20-29

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 20: Hồng y

Ông trời không hề vì anh hùng thiên hạ tề tựu Động Đình mà nể mặt, hôm nay trời âm u, như thể có một cơn mưa đang trĩu giữa không trung, chuẩn bị rơi xuống bất cứ lúc nào, hơi ẩm bốc hơi đập lên mặt, lành lạnh, mà lá rụng đã thưa thớt.

Vào lúc này, luôn có người buồn bã đau lòng, cảm thán không biết quê cũ nơi nào, ba mươi năm, thì ra là một giấc mộng dài.

Cao Sùng nhường Từ Mục đại sư ghế chủ tọa, bản thân ngồi kế bên, Chu Tử Thư trốn trong đám đông, nghe một thiếu niên bên cạnh bỗng nhiên cảm thán một tiếng: “Nếu có một ngày, ta nên như ông ấy.”

Tây Sở bá vương Hạng Vũ gặp nghi trượng của Thủy Hoàng đế, mở miệng nói “Có thể cướp mà thay”, Quang Vũ đế Lưu Tú lúc còn nhỏ tuổi, cũng từng si si ngốc ngốc cảm khái “Sĩ hoạn nên làm Chấp kim ngô, cưới vợ nên như Âm Lệ Hoa”. Thế gian này biển người mênh mang, ai mà không muốn bộc lộ tài năng, oanh oanh liệt liệt làm một đấng anh hùng đây?

Thiếu niên chính là tuổi xuân tươi đẹp, có ai chưa từng ngước nhìn một cái bóng nào đó, cắn răng nắm tay nói một câu “Nếu có một ngày, ta nên như y”?

Thiên hạ ta nắm, sinh sát ta đoạt.

Nhưng phong quang vô lượng rồi, thì thế nào đây?

Sư tôn của Chu Tử Thư mất sớm, Tứ Quý trang như rắn mất đầu, trọng trách kia cứ thế đè trên vai đại sư huynh y – nhưng đại sư huynh lại có thể lớn cỡ nào? Năm ấy tính đâu ra đấy, y chẳng qua cũng mới hơn mười lăm.

Đương kim Hoàng thượng khi mười lăm tuổi còn đang ẩn nhẫn giấu tài đủ kiểu, Nam Ninh Vương khi mười lăm tuổi còn đang rượu chè be bét giấu thông suốt vờ hồ đồ, ngay cả Đại vu Nam Cương trước mắt được võ lâm Trung Nguyên truyền đến thần thánh kia, khi mười lăm tuổi cũng chẳng qua là một đứa trẻ tha hương làm con tin, đầy bầu phẫn uất lại không thể làm gì được.

Vì thế Lương Cửu Tiêu dường như đã trở thành niềm an ủi duy nhất của y, nương tựa lẫn nhau.

Nhưng rạn nứt lại bắt đầu từ khi nào?

Có lẽ là năm ấy Lương Cửu Tiêu lần đầu tiên lên kinh, thấy tranh đấu thối nát kia, thấy đoạt đích ngày càng nghiêm trọng kia, thấy thủ túc tương tàn, thấy rất nhiều những tội nghiệt, vu oan, giá họa, thậm chí giết hại trung lương mà đại sư huynh gã một lòng sùng bái tự tay làm...

Lúc này Cao Sùng đã đứng dậy, hùng hồn lên án Quỷ cốc với anh hùng các phương.

Chu Tử Thư hơi cụp mí mắt xuống, không hề nhúc nhích, giống như đang ngủ, những lời Lương Cửu Tiêu từng chất vấn y, từng chữ từng chữ, rất nhiều năm rồi y chưa bao giờ quên.

“Các người lại là vì cái gì? Quyền thế? Hoàng vị? Vinh hoa phú quý?”

“Huynh còn tiếp tục như vậy thì sẽ không có kết cục tốt đẹp gì, hãy tỉnh lại đi!”

“Sư huynh, giết người đền mạng...”

