nghị về Chu Hoắc.

Chu Hoắc cười: "Khương Phạn huynh, ta và huynh không giống nhau. Cho đến nay Chu gia ta vẫn là siêu nhiên vật ngoại, sau lưng lại có phụ thân ta là Lôi Phạt Thiên Tôn. Ta có thể hưởng thụ đến tận cùng cuộc sống thanh nhàn này, đối với việc trở thành Thiên Tôn ta không hề có chút si tâm vọng tưởng. Huống hồ, Phiêu Vũ Thiên Tôn sẽ không bao giờ để Chu gia có một lúc hai Thiên Tôn!"

Khương Phạn khẽ gật đầu.

Tam đại Thiên Tôn, quyền quyết định thật sự vẫn nằm trong tay Phiêu Vũ Thiên Tôn.

"Ta đã tặng cho huynh cơ hội một lần xuất chiêu duy nhất của cha ta. Khương Phạn huynh chắc đã biết, khi quyết định nên chọn ai rồi chứ?" Chu Hoắc lại cười nhạt.

Chân mày Khương Phạn khẽ nhăn lại.

Khương Phạn nhớ lại những lời của Khương Lan. Nếu chọn Chu Hiển, e là quan hệ giữa ông ta và nhị đệ sẽ trở lại lạnh giá, tình cảm phụ tử với Khương Lập cũng sẽ bị ảnh hưởng.

"Đành vậy! Từ khi Tả Thu Mi chết đi, nhị đệ thật ra đã không hề có quan hệ với ta. Còn Lập nhi... Cũng đành!" Khương Phạn lén thở dài.

Ông ta có mấy người con cả nam lẫn nữ, không thể chỉ vì một tiểu nhi nữ mà mất cơ hội mấy tỉ năm mới có một lần...

"Chu Hoắc huynh, ta đã biết nên chọn lựa ra sao. Huynh có thể về được rồi!" Khương Phạn gật đầu.

Chu Hoắc nhìn Khương Phạn, hi vọng có thể nhận thấy sự lựa chọn qua nét mặt ông ta, nhưng vô ích... Chỉ có thể lại cười nhạt: "Vậy ta sẽ đợi xem sự lựa chọn của huynh!"

Nói rồi Chu Hoắc biến mất khỏi thư phòng.

**************

Chớp mắt thời hạn mười ngày đã đến, cả Phiêu Tuyết Thành, các con cháu Hoàng tộc, thủ lĩnh Thiên Thần đại quân... đã tề tựu đông đủ tại Bắc Cực Thánh Hoàng Điện.

Đại điện một lần nữa lại vô cùng náo nhiệt, ai nấy đều sau sưa vui vẻ.

Chỉ có Tần Vũ là ngồi im lặng, thật sự hắn đang cười không nổi. Trong lòng Tần Vũ đang phiền não vô cùng, đặc biệt là khi nhận được tin từ Lan thúc. Theo lời kể của Khương Lan, hiển nhiên là cơ hội chiến thắng của hắn giờ chỉ còn một nửa.

"Tần Vũ huynh!"

Tần Vũ ngẩng lên, thấy Khuê Nhân Hầu tay cầm chén rượu đang mỉm cười đi tới.

"Tần Vũ huynh làm sao vậy? Lẽ nào huynh vẫn còn lo lắng? Chẳng phải huynh đã là một trong hai người cuối cùng rồi hay sao, ta nghĩ việc huynh chiến thắng chắc chẳng còn gì trở ngại."

"Đa tạ những lời may mắn của huynh!" Tần Vũ cố nở nụ cười.

"Đúng rồi, Tần huynh, sính lễ của huynh là gì vậy? Mà ngay cả như sính lễ của Chu Hiển kia có hơn thì huynh vẫn còn hy vọng thắng!" Khuê Nhân Hầu vẻ nhiệt thành.

"Sính lễ ư?" Tần Vũ cười nhạt: "Chính là thứ mà ta mới luyện thành, Hồng Mông Linh Bảo đệ nhất đẳng!"

"Có phải Linh Bảo mà dẫn đến Hồng vân cái thiên, Linh bảo chi lôi giáng hạ không?" Khuê Nhân Hầu nghiêng đầu nhìn Tần Vũ, rồi cười khà khà bá vai hắn: "Tần Vũ huynh cứ yên tâm, sính lễ của huynh quý giá như vậy, bất luận thế nào huynh cũng thắng chắc rồi!"

