Chương 4.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Không cần, ta tự đi được.

Y gật đầu hướng Nguyễn Văn một cái sau đó ngựa quen đường cũ mà tới hình phòng ngay sát viện nhỏ này của y.

Khi vừa bước vào hình phòng, bất chợt y thấy mí mắt giật giật vô kể, tâm cũng lo lắng mà nhảy lên hai cái. Cái này giống như là báo điềm nguy, nhưng y không chắc có phải hay không.

Tiếng cửa hình phòng vang lên kẽo kẹt, mùi ẩm mốc xen lẫn mùi máu tanh tưởi bốc lên. Những vết máu kia đa số là máu của y bị hành hạ mà ra, số còn lại là của hai nha hoàn cách đây không lâu làm trái lệnh nên bị đánh roi cho tới chết. Y đối với chuyện này dường như có ám ảnh, cũng giống như sợ hãi muốn lùi chân.

- Người đâu, mang dụng cụ hành hình ra đây.

Mắt híp của tên Nguyễn Văn kia hếch lên, to tiếng nhắc nhở đám rùa lề mề đứng sau mình rồi ra oai ép y quỳ xuống.

- Phu nhân nếu đau thì cố gắng chịu đựng, đây cũng là tốt cho ngài cũng như danh tiếng của vương gia thôi. Có trách thì trách ngài qua đêm phù du ở ngoài, hại hạ nhân trong phủ nhọc tâm tìm kiếm.

Thiên Ân rủ mí mắt nặng chĩu xuống, mái tóc được quấn gọn trong khăn xếp có vài sợi rơi trên trán khiến thần sắc y vừa ôn nhuận lại vừa yếu ớt.

Nguyễn Văn thấy bộ dáng này của y liền tức điên lên, động tác trên tay ngày càng nặng nề hơn. Trên tay hắn lúc này chính là một bọc ngân châm, từng que từng que dài mảnh sắc nhọn như vừa mới mua không lâu.

Gã ta điên tiết cầm cây châm thô nhất to nhất đâm lên lưng lên tay y, nhằm muốn hủy diệt tất cả những thứ tốt đẹp trên người y.

Gã ta xuất thân là hoạn quan, cả đời cũng chỉ thể làm một tên thấp hèn bẩn thỉu chịu người ta dè bỉu coi thường. Nhưng may mắn Vũ Văn Việt thu nhận gã, còn hết mưc coi trọng gã khiến gã cảm động không thôi. Và cũng chính vì lẽ đó, gã mới mang thân thể khiếm khuyết của mình ái mộ vị vương gia đã cứu mình, một bên âm thầm bày tỏ với người kia mong hắn chấp nhận. Nhưng đúng lúc ấy, y lại xuất hiện phá hết kế hoạch của gã, từng nhát từng nhát hại gã trở nên thảm bại hơn bao giờ hết.

Gã hận, gã muốn giết cái người trước mắt này cho hả giận. Dù cho vương gia khi đó có không thích y, còn hạ lệnh thi thoảng phải 'chăm sóc' y, nhưng gã vẫn nhịn không được muốn xé nát y dưới tay mình. Chính vì vậy mà gã chính tay cầm roi, chính tay cầm kiếm cầm côn đánh lên người y, từng nhát từng nhát mạnh mẽ nện lên thân hình mảnh mai yếu ớt này.

Vừa rồi đây gã chợt nghĩ ra một chiêu trò mới, đó là dùng ngân châm. Gã thấy cách dùng hình này sẽ không tồi nếu lần tiếp dùng hình lên người y, chính vì vậy mà không ngại chi ra một khoản lớn để chọn ra những cây châm 'tốt nhất' dành cho y. Đang còn tiếc rẻ tại sao thời gian trôi qua chậm để gã không thể dùng hình với y luôn, lại nghe được y lén đi hái thuốc sau đó còn không về. Gã ta mừng còn không kịp, lập tức kéo người tới chặn trước cái viện rách nát tới thảm thương này chờ người về.

