[TAM THẬP THẤT]. Ghét mà phải gặp gỡ. (Hồi 1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ba kiếp của Thất khổ, Tình kí vì ngươi mà mang tới, Hồi 1 giấu đi khúc tương kiến, băng đoạn ly biệt, ngọc bội Trường mệnh vốn chỉ tình cờ vào tay ai, lời nói hóa ra coi trọng, dứt khoát chặt tứ chi, cầu kẻ vô tình đi thêm một đoạn đường."

---------------------------------------------------------

Đinh đương không biết bản thân mình đã chìm nổi trong giấc ngủ bao lâu rồi.

Mặc dù thần trí luôn trong trạng thái mơ mơ màng màng, không biết rõ điều gì đã xảy ra xung quanh, nhưng thi thoảng nàng cũng có chút cảm giác. Nàng dường như được ai đó ôm vào lòng.

Nàng cảm thấy bản thân mình biết người đang ôm nàng là ai, nhưng không hiểu tại sao lại không thể nhớ ra được. Mũi nàng thấp thoáng ngửi thấy hương thảo mộc, đượm chút vị tà mị rất độc, mùi hương này cũng khiến nàng cảm thấy quen thuộc. Nhưng sự quen thuộc này lại như cách một màn sương mờ khiến nàng cảm thấy nghi hoặc.

Sau khi được ôm chặt hồi lâu, dường như nàng được đặt xuống một nơi vô cùng mềm mại. Nàng cảm thấy được nằm như vậy dễ chịu hơn, lười biếng để hai cánh tay ôm nàng muốn làm gì thì làm.

Bởi vì trong phần lớn thời gian, ý thức của Đinh đương bị rơi vào trạng thái mông lung, hơn nữa, cảm giác đau đớn trên cơ thể dội đến từng cơn, bình thường chỉ cảm thấy mệt mỏi rã rời chứ không hề thấy đau đớn, được nằm như thế này vừa hay rất hợp ý nàng, cũng có thể coi là thoải mái.

Nhưng vẫn có những khi cơn đau ập tới, hơn nữa còn rất khó chịu, nàng không giỏi chịu đau lắm, nàng đoán rằng lúc đau quá chắc cũng đã kêu đau. Mỗi khi cơn đau lên tới đỉnh điểm, luôn có một cánh tay rất mảnh, vững trãi đỡ nàng dậy để nàng tựa vào, bón cho nàng từng thìa từng thìa thứ gì đó. Thứ này tanh nồng mùi máu, không hề dễ uống, nhưng vừa vào tới cổ họng, cơn đau liền giảm đi rất nhiều, nàng cảm thấy đây hẳn là một thứ rất tốt.

Khi nàng bị sặc, liền có người khẽ vỗ lưng cho nàng, khi nàng trằn trọc, liền có người nắm chặt tay nàng, khi nàng rên rỉ, liền có người ôm nàng vào lòng. Vì vậy nàng thường xuyên rên rỉ, không có việc gì cũng rên rỉ, nhớ ra liền rên rỉ. Tính cách của nàng vốn như thế, rất thích làm nũng, càng muốn chọc cho thiên hạ đại loạn. Nhưng nàng nhớ kĩ, chỉ đối với người thân thiết như phụ mẫu thân nhân nàng mới làm như vậy, thường ngày đều tỏ ra rất mạnh mẽ, cho nên nàng nghĩ người kia hẳn phải rất thân thuộc, mới tạo cho nàng cảm giác dựa dẫm như vậy.

Khi thần trí tỉnh táo hơn một chút, nàng liền cố gắng suy nghĩ xem người đang chăm sóc cho mình có thể là ai, cách chăm sóc này rất ân cần chu đáo, nàng cảm thấy người này rất có tiền đồ. Nhưng mỗi lúc như vậy, tâm trí nàng lại trở nên càng mơ hồ.

