CHAP 6: CÔ ẤY CẦN ANH

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

p/s: chap này tặng kagamineluna nha ^^

CHAP 6: CÔ ẤY CẦN ANH

Tuy chỉ là tình cờ nhưng đi chơi cùng Thiên Ân một ngày khiến nó cảm thấy vô cùng vui vẻ và dễ chịu. Đêm đó, nó đi ngủ khá muộn, nguyên do là vì nó cùng Thiên Ân nhắn tin trò chuyện cùng nhau đến rất khuya. Nó không biết nhiều về anh nhưng... nói chuyện cùng anh khiến nó thấy thoải mái và dễ chịu, với nó vậy là đủ.

Sáng.

- Tạm biệt mami, con đi học đây.

Nó vừa đóng cửa vừa nói vọng vào bên trong. Mẹ nó nhanh chóng lên tiếng:

- Đừng trốn nữa đấy Min.

Nó tươi cười rạng rỡ bước ra khỏi nhà, lời mami nó nói, đương nhiên nó nghe rõ nhưng... có trốn học hay không nó còn chưa biết được nên nó quyết định không trả lời.

Nó cũng thật bất ngờ về bản thân mình. Tối hôm qua ngủ muộn như vậy ấy thế mà hôm nay lại thức rất sớm. Có lẽ đây là lần đầu tiên nó đến trường sớm như vậy. Lúc này, chỉ mới là 6 giờ 20 phút mà thôi.

Bước vào lớp học, nó tươi cười vỗ vai cô bạn thân của mình:

- Good morning, Evy.

Evy giật mình xen lẫn sững sốt nhìn nó. Evy không tin đây là nhỏ bạn chuyên đến trường sát nút như nó:

- M... Min. Mày... Mày... bị bệnh hả?

Vừa nói, Evy vừa sờ trán nó, Evy thật không tin nổi chuyện đang diễn ra. Nó nhíu mày, gạt tay Evy ra khỏi trán mình:

- Mày mới bệnh đó. Mới sáng sớm mà.

Nó còn muốn trách mắng Evy nhiều thêm nhưng bất chợt cổ tay đã bị nắm chặt, theo đó nó cũng bị một người kéo đi. Lực của người này rất mạnh, nó chẳng thế chống cự nổi mà chỉ có thể hét lên:

- Hoàng Phong, anh đang làm cái trò gì vậy. Buông ra.

Lúc này, nó níu được một cạnh bàn nên lập tức giữ chặt vào đó, chống cự không chịu đi tiếp. Thiên Phong nhíu mày nhìn nó rồi lập tức tiến đến, bế xốc nó lên vai, mặc cho nó không ngừng vẫy vùng, chửi bới, không ngừng đánh mạnh vào lưng mình. Cứ thế, Hoàng Phong đưa nó đến sân sau trước bao con mắt kinh ngạc xen lẫn bất ngờ của mọi người.

Anh đặt nó xuống, nó lúc này vẫn còn tức giận:

- Anh đang làm cái quái gì vậy? Anh điên à?

Nó cứ thế, tiếp tục chửi bới không ngừng. Hoàng Phong cứ đứng đó im lặng nhìn nó rôi bất chợt cúi người, chặn miệng nó bằng một nụ hôn khiến nó chỉ có thể ú ớ được vài từ rồi im bặt.

Nó vô cùng bất ngờ trước hành động này, não bộ bất chợt ngưng hẳn lại không chịu hoạt động. Mãi đến khi lưỡi của anh đã bắt đầu khám phá trong miệng của nó thì nó mới giận dữ đẩy mạnh anh ra, kèm theo đó là một cái tát. Nó đưa tay lên lau miệng của mình, ánh mắt khó chịu:

- Anh vừa làm gì vậy hả?

Thiên Phong trước vẻ mặt giận dữ của nó ánh mắt chỉ vô cùng ôn nhu, thản nhiên đáp:

- Hôn em.

- Tôi không cần, cũng không cho phép.

Nó hét lên, trong lòng đột nhiên thấy thật ấm ức, não bộ tự dưng lại hiện lên hình ảnh anh cùng Thiên Nhi hôn nhau lần đó. Anh nhìn nó, ánh mắt chợt dâng lên nỗi xót xa rồi tiến lại ôm chầm lấy nó, ôm thật chặt khiến nó không thể chống cự được. Anh lên tiếng:

- Nhật Vy, anh xin lỗi. Xin em, hãy cho anh một cơ hội, hãy để chúng ta quay lại như lúc trước, được không em?

