Tháng 5 - Tình yêu đẹp đẽ của riêng em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi tự hỏi tình yêu là thế nào? Là cả hai phải nhường nhịn và chịu đựng những khuyết điểm của hai bên hay là chỉ đơn thuần ta yêu nhau trong một thời điểm nào đó trong thời thanh xuân của hai chung mình.

Tháng 5 ngày nắng nhẹ,
Hôm nay vẫn là một ngày bình thường cứ như mọi ngày thôi. Hôm nay tôi chạy xe đến rước cô bạn ở một cửa hàng tiện lợi. Khi đến nơi, đúng lúc đấy anh ấy, anh Phong xuất hiện. Chúng tôi không hề quen biết nhau, chỉ là tôi và anh ấy biết là cả hai đều học ở cùng một trường. Tôi đứng trước cửa hàng gọi cô bạn tôi ra, anh cùng với đám bạn anh áp sát mặt vào tường và hò hét khi thấy tôi chạy đến.

Lúc đấy tôi chỉ nghĩ đơn giản là bọn họ chắc đang đùa giỡn vui vậy thôi. Tôi chả nghĩ gì thêm về bọn họ. Ấy nhưng mà khi cả đám hò hét như thế tôi lại chỉ chú ý một mình anh. Ngày đó vẫn bình thương trôi qua thôi.

Đúng tối ngày hôm ấy tôi ngủ và mơ về anh ta. Tôi mơ anh chở tôi bon bon trên chiếc xe của anh, đi rất vui vẻ kìa cứ như hai người yêu nhau ý. Hai chúng tôi đi chơi đến tận tối, anh chở đến nhà tôi, anh hôn lên trán tôi và nói "Yêu em, em vào nhà đi".

Sáng hôm sau , tôi thức dậy mà cứ ngỡ như giấc mơ hôm qua là thật. Em thích anh từ sau giấc mơ ấy.

Em tìm mọi cách để tìm hiểu anh. Tôi lấy hết can đảm nhấn vào nút "Vẫy tay" ở messenger để nhắn với anh. Tôi và anh đã nhắn tin qua lại khoảng một tuần và tôi đã nói đùa:

- Này, chị Ba thích anh
"Chị Ba là ai đấy?"
- Chị Ba là chị ba trong chuyện cổ tích hihi.
"Anh không thích chị ba"

    Khi tôi đọc dòng chữ này, cả người tôi suy sụp hẳn ra "anh ấy không chấp nhận mình sao?" Nhưng anh lại nhắn tiếp.

"Anh thích em."

Ôi! Cảm giác lúc đó thật sự rất vui, tôi vỡ oà trong hạnh phúc khi đọc được câu ấy.

"Vậy chúng ta quen nhau nha?"
- Dạ hehe.

Anh là một con người rất thích chơi, tính tình anh rất mạnh mẽ, không ngại như tôi. Thật sự anh ấy đã rủ tôi hết lần này đến lần khác nhưng vì tính tôi nhát nên đều kiếm cớ để không đi với anh.

Một con người thích được đi với người yêu như thế mà tôi lại không chịu đi, anh ấy đã cảm thấy rất chán vì yêu mà không được gặp.

Anh ấy chủ động nói lời chia tay, và tôi đồng ý.

Không phải vì em chán anh mà em đồng ý mà vì em biết tính anh như thế nào, anh sẽ không thể nào chịu được tính nhát gan này của em đâu. Khi chúng ta bắt đầu yêu nhau em cũng đã nghĩ về việc em và anh sẽ không tiến tiếp được lâu nên em đã chuẩn bị cho mình một cái tâm lý để khi anh nói lời chia tay em sẽ không quá đau buồn. Nhưng nó hoàn toàn không như ý muốn em, em đồng ý và em đã khóc nức nở.

Một lúc sau, em nhắn với anh

"Em có thể biết lý do không anh?"

"Vì em nhát"

"Em biết ngay mà.."

"Em biết thế sao em lại không sửa?"

"Em đã cố sửa nhưng vẫn không được"

"Thôi cố lên em, chào em"

15 ngày, chính là khoảng thời gian em và anh ở bên nhau, thật ngắn ngủi. Anh là người rất thèm được yêu, đào hoa. Thế nên khi chia tay em sau 2-3 ngày anh đã đăng hình của một cô gái khác và bảo đó là người yêu anh. Em biết tính anh như vậy rồi nhưng em vẫn không thể quên anh.