- Ư!

Thiên Ân trừng mắt thật lớn, tiếng rên rỉ kêu đau biết bao lâu không chịu thả ra lúc này lại dễ dàng thoát ra khỏi miệng.

Lúc gã dùng roi quất y, không đau.

Lúc gã cầm kiếm chém y, không đau.

Lúc gã cùng côn, dùng gậy, cùng thanh sắt hành hạ y, cũng chẳng hề đau bằng lần này.

Ngân châm tuy mảnh mai nhỏ bé, nhưng lực sát thương của nó mạnh hơn gấp trăm lần đao kiếm.

Nguyễn Văn thô bạo đâm châm lên người y, lúc kéo ra chính là hàng chuỗi máu dài ghê sợ, rồi lại đâm rồi lại rút. Cứ liên tiếp như vậy cho đến khi giọng y khàn đi vì hét lớn, hắn mới thỏa mãn thu châm lại.

Nhìn thấy bộ dạng đau khổ của y, khóe miệng Nguyễn Văn liền sung sướng nhếch lên, kéo theo đám người kia rời đi trước mí mắt của y.

Thiên Ân đau đến gục xuống, hai mắt khóc tới sưng lên, khóe miệng vì cắn đến bật máu lúc này khó khăn hít vào từng ngụm khí. Y cố gắng chống đỡ cơ thể bê bết máu của mình ra khỏi hình phòng. Nhưng lần này y quá coi thường Nguyễn Văn rồi. Hắn vậy mà thâm độc tới thế, lại dùng phương pháp tàn ác nhất đặt trên người y.

Nỗi đau khổ, nỗi tủi nhục của y bấy lâu không thoát, lúc này lại chỉ vì từng nhát châm kia lại rớt nước mắt.

Y muốn rời khỏi đây! Thật muốn rời đi! Y không muốn ở đây thêm chút nào nữa.

Thần trí y mơ mơ hồ hồ, những giọt nước mắt đắng trát lăn dài trên gò má y, theo hít thở khó khăn chảy vào miệng khiến y đau khổ khó tả.

- Thiên Ân!

Có tiếng A Sinh hốt hoảng gọi y từ xa tới, rồi lại như thật gần, thật gần. Kế đó là một vòng tay to rộng ôm lấy y, không quản y có muốn hay không bồng y lên chạy về viện nhỏ.

- Ca, chúng ta đi đi. Chúng ta mau đi, rời khỏi nơi này. Đệ không muốn ở đây nữa, một chút cũng không muốn.

- Được được được. Nếu đệ muốn thì chúng ta đi, được không?

Nói vậy nhưng thương thế của y quá nặng, khi chân trước A Sinh vừa bước vào thì y đã ngất, thần trí lâm vào bóng tối không chút ánh sáng.

Lần này vì có bóng ma tâm lý, lại thêm những nhát châm đau nhói kia quá mạnh nên y phải nằm trên giường hơn mười ngày không hơn. Hằng ngày ánh mắt y đều chứa đầy sương mù, ánh mắt không qua tốt cứ muốn nhìn ra xa, rồi lại bất lực thu vào.

A Sinh đẩy cửa bước vào thấy vẻ mặt này của y, tâm bất giác đau nhói khó tả.

Người này, tâm địa thiện lương biết bao sao lại có số phận bất hạnh thế kia. Hắn tuy trước đây chỉ làm gác cổng, thân phận cũng chẳng lớn là bao nhưng được may mắn vẫn có thể ra ngoài, vẫn có thể thoải mái tự tại hoạt động. Đâu có giống người ngồi trên giường kia, vốn có thể làm ánh sáng, làm chim sơn ca líu lo bay nhảy trên bầu trời rộng lớn, mà bây giờ lại bị vây trong lồng giam ác ma này.

Hắn đau, hắn cảm thấy tim mình như có gì đó bóp thắt vào, cổ họng nhưng như bị ai đó túm chặt lấy, từng câu từng chữ muốn thoát ra nhưng không thể nào cất lên được.

