[TAM THẬP LỤC]. Mộng cảnh Dao quang, nhị bách niên quy.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Hắn không phải là không giết nàng, mà là không giết được nàng, không giết nổi nàng. Vì Huyên cơ chỉ có một thôi, là người đã chết từ hai trăm năm trước, không phải hắn giết, nhưng lại vì hắn mà chết. Như vậy sao có thể tính là nàng giữ lời?"

---------------------------------------------------------

Một trong hai thư khẩn gửi đến. Là Lục linh câu và Thất linh câu. Giữa lúc loạn như vậy lại liên tiếp xảy ra chuyện không may, thực giống như có thế lực cố tình.

Vừa may, nó là cố tình thật. Y y bỏ đi. Thanh quang Bảo điện gặp tà dịch. Thập lí hoa lan cũng gặp chuyện không may kia. Đã nói, thân nhân, dứt khoát mà nói chính là gánh nặng, rất dễ trở thành con tin của thế lực đối địch. Vậy nên, Phu nhân của rừng hoa lan liền ngã bệnh. Đạt đạt biết, nếu không phải chuyện lớn, phu nhân y vạn nhất cũng không chủ động gửi thư khẩn tới. Thanh quang gặp dịch bệnh. Liệu Phu nhân của y cũng vậy?

Đậu đậu muốn đi cùng y. Ngặt nỗi, toàn Thanh quang bảo điện, Như tuyết sao có thể gánh hết? Đạt đạt cũng thông hiểu y thuật, quả quyết một thân một mình trở về Thập lí hoa lan. Thất hiệp lại lần nữa chia đường. Nào ai biết? Tất cả chỉ là để dọn đường cho người nọ thôi.

Để hắn thần không biết quỷ không hay tới Giao thành, dứt khoát vượt ngàn dặm Ngũ lão, đến thẳng chân núi Dao quang. Hắn, là Hồng miêu.

"Phái chủ Ngũ độc quả nhiên giữ tín." Hồng miêu cười lễ độ, dường như cằm hơi ngẩng cao lên, nét kiêu ngạo trong mắt dù ở thế hạ phong vẫn cháy bừng chẳng giấu diếm.

Chàng không sợ hắn đổi ý sao? Một bóng áo đen truyền bao trùm toàn thân, khuôn mặt chẳng rõ, nhưng từ đó lại tỏa một thứ sát khí mãnh liệt, khiến kẻ khác chẳng dám đến gần, thấp thoáng sự tàn bạo, cay nghiệt và nguy hiểm. Hồng miêu đang đứng trước một chân núi, tiên khí dày đặc, nhưng có lẽ vì ngươi kia đứng bên, chàng chẳng hưởng thụ nổi thứ tiên khí bất phàm này. Ngọn núi tên, Dao quang.

Hồng miêu đưa tay sờ lên dải lụa đang bịt trên mắt, thật không biết hắn đưa chàng tới bằng cách nào, chỉ là lần này, chàng coi như đã liều lĩnh đánh cược hết thảy. Mới thoạt sớm nay, Hồng miêu vẫn cố kìm cơn tanh nồng mắc nghẹn ở cổ thì Sở ly mạch vốn cười lạnh lùng gương mặt đột nhiên biến sắc, hắn ra tay điểm vào ngực Hồng miêu, khiến búng máu trong họng nôn cả ra ngoài. Nụ cười đã hoàn toàn biến mất, hắn hỏi chàng, giọng điệu mang ba phần ngạc nhiên, bảy phần ai oán, "Ma hồn không tự chữa được sao?"

