chap 17 - Chạm vào người thân bạn bè tao , mày ko sống yên trên cõi đời này đâu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi đánh Na Na xong cô liền lấy con siêu xe ( Au : hơi ảo haha , để phóng tốc độ ý mờ 😂 ) phóng nhue điên tới bệnh viện , cảnh sát đuổi theo ko kịp mà liên tục bị tông vào nhau * kíttttt * xe dừng lại trước bệnh viện ...
- " Mấy bọn phiền phức kia xử lý xong rồi giờ phải vào xem Tú Anh có sao ko đã . Nếu bị gì với nhỏ , Na Na tao thề , cuộc sống của mày ko yên đâu , ta cũng có thể làm cho nhà mày phá sản hừ " - Cô vừa nghĩ vừa đi xung quanh người cô tỏa ra luồng sát khí cức lạnh ... - Tú Anh nó sao rồi
- Ko sao rồi , chỉ bị đâm sâu , tí nữa sẽ tỉnh nhưng phải nằm viện mấy tháng để vết thương đỡ mới lại ko được cử động mạnh - Nguyên nói
- SAO NGƯỜI BỊ THƯƠNG KO PHẢI LÀ TÔI CHỨ - Cô quỳ hẳn xuống đất mà gào thét lên cô mệt mỏi lắm ( Au : cho ta hỏi có nên hành con ả na na ko , ai có là ta bắt đầu khai chiển phương pháp hành hạ ) . Thiên cậu nhìn thấy thế đau lắm , cậu tới bên cạnh cô,  ôm cô vào lòng , cho cô mượn vai để tựa , để khóc thét thoải mái ( Au : mấy anh chị cứ làm dân FA tụi em gato mới hả dạ hử 😑 )  ...
- Cứ khóc đi , tựa vào đây cho đỡ mệt này , tựa vào vai tôi mà khóc  - Cậu an ủi cô như một đứa trẻ , cậu nhẹ nhàng vuốt tóc cô đầy cưng chiều , cô cũng theo thế mà khóc mà hét , dụi đầu vào người cậu cô cảm thấy ấm áp và an toàn lắm ...
- Oa~~~ giờ tôi phải làm sao ... hức ... tôi mệt mỏi quá ... hức ... tối muốn có ai đó để dựa vào lắm ... hức ... tôi mệt lắm ... tôi chỉ cần giây phút này thôi ... hức ... tôi muôn được muộn cuộc sống vui vẻ cùng gia đình , bạn bè và người tôi thương ... hức ... nhưng sao nó khó thế ... A ha haaaaaaa ~~~~ Oaaaaa~~~~ - Cô bây giờ như một đứa trẻ con . Như một đóa hoa tinh khiết nhưng dễ vỡ
- Có tôi đây , khóc thoải mái đi , dựa vào tôi này . Chút ra hết đừng để trong lòng , cô sẽ đỡ mệt mỏi hơn đấy - Cậu vuốt mái tóc đen huyền , mượt mà của cô theo một cách đầy sủng nịnh , cậu muốn lúc cô buồn đều muốn có cậu ở bên ( Au : em cạn lời rồi ... ) cô bấy giác ôm cậu thật chặt rồi khóc lớn hơn , cô muốn chút hết những thứ mệt mỏi ra ngoài , đôi lúc cô có cảm giác len lỏi trong tim một cảm giác lạ với cậu ( Au : là yêu đó chị ơi )
- Cứ khóc đi , khóc cho thoải mái vào  - Cậu nhẹ nhàng nói vừa vuốt nhẹ lưng cô như an ủi
______________________________________Tua , chứ khóc hoài chán lắm a~~ ___________
Sau khi khóc xong chả biết từ lúc nào cô đã ngủ trong lồng ngực của cậu , cậu cũng vui vẻ mỉm cười nói ...
- Này ! Tôi yêu em mất rồi . Nghe chứ cô mèo nhỏ của tôi - Câu yêu chiều hôn nhẹ lên trán cô rồi bế cô ra xe đưa về nhà
Chiếc xe lướt nhẹ trên đường vắng . Về tới nhà cô , cậu bế cô lên nhà trước ánh mắt của người hầu , vì cô chủ của họ chưa bao giờ để con trai bế vào tận nhà như vậy ( Au : bình thường mà có j mà kinh ngác thế )
" cạch " cửa phòng mở , căn phòng có tông màu chủ đạo là màu tim , màu cô ưa thích nhất , bế cô lên giường ...