Quay lại như lúc trước sao? Lời nói này của anh khiến trong lòng nó thấy thật hỗn độn. Đây chẳng phải như người ta nói, tình cũ không rủ cũng tới hay sao? Dường như... nó vẫn còn lưu luyến anh, vẫn còn chưa hoàn toàn muốn buông tay.

Có lẽ Hoàng Phong cũng nhận ra sự xao động trong trái tim nó, anh dịu dàng lên tiếng:

- Là anh sai, tất cả mọi chuyện đều là do anh. Xin em, hãy cho anh một cơ hội để sửa chữa sai lầm. Nhật Vy, anh... không thể thiếu em được. Hãy trở về bên anh, được chứ???

Nó lúc này cũng đã yếu ớt đưa tay lên ôm lấy anh. Nhắm nghiền mắt lại, nó... sẽ lựa chọn như vậy. Nó mở miệng đáp lời:

- Đư...

- Đúng vậy, hãy trở về bên Hoàng Phong đi Nhật Vy.

Câu trả lời của nó chưa được nói ra thì đã có tiếng nói chen vào cắt ngang, đó... là Thiên Nhi.

Thiên Nhi tiến đến gần nó và Hoàng Phong, nở nụ cười rất đỗi dịu dàng:

- Hai người hãy trở lại đi.

Anh buông nó ra, nhìn về phía Thiên Nhi mỉm cười. Có lẽ trong mắt mọi người, Thiên Nhi là một nữ thần, một thiên thần chính hiệu nhưng trong mắt nó, cô ta lại hoàn toàn trái ngược. Thiên Nhi lại cất lời:

- Phong à, anh đừng quên đã hứa tối nay sẽ đến nhà em ăn tối rồi ngày mai còn phải cùng em đi chơi nữa đấy. Trở lại với Nhật Vy rồi, anh cũng không được bỏ bê em nha!!!

Thiên Nhi lại tươi cười. Nó nhìn Hoàng Phong, anh ta cũng cười rất tươi với Thiên Nhi, gật đầu. Nó khẽ cười trong lòng: "Thiên Nhi ơi là Thiên Nhi, lúc nãy thì nói tôi hãy trở lại với Hoàng Phong, ngay sau đó lại nhắc Hoàng Phong phải ở cạnh cô, không được bỏ bê cô. Là cô đang muốn nói với tôi, Hoàng Phong sẽ chẳng bao giờ thuộc về riêng tôi phải không?".

Nó nhìn Thiên Nhi rồi lên tiếng:

- Tôi có nói sẽ trở lại với Hoàng Phong sao?

Hoàng Phong giật mình nhìn sang nó. Anh giữ lấy vai nó, hấp tấp:

- Không phải lúc nãy em...

Nó cười, cất lời:

- Tôi đã trả lời đâu.

Ngừng một lúc, nó tiếp:

- Muốn trở lại với tôi, anh phải đáp ứng một điều kiện.

- Điều kiện gì? Chỉ cần em đồng ý, anh sẽ chấp nhận hết.

Anh không ngần ngại đáp. Nó gật đầu, liếc mắt nhìn Thiên Nhi, nó có thể thấy rõ cô ta đang nhìn nó đầy ác ý. Nó đáp:

- Tránh xa Thiên Nhi. Giữa tôi và chị ấy, anh chỉ có thể chọn một.

- Anh...

Mặt Thiên Phong lộ rõ sự do dự. Lúc này, Thiên Nhi lập tức giở bộ mặt đáng thương, giọng nói run rẩy như một chú cún con:

- Nhật Vy... em... em cần gì... phải làm như vậy?

Nói rồi, Thiên Nhi làm bộ dạng yếu ớt, lảo đảo như sắp ngất. Hoàng Phong nhanh chóng bỏ nó ra, chạy đến đỡ lấy Thiên Nhi, ôm Thiên Nhi vào lòng. Thiên Nhi đôi mắt rưng rưng nhìn Hoàng Phong:

- Phong à... đừng... đừng bỏ rơi em.

Hoàng Phong vẻ mặt đầy khó xử rồi quay sang nhìn nó:

- Nhật Vy, nhất định... phải như vậy sao?