Ma hồn đang kí sinh trong cơ thể Hồng miêu, nếu chàng thổ huyết cũng chẳng tốt lành gì cho nó. Trừ phi, Ma hồn vô năng, không thể chữa nổi. Hồng miêu nghe Sở ly mạch hỏi, hình như câu đó là tự hỏi chính hắn, chàng trầm mặc không trả lời, đưa tay lau chút máu còn dính trên miệng, Sở ly mạch cúi đầu nhìn ngụm máu còn tươi trên sàn gỗ rất phức tạp, đột ngột lầm bầm gắt, "Lãnh huyết, ngươi muốn lợi dụng ta cũng không nên như vậy. Lợi thì thiếu mà hại thì thừa, ta lúc ấy nghĩ cái gì mà lại đi giúp hắn..." Phần sau, Hồng miêu dỏng tai cũng không nghe rõ, hắn rõ ràng đang rất tức giận, bộ dạng như con nợ lâu năm đột nhiên đoản mệnh, thập phần tiếc nuối.

Sở ly mạch còn tự kiểm điểm bản thân thì hai người kia đẩy toang cửa nhào vào, không thèm nhìn bộ dạng nhíu mày đầy chê trách của Sở ly mạch đã nghiêm mặt đồng loạt muốn trở về thánh địa. Hai người Hồng miêu và Sở ly mạch cùng sa sầm mặt, điều đang nghĩ đến không biết là giống hay khác nhau. Có điều, Ngũ độc phái chủ hắn cuối cùng cũng động thủ rồi.

Hồng miêu kéo nhẹ dải dây bịt mắt, đôi đồng tử nhắm lại trong một khoảng thời gian mở ra chưa kịp thích nghi, chàng nheo mắt lại, ánh nắng nhạt nhòa xóa bỏ hình ảnh hồi tưởng. Hồng miêu nhìn quanh, thấy bóng đen đầy sát khí kia đã biến mất lúc nào, chỉ còn một cánh đồng cỏ hoang vu bày ra trước mắt. Hồng miêu cất bước, giẫm giày đầu tiên lên đồng cỏ, lập tức bước thêm mấy bước nữa, có cảm giác như thân thể vừa xuyên qua một lớp màng nước lạnh băng trong suốt.

Là kết giới. Có điều nếu đã tạo kết giới ắt không thể dễ dàng bước qua, Hồng miêu đương nhiên hoàn toàn phủ nhận là Phái chủ hắn giúp chàng, vì hắn hẳn sẽ không chèo thuyền tới hẳn bờ như vậy, càng không phải hắn tạo ra kết giới này được. Nhưng bây giờ không phải lúc suy nghĩ nhiều như vậy, Hồng miêu lập tức đem chuyện này bỏ ra sau đầu, không ngẫm ngợi nữa.
 
Đi xuyên qua kết giới, cánh đồng cỏ cũng chẳng còn, nhưng Dao quang sơn lại vẫn sừng sững hiên ngang, mang một nét khác biệt tinh tế với trước kia. Hồng miêu đang đứng giữa một biển hoa oải hương.

Trước mắt hổ phách chẳng thấy đáy lại phản chiếu một tòa thành khí phách tuyệt luân, mang vẻ cao quý khiến phàm nhân e ngại.

Chợt một giọng nói vang lên the thé, "Phong chủ, mời vào. Lãnh chúa muốn gặp ngài."

Hồng miêu cúi đầu, mặt không biến sắc nhìn thấy một lão hồ ly mình lông lá đang khom lưng vô cùng quy tắc, Lãnh chúa? Hồng miêu mỉm cười không rõ nghĩa, không liếc mắt lão lần nữa liền quay đầu nhìn về phía cổng thành cao lớn, "Nguyệt".

"Mời dẫn đường."

Chốn Dao quang vân tiên sóc nguyệt,
Cõi trời Tây thập tam hợp thành.
Lãnh huyết quân nhất kiếm tẩy thiên!
Vô tư lự Huyên cơ tiếu khán.

