chương 4 sóng gió 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tại nhà trọ
Cô vẫn đang đợi nó về, cô rất lo cho nó, sợ nó sẽ gặp chuyện j đó. bên ngoài trời đang mưa tầm tã, làm ko gian bao trùm đã nặng còn nặng hơn, không khí ngạt thở đến tận độ " ninh dốt cuộc cậu đang ở đâu", trog lòng cô như lửa đốt bồn chồn. Bỗng có tiếng cửa phòng mở, cô mừng rỡ nhảy phách xuống giường " ninh dốt cuộc cậu cũng về". Nhưng chưa kịp ra khỏi cửa đã nghe tiếng vọng lại của ng kia. Đó ko pải ninh mà là trag. Trag đag nói điện thoại với ai đó
- anh làm tốt lắm
- sao còn lưu luyến con nhỏ đấy à
- anh biết thế là tốt, anh lên nhớ cha mẹ anh ng nhà anh đag nằm trong tay tôi đấy
-toi nói lan cuoi, anh ma qua lai voi con nhỏ ấy thì từng ng thân của anh tôi sẽ ko bỏ qua đâu, anh là của tôi biết chưa.
- tốt lắm, nghe lời như vậy là ngoan, giờ thì ngủ sớm đi, anh iu ngủ ngon.
Từng câu từng chữ nhỏ nói với ai đó trong điên thoại cô đều nghe rất rõ, "nếu như mình nghe ko nhầm thì trag đag nói chuyện với hiếu, nếu vậy...ko lẽ... trường chia tay ninh chỉ vì... vậy là mình đã trách nhầm trường... mình pải nói ngay cho ninh biết mới đc"  nói rồi cô chạy lại giường lấy cái điện thoại và gọi ngay cho ninh nhưng gọi ntn cũng chỉ có tiếng vọng lại là " thuê bao hiện tại ko liên lạc đc xin quý khách vui lòng gọi lại sau hoặc để lại lời nhắn sau tiếng bíp... tít... tít... tít"  cô bực mình vứt điện thoai xuống giường, cả đêm hôm đấy cô ngủ ko yên trog đầu ko ngừng nghĩ về nó, nghĩ về mọi chuyện sẽ xảy ra với nó " mưa to như này mày đag ở đâu, mày làm j có chỗ nào để trú mưa nữa chứ, dốt cuộc mày đag ở đâu m đừng làm tao pải lo lắng nt chứ, tuyệt đối đừng có chuyện j xảy ra với mày"....

Sáng hôm sau tại nhà anh hai nó
Thế là 1 ngày đã trôi qua, nó đag nằm trên chiếc đệm êm đag chìm trog giấc ngủ sau 1 ngày buồn bã thì bỗng có hương thơm ngào ngạt bốc lên, thơm đến lỗi khiến nó bừng tỉnh, cái bụng sôi sùng sục, nó bật xuóng giương đi theo mùi thơm đó đến nhà bếp thì thấy 1 ng đàn ông cao to đag hì hục trong bếp- " đó là anh sao... sao anh lại... trả lẽ..."  hàng ngàn câu hỏi cô muốn hỏi anh, dốt cuộc anh là người như thế nào? Cô đag suy nghĩ thì có tiếng nói vọng lên
- nhóc con dạy rồi à, ngơ ngác j thế, còn ko mau đi rửa mặt xuống đây ăn điểm tâm sáng đi.
