20-29

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Hành, tên này nhớ ăn không nhớ đòn, tiếp tục ngứa miệng: “Lão già đã là hoa vàng ngày mai, nếu như lão có thể sống đến lúc ấy, trong vòng mười năm, ta chắc chắn có thể lấy mạng lão.”

Diệp Bạch Y giống như là nghe thấy chuyện gì buồn cười lắm, hơi ngẩn ra, kế đó phá lên cười, khuôn mặt như Bồ Tát đá kia mỉm cười còn kinh tâm động phách, giờ đây cười to, Chu Tử Thư thật sự lo lắng ngũ quan cứng đờ ấy sẽ bị biểu cảm quá mạnh này làm vỡ.

Diệp Bạch Y nói: “Lấy mạng ta? Hay, hay lắm – năm mươi năm rồi, còn chưa từng có ai dám nói như thế với ta, ta chờ ngươi đến lấy mạng.”

Nói xong ông ta toan đi, tựa hồ lại sực nhớ tới điều gì, quay đầu hơi suy tư nhìn về phía Chu Tử Thư, lặng im một hồi lâu mới nói: “Thương thế của ngươi, ta không có biện pháp nào.”

Vẻ mặt Chu Tử Thư không thay đổi, trong lòng hơi buồn cười, cảm thấy ngữ khí của Diệp Bạch Y thật sự là quá đề cao bản thân rồi, nói: “Tiền bối cũng chưa hẳn là không gì không làm được, không ai trông chờ ông có biện pháp.”

Diệp Bạch Y lắc đầu nói: “Kinh mạch của ngươi đã chết khô, tựa như một gốc cây già thối rễ, dù trừ đi độc vật trên người cũng chẳng ăn thua gì, ngược lại bởi vì mất lực cản, nội lực sẽ làm đứt kinh mạch đã héo khô, thật sự sẽ phải đi gặp Diêm Vương.”

Ôn Khách Hành giật mình, khó lòng tin nổi mà quay đầu nhìn Chu Tử Thư – người ấy vẫn lủng lẳng chân ngồi trên đầu tường, hết sức khoan thai tự đắc, mưa lơ thơ rơi lên người, mái tóc đen ướt đẫm, giống như là phiếm ánh sáng u ám, nếu không phải ngày ấy trong địa huyệt từng thấy y ra tay, quả thực chẳng nhận ra đây là một người đang bị thương.

Chu Tử Thư cười vang nói: “Thế ta chẳng phải là chết chắc không nghi ngờ gì nữa?”

Diệp Bạch Y thẳng thắn gật đầu.

Chu Tử Thư nhìn ông ta, bỗng nhiên cảm thấy có lẽ Diệp Bạch Y này thật sự sống trên núi quá lâu rồi, ngoại trừ thùng cơm thì còn hơi thiếu đầu óc, thở dài nói: “Tiền bối, ông tội tình gì phải chửi lừa trọc ngay trước mặt hòa thượng? Ta đã đắc tội gì với ông, đừng lặp đi lặp lại bắt ta biết việc này nữa, có phải tin tốt lành gì đâu.”

Diệp Bạch Y im lặng nhìn y một lúc, bỗng nhiên không nói câu nào, quay người đi mất.

Chu Tử Thư vốn hoài nghi đối phương gọi mình ra có việc khác, nhưng xem chừng quá nửa là lão hồ đồ này sau khi đánh một trận đã quên sạch việc chính rồi. Y cũng chẳng nhắc nhở, từ trên đầu tường nhảy xuống.

Lại thấy Ôn Khách Hành vẫn nhìn y bằng ánh mắt không thể nói rõ, thế là gọi: “Ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì? Bị thương hay là...”

Đoạn còn lại mất âm, bởi vì Ôn Khách Hành bỗng nhiên đến gần, dùng bàn tay lạnh ngắt vỗ nhẹ mặt y.