Thời gian như dòng nước chảy, dần dần trôi đi lặng lẽ. Thần trí của nàng luôn có phần xáo trộn, hình ảnh của rất nhiều người quen bắt đầu lướt qua trước mắt nàng như mây khói. Cuối cùng, hình ảnh dừng lại ở một mĩ nam tử tóc dài, phong tư đẹp dẽ, vẻ đẹp mang một chút tà mị, dáng người thanh mảnh như chim yến, tạo cảm giác yếu ớt thư sinh. Đinh đương nghĩ, nếu người này thay bừa một bộ nữ nhi phục, sau đó đem đến cho phụ mẫu nàng xem, chắc chắn ai cũng sẽ cảm thán một câu "Đại mĩ nữ a!".

Vị mĩ nam tử này đang nhìn nàng, nhưng Đinh đương cảm thấy bóng hình được phản chiếu trong đôi mắt sâu thăm thẳm không thấy tâm tư của hắn rất nhỏ nhắn, không phù hợp với thân hình một nữ tử mười sáu tuổi như nàng chút nào, nhìn kĩ một chút, Đinh đương khiếp sợ, đó không phải là nàng khi bảy tuổi gì đó sao! Nàng muốn nhìn kĩ hơn một chút, liền rướn người, chợt phát hiện ra thân hình này không nghe theo điều khiển của nàng, mà thân hình này, cũng không phải của nàng hiện giờ. Càng nghĩ, Đinh đương càng hốt hoảng, chợt nghe thấy giọng nói lạnh tanh của nam tử kia, "Tỷ? Ngươi nói ai đó!"

Đinh đương ngơ ngác, còn chưa kịp suy xét ý nghĩa câu nói trên thì nghe mình, chính xác là cái thân xác năm nàng bảy tuổi phấn khích nói, "Tỷ! Tóc tỷ thật đẹp! Muội đang nói tỷ đó!"

Nam tử kia trán nổi gân xanh, ngũ quan chấn động, hình như bị câu nói kia làm cho tức chết, nghẹn không nói lên lời, hung hăng trợn mắt trừng Đinh đương chằm chằm, "nàng" xem ra bị dọa, hoặc có lẽ là không, có một trung niên nam tử ở đằng xa bên bờ biển vẫy vẫy tay với "nàng", gọi, "Này! Nhóc! Còn muốn thuê thuyền không đấy! Mau lên!"

"Nàng" năm bảy tuổi "dạ" to một cái, quay đầu khẽ cười với nam tử kia, nhanh chân chạy đi về phía nam tử trung niên, một thân một mình bé xíu leo lên cái thuyền cỏ rất cũ, vui vẻ nhận lấy mái chèo to gấp đôi người nó, hăng hái dùng sức lực nhỏ bé đưa con thuyền ra biển.

Đinh đương ngước mắt nhìn theo thân hình đang xa dần, trên con thuyền mà nàng cảm thấy có thể lật bất cứ lúc nào, cảm giác vô cùng không an tâm, nhưng nàng chợt phát hiện, linh hồn nàng có vẻ không còn ở trong thân thể kia nữa, mà vẫn đứng ở đây, chỉ là Đinh đương duỗi tay ra trước mặt, liền chẳng thấy gì, mặc dù khung cảnh trước mắt vô cùng rõ ràng chân thực, tuy nhiên nàng ở đây, hoàn toàn bị coi là không khí, đến chính bản thân cũng không tự thấy được mình. Đinh đương định hét to một tiếng, thử xem mọi người có nghe thấy tiếng nàng không thì chợt phát hiện một giọng nói lạnh tanh mang theo phần cáu gắt, "Đây là kẻ ta phải trông chừng à? Đó là nhiệm vụ dài kì sao?"

Đinh đương dỏng tai nghe, giọng nói này là của nam tử kia, nghe có vẻ chỉ là hỏi cho có lệ, không hề tin điều mình vừa nói là thật, nhưng mà Đinh đương lại nghe thấy một giọng nói khác vang lên, thanh âm lanh lảnh, ngắn gọn vô cùng mà lại thay cho thiên ngôn vạn chữ bông đùa cợt nhả, "Ừa!"