Giết người đền mạng? Giết người cần gì đền mạng, thế gian này có cả đống biện pháp khiến người ta sống không bằng chết – Chu Tử Thư cười như tự giễu, thầm nghĩ, Cửu Tiêu à, thật ra chúng ta đều đã sai rồi.

Chính lúc này, bỗng nhiên có tiếng hừ nhẹ truyền đến từ cách đó không xa, một giọng nói chói tai chợt cắt ngang Cao Sùng, cũng cắt ngang mạch suy nghĩ của Chu Tử Thư, tiếng kẻ đó thoạt nghe như một đứa trẻ, mà âm điệu lại quái dị, còn hơi khàn khàn. Trong giọng nói của Cao Sùng có kèm nội lực, nếu có thể ngắt lời ông ta, hiển nhiên công lực người này cũng không kém.

Hắn ta nói: “Cao đại hiệp chỉ dựa vào đôi câu vài lời mà kết luận mấy vụ huyết án này là do Quỷ cốc làm, sợ rằng khiên cưỡng?”

Ánh mắt mọi người đều bị thu hút đến một chỗ. Chu Tử Thư nheo mắt nhìn qua, thấy người nói chuyện kia lại là một người lùn chiều cao chưa đầy ba thước, còn ngồi trên vai một đại hán, đại hán nọ như một ngọn núi nhỏ, Chu Tử Thư xét trong nam nhân đã tính là vóc dáng cao to, mà còn phải ngẩng đầu mới có thể nhìn thấy khuôn mặt đại hán ấy. Trên mặt hắn râu tóc bù xù, chỉ lộ ra đôi mắt như chuông đồng, hắn lại khá cẩn thận cõng kẻ lùn ấy, giống như lo lắng kẻ kia ngồi không vững, còn dùng bàn tay to như quạt bồ nắm nhẹ cẳng chân kẻ lùn.

“Địa Công” Phong Hiểu Phong và Cao Sơn Nô không giỏi ăn nói của hắn ta?

Xét thấy đặc trưng hình thể hai vị này thật sự quá rõ ràng, vừa mở miệng thì đã có không ít người biết họ là ai. Ánh mắt Chu Tử Thư lóe lóe, trong lòng ngược lại không có ác cảm gì với Phong Hiểu Phong này, theo như lời đồn thì đây là loại người vừa chính vừa tà, làm việc toàn theo yêu ghét của bản thân, không có nguyên tắc gì, chẳng biết có phải nguyên do vì thân thể hay không, mà tính tình hết sức cố chấp, cũng là một kẻ độc ác tàn nhẫn tính khí thất thường.

Cả đời không nghe ai ngoài Cao Sơn Nô như hình với bóng này. Tóm lại là một kẻ khó chịu.

Phong Hiểu Phong nói the thé: “Cao đại hiệp nói chuyện thật là vô lý quá, cái gì mà Quỷ cốc ‘làm nhiều việc ác’, Ác Quỷ chúng của dãy Thanh Trúc đương nhiên làm nhiều việc ác, nếu không phải như thế thì cũng chẳng đến mức cùng đường, làm người đàng hoàng không làm đi làm quỷ. Nhưng thứ cho ta lắm miệng, Quỷ cốc của dãy Thanh Trúc kia đã lén la lén lút tồn tại không biết bao nhiêu năm, trước nay có quy định, có vào không ra, có đi không về, đám ác quỷ cũng chưa từng đến nhân gian gây án nữa, tại sao nhất định phải ra gây họa vào lúc này?”

Cao Sùng mím môi, lúc vị đại hiệp vẻ mặt dễ gần như Phật Di Lặc này không cười, đôi mắt lại nghiêm khắc lạ thường, có áp lực không nói thành lời, ông ta nhìn thẳng Phong Hiểu Phong một lúc lâu, mới chậm rãi hỏi: “Thì ra là Phong huynh đệ, vậy theo ý Phong huynh đệ, nên làm thế nào đây?”