- Ưm ~~~ đừng đi ... đừng bỏ tôi một mình ... tôi muốn cậu ở bên cạnh tôi ... đừng đi - Cô bám lấy bàn tay của cậu rồi nói mớ nhưng , những câu nói mớ đó làm cậu rất vui , cậu đã biết , trong cô cậu cũng là một phần quan trọng rồi ...
- Được , sẽ ko đi nữa , sẻ ở bên cạnh em mà ... ngoan , ngủ nào - Cậu nhẹ nhàng hôn nhẹ vào trán rồi vuốt ve mái tóc của cô
- Hứa với Băng Băng đi - Bây giờ cô mới chính là cô , cô gái nhỏ có tâm hồn thư một thiên thần
- Hứa mà  , Băng Băng ngủ ngoan nào - Cậu càng lúc càng sủng nịnh cô hơn , cậu muốn cô là của cậu , cậu ko muốn cô là của ai hết chỉ của riêng cậu thôi
Khi cô ngủ say rồi , cậu vào nhà tắm lấy chiếc khăn mặt nhỏ có màu tím lau nhẹ trên mặt cô , cô khóc nhiều quá , cậu thương cô lắm , nhìn cô khóc cậu chỉ muốn giết những người làm cho cô khóc mà thôi ( Au : giết sao được hé hé 😆; đọc giả : mi sao h ms ra chap hả ! Thích đánh chết ko ; Au : Ớ , ta có việc mà ; đọc giả : thiệt hăm 😒 ; Au : ta ngoan lắm , ko bít nói dối đâu ; Đọc giả : tạm tha , lần sau như này nữa , đập chết mi luôn ; Au : thiệc ác nga ~~~~ ; đọc giả : viết nhanh ta còn đọc 😡; Au : ok )
- Sao em cứ cô gắng lạnh lùng làm j chứ , cố gắng lạnh lùng chỉ để che đi sự yếu đuối trong em nhưng nó có thể làm em chết ngạt vì nhịn quá nhiều đấy - Cậu buồn sầu , ngồi bên cạnh cô , nói nhưng thứ vớ vẩn trời mây , mây trời - Em bên cạnh tôi có ấm áp ko ? có yên bình ko ? có hạnh phúc ko ?
________________ tua _______________________
Ánh sáng chiếu qua cánh cửa sổ , chiếu lên khuôn mặt của một thiên thần pha lẫn sự ác quỷ bên trong
- Ưm ~~~ Sáng rồi sao - Cô ngồi dậy quay sang thấy cậu đang ngồi gục trên giường , cô chăm chú nhìn cậu , khoảng cánh khuôn mặt của cô vào cậu gần hơn . Cô cảm nhận thấy được hơi thở của cậu , nhìn cậu cô bất giác đưa những ngón tay xinh đẹp chạm lên khuôn mặt cậu , tim cô cũng đập nhanh hơn " Thịch Thịch Thịch "
" Mình bị sao vậy nè ! Mình muốn hôn cậu ấy quá ! Ko được ... ko được , lỡ cậu ấy có người mình thích rồi thì sao ! Chắc mình sẽ ko có cơ hội làm bạn gái cậu ấy đâu "  - Cô đang cố đấu tranh tư tưởng của mình thì bỗng dưng
- Dậy rồi à ! Tôi qua ngủ ngon chứ ... Ắt Xì - Do tối qua ngủ ko đắp mền nên giờ cậu đã bị cảm
- Cậu bị cảm rồi ! Đợi tôi xuống lấy sữa ấm mang lên cho - Cô đang định đi bị cậu kéo lại
" chụt " môi chạm môi rồi . Cậu hôn cô cho tới khi cô hết không khí để thở thì mới luyến tiếc rời khỏi đôi môi đầy mật ngọt kia
_________________________hết chap òi 😁😁________________
Au xin lỗi vì ra chễ hé hé , tại vít xong để đấy quên ko ấn xuất bản 😛


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net