Đinh đương xoay người, nhưng lại phát hiện mình căn bản không cần tốn sức như vậy, chỉ cần chuyển động tròng mắt liền nhìn thấy toàn bộ trái phải trước sau, nàng giật mình một cái. Nam tử kia toàn thân hắc y, trên cổ quấn một cái khăn choàng lớn màu đen, có vẻ thường xuyên che mặt, có thể kéo lên bất kì lúc nào. Nam tử kia dung mạo non nớt, mái tóc hơi quăn buộc cao tới đỉnh đầu, khiến cho gương mặt đẹp thêm vài phần hiếu động, thoạt nhìn rất tinh nghịch. Đôi mắt hắn đỏ quắc, khác với đôi mắt to tròn lừa nhân thế của vị "tỷ tỷ" kia, chúng hơi sắc lên, tạo cảm giác như một tiểu lưu manh.

"Tỷ tỷ" nghe một tiếng "ừa" vang giòn, bộ dạng muốn hộc máu, khoanh tay hất cằm chửi thề một câu "mẹ kiếp lừa cha ngươi", quay đầu đi luôn. "Tiểu lưu manh" vội vàng chạy tới, không quên cười khì khì, bắt lấy cánh tay mảnh của "tỷ tỷ", nghiêm mặt nói, "Cha nói vậy, nhưng Ly ca à ngươi đừng tin. Đây là một tiểu bạch thử tốt đó! Tùy ngươi kiểm nghiệm, à, đừng làm chết là được."

"Tiểu lưu manh" kia nghiêm mặt, nhưng lại càng khiến cho dáng vẻ gã thêm bông đùa, nom qua vô cùng không đứng đắn, Đinh đương cúi đầu nhủ 'Tiểu bạch thử cha ngươi.' Nhưng mĩ nam tử gọi là "Ly ca" lại có thể hứng thú, đôi mắt to hơi mở rộng trong giây lát, rồi lại híp vào ngờ vực, hỏi, "Ồ, vậy nhóc con đó có gì đặc biệt chứ?"

Đinh đương cũng âm thầm nhướn mày, từ chối cho ý kiến về cách hai nam tử đẹp mã kia gọi nàng, trong lòng nàng hoàn toàn đinh ninh đây là giấc mộng khi mê sảng, hoàn toàn không coi là thật, mang tâm trạng xem kịch múa đánh giá, thì ra "nàng" có khả năng siêu nhiên độc nhất vô nhị gì đó sao? Nàng cúi đầu, cười thầm, bản nữ hiệp suất a!

"Tiểu lưu manh" kia lại không vội trả lời mà xoay mặt nhìn về phía cái thuyền đang chông chênh, Tiểu Đinh đương toát mồ hôi, nó giữ chắc mái chèo, thỉnh thoảng lại lén lút đưa mắt sang những cái thuyền kế bên vẻ mặt thèm khát. Phượng hoàng đảo phồn hoa lâu đời, song lại có vết nhát trí mạng, cổ hủ, lạc hậu và mê tín. Trọng nam khinh nữ, quá tôn thờ tin tưởng những điều dị đoan vọng ảo, người dân làm nông là chính, phản ứng đối với những giang hồ hiệp lữ lại quá sức ảo tưởng phi thực, nhưng lại cực kì ghét bỏ những thiên phú dị bẩm, như song sắc nhãn, kế đan, tà đạo, khiến vật,... Nghĩ đến đây, Đinh đương dù tư tưởng phóng khoáng, cũng không khỏi lấp lửng, không phải là "đặc biệt" gì đó chứ?

"Tiểu lưu manh" kia rất biết cách đùa người, cong khóe miệng rạng rỡ, gã bắt chước Ly ca híp mắt lại, song cặp mắt hắc ưng vốn hẹp dài, híp xuống thành một đường cong đen láy, khiến người khác nhìn vào nảy sinh hảo cảm lẫn đề phòng.

Gã nói với Ly ca về Phượng hoàng đảo, giọng điệu dù trong vắt trẻ con nhưng thấp thoáng thấy được vị coi thường, lời nói Đinh đương lọt vào tai lại sắc lẻm như kim, nàng bĩu môi, hai người này dung mạo đẹp chết người, miệng lưỡi độc chết người. Ly ca nghe với vẻ hờ hững, song sắc mặt ngày càng lạnh. Đinh đương cảm thấy lời nói gã kia hình như động chạm gì đó, dỏng tai nghe ngóng. Giấc mộng ảo này cũng thực ly kì.