Nước mưa từ trên mặt Ôn Khách Hành chảy xuống, bốn bề tĩnh lặng chỉ còn tiếng nước tí tách. Mặt y không biểu cảm, mái tóc bù xù bết trên khuôn mặt nhợt nhạt, đôi mắt đen sẫm ấy khiến Chu Tử Thư nhớ tới dáng vẻ của y khi từ trên tửu lâu hờ hững nhìn lướt qua trong lần gặp gỡ đầu tiên.

Ôn Khách Hành nói: “Khi ta còn nhỏ, mẹ bắt ta đọc sách, cha bắt ta tập võ, trong cái thôn chúng ta sống, tất cả lũ trẻ đều ở bên ngoài trộm gà bắt chó, leo cây lên nóc nhà, chỉ có mình ta ở trong sân đọc sách luyện kiếm, nhất định phải đợi đến khi trời tối, mới có thể ra ngoài thả lỏng một lúc, mỗi lần ta vừa hăm hở tham gia trò chơi, thì cha mẹ lũ trẻ khác đã gọi chúng về ăn cơm.”

Chu Tử Thư cảm thấy động tác này rất kỳ quặc, muốn nghiêng đầu tránh đi, thế nhưng nhìn thấy vẻ mặt hơi mơ màng ấy của Ôn Khách Hành, nước mưa trĩu trên lông mi, y nhanh chóng chớp mắt một cái, giọt nước kia xuôi theo má chảy xuống cằm, cho người ta ảo giác y đang rơi lệ.

“Khi ấy ta đặc biệt ghét cha mẹ, giận dỗi họ. Cha bảo ta rằng, ‘Trẻ trung không cố gắng, già cả sẽ ngậm ngùi’, chờ trưởng thành lại muốn chăm chỉ thì đã muộn. Ta nghĩ, chờ trưởng thành lại muốn trộm trứng bắn bi thì cũng muộn rồi.”

Ôn Khách Hành dừng lại, ngậm hai chữ “muộn rồi” trong miệng, lặp lại một lần, như là cố ý nhấm nháp nỗi đắng chát ấy, sau đó kéo cổ Chu Tử Thư qua, ôm lấy y, giống một cậu bé lớn xác thân thể phát dục quá mức mà lòng còn ấu trĩ, ôm y đầy tủi thân.

Chu Tử Thư thở dài, nỗi khổ của hai chữ “muộn rồi”, trong cuộc đời y đâu phải chưa từng nếm trải quá nhiều lần?

Sau đó Ôn Khách Hành buông y ra, hỏi: “Thương thế của ngươi không chữa được?”

Chu Tử Thư cười cười tự giễu, lắc đầu.

Ôn Khách Hành lặng im một lát, lại hỏi: “Còn... còn mấy năm?”

Chu Tử Thư tính sơ qua, nói: “Chỉ còn hai, ba năm này.”

Ôn Khách Hành cười, Chu Tử Thư cảm thấy dáng vẻ y cười có chút bất thường, không nhịn được hỏi: “Ngươi làm sao vậy?”

Ôn Khách Hành lắc đầu, lui về phía sau một bước, kế đó lại lui một bước nữa, nói: “Cuộc đời ta, khi muốn vui vẻ mà chơi thì không thể vui vẻ, chờ lớn hơn một chút muốn theo cha mẹ tập văn học võ, lại không còn ai dạy, ngươi nói... chẳng phải là quá sức không đúng lúc? May là...”

Y thôi cười, quay người bỏ đi, để lại Chu Tử Thư mù tịt không hiểu gì cả.

May là, ta còn chưa đặc biệt thích ngươi...

Mưa lạnh biết thu, ngô đồng chết già, một đêm rét mướt chăn mỏng, mấy phiên thế đạo phí hoài... cũng chẳng qua một tiếng “hận gặp nhau muộn”.

 

[1] Thử ly – Vương Phong.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#ttnk