Phong Hiểu Phong cười khẩy, nói: “Phong mỗ không cần ông khách khách khí khí gọi huynh đệ, ông ngoài miệng nói huynh đệ, trong lòng chắc chắn mắng thằng lùn, cần gì phải dối trá như vậy chứ? Phong lùn ta chính là nghe được vài lời đồn đãi, đặc biệt đến nhắc nhở các lộ anh hùng, phòng tránh các vị ăn no rửng mỡ, để mỡ heo mờ lòng, làm ra chuyện gì... mất hết cả mặt.”

Chu Tử Thư chỉ nghe vài câu là biết lời đồn không phải giả, Phong Hiểu Phong này không thể nói là đại gian đại ác gì, chưa biết chừng còn là một người làm theo cảm tính, nhưng không dễ mến, chẳng những không dễ mến, quả thật là một con chó điên.

Nghe đâu có người do nói một câu “tên lùn” trước mặt hắn ta mà bị cắt lưỡi – người khác gọi hắn ta không khách khí, hắn ta trở mặt cắt lưỡi, người khác khách khí một tiếng, hắn ta lại cảm thấy người khác giả dối, thật sự quá khó chiều.

Cao Sùng hơi nhíu mày, nhưng dẫu sao cũng là một danh hiệp, phải tự giữ thân phận, không thể chấp nhặt với Phong Hiểu Phong như chó điên này, vẫn khách khí hỏi: “Còn phải thỉnh giáo Phong đại hiệp là nghe thấy đồn đãi gì?”

Phong Hiểu Phong cười “khặc khặc” như quái điểu, lạnh giọng nói: “Cao Sùng, ông cần gì phải giả vờ hồ đồ? Mục Vân Ca và Vu Thiên Kiệt thế nào ta không biết, nhưng ông dám nói vụ án của Trương Ngọc Sâm và chưởng môn Thái Sơn, không liên quan đến Lưu Ly giáp?”

Lời này vừa nói ra, trong đám đông có người biết chuyện lập tức biến sắc, bốn phía nhỏ giọng bàn tán, Chu Tử Thư chú ý đến Cao Sùng tựa hồ quay đầu nhìn nhau với Từ Mục đại sư, vẻ mặt đều khá nghiêm trọng – ngược lại là người trẻ tuổi đệ tử Cổ Tăng được truyền tụng chẳng hề để ý, ngồi cạnh Cao Sùng, vẫn cúi đầu chẳng biết đang nghĩ gì, dáng vẻ như đại tiên hai tai không nghe việc trần gian.

Trương Thành Lĩnh ngồi ở bên kia, vốn ngay sát Triệu Kính, nghe vậy lén nhìn Triệu Kính, lại thấy vị trưởng bối này sau khi nghe ba chữ “Lưu Ly giáp”, trên mặt bỗng có cảm xúc không nói rõ được, pha lẫn phẫn hận và suy tư, khiến mặt mũi có vẻ hơi dữ tợn.

Câu hỏi đã gần ra đến môi cậu thiếu niên bị nghẹn lại trong họng không hỏi ra được.

Trong khoảng thời gian không dài này, cậu đã hiểu rất nhiều việc, từ những lời bàn tán và ánh mắt của người khác, Trương Thành Lĩnh không chỉ một lần đọc được loại thương hại có sự coi khinh ấy. Đúng vậy, cha cậu là Trương Ngọc Sâm Trương đại hiệp danh chấn giang hồ, làm sao lại có một đứa con hèn nhát không biết cố gắng như thế? Thậm chí cậu từng nghe thấy tôi tớ Triệu phủ lén bàn tán, ngần ấy người liều mạng bảo vệ được một đứa trẻ như vậy, lại có tác dụng gì đâu?

Văn không thành võ không tựu, có thể trông chờ cậu báo thù cho Trương đại hiệp, hay là trông chờ cậu chấn hưng Trương gia?