Những câu chuyện, những con người từ hai năm trăm năm trước giờ đây đều đã trở thành truyền thuyết, còn ai nhớ đến? Đâu biết thực hư thế nào, trận huyết tẩy thung lũng Bất lão, nhất hợp mười ba đại địa, nào Huyên cơ Công chúa, nào Lãnh chúa Lãnh gia, bất kể ai cũng đều từng một thời phong quang vô hạn, nhưng vì lẽ đó mà bị chốn trần thế nhào nặn như thứ tiêu khiển, qua một khoảng thời gian dài chừng ấy, có lẽ chẳng còn gì là thực nữa, chỉ còn tấm áo giả tạo thêu dệt đem hù dọa chúng sinh, truyền thuyết cũng chỉ là truyền thuyết mà thôi. Giờ đây, chính là Mộng cảnh Dao quang Tây quốc năm ấy.

---------------

Nguyệt thành sững sững, mang một dáng vẻ âm u huy hoàng không sao tả xiết, so với Ngọc thềm cung hơn ba phần xa hoa, lại thiếu ba phần náo nhiệt. Có lẽ Nguyệt thành chính là phỏng lại vẻ đẹp của ánh trăng, phủ lên một màu u buồn thê lương, lấp lánh dải bạc ngân quang nhè nhẹ trôi trên không khí, hư hư thực thực. Độc tâm thuật Thất môn liền mở, Lam thố đã bảy ngày không thấy Lãnh huyết, thành thực khổ sai tu luyện, cuối cùng cũng một ngày lão Hồ lặng lẽ đi tới, dẫn Lam thố đến chân Dao quang sơn, bước qua một lớp kết giới, cảnh tượng thảm sát của Nguyệt thành mà lần trước tới đã không còn, thay vào đó là một tòa thành cao ngạo, thanh tao.

Chính là Mộng cảnh của Dao quang sơn vào thời hưng thịnh nhất, hai trăm năm trước, Lãnh huyết hắn thế mà lại duy trì một thế giới ảo vọng như vậy suốt hai trăm năm. Trong nội cung của Nguyệt thành, có một tòa điện, gọi là Vạn cách lâu. Lần đầu Lam thố bước vào tòa điện này, ý nghĩ đầu tiên chính là lầu son gác thiếc, phi thường xa hoa, bất quá lại mang một vẻ tang chóc, đâu đó còn thoang thoảng mùi sơn đàn hương mới mẻ. Là một cung chủ, Lam thố liền hiểu, tòa điện này hẳn đã lâu không có người ở, vừa mới sửa sang quét dọn lại. Hơn nữa, Lam thố ngước mắt nhìn bảng hoàng phi xanh đậm, trên đó có nét thi pháp, đối với bút tích của Lam thố lại rất giống, đề là, "Vạn cách lâu". 

Lam thố cảm khái, tên của tòa điện này rất có ý vị, nét bút khỏe khoắn mà không cứng nhắc, thướt tha mà rất khí phách, có điều, lại phủ một lớp màng băng giá không tên. Màu mực không mới cũng không cũ, có lẽ viết cách đây chỉ khoảng ba, bốn năm, trùng hợp rằng, trong truyền thuyết, nơi ở của Huyên cơ công chúa vốn tên là Quắc hồn lâu, nhưng trước khi thân chinh phục thập tam phương cùng Lãnh huyết thì đã tự tay đổi thành Vạn cách. Lam thố đã ở đây được gần ba ngày, còn vì sao nàng đột nhiên lại tới đây, thì có lẽ chính là cội nguồn sâu sa.

Vì sao Lãnh huyết lại rơi vào tình trạng cận kề cái chết? Nên biết rằng, hầu hết các kì nhân cao nhân trên đời đều không được chết già, nguyên nhân hàng đầu khiến những nhân vật phi thường bỏ mạng chính là vì tâm ma, có sức mạnh, ắt sẽ sinh chấp niệm, có thể là chấp niệm nhất thống thiên hạ, xưng làm bá chủ, cũng có thể là muốn bình định giang sơn, vạn dặm an lạc, bất quá dù có là chấp niệm tốt hay xấu, thì tâm ma chính là do chấp niệm tạo thành, mà chấp niệm tất sẽ khó mà dứt bỏ, hay nói thẳng rằng, đã là chấp niệm, thì chính là không thể nào buông được. 