Bỗng Tần Vũ nhìn về phía sau Khuê Nhân Hầu. Khuê Nhân Hầu ngaói lại nhìn về phía sau. Hóa ra Chu Hiển đang đi đến.

Trong mắt Chu Hiển thoáng chút buồn phiền, nụ cười mang đầy vẻ giả tạo đối phó, lẳng lặng ngồi vào chỗ của mình.

"Tình thế không hay rồi!" Tần Vũ cau mày.

Nếu như Chu Hiển không có chút hi vọng thắng nào, phải tỏ ra bất cần hoặc sắc mặt u tối, không thể trông bộ dạng sầu khổ thế này được!

Tần Vũ đang trầm tư, bỗng cả đại điện im lặng. Quay đầu lại, chỉ thấy phu phụ Bắc Cực Thánh Hoàng Khương Phạn cùng Khương Lập bước vào. Mười ba Thần Vương nối bước theo sau.

Khương Phạn nở nụ cười, khẽ gật đầu với những người trong điện.

Mười ba vị Thần Vương lần lượt an tọa, Khương Lập thì ngồi cạnh Thuần Vu Nhu, bàn tay nắm chặt lấy tay bà.

"Lập nhi!"

Tần Vũ khẽ gọi, cố giữ cho mình bình tĩnh lại.

Khương Lập ngẩng đầu nhìn về phía Tần Vũ. Tình ý nồng nàn như dồn hết lên đôi mắt, Tần Vũ giật mình, mang mang một dự cảm...

"Khương Phạn huynh, không nên mất nhiều thời gian. Hãy tuyên bố thẳng, cuối cùng huynh chọn ai làm hiền tế?" Huyết Oa Nữ Vương nhẹ nhàng lên tiếng.

Khương Phạn khẽ cười, gật đầu: "Ta cũng không muốn mất nhiều thời gian nữa!"

Những người bên dưới đều nín thở.

Chu Hiển nhìn trân trân vào Khương Phạn. Tần Vũ dường như không thở nổi.

Khương Phạn nhìn quanh một lượt, chậm rãi: "Lần chiêu thân này đã trải qua ba mươi năm. Trong thời gian đó, Đoan Mộc Ngọc vì đi tìm lễ vật mà đột phá trở thành Thần Vương. Tần Vũ, Chu Hiển mỗi người đều được Thiên Tôn tứ phong. Tần Vũ còn luyện được Hồng Mông Linh Bảo đệ nhất đẳng."

"Những việc này đều là việc tốt lành, vì chiêu thân lại có được những việc này, ta cũng hết sức vinh dự. Cuối cùng còn lại hai người là Tần Vũ và Chu Hiển. Bất cứ ai trong hai người cũng đều hét sức ưu tú, tiếc rằng trở thành hiền tế của ta thì chỉ được có một. Hý vọng người nào không được chọn cũng đừng quá để tâm!" Khương Phạn cười, nhìn về phía Chu Hiển và Tần Vũ.

Tần Vũ cảm thấy tim mình đang đập như muốn vỡ tung ***g ngực.

Khương Phạn mãi vẫn chưa nói ra tên, cảm giác này thật khiến người ta lo sợ, nhưng Tần Vũ chỉ có thể cố chịu đựng.

"Trải qua nhiều đắn đo suy nghĩ, cuối cùng ta đã quyết định chọn ra người sẽ làm tế tử. Người đó chính là..."

Gương mắt Khương Phạn nở nụ cười rạng rỡ.

Tất cả những người bên dưới đều lặng im, các vị Thần Vương bên trên cũng chăm chú lắng nghe.

Khương Lập nhìn đăm đăm vào phụ thân. Còn Tần Vũ, thời khắc này càng cảm thấy thời gian trôi qua thật chậm, chậm đến nỗi chỉ muốn phát điên lên.

"Người đó chính là... Chu Hiển của Tây Bắc Lôi Phạt Thành!" Khương Phạn cười lớn, gật nhẹ đầu.

"Là ta ư?"

Cả người Chu Hiển như tê cứng trong vui mừng đột ngột, ngồi yên như gỗ mất mấy khắc, khuôn mặt tràn đầy niềm vui sướng.

Khương Lập hoang mang phụ thân vẻ không thể tin được.