Họ chỉ coi cậu thành một tấm chiêu bài, bất luận là ai, nói đến Quỷ cốc, sau khi nghĩa phẫn tràn lòng một phen, đều sẽ chỉ cậu mà nói một tiếng: Đây chính là đứa trẻ mồ côi Trương gia, cậu bé, con cứ yên tâm, bọn ta nhất định sẽ đòi lại công bằng cho phụ thân và cả nhà con.

Một tấm chiêu bài vô dụng mà đáng thương.

Trương Thành Lĩnh không khỏi nhớ đến nam nhân xanh xao vàng vọt lại kiệm lời như bèo nước gặp nhau trong ngôi miếu đổ hôm ấy. Từ sau buổi tối kinh khủng ấy, không một đêm nào cậu không gặp ác mộng, nhưng cậu không thể nói với ai, ai sẽ để ý đây? Ngay cả Triệu bá bá cũng bảo với cậu là, cậu bé, con phải thẳng lưng lên, không thể sợ đám yêu ma quỷ quái đó, mọi người đều đứng bên con, rồi có một ngày có thể báo thù cho Trương gia. Nhưng mà không còn ai ôm vai cậu, dịu dàng nói một câu “Không sao, ngươi cứ ngủ việc ngươi, gặp ác mộng ta đánh thức ngươi”.

Cục diện đã trở nên hỗn loạn, khóe miệng Phong Hiểu Phong hãy còn nụ cười khẩy, hắn ta yêu cầu Cao Sùng đưa ra một lời giải thích cho “Lưu Ly giáp” mà giang hồ đồn đại. Trương Thành Lĩnh cúi đầu ấn huyệt thái dương mình, bỗng nhiên một làn gió âm thầm kéo đến, một cục giấy nhỏ chuẩn xác đập lên mu bàn tay, Trương Thành Lĩnh ngẩn ra, trước mắt không ai chú ý đến cậu, cậu cúi người nhặt cục giấy lên.

Trên giấy chỉ viết một dòng chữ nhỏ: Muốn biết chân tướng, hãy đi theo ta.

Trương Thành Lĩnh ngẩng đầu nhìn lên, thấy một nam nhân quần áo màu thâm đứng giữa đám đông đang nhìn cậu không chớp mắt, khóe miệng có vẻ chế giễu ác ý không nói thành lời, giống như là chắc chắn cậu không dám tới, nhìn cậu khinh miệt và ác độc.

Trong chớp mắt, không biết là do kích động hay là giận dỗi, Trương Thành Lĩnh lại nắm chặt tờ giấy ấy, nhân lúc lộn xộn không ai chú ý, lặng lẽ rời khỏi Triệu Kính, theo nam nhân nọ đi xuyên qua đám đông.

Không ai chú ý đến cậu, ngoại trừ Chu Tử Thư.

Chu Tử Thư vẫn chia ra một nửa tâm tư theo dõi Trương Thành Lĩnh. Nhãn lực y cực tốt, khi nhìn thấy có kẻ bắn tờ giấy vào tay Trương Thành Lĩnh liền cảnh giác, thấy tên nhóc này lại còn không biết trời cao đất dày đi một mình, lập tức chẳng buồn nghe các vị đại hiệp này cắn xé nhau nữa, nhíu mày âm thầm bám theo.

Kẻ kia giống như cố ý đùa bỡn cậu, Trương Thành Lĩnh đuổi theo một hồi thì mất tăm, nhưng không bao lâu sau lại luôn có một hòn đá nhỏ đập vào người cậu từ các góc độ xảo quyệt, nam nhân quần áo màu thâm kia lại hiện thân, giống như cố ý cười nhạo công phu cậu quá kém, cứ đi đi dừng dừng như mèo vờn chuột vậy.