Kể xong, lưu manh ngừng một lát, chậm rãi buông cánh tay vẫn túm lấy Ly ca ra, nói rành rọt từng từ, một trận gió bỗng đột ngột lao thẳng tới, hất tung tóc mai vốn hơi loạn của gã, rủ xuống lấp đi đôi mắt sáng đỏ rực, hơi động như bên trong mắt thực sự có dòng máu đang trôi nổi, "Ma tộc diệt vong, chính huyết chi tận, tạp huyết chi tạ, Sở thị độc chủng, vạn quỷ coi khinh, ẩn mình cầu quang, mượn đao giết người."

Trận gió cũng khiến mái tóc dài của Ly ca tung bay, cuộn lại vương vẩn bên làn da trắng vô huyết, Đinh đương kinh phách, trên người hắn tỏa ra một làn khói nhàn nhạt không dễ thấy, giật mình một cái, nàng nghe thấy có một thứ không hình lao tới, rõ ràng chẳng thấy gì, vậy mà nghe tiếng gió qua đi, trên dung mạo nhợt nhạt của gã lưu manh, một bên má bỗng xuất hiện vết xước dài hai tấc, dần tạo nên một vệt chu sa đỏ, đi theo đường chảy xuống miệng vẫn đang hơi cong, rồi từ miệng, máu bỗng ào ạt len qua kẽ miệng cười mỉm từng dòng chảy xuống cằm nhọn.

Thứ vừa kia là một lưỡi gió, trong gió có độc! Đinh đương vẫn lờ mờ đoán ra thì gã lưu manh nghiêng người, tóc mai cũng lệch sang, lần nữa hai hạt ngọc đỏ hiện lên, gã nhíu mày cười khẽ, lại vang xa, lọt vào tai nàng lảnh lót,"Sở ly mạch, hạ thủ lưu tình!"

Sở ly mạch vung tay, tóc mai như dòng suối đen chảy dài hai vai, trên vạt giả y lại giống dải suối đen len lỏi trên vách đá cuội, nếu chất giọng khi nãy lạnh tanh vô cảm che đi sát khí, thì hiện giờ trên người hắn nơi nào cũng nguy hiểm, không cần động tay cũng có thể giết người. Trên khắp toàn thân hắn đều là độc! Hắn âm trầm quát, "Sở càn, hạ khẩu lưu đức!"

Ồn ào một trận, người bên bờ biển cũng bắt đầu chú ý đến hai người nọ, thoáng dừng bước chân ngoảnh đầu nhìn, Sở càn đứng thẳng người lại, dường như không quan tâm đến những người kia, chỉ liếc lại biển, nơi con thuyền cỏ cũ rách vốn đang chênh vênh, trận gió vừa rồi quá lớn, con thuyền kia lại cũ nát, liền lật rồi. Đinh đương ngẩn người, vẫn chưa phản ứng kịp thời, trong tâm láng máng nhớ ra một điều quan trọng, hình như... mà không phải hình như, mà là nàng- năm - bảy - tuổi- vẫn - chưa- có- biết- bơi- nha!!!

Quả nhiên, trên mặt biển gợn sóng lùi xùi bọt nước, hai kẻ họ Sở kia trầm lặng nhìn bọt mép xùi ra nổ đôm đốp, rồi lại trầm lặng nhìn cái thuyền lật dần bị sóng cuốn ra xa, sau đó tiếp tục trầm lặng nhìn bọt nước từ từ tan biến, cuối cùng trầm lặng nhìn mặt biển trở lại bình thường như chưa từng có một cái thuyền rách và một đứa trẻ.

Sở càn "a" một tiếng, quay đầu hỏi Sở ly mạch như trước đó chưa từng xảy ra chuyện, "Bộ tiểu bạch thử không biết bơi sao?"

Sở ly mạch trầm mặc, Sở càn lại hỏi, "Huynh có biết bơi không?"

Sở ly mạch vẫn trầm mặc, Sở càn lại nói tiếp, "Ừa, ta cũng không biết bơi đâu nha."