"Chu Hiển ư? Là Chu Hiển?"

Trong thời khắc đó, Tần Vũ cảm thấy cả thế giới chỉ còn lại một mình, vang vang bên tai lời tuyên phán cuối cùng của Khương Phạn.

Đúng vậy, là tuyên phán!

Phán tội chết cho cả hắn và Lập Nhi!

"Không, Phụ hoàng, con không thể...!" Khương Lập bỗng rắn rỏi lên tiếng.

Khương Phạn quay lại lạnh lùng nhìn nhi nữ, chỉ nhìn thôi mà khiến cho bất luận Khương Lập mở miệng thế nào cũng không thể phát ra thanh âm gì.

Đúng lúc ấy, Tần Vũ chợt bừng tỉnh...

Các cơ thịt trên mặt giật giật, ***g ngực phập phồng vì tức giận, ánh mắt ghim chặt vào Khương Phạn đứng phía trên.

"Ngài chọn Chu Hiển?"

Khương Phạn mỉm cười với Tần Vũ:

"TầnVũ, đừng quá để tâm! Ngươi..."

"Đừng quá để tâm ư?"

Tần Vũ rất muốn cười lên lạnh lùng. Vì ngày hôm nay mà bản thân đã nỗ lực bao nhiêu. Vì ngày hôm nay mà hắn đã khổ công luyện chế. Đã trải qua mấy triệu năm... Vì muốn được quang minh chính đại sánh duyên cùng Lập Nhi, cả La Vũ Đao, Tử Huyền Phủ... tất cả các Linh Bảo, Tần Vũ đều không coi là quan trọng.

Vậy mà bây giờ...

Khương Phạn vẫn còn có lòng tốt an ủi ta, bảo ta đừng nên để tâm? Có thể không để tâm được sao?

"Câm miệng!"

Khương Phạn giật mình, chợt lặng người, sắc mặt sa sầm xuống khó chịu. Tất cả các vị Thần Vương đều kinh ngạc nhìn Tần Vũ.

Tần Vũ đã khôi phục khí thế mạnh mẽ, gương mặt sắt lại lạnh lùng, nhìn khắp lượt Khương Phạn, Chu Hoắc:

"Là do các người ép ta, các người ép ta!"

Ánh mắt Tần Vũ nhìn sang Khương Lập. Khương Lập cũng nhìn đáp lại.

Hai người chìm sâu vào mắt nhau. Chỉ qua ánh mắt, cả hai đểu đã hiểu những gì người kia đang nghĩ.

Trên mặt Khương Lập nở nụ cười, đáp lại cũng là một nụ cười trìu mến của Tần Vũ.

"Lập nhi, không ai có thể chia cắt được chúng ta, tuyệt đối không!"

"Tần Vũ, ngươi muốn gì?" Khương Phạn tức giận quát, cảm thấy không khí không còn thích hợp nữa.

"Ha ha, làm gì ư? Ngài hỏi ta làm gì ư? Ha ha... Ngài hãy nói xem ta phải làm gì đây?"

Giọng nói Tần Vũ âm vang cả Đại điện, nụ cười bỗng trở nên vô cùng lạnh lẽo, đôi mắt nhíu lại, hằn lên những tia sét điên cuồng.