Nó lạnh lùng gật đầu, trong lòng nó lúc này đã hiểu rõ rồi. Thiên Nhi yếu ớt níu lấy tay Hoàng Phong, nét mặt vô cùng đáng thương:

- Làm ơn, đừng... bỏ rơi em mà.

Nó làm dáng vẻ chán nản, cười khẩy lên tiếng:

- Trả lời nhanh đi, tôi bận lắm.

Hoàng Phong đầy khó xử, hết đưa mắt nhìn nó rồi lại nhìn Thiên Nhi đang nằm trong vòng tay của mình. Nhắm nghiền mắt lại, anh đành phải đưa ra câu trả lời:

- Anh xin lỗi, cô ấy... cần anh.

Nó bật cười, kết quả này... nó đã biết từ trước rồi nhưng... thật không thể làm cho tim mình không đau. Nó làm ra vẻ chẳng có gì, nhún vai bước về lớp. Đi ngang qua Hoàng Phong và Thiên Nhi, nó chậm rãi lên tiếng:

- Chúc hai người hạnh phúc.

Nói rồi, nó lạnh lùng bước đi mà đâu ai biết rằng nơi khóe mắt nó đã dần đỏ hỏe.

Hoàng Phong xót xa nhìn theo bóng lưng nó, anh đã nói sẽ giành lại nó về vậy mà lúc này đây chính anh đã đẩy nó ra xa, anh... thật quá vô dụng mà.

Có lẽ lúc này, kẻ vui vẻ nhất chính là Thiên Nhi. Vẫn là dáng vẻ yếu ớt được Hoàng Phong che chở, Thiên Nhi cười thầm trong lòng: "Muốn đấu với tôi sao, Nhật Vy, cô chỉ là kẻ mãi mãi thua cuộc thôi."

Nó trở về lớp, Evy rất nhanh đã kéo nó về chỗ, không ngừng chất vẫn:

- Min, xảy ra chuyện gì vậy? Anh ta nói gì? Mọi chuyện sao rồi?

Nó nhìn qua cô bạn của mình, lạnh lùng lên tiếng:

- Tao muốn yên tĩnh.

Nói rồi, nó lôi đại một quyển sách trong cặp ra, cứ thế chăm chú ngồi đọc. Evy thấy vậy cũng đủ biết nó đang có chuyện bực mình trong lòng nên đành im lặng không nói gì. Evy biết nó đã không muốn nói chuyện mà cứ bắt nó nói thì nhất định sẽ làm nó thấy khó chịu và giận dữ, khi đó... sẽ rất mệt mỏi.

Thoắt cái mà 5 tiết học đã trôi qua. Nó vẫn giữ nguyên điệu bộ lạnh lùng, không nói một lời. Lúc ra về, vừa đến cổng trường nó và Evy đã đụng mặt người mà nó không muốn gặp nhất: Hoàng Phong và Thiên Nhi.

Nó đang nhíu mày khó chịu thì đôi mày đã dãn ra khi nghe thấy tiếng gọi:

- Hey, Nhật Vy.

Nó quay đầu hướng về phía tiếng gọi, đồng thời vẫy tay, tâm trạng cũng trở nên vô cùng vui vẻ. Nó chạy lại phía người đó, ánh mắt tràn ngập ý cười:

- Thiên Ân, anh đến đây làm gì? Rảnh rỗi vậy sao?

Anh cười đáp lời nó:

- Tính rủ em đi ăn trưa, đi không?

Lúc này, Evy nói vọng lại:

- Xe nhà tao đến rồi, tao về nha Min.

Nó gật đầu, vẫy tay tam biệt Evy rồi quay sang anh đáp:

- Hay thật mami hôm nay không có nhà, tôi còn đang tính tìm quán nào đó thì gặp anh rủ đi ăn.

Anh cười:

- Vậy đi chứ?

Nó gật đầu:

- Ok. Vui hơn ăn một mình mà.

Nói rồi, anh ném chiếc mũ bảo hiểm của mình về phía nó, ra hiệu cho nó lên xe. Rất nhanh, anh phóng chiếc moto vút đi với tốc độ cực nhanh nhưng lại khiến nó thấy thích thú.

Hoàng Phong nhận ra Thiên Ân. Nhìn thấy dáng vẻ vừa rồi của nó và Thiên Ân, Hoàng Phong bất giác siết chặt tay, tâm trạng chợt vô cùng không tốt. Quay sang Thiên Nhi, Hoàng Phong lên tiếng:

- Anh không ăn trưa cùng em được, anh đi trước đây.