Đinh đương chăm chú nghe, có chút xúc động muốn giết người rồi tự sát. Cùng lúc đó, những kí ức rất lâu về trước cũng khơi lại, nàng nhớ, khi nàng năm tuổi một lần bị bắt nạt, liền sau đó những kẻ kia bị cây từ đâu phi đến cuốn chặt lấy, suýt nữa nghẹn thở, dù phụ mẫu nàng đã cố gắng bưng bít, nhưng trẻ con truyền miệng, gặp nhau rồi kể nhau đôi câu, liền đó tất cả đứa trẻ trên đảo đều biết chuyện, lập tức xa lánh nàng. Sau đó, chẳng có sau đó nữa. Nàng cứ thế suốt hai năm liền, cô độc, buồn tẻ, khác biệt... Những chiếc thuyền khác trên biển còn mới, trên đó mỗi một chiếc lại trở ba, bốn tiểu hài tử, cười đùa vui vẻ, không hề để ý tới con thuyền cũ nát bị lật và một đứa trẻ chìm xuống nước. Hình như khi đó, nàng chẳng cảm thấy gì, chỉ thấy rằng nếu có thêm vài người khác trên thuyền của mình thì tốt rồi, không hề phát hiện thái độ của những người trên đảo, bây giờ, nàng ở đây, với cách đứng ngoài cuộc nhìn vào, bỗng cảm thấy chúng dân thật đáng sợ, Phượng hoàng đảo, nhà của nàng, kì thực chưa từng có ai coi nàng như vậy ngoài phụ mẫu ruột thịt, nàng bất giác đưa hai tay ôm vai thì nhận ra mình chỉ là không khí vô hình, nàng không còn nhớ lúc đó mình sao lại còn sống mà được cứu, bây giờ chỉ không kìm được muốn lao đến tự cứu lấy bản thân kia, song, Đinh đương chợt lạnh.

Có người xuyên qua nàng, là xuyên qua. Trong khoảnh khắc nháy mắt đó, mắt Đinh đương thấy một bóng hình điềm nhiên đi xuyên qua nàng, nàng tan vỡ như dòng nước yếu đuối bỗng bị tách ra, rồi dần chắp vá lại, song nó vẫn khiến nàng hoảng hồn. Cảm giác này, thật chẳng dễ chịu chút nào.

Đinh đương gan lớn, nhanh chóng trấn an, đảo mắt nhìn ra bờ biển, Sở ly mạch, chính là người vừa lướt qua nàng, hắn khoanh tay, cúi đầu nhìn xuống dòng nước bập bềnh. Sở ly mạch khẽ ra lệnh, "Nổi gió lên."

Đinh đương cảm thấy hoang mang, tâm nghĩ lão thiên muốn nổi gió sẽ nổi gió, muốn mưa sẽ mưa, muốn lật thuyền của bổn cô nương liền lật, ngươi quản được chắc? Còn bày đặt giọng điệu 'khinh cả thiên hạ ta thích làm ngươi làm gì được ta', còn không mau xuống nước cứu bản cô nương? Song hắn vừa dứt lời, dưới nước biển trầm ngâm dịu dàng bỗng xuất hiện từng đợt xuáy nước, từ nhỏ nhỏ rồi lớn dần lên, vòng tròn càng lúc càng nhiều, nước biển theo đó dâng cao, tạo thành một cơn xoáy nước trên biển. Mắt nhìn lên, liền thấy Tiểu Đinh đương nằm trên tâm lốc cao năm thước, không rõ sắc mặt, nhưng chắc hẳn sẽ rất khó coi.

Đinh đương quay mắt, liền thấy Sở càn tay hơi đưa lên, rồi lại xoay mắt, liền vậy mấy lần, phát giác xoáy nước khổng lồ kia chuyển động theo từng cử chỉ nhỏ nhặt của cánh tay gã, gã dâng cao tay, xoáy nước liền dâng cao theo, gã mở tay ra, xoáy nước liền to hơn vài vòng, gã khum tay lại, xoáy nước cũng nhỏ lại. Đinh đương nheo nheo mày, thấy gã vẻ mặt hớn hở như một đứa trẻ phát hiện ra món đồ chơi mới thì càng cả giận, vốn còn thấy gã có ý tốt cứu mình, chút hảo cảm mới nhen nhóm liền bị xoáy nước cuốn bay sạch. Nhưng nàng cũng phát hiện ra, Sở càn không phải điều khiển được nước biển, mà là gã có thể điều khiển gió, nổi lên từng cơn dưới đáy nước, mượn đó mà tạo ra xoáy nước. Vì thế nên khi nãy Sở ly mạch mới ngông cuồng ra lệnh như thế.