Mộng cảnh này chính là tâm ma của hắn, Nguyệt thành Dao quang Huyên cơ công chúa chính là chấp niệm của hắn. Lãnh huyết không phải chính là cố chấp mà gìn giữ hình ảnh ảo hư này suốt hai trăm năm, mà là không thể dứt ra, ngàn vạn lần, chính là không nỡ, là bất khả không nỡ. Lam thố không muốn mất mạng mà sử dụng Bát môn như Huyên cơ đã từng, thì chỉ có thể luyện tới Thất môn Độc thuật, bước vào Mộng cảnh này, phá bỏ chấp niệm. Mộng cảnh vào khó ra càng khó, một khi đã vào, không thể phá bỏ chấp niệm liền sẽ không thể thoát khỏi, dần bị biến chất trở nên một khối hư thực không rõ trong không gian không thật này. 

Lãnh huyết hắn cả đời chưa từng do dự, hắn quyết trả thù, quyết trở thành độc nhất sư phụ của trữ quân Nguyệt thành, nhưng lại vì chính kẻ thù lớn nhất của mình mà hết năm lần bảy lượt đều do dự không hạ sát tâm, song đó không phải câu hỏi lớn nhất của hắn. Hắn đã sớm minh mạch rõ ràng, bất kể là thứ cảm tình gì, hắn sống là để giết nàng, còn Huyên cơ, lại gắng sống mà chờ đợi hắn hạ thủ. Cuối cùng, Lãnh huyết vẫn là không kịp giết nàng, nàng đã chết, hắn không giết nàng, nhưng nàng vì hắn mà bỏ mạng. Như vậy đâu thể tính là hắn giết nàng?

Tịnh nguyên, Huyên cơ từng ước, chính là gặp lại Lãnh huyết, thực ra sâu sa, chính là để hoàn thành lời hứa của mình, để hắn giết một Huyên cơ công chúa, tha cho hơn ngàn sinh linh tại chốn Dao quang sơn Nguyệt quang tộc. Nhưng hết lần này tới lần khác, Lãnh huyết hắn lại thà để cho nàng uất ức tự vẫn, nhảy vực, cắt cổ,... vẫn không giết nàng, Huyên cơ chuyển kiếp hết lần này tới lần khác, Lãnh huyết vẫn đối nàng không giết, cũng không cứu, như một ngoại nhân không thân không thuộc, lặng lẽ đứng ở xa, nhìn nàng trải qua từng kiếp, sống rồi lại chết, nàng chưa từng sống được quá hai mươi tuổi, vì nguyện vọng của Huyên cơ đối với Tịnh nguyên chính là để Lãnh huyết có thể gặp lại hậu kiếp của nàng, giết nàng, trả lại ân tình tiền kiếp. Sự thực, trước khi Huyên cơ hai mươi tuổi, Lãnh huyết không giết nàng, thì nàng bất kể thế nào, đều sẽ trước mặt hắn mà chết, lặp lại sử lịch trước kia. Ước nguyện của Ngọc Tịnh nguyên, chẳng khác nào lời nguyền của ma tiên giao hòa, mãi mãi không thể hòa tan.

Lãnh huyết không giết nàng, không để tâm tới tình của hắn, cũng như Huyên cơ không để tâm tới tình của nàng, trong mắt của chính họ, Lãnh huyết không chỉ là Lãnh huyết, hắn gánh ngàn mạng người của Ma tộc đã mãi mãi không thể siêu linh,  Huyên cơ cũng không chỉ là Huyên cơ, mà còn chính là mạng sống của ngàn người khác  trong Nguyệt quang tộc nữa. Ngàn vạn mạng người máu trả máu, cái tình ấy cũng sớm nguội lạnh, chỉ như một trải nhiệm nhất thời lại sớm quên đi từ lâu, nhưng chưa từng ý thức, nó vẫn cứ âm ỉ cháy, không mạnh mẽ cũng chẳng tắt đi, mà cứ thế rên rỉ trăm năm, không ai màng. Lãnh  huyết và Huyên cơ chính là tàn nhẫn như thế, nhẫn tâm với chính mình.