Thiên Nhi chưa kịp cất lời thì Hoàng Phong đã đi mất. Còn lại một mình, Thiên Nhi siết chặt tay tức giận:

- Nhật Vy. Lúc nào cũng là mày. Lúc nào mày cũng phá đám tao. Lúc nào anh ấy cũng vì mày mà bỏ rơi tao.

Trong khi đó, những học sinh nhìn thấy nó và Thiên Ân đi cùng nhau thì không ngừng bàn tán nhưng vấn đề được bàn tán nhiều hơn hết đó chính là ai nấy đều vô cùng ngưỡng mộ "nhan sắc" của Thiên Ân, quả thực rất xứng là một nam thần.

Nó và Thiên Ân dừng chân tại một quán ăn nằm ở trung tâm thành phố. Quán ăn này cũng chỉ là một quán ăn bình dân nhưng khá đông khách bởi thức ăn nơi đây thuộc loại ngon nhất nhì khu vực này.

Cả hai cùng bước vào, gọi thức ăn theo ý thích của riêng mình nhưng trùng hợp thay cùng lúc cả hai đồng loạt gọi cùng một món: Mì xào. Tình hình này không chỉ khiến chủ quán ngơ ngác mà cả nó và Thiên Ân đều không khỏi bất ngờ.

Trong lúc chờ đợi, nó và Thiên Ân vẫn như mọi khi trò chuyện vô cùng vui vẻ. Nó lên tiếng:

- Anh rảnh rỗi quá nhỉ?

Thiên Ân cười, nhàn nhã rót tách trà uống, lắc đầu:

- Chỉ là muốn đi ăn cùng cô bé này thôi.

Nó làm ra vẻ gật gù, không nói gì. Được một lúc, nó lại cất lời:

- Anh... thật sự có nhiều thứ thần bí lắm đấy. Không biết... thân phận của anh là gì nhỉ?

Thiên Ân bật cười, đáp:

- Chà... chuyện này hơi khó nói. Đến nhà anh chơi đi, khi đó em sẽ từ từ biết.

Nó bĩu môi, nhâm nhi tách trà lắc đầu:

- Không có hứng thú.

Anh lại bật cười, đáp:

- Con bé này. Có biết bao cô gái muốn đến nhà anh mà không được, em được mời lại còn từ chối sao?

Nó nhún vai, cười:

- Chắc tôi không phải con gái đâu.

Anh khẽ nhăn mặt:

- Có lẽ vậy. Nhưng mà... anh hơn tuổi em, xưng anh em có sao đâu, sao cứ phải anh tôi nhỉ, anh em thân thiết hơn mà.

Nó thoáng suy nghĩ rồi gật đầu:

- Được rồi, dù sao thì nói chuyện với anh rất hợp ý.

Vừa vặn lúc này mì được đưa ra, cả hai cùng nhau dùng bữa trưa.

Quán xá đông đúc, dĩ nhiên cũng không ít lời bàn tán về nó và anh. Tuy nó không phải hotgirl nhưng vẫn không đến nỗi quá kém so với Thiên Ân, nó và Thiên Ân trong mắt mọi người vẫn được xem là đẹp đôi.

Bữa trưa này là do anh đãi. Rời khỏi quán ăn, anh hỏi:

- Chiều em học chứ?

Nó gật đầu thay cho đáp án. Anh có vẻ chần chừ, nó nhận ra điều này, vừa đội mũ bảo hiểm vào nó vừa nói:

- Có gì anh cứ nói đi, khỏi ngại.

Anh thở dài, mới quen vài ngày nhưng anh đã chẳng thể qua mặt nó rồi. Anh lên tiếng:

- Um... cuối tuần... là sinh nhật anh. Em có thể... đến tham dự chứ?

Nó thoáng ngạc nhiên nhưng rất nhanh đã lấy lại dáng vẻ bình tĩnh thường ngày, đáp:

- Cũng được. Khi nào?

Anh tươi cười rạng rỡ khi nhận được lời đồng ý từ nó, nhanh nhảu:

- 6 giờ tối chủ nhật này. Anh sẽ đến nhà đón em.

Nó gật đầu:

- Ok. Giờ đưa em về trường. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net