- dạ vâng - nói xong nó chạy 1 mạch vào nhà về sinh làm vscn, nó làm rất nhanh, mọi khi nó pải lề mề 1 tiếng mới xog vậy mà hôm nay... làm xog nó chạy nhanh xuống ngồi vào ghế, anh nhìn nó mắc cười, liền trêu đùa nó
- nhóc con em đã ngố rồi, giờ anh mới biết là em có thêm tính tham ăn ý, hay giờ anh gọi em là lợn con nha, ahaha
- anh........- mặt nó lúc này đỏ ầu lên nhìn rất dễ thương
- thôi ko đùa em nữa mau ăn cơm đi, còn về nhà thu xếp quần áo nữa, ngày kia chúng ta sẽ sag anh
- sao đi sớm thế anh, em còn chưa chuẩn bị j cả- nó bĩu môi nhăn nhó
- càng sớm càg tốt, anh ko muốn em ở đây thêm ngày nào, em ở đây chỉ cảm thấy buồn hơn thôi và anh ko muốn thấy em buồn, thôi ăn đi ko nguội
- vâng. Hôm nay anh nấu à, em ko ngờ anh đảm đan thế
- tất nhiên, ai lười như em, von gái ko biết nấu j cả
- anh.... em chỉ khen 1 câu mà anh đã chê em rồi, ai bào em ko biết nấu... chẳng qua... em ko thích nấu thôi
- rồi rồi ăn đi cô nương, nói lắm thế ko biết
Nó trả muốn nói thêm lời nào với thằg anh chết tiệt của nó nữa. Suốt ngày thấy trêu nó, "sao cái ông anh trời đánh này ko chết luôn đi, bực minh"
Ăn xog anh đưa nó về kí túc xá, vừa nhìn thấy nó cô như vớ đc vàng, chạy lại bên nó
- dốt cuộc mày cũng về mày đã đi đâu thế
- tao xin lỗi tao sang nhà anh hai
- ừ, tao kể cho mày vụ hôm qua, tất cả ko như mày nghĩ đâu
Nói rồi cô kể một mạch cho nó nghe những j cô đã nghe thấy hôm qua, cô ko biết rằn những j cô kể hôm nay sẽ ảnh hưởng đến cô và nó và gia đình nó như thế nào, vì nó đã định quên đi tất cả quay về anh sinh sống nhưng khi nghe cô kể xog nó lại quyết định ở lại đây
- thì ra là thế, sao anh ý ko nói với tớ, tại sao, ko tớ pải đi tìm anh ấy- nói rồi nó chạy 1 mạch đi, để cho cô bơ vơ 1 mình ( đùa thôi)
- nè.....
Tại lớp 12A5
- em muốn nói chuyện với anh tí
- chúng ta ko còn j để nói
- nếu anh ko muốn cả lớp biết thì đi theo tôi
Nghe nó nói như vậy anh cũng đi theo nó lên sân thượng, nhỏ từ đằg xa nhìn thấy anh về nó cơn phẫn nộ lên đến đỉnh cao " ninh tôi đã tha cho con đường sống mà cô ko biết giữ vậy thì đừng trách tôi tình, cứ đợi mà xem"  nói rồi nhỏ bấm điên thoại gọi cho ai đó.
- kịch hay bắt đầu rồi
Trên sân thường
- có chuyện j nói đi đừng im lặng nữa
- em biết hết chuyện rồi, anh vì gia đình mới chia tay với em đúng ko
- ko pải, tôi yêu trag và tôi hết yêu cô rồi chứ cha2rg vì cái j cả, cô đừng mơ mộng nữa
- em ko tin đâu, em sẽ ko bỏ anh đâu, thời gian sẽ chứng minh tất cả
- tùy cô thôi, tôi về lớp đây-  chưa để noa nói anh đã quay đầu về lớp
Giờ đây chỉ một mình nó trên sân thượng, nó rút điện thoại ra và gọi cho anh hai n
- anh à, em ko muốn đi anh nữa, em vc cần giải quyết
anh chưa kịp nói j cả thì nó dã cúp máy, sợ anh làm phiền nó bật chế độ im lặng, giờ trên sân thương chỉ có 1 mình nó 1 mình nó ngắm ánh nắng mặt trời cô đơn mà thôi. Đag nằm trên sân thương bỗng có tiếng cửa mở ra, nó quay ng lại
- anh à, anh quay lại rồi ầ, có pải anh.....
- các người là ai
- cô ko cần biết, cô chỉ biết rằng cố sắp chết rồi
- sao các người.... tôi có làm j các ng đâu.... thả tôi ra....
- cho nó uống thuốc mê đi để mọi ng đỡ nghe thấy
- đừng....- chưa kịp nói câu nữa đầu óc đã quay quần ko còn biết cái j trên đầu rất nhiều vì sao " anh hai cứu em" .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net