Tình yêu đối với anh là gì thế? Anh không cảm thấy buồn khi chúng mình đã không bước tiếp sao..

Quen anh 15 ngày ngắn ngủi, thương anh đến 11 tháng dài dằng dẳng. Em không hiểu vì sao em lại yêu anh đến như vậy. Từng ngày từng ngày đều nghĩ về anh..

Và vào một ngày Sài Gòn nóng bức với nhiệt độ buổi trưa em vô tình gặp lại anh. Khi em nhìn thấy anh em đã chạy nhanh vào nhà, anh thì chạy chiếc xe phía sau là một người bạn của anh. Lúc đó thật sự em cảm thấy rất hạnh phúc, 11 tháng rồi em chưa gặp anh. Bất chợt hôm nay lại được gặp.

Chiều tôi vẫn đang ở nhà bạn, tự dưng hôm nay anh chủ động nhắn tin lại cho tôi.

"Hồi trưa đấy, có phải em không?"

"Hì, em đó."

"Sao gặp anh mà em chạy dữ thế"

"Hii"

Trong lòng tôi như kiểu "ôi trời nay anh ấy lại nhắn tin cho mình trước đó, hạnh phúc quá đi"
Bạn tôi giật lấy điện thoại của tôi và nhắn với anh ấy rằng ngày mai hãy chở tôi đi học. Tôi khó chịu lấy lại điện thoại nhưng trong lòng vẫn rất hớn hở . Anh đồng ý với lời yêu cầu.

Ngày hôm sau
Khi tôi quen anh ấy, có bao giờ tôi được đi trên xe để anh ấy chở đâu. Thế nên hôm nay tôi rất lo lắng hồi hộp. Cuối cùng cũng đến, tôi đứng ngay chỗ hẹn hôm qua mà tôi đã nói, anh chạy đến, đưa nón cho tôi. Mặt tôi bỗng đỏ ửng lên, leo lên xe và nhìn phía lưng anh.

Tôi vẫn còn rất nhát nên không dám nói chuyện với anh, tưởng rằng suốt cả đoạn đường sẽ im phăng phắt như vậy. Nhưng không, anh đã bắt chuyện trước, cả hai chúng tôi nói chuyện vui vẻ như vậy đấy

Anh chở tôi đi học 3 ngày, anh lại bắt đầu biến mất, có lẽ anh đã sắp có người yêu. Một tuần sau anh nhắn cho tôi hỏi tôi đi uống cacao dừa không. Bởi vì lúc anh chở tôi tôi đã hứa là tôi sẽ khao anh một thứ gì đó. Nên tiện thể tôi đồng ý luôn.

Anh chở tôi đến quán, tôi đi mua nước trong khi đợi tôi nhìn sang anh, anh cười với tôi. Anh cười nhìn rất dễ thương. Mua xong rồi anh hỏi tôi có muốn đi vòng vòng không, anh chở tôi đi. Trên đường đi tôi vờ nằm lấy áo anh vì tôi không dám ôm. Anh cầm tay tôi kéo sang ôm anh.

"Em sướng lắm rồi đấy! Được trai đẹp chở lại còn được ôm bụng nước lèo của anh"

Tôi phì cười.

Đang dừng đèn đò anh hỏi tôi

"Em thấy nắng không?"

"Nắng sắp chết rồi đây này, anh đưa áo khoác cho em mặc đi"

Anh không trả lời, vì tôi cũng chỉ nói giỡn thôi nên cũng chẳng để bụng chuyện đó. Bỗng anh tấp xe vào lề, tôi thắc mắc

"Sao vậy anh?"

*cởi áo khoác*
"Mặc áo anh vào đi, mắc công nắng em lại đổ thừa anh nữa."

Đó là một ngày hạnh phúc nhất đời tôi..

Có lẽ cuộc đời em hạnh phúc nhất là khi được gặp anh, được nhìn thấy anh. Tình yêu của hai ta có lẽ chỉ đẹp đẽ với riêng em

Tháng 5 - tình yêu đẹp đẽ của riêng em.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#khohieu