95 thành viên 2T cảm ơn bài viết này của evilstar vì cảm thấy "rất là hay": +quynhquyt+ (20-08-2008), 0905681 (13-08-2009), 0oTXMo0 (06-09-2008), allies (13-08-2008), AnhMu (15-08-2008), anhtrai03 (13-08-2008), az09 (14-08-2008), B0y_c0don_l0v3_gIrl_kut3 (25-05-2009), big_crazy (04-01-2009), bopday2004 (23-10-2009), caoboikiller (13-08-2008), chuongku (14-08-2008), chuotconmapu (18-08-2008), cibeishan (23-12-2008), co_beo_u (19-12-2008), CTHD278 (13-08-2008), cute01412 (03-02-2009), Cyberdoc (13-08-2008), darksecret (18-01-2009), datvnn (09-06-2009), doanhnhi (13-08-2008), doccongtu (15-08-2008), doctruyenhpnv (19-01-2009), duyson44kt3 (13-08-2008), famong (12-11-2008), gfonline (10-11-2008), giantelf70 (13-08-2008), hac phong (14-08-2008), heogayno1 (22-10-2008), heomoi6383 (19-03-2009), hoanghaiha (01-04-2009), hoangkim (13-02-2009), hoangthuongchia (09-10-2008), hoa_co (14-08-2008), hongphuong1983 (07-07-2009), huu@dat (17-08-2008), huynh huu chau (02-07-2009), ibst (11-11-2008), kai88 (28-01-2009), kangaroopham (20-08-2008), kho88 (28-08-2009), khongbietvnn (27-08-2009), Khongkiemdao (03-08-2009), kid2224 (27-08-2008), kimtrungcctv (29-04-2009), kimtyxavandoc3456 (06-02-2009), kingarm (13-08-2008), koalas (29-08-2008), lamchanduc (19-09-2009), le_xuan_huu (15-08-2008), lunavn (14-08-2008), maphonglong (13-08-2008), meohoangdn (05-02-2009), metruyennhudien (01-02-2009), miahoi (18-08-2008), mikaidoshiva (02-11-2008), mitkho (16-08-2008), neo1234 (30-03-2009), ngocsonthanh (13-08-2008), nguyensh (05-01-2009), nope (15-08-2008), notice01 (15-02-2009), o_xhvn (14-08-2008), PeterWang (09-11-2008), phamdonggiang (30-08-2009), phamricky (13-08-2008), phananh3004 (19-02-2009), quangtb07 (25-06-2009), quocviet_80 (21-10-2009), quysu842000 (13-08-2008), ran0801 (13-08-2008), satnhan1988 (15-08-2009), satthubui (16-02-2009), shivaacquy (31-03-2009), silverknight77 (27-06-2009), sokyha (02-09-2009), sontran271 (10-10-2008), Sucutheky21 (26-06-2009), tapchoi1 (14-08-2008), tenten (05-09-2008), thich_linh_tinh (17-01-2009), thiencothusinh (19-03-2009), Tiểu Tinh (13-08-2008), toilatoi_1 (11-05-2009), tranquochuyqn (14-08-2008), tuanbvphusan (03-04-2009), tungnt_80 (19-08-2008), tuuquylangtu (16-08-2008), typhoon1980 (13-08-2008), vdq (27-05-2009), vietthuan (10-12-2008), vmc122 (13-08-2008), vuonhoang (05-09-2008), yomost_cam (22-08-2008), _mickie_ (13-08-2008)

evilstar

Thăm nhà

Gởi nhắn tin tới evilstar

Tìm các bài viết của evilstar

Thêm evilstar vào danh sách liên lạc

12-08-2008, 11:05 PM #574

evilstar

Ma Cấp 2

Bài viết: 157

Giới tính:

Tham gia từ: Jun 2008

Yahoo: evilstar_sauron

Thanks: 107

Thanked 19,229 lần trong 153 bài

Quà tặng: [Tặng quà]

Tiền: 216

--------------------------------------------------------------------------------

Tinh Thần Biến quyển 17: Máu của Thần Vương

Chương 1: Phân đạo dương tiêu

Dịch giả : Ngoclan^_^

Biên soạn : khachvodanh

Nguồn:4vn

Trên Bắc cực thánh hoàng điện chúng vị thần vương hứng thú nhìn quang cảnh trước mặt. Chỉ vì một nữ nhân, tân tượng thần mới quật khởi gần đây tại thần giới 'Tần Vũ" không cần biết tiến thối đối đầu cùng thần vương.

Thật thú vị.

Tuy thật lực Tần Vũ rất tốt nhưng vẫn không phải là thần vương. Trong mắt chúng vị thần vương cho dù là thượng bộ thiên thần lợi hại cũng không đả thương được thần vương

Người chưa đạt đến cấp độ thần vương bất quá chỉ là ..., sao có thể làm lay động một cây đại thụ?

"Không biết tự lượng sức" Chu Hiển ở một bên trong lòng hỉ duyệt, đắc ý liếc Tần Vũ. Trong mắt có một tia xem thường "Hung hăng với Bắc cực thánh hoàng, à, với nhạc phụ đại nhân của ta như thế đúng là tự tìm khổ"

Nhưng sắc mặt của Khương Phạm lúc này hết sức ngưng trọng

Bởi vì ...