- Thương thế của đệ còn chưa tốt, nhưng ta đã sắp xếp ổn thỏa rồi. Ngay đêm nay chúng ta sẽ rời khỏi đây.

A Sinh ôn nhu vuốt tóc y, một bên ân cần đút y uống thuốc. Thấy gò má mãi mới lên thịt giờ lại bay biến trên mặt Thiên Ân, tâm hắn càng ngày càng trùng xuống.

Thiên Ân mượn ánh mắt không quá tốt để nhìn kỹ A Sinh, thầm cảm thấy người này quá tốt. Liền không keo kiệt hướng hắn kéo lên một nụ cười dịu dàng.

- Ta biết! Cảm ơn huynh.

**************

Khi vạn vật chìm trong bóng đêm, lẳng lặng phía sau Thiên Nam phủ có một xe ngựa đợi sẵn, hai con ngựa còn mải cọ cọ chân, thở phì phò từng tiếng.

- Thiên Ân, cẩn thận thôi.

A Sinh ôm một người khoác áo choàng kín hết người, một bên cẩn thận dò xét xung quanh xem có còn ai đi ngang không. Trên cơ bản thì lúc này đã là nửa đêm, phía sau còn quá là hoang vu thế này chắc chắn sẽ không có ai còn thức nữa. Nhưng chẳng hiểu sao mí mắt hắn cứ giật mãi, tâm trạng lúc nào cũng lơ lơ lửng lửng không yên.

Thiên Ân qua lớp mũ choàng gật nhẹ hai cái, chậm rãi nhấc chân qua bệ cửa sau, tiến dần đến xe ngựa kia.

Qua hôm nay thôi, y sẽ không còn là thiếp thất gì trong cái phủ này nữa. Duyên chẳng được mà nghiệt thì càng tốt. Vị vương gia kia không chấp nhận y làm vợ, mà y lại ham sống, chẳng nhẽ không thể tự mình giải thoát cho chính mình?

Mấy hôm nay tên Nguyễn Văn kia căn dặn người hầu bao vây cặn kẽ viện của y, dù cho y có muốn cũng chẳng thể trốn chạy được. Có điều hôm nay là ngoại lệ, không biết trong phủ có gì mà tên Nguyễn Văn kia lại không đến hành hạ y, những gia nô kia cũng ẩn mình chẳng thấy. Điều này cũng là một lợi thế để y trốn thoát ra ngoài.

Đi đâu cũng được. Từ hôm nay, y sẽ không còn phải chịu những đau đớn tủi nhục nơi này nữa. Dù có phải làm kẻ ăn mày đầu đường xó chợ, dù phải bán rau bán khoai, cũng tốt hơn là ngây ngốc ngồi chờ chết.

- Nào, đưa tay đây ta đỡ.

A Sinh dịu dàng cúi xuống, giơ bàn tay to lớn hướng tới y nhằm muốn kéo y lên xe ngựa.

Thiên Ân ngẩng đầu lên, lúc này cơn gió thoảng qua, thổi bay chiếc mũ choàng mỏng trên đầu y ra sau gáy, mái tóc để dài lúc này phơ phất trên trán, khiến khuôn mặt y yếu ớt khó tả.

Trên mặt y vương nụ cười dịu dàng, ánh mắt mơ hồ thấy được bàn tay đang hướng tới mình, liền vươn tay đan mình lên đó.

Chỉ tiếc. Khi bước chân y mới giẫm lên bục gỗ, phía đằng sau đã vang lên tiếng chân rồn rập, kèm theo đèn đuốc sáng rực cả một vùng khiến hai người hoảng hốt.

- Không ngờ ngươi lại có cái gan này a, phu nhân. Mấy hôm trước kia hình như ta ra tay quá nhẹ rồi đi.

Tiếng nói lanh lảnh của Nguyễn Văn vang lên chói tai bất ngờ.