Song, Đinh đương minh bạch, cơn gió khi nãy chắc hẳn cũng là do Sở càn nổi lên, còn Sở ly mạch lặng lẽ hạ độc vào gió. Nàng không hiểu vì sao gã lại đột ngột làm vậy, cũng đột ngột nói vậy, nàng không hề có năng khiếu đoán định tâm trạng sắc mặt của kẻ khác, càng mù mờ không rõ những kẻ tâm cơ kín đáo, lời nói ra luôn ám chỉ điều ai chẳng hiểu nổi. Cảm giác quan hệ xưng huynh gọi đệ này không bình thường, nói thân thiết thì có thể lao vào đánh nhau đầu rơi máu chảy bất cứ lúc nào, nói thù hằn thì lại trò chuyện vô cùng quen thuộc thiện cảm.

Sở càn động tay một hồi liền có vẻ chán, xoáy nước đứng yên lại trên biển, Đinh đương thấy "nàng' sau một hồi bị gã chơi đùa trên xoáy nước thì chợt rướn người, ho sặc sụa ra một bụm nước to mặn chát, nàng chợt hiểu, thì ra nãy giờ đùa bỡn, đây chính là mục đích của gã, suýt chết đuối, nếu không nôn ra nước tắc nghẽn kịp thời thì dù lên bờ vẫn sẽ không thở nổi mà chết, chao đi nghiêng lại, từng đợt xoáy nước mang theo gió xuất thần tác động lên người nàng mọi phía, đả thông mạch, khiến nàng nôn ra. Đinh đương thầm bĩu môi nhìn Sở càn đang bày ra dáng vẻ trẻ con vô tri, cái cách cứu người gì mà quái dị y gã! Nhưng mắng xong, nghĩ lại, ha ha, chẳng lẽ nàng còn mong một trong hai tên họ Sở này dùng "phương pháp độ khí" cho nàng?

Chốt lại một câu, 'Ha ha ha tự vả ha ha ha...'

Đợi nàng nôn hết ra những thứ cần nôn, Sở càn mới từ từ hạ tay xuống thấp dần, xoáy nước cũng theo đó mà thấp xuống, đến khi thân thể "nàng" chỉ còn cách mặt nước một xíu nữa, Đinh đương nín thở, cứ cảm giác bất an sao sao ấy, thì đột nhiên, một tiếng "hắt xì" vang dội đến từ phía Sở càn, làm tay gã chệch đi, tay còn lại của gã day day mũi, lầm bầm, "Mùa đông còn ép ta nổi gió, phong hàn ta rồi... Ối! Thôi chết!"

Nghe một tiếng "ối" của gã, Đinh đương khiếp sợ, lần nữa ôm ngực muốn giết người, "nàng" chỉ còn cách xíu thôi, nhưng xíu lại là một định lượng không chính xác, tay gã vì chệch đi mà cơn xoáy nước vốn đang tỉ mỉ hạ dần cũng vẹo sang một bên, toàn bộ xoáy nước phút chốc đổ sập xuống từng hàng nước mặn, "nàng" cũng rơi xuống, đúng lúc ấy Sở ly mạch vốn luôn đứng ngay gần bên cạnh đưa tay ra, trong phút chốc tâm hồn ngây thơ của Đinh đương bùng lên một ảo tưởng mong manh rồi lập tức bị dội cho một gáo nước lạnh, mặn chát.

Sở ly mạch xác thực vươn tay, khí định thần nhàn thản nhiên vuốt lại mái tóc tuyệt đẹp vì khi nãy mà hơi rối, cùng lúc đó, Tiểu Đinh đương đồng thời ngã cuống, mặt úp xuống hôn đất cát còn ẩm mùi muối, tanh tanh.

"..."

Đinh đương cạn lời để chửi.