"Đại ca, huynh không chịu để ý đến ý nguyện của bản thân Lập nhi, cùng không quan tâm đến cảnh cáo của đệ đi tuyển chọn Chu Hiển" Thanh âm của Khương Lan vang lên trong đầu

Bảy phần chú ý của Khương Phạm tập trung trên người của Khương Lan, chỉ có hai phần tập trung trên người Tần Vũ, bất quá ngoài mặt Khương Phạm lạnh lùng ngó Tần Vũ

"Tần Vũ, ta có thể lí giải tâm trạng của ngươi. Chỉ là lần này chiêu thân là do chúng vị thần vương công bình quan sát tiến hành, ngươi nên chấp nhận kết quả này đi thôi" Khương Phạm lạnh lùng nói

Tần Vũ giương mắt nhìn vào mắt Khương Phạm bật cười

"Công bình?"

Mục quang Tần Vũ lướt qua phía chúng vị thần vương "Chúng vị thần vương. Lần chiêu thân này biểu hiện của Tần Vũ tôi mọi người cũng đã thấy. Ba tiêu chuẩn tại hạ giành được hai, Chu Hiển kia được có một cái. Hơn nữa ...sính lễ của tại hạ là một kiện nhất lưu hồng mông linh bảo. Tại hạ thật sự muốn biết trong tình huống này ông còn tuyển chọn Chu Hiển, ai dám nói công bình?"

"Nhất lưu hồng mông linh bảo?"

Các thần vương trên điện cùng nhau đàm luận

"Khương Phạm. Không lẽ sính lễ của Chu gia là thiên tôn linh bảo? Nếu không vì sao ông tuyển chọn Chu Hiển chúng ta cũng nghĩ không thông đó" Huyết yêu nữ vương ở một bên cố ý nói với giọng điệu cổ quái

Các vị thần vương còn lại cũng dùng mục quang hoài nghi nhìn Khương Phạm. Đích xác, trước đó Tần Vũ có được hai tiêu chuẩn nhập tuyển, ngoài ra sính lễ còn lại nhất lưu hồng mông linh bảo. Tình huống như thế tại sao lại thua?

Sắc mặt Khương Phạm đốn thời trầm xuống

Chu Hoắc liền đứng lên liếc Tần Vũ một cái rồi mới nói rõ ràng: "Chư vị, mọi người chắc còn nhớ khi trước Khương Phạm huynh nói sính lễ chỉ cần làm cho huynh ấy kinh hỉ, kích động hoặc là thích thú là thắng. Sính lễ của Chu gia chúng ta cấp cho Khương gia, đối với Khương Phạm huynh mà nói thực sự trân quý hơn nhất lưu hồng mông linh bảo."

Khương Phạm cũng gật đầu nói: "Ta xin bảo chứng, sính lễ này đối với ta mà nói thực sự trọng yếu hơn nhất lưu hồng mông linh bảo nhiều. vì thế, ta tuyển chọn Chu Hiển là cực kỳ công bình"

Lưỡng đại thánh hoàng đồng thời nói như thế, các thần vương còn lại trong lòng cũng tin tưởng. Con người trọng yếu nhất là thể diện. Không ai tin lưỡng đại thánh hoàng đi nói dối.

"Cực kỳ công bình?"

Tần Vũ cả cười, đặt chân lên cầu thang, từng bước từng bước chậm rãi tiến về đại điện "Tại sao ta không thấy công bình ở đâu hết? Khương Phạm, Bắc cực thánh hoàng bệ hạ! Ông nói đi, sính lễ đó là cái gì?"

Tần Vũ nói xong chân lại tiếp tục bước từng bậc thang đi về phía đại điện

Chu Hoắc lạnh lùng hô: "Ngừng bước. Tần Vũ. Ở đây không phải là nơi để ngươi hung hăng, mau lùi lại" Tần Vũ nghe nói liền khinh thường liếc Chu Hoắc: "Ta đang nói chuyện với Bắc cực thánh hoàng, ngươi chõ mồm vào làm gì?"

Chu Hoắc ngạc nhiên, mọi người có mặt ở đại điện đều sửng sốt. Phiến khắc, sắc mặt Chu Hoắc đỏ bừng như tích huyết. Nhất ức lưỡng thiên vạn ức niên qua, ai dám nói với Tây bắc thánh hoàng ông như thế?

"Tần Vũ, ngươi ..." Chu Hoắc muốn xuất thủ.