Đối với Lãnh huyết, hậu kiếp đều không phải Huyên cơ, dù nàng có hoang đường cầu nguyện, thì đối với hắn hậu kiếp của nàng chính là một người hoàn toàn xa lạ, không có lí do gì hắn phải giết, với thứ lí do cưỡng ép nực cười là ân oán kiếp trước, hắn muốn trả thù, nhưng không khát máu, càng không làm những việc khôi hài như đại khai sát giới, hắn không giống lũ ma thần cuồng điên dã thú, cũng không dạt dào tình cảm tầm thường của phàm nhân. Huyên cơ chỉ có một thôi, chính là Huyên cơ công chúa, là đệ tử duy nhất của hắn, là người đã theo hắn vạn dặm Tây quốc diệt trừ thần ma, là người đã chết từ hai trăm năm trước rồi. Cho dù nàng có chuyển thế trăm ngàn lần trả nợ ân tình oán hận cho hắn, hắn cũng sẽ không nhận, vì đó không phải nàng, mà là hai người khác nhau, hoàn toàn không liên quan. Nợ của nàng, lời hứa mà nàng hứa với hắn, chỉ có nàng mới có thể trả, với tâm ma của Lãnh huyết, hắn sẽ tìm cách diệt trừ, chấp niệm chính là nàng, Huyên cơ, hắn sẽ truy cùng diệt tận chút kí ức thiếu sót đó trong tâm với nàng, đó mới chính là thực sự hoàn toàn giết chết nàng, để hắn vạn năm bất tử vô thương.

Đó là điều Lãnh huyết hai trăm năm chẳng thể thông suốt, không phải là vì sao hắn không giết nàng, mà chính là vì sao hắn không giết được nàng? Không giết nổi nàng? Đưa Lam thố bước vào Mộng cảnh, là để tìm ra chấp niệm sâu nhất, gốc rễ cội nguồn của hắn với Huyên cơ, tìm được, tất sẽ có cách phá bỏ, xuyên ngược lại hơn hai trăm năm lịch sử, Lam thố tới Dao quang Vạn cách lâu, chống cằm nhìn về phía xa, từ đây có thể rõ ràng một tòa điện cao, tên là Quắc oán, nghĩa là hận thù ngăn cách, là nơi ở độc nhất sư phụ của Công chúa Nguyệt thành, Lãnh huyết. 

Lam thố không minh bạch cho lắm, nhưng trước khi bước vào, lão Hồ đã nói, Mộng cảnh này vào khoảng thời gian ba năm sau khi nhất thống thập nhị đại địa, Lãnh huyết chưa xưng chúa, cùng Huyên cơ trở về Dao quang ở lại một khoảng thời gian. Trong truyền thuyết không ghi chép về sự việc này, có điều là sự thực. 

Bây giờ, Lam thố chính là than phận Dao quang sơn Nguyệt quang tộc Công chúa Huyên cơ.

---------------------------------------------------------

Lam thố đã trở lại. Sắp tới liền nói về cặp đôi chính với những pha cẩu huyết tùm lum. - -

Lam thố tới Mộng cảnh chấp niệm của Lãnh huyết cứu hắn, bằng cách tìm ra đoạn kí ức khắc cốt ghi tâm nhất của Lãnh huyết với Huyên cơ. 

Đồng thời, Hồng miêu cũng đã vào Mộng cảnh, với một thân phận khác, ặc...

Tiết lộ chút: Mộng cảnh Dao quang sơn, với sự xuất hiện không chỉ của lão Hồ, Huyên cơ, Lãnh huyết... những con người từ hai trăm năm trước chứ không phải hiện tại. Và có bọn họ đương nhiên sẽ không thể thiếu một nhân vật gây họa khác vô cùng thân thuộc sẽ trở lại như ta đã nói trước đây. - - A, có ai đoán không?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net