May mắn là sau khi nôn sạch sẽ, Tiểu Đinh đương vốn đã lờ mờ tỉnh lại, nay mặt bị vùi trong cát thì đã hoàn toàn bừng tỉnh. Nó chậm rãi đưa tay chống lên mặt cát, mượn lực nhấc khuôn mặt ướt nhẹp dính đầy cát lên, song hai mắt vẫn bất chấp mở to, lập tức nhìn thấy vị "tỷ tỷ" ban nãy cúi đầu khoanh tay nhìn mình, tóc dài lần nữa không yên phận tung bay, Sở ly mạch vuốt thêm mấy cái mà vẫn rối, liền lười chỉnh nữa, mặc kệ.

Song hình ảnh này trong mắt Tiểu Đinh đương khi ấy lại đẹp mắt không sao tả xiết. Chớp mắt vài cái, ngơ ngẩn một hồi, nó hỏi, "Tỷ cứu muội sao?"

Đinh đương nghĩ chắc chắn tên tự luyến này sẽ chán chả buồn đáp, nào ngờ hắn quan sát Tiểu Đinh đương một hồi, ánh mắt lập lòe như phát hiện điều gì đó, vô cùng "đương nhiên" đáp, "Vậy ngươi nghĩ người ngươi mở mắt ra đầu tiên nhìn thấy là ai? Ngu ngốc!"

Ha ha... Đinh đương thấy rõ ràng Sở càn đang đứng day mũi làm vẻ ấm ức chân cũng trượt một cái suýt hôn đất lần hai. Ngẩng mặt nhìn Sở ly mạch, rồi lại nhìn Tiểu Đinh đương tròn tròn khả ái dưới đất, vốn muốn phản bác mà nghẹn một hồi không nói gì nổi, ha ha... hắn có nói là hắn cứu đâu? Mà rõ ràng cũng là hắn đứng đó, Tiểu Đinh đương thấy hắn trước tiên.

Sở càn kêu khổ, mà thôi kệ đi, dù sao cũng là hắn bảo gã nổi gió, miễn cưỡng miễn cưỡng. Không hổ là Sở ly mạch, tộc nhân Sở thị cư nhiên sống sót, bất cứ lúc nào cũng có thể áp chế thứ bỏ ra ít nhất mà dành lấy cái tốt nhất về mình. Ừa... xem như gã bị lợi dụng đi. Sở ly mạch ngang nhiên chiếm tiện nghi của gã, nghĩ nghĩ, Sở càn đỡ trán quay mặt, dỗi.

Mà bên kia, Tiểu Đinh đương u sầu khổ não một hồi, cuối cùng dường như thông suốt, đứng dậy bám hai tay vào vạt giả y sạch sẽ của Sở ly mạch, ngẩng dầu nghiêm túc nhìn hắn, "Đinh đương đa tạ tỷ tỷ!"

Khắp nơi trầm mặc đáng sợ, gương mặt mĩ nhân của Sở ly mạch tối sầm, bên kia vang dội tiếng cười đắc chí của Sở càn đã xốc lại tinh thần, "Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha! Tây Thi chau mày ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha !"

Đinh đương ở giữa sớm đã cạn lời, thều thào căm phẫn trong lòng, cái gì mà Tây Thi chau mày, là Đông Thi hiệu tần mới đúng!

[Tây Thi chau mày, Đông Thi hiệu tần: Một trong những câu thành ngữ liên quan đến Tây Thị gọi là Đông Thi hiệu tần (東施效顰), cũng gọi Đông gia hiệu tần (東家效顰) hay Xú nữ hiệu tần (醜女效顰).

Một hôm, Tây Thi đột nhiên cảm thấy đau ở ngực, mặt mày nhăn lại, cô gái Đông Thi vốn xấu xí, thấy Tây Thi mặt nhăn lại vẫn còn đẹp mê hồn bèn bắt chước. Tưởng rằng mình sẽ đẹp như Tây Thi, thế nhưng Đông Thi bắt chước chỉ thêm xấu lạ, khiến người ta nhìn thấy đều chạy đi, thậm chí không dám ra đường nữa. Điển sách này xuất từ Trang Tử - Thiên vận, có ý chê cười đừng cố gắng làm việc mà khả năng không thể, cốt quả chỉ khiến mình tệ hơn đi mà

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net