"Chu Hoắc huynh" Khương Lan lạnh lùng cất tiếng

"Đừng gấp. Tần Vũ bất kính với ông đợi chút nữa hãy xử lý. Hiện tại ta đối với sự công bình của lần chiêu thân này cũng rất hoài nghi. Ta cũng muốn biết trên danh sách sính lên của Chu gia nhà ông đáo để liệt kê những gì" Thanh âm băng lãnh của Khương Lan bình thản vang khắp đại điện

Các thần vương còn lại đều kinh ngạc. Khương Lan là nhị đệ của Khương Phạm, sao lúc này lại có ý phản đối quyết sách của Khương Phạm?

Tần Vũ và Khương Lan nhìn nhau một cái rồi lập tức phân khai

Hai người đều hiểu rõ suy nghĩ trong lòng người kia

Mục quang Tần Vũ lướt qua Khương Phạm rồi nhìn về phía Khương Lập ở cạnh bên, thê tử của Khương Phạm "Thuần Vu Nhu" lạnh lùng ngó Tần Vũ, phảng phất như muốn dùng mục quang ngăn trở Tần Vũ

"Lập nhi, xin lỗi" Tần Vũ nhẹ nhàng nói

Khương Lập nhè nhẹ gật đầu, cô hiểu rõ hàm nghĩa lời xin lỗi của Tần Vũ là do Tần Vũ không thực hiện được sự bảo đảm khi trước về việc để Khương Lập cô được quang minh chính đại gả cho Tần Vũ. Hiện tại xem ra sự bảo đảm khi xưa không thể nào thành hiện thực.

"Chúng ta đi thôi" Tần Vũ mỉm cười

Mọi người có mặt nghe Tần Vũ nói đều cảm thấy kỳ lạ. lúc này Khương Lập đang ở sau lưng Khương Phạm, chung quanh còn có chúng vị thần vương. Không lẽ trong tình huống này Tần Vũ còn có thể cướp người đi được sao?

"Tần Vũ. Hôm nay cho dù ngươi được thần vương giúp đỡ cũng đừng mong cướp đoạt con gái ta" Khương Phạm bình thản cười nói, lúc này không gian chung quanh Khương Lập đã bị cấm cố rồi.

Các thần vương khác cũng đừng mong dùng không gian chi lực mang người đi.

Tần Vũ căn bổn không thèm ngó Khương Phạm, xem Khương Phạm như không khí, mục quang của hắn hoàn toàn tập trung trên người Khương Lập. Đối với những lời tuân vấn của Tần Vũ, Khương Lập đều gật đầu.

"Từ hôm nay trở đi chúng ta vĩnh viễn không phân khai." Tần Vũ mỉm cười nói

Không gian chi lực của tân vũ trụ đã sớm bao phủ khu vực vài trăm dặm. Thánh hoàng điện này tự nhiên cũng đã bị bao phủ. Tần Vũ tâm ý nhất động, Khương Lập vốn đang ở sau lưng Khương Phạm đột nhiên tiêu thất.

Tiêu thất.

Trước mặt mười ba vị thần vương, trong Bắc cực thánh hoàng điện, trước sự chú ý của chúng vị thiên thần, Khương Lập cứ thế tiêu thất.

"Lập nhi đâu?" Khương Phạm cả người ngây ngốc.

Việc này quá kinh hãi, các thần vương khác cũng cảm thấy kinh ngạc. Khương Phạm phi thường khẳng định bản thân đã hoàn toàn cấm cố không gian chung quanh Khương Lập, thần vương cao thủ cũng không thể dùng thần giới không gian chi lực để mang Lập nhi đi.

Nhưng ...

Không gian chi lực mà Tần Vũ sử dụng không phải của thần giới mà là của tân vũ trụ do tự thân Tần Vũ sáng tạo. Tân vũ trụ không gian chi lực, thần vương cao thủ cũng không thể tra ra.

"Tần Vũ. Trả thê tử của ta lại đây!" Chu Hiển đột nhiên hét lớn.

"Thê tử?" mục quang Tần Vũ phát lãnh, quay đầu về hướng Chu Hiển muốn xuất thủ nhưng lúc này Tần Vũ phát hiện Chu Hoắc, Khương Phạm đồng thời cũng muốn tự thân xuất thủ

Không gian chi lực bao phủ nhưng phản ứng của Tần Vũ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net