Bàn tay Thiên Ân nắm với A Sinh lúc này cứng ngắc khó tả, thần sắc hoảng hốt sợ hãi hiện lên ngay trên mặt y. Đầu không ngoảnh lại, chân cứ ngắc ngứ mãi không tài nào nhếch lên được, vừa muốn nhanh chóng đi lên chạy trốn, nhưng lại không thể.

A Sinh thấy tình cảnh này cũng bất ngờ không kém, dường như hắn chẳng thể ngờ được sẽ xảy ra tình huống này. Chuyện này vốn là không thể nào. Sao lại như thế được? Hắn để ý hôm nay vị vương gia kia trở về, tên Nguyễn Văn này hẳn phải làm con chó cun cút theo sau hắn ta, nào có lý để tâm đến hai người?

Mang tâm trạng thắc mắc ngước lên, đón chờ hắn không phải khuôn mặt kiêu ngạo đáng đánh của Nguyễn Văn, mà là thân hình cao lớn chứa đầy sát khí cùng khuôn mặt lạnh tới không thể lạnh hơn của nam nhân đi đầu.

Đồng tử A Sinh co rút mãnh liệt, trong lòng mãnh liệt vang lên chuông báo động khiến chân hắn mềm nhũn.

- Vương... vương, vương gia?

Không thể nào?

Thiên Ân nghe thấy A Sinh run rẩy kêu lên, khuôn mặt liền tái nhợt hẳn đi. Lúc này bên tai y lại văng vẳng câu nói lạnh lùng trước kia, cứ như quỷ ám mà lặp lại không ngừng bên tai.

"Ngươi đừng tưởng gả qua có thể trèo lên giường bản vương, bản vương ghê tởm. Đừng nghĩ cao sang sẽ trở thành phượng hoàng, biết thân biết phận thì an nhàn làm một con chó con mèo đúng nghĩa, biết đâu bản vương còn thoải mái cho ngươi chết an nhàn hơn đấy."

Cho... cho chết thoải mái!

- Ha! Không ngờ khi bản vương gặp lại ngươi, chính là cái bộ chật vật thế này. E là lúc trước ta nói quá khó hiểu, nên ngươi mới muốn chết nhanh như vậy.

Giọng nói này!

Ngờ vực nghiêng đầu ra sau, đối diện trước mắt là những đèn đuốc sáng rực cùng những khuôn mặt không mấy rõ ràng. Nhưng không hiểu sao, y lại cảm thấy mọi thứ như hiện rõ ra trước mắt.

Mà người còn cười lạnh phía sau kia, đến khi thấy dung mạo của y liền cứng ngắc, hai mắt trợn tròn như thể không tin những gì bản thân nhìn thấy.

- Ngươi!

A Sinh thấy sát khí trên người Vũ Văn Việt ngày càng tăng, liền biết bản thân không tránh khỏi cái chết, lập tức suy xét nhanh chóng rồi quỳ rạp xuống.

- Vương gia, nô đáng chết. Nhưng phu nhân là vô tội, ngài ấy bởi vì ta khống chế, chuyện lần này hoàn toàn là lỗi của nô. Xin vương gia nếu có đánh có giết, xin hãy xử lên một mình nô.

Nói liền không ngần ngại dập đầu liên tiếp xuống nền đất lạnh lẽo, tiếng bang bang liên tiếp nện, chưa đầy bao lâu dưới đất đã có vệt máu loang lổ.

- Vương gia, chuyện lần này là lỗi của nô, A Sinh vô tội, nô biết bản thân quá phận, thỉnh vương gia tha cho A Sinh một con đường sống.

Vũ Văn Việt mở lớn hai mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt mỹ lệ trước mắt, khuôn mặt lúc trước với bây giờ khác hoàn toàn nhau, mà lại dường như... có chút thống khổ.

Hắn không ngờ người từng cứu mình chính là nam thiếp bản thân vứt bỏ hồi lâu, lại càng không ngờ được người mà hắn muốn giết lúc này... lại là người hắn mơ tưởng thầm nhớ mấy nay.

Từ lúc tỉnh dậy kia, hắn phát hiện bên cạnh mình ngoại trừ đống trái cây ra, còn có một cuộn khăn dùng để thay khăn che vết thương. Có lẽ y ngại tiếp xúc với hắn, cũng có thể vì lý do gì đó mà vội vàng rời đi nên hắn không truy cứu mà cầm theo cuộn khăn cùng đống trái cây, vừa đi vừa ngẫm xem bản thân nên làm gì.

Ban đầu hắn nghĩ đến chính là về phủ, dù sao đi tầm nửa canh giờ sẽ về phủ, mà khi ấy hắn cũng dễ dàng tiêu diệt đám cáo già trong cung kia. Nhưng hắn lại muốn tìm cái người kia, muốn được thấy y thêm một lần nữa. Không phải nói đùa chứ hắn chưa bao giờ khao khát được bên cạnh ai đó như lúc này.

Từ khi phụ hoàng quy tiên, từ khi biết mẫu thân mình đã chết rồi ngay cả hoàng huynh luôn săn sóc hắn, chưa ai khiến hắn phải thổn thức, phải suy nghĩ nhiều thế này.

Rồi khi trở về phủ, điều đầu tiên hắn muốn đó là cho người tìm tung tích của Thiên Ân. Nhưng đào tất cả mọi thứ hắn có chính là vô vàn Thiên Ân. Khi đưa đến bức họa về những người tên Thiên Ân cho hắn, Nguyễn Văn lúc ấy lấm la lấm lét khó tả, điệu bộ cứ như muốn nói lại thôi khiến hắn nghi ngờ. Lúc ấy hắn còn chẳng để ý, ai ngờ rằng...

Người mà bấy lâu hắn tìm, lại ở ngay gần hắn.

Thiên Ân, Thiên Ân. Đinh Tiền Bàn, Đinh Thiên Ân! Tại sao hắn lại không nghĩ ra sớm hơn chứ? Con út của Đinh Tiền Bàn kia cũng là Thiên Ân.

Ngày ấy tra được Thiên Ân là con út, hai mắt không được tốt, dáng người gầy gò nhưng dung mạo lại rất mỹ lệ.

Thiên Ân ngày ấy hắn gặp cũng gầy gò, thậm chí hắn cảm giác chỉ một tay thôi cũng đủ nhấc bổng y lên. Khuôn mặt diễm lệ. Đúng thật là rất diễm lệ, hắn thậm chí còn cảm giác đám nữ nhân diêm dúa trước đây bản thân nhìn thấy đều không bằng một phần của y kìa. Y hai mắt không tốt. Điều này hắn quả thật đã tận mắt nhìn thấy. Khi rửa sâm, khi đỡ hắn, khi đưa hắn đến hang chú mưa, khi băng bó vết thương, toàn bộ những điều này đều do y cảm nhận mà ra, chứ không phải nhìn thấy.

Ha ha ha, thật ngu ngốc! Hắn đúng là quá ngu ngốc mà.

Nhìn cái đầu nhỏ dưới chân mình, bất chợt hắn cảm thấy tức giận khó tả.

- Bắt nam nhân này lại, chờ ta tra khảo.

Hắn lạnh lùng ra lệnh cho Nguyễn Văn phía sau.

- Vâng.

Nguyễn Văn vui còn không kịp, lập tức tự mình đi đến kéo y lên. Chỉ là bàn tay hắn chưa chạm vào đã bị một chân đá tới điếng người.

- Vương gia!

- Súc vật này, ta nói ngươi bắt nam nhân kia, không phải bảo ngươi bắt vợ ta.

Toàn thể những người nơi này đều sững sờ, mặt ai nấy cũng khiếp sợ cúi gằm đầu xuống. Mà ngay cả Thiên Ân, cũng nhịn không được đánh một cái rùng mình.

Việt! Giọng nói này chính là Việt mà y từng cứu sau núi. Nhưng khi ấy y lại không nhận ra được. Đúng là hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net