Trương Thành Lĩnh cắn răng, bất giác lại đuổi một mạch ra thật xa. Tư chất cậu kém cỏi, trước kia lại chưa từng chăm chỉ luyện võ, sau khi đến Triệu gia trang, mọi người đều đang bàn tính chuyện đại nghĩa giang hồ, mà chẳng có ai nhớ chỉ dạy cậu một chút công phu. Cậu đuổi theo phát cáu, đã thở không ra hơi, trước mắt hóa đen từng đợt, chừng như có thể nghe thấy mạch đập “thình thịch” gần huyệt thái dương.

Cậu thiếu niên được nuông chiều từ bé này chưa bao giờ phẫn nộ với mình như vậy, chợt nghe có người hừ lạnh một tiếng, nói: “Đây là tên nhãi con của Trương Ngọc Sâm? Quả là vô dụng.”

Thiếu niên nghĩ thầm, đúng vậy, Trương Thành Lĩnh ngươi chính là một tên vô dụng, sao người lúc ấy Lý đại bá liều chết cứu ra lại là ngươi chứ?

Sao lại chính là ngươi chứ?

Sau đó, nam nhân dẫn cậu ra đứng ngay trước mặt, bàn tay như kìm sắt vặn cằm cậu, ánh mắt ác độc nhìn mặt Trương Thành Lĩnh, nhiệt độ và máu nóng toàn thân thiếu niên bắt đầu rút đi, lúc này cậu mới giật mình phát giác, bản thân đã đến một nơi không dấu chân người.

Mấy cái bóng từ hư không hạ xuống phía sau nam nhân kia, đều là quần áo màu thâm không gây chú ý, bao vây Trương Thành Lĩnh.

Kẻ dẫn cậu đến khẽ cười một tiếng, buông Trương Thành Lĩnh ra, cao giọng nói: “Vị nhân huynh giấu đầu hở đuôi kia, ngươi chính là vì một tên nhãi thế này, mà phải hưng sư động chúng như thế?”

Vừa dứt lời, một nam nhân toàn thân đỏ thẫm đi ra, trên mặt hắn lại có một vết bớt hình bàn tay màu đỏ, khiến ngũ quan nhìn dữ tợn đáng sợ không thể tả thành lời.

Chân Trương Thành Lĩnh bắt đầu hơi run rẩy, cậu cố hết sức ngẩng cằm lên, giả vờ không sợ, nhìn thẳng kẻ áo đỏ này.

Kẻ áo đỏ bỗng nhiên cười khẽ một tiếng, âm thanh khô khốc khàn khàn như miếng sắt bị gỉ cứa vào nhau, khiến người ta nổi da gà, thoáng cái đã đến trước mặt Trương Thành Lĩnh, nắm cổ cậu. Các ngón tay hắn lạnh lẽo như người chết, tích tắc ấy Trương Thành Lĩnh thậm chí cảm thấy kẻ trước mắt chính là một cương thi.

Sau đó hắn nhẹ giọng hỏi: “Ta hỏi ngươi, đêm hôm đó, ở Trương gia trang, ngươi có nhìn thấy một nam nhân mất một ngón tay hay không?”

Trương Thành Lĩnh mở to mắt nhìn hắn, trầy trật lắc đầu.

Nam nhân nheo mắt, hạ giọng nhẹ nhàng hơn: “Không có? Cậu bé ngoan, ngươi hãy nhớ kỹ lại xem, là có, hay là không có?”

Giọng hắn càng dịu dàng, thì lực tay càng mạnh, Trương Thành Lĩnh hơi ngạt thở, ra sức giãy giụa, bị bóp đỏ cả mặt, tay chân cố sức đánh lên người kẻ áo đỏ không hề có chương pháp, khàn giọng mắng: “Có ông nội ngươi!”

Kẻ áo đỏ như không hề nhận thấy, trên mặt hiện lên một nụ cười ma quái: “Có... hay là không?”

Trương Thành Lĩnh chỉ cảm thấy ngực ngạt đau như sắp nổ tung, cậu hiểu kẻ này muốn bắt cậu nói có, nhưng thời khắc sống còn, tính nết thiếu gia lại trỗi dậy, cậu mở miệng phun thẳng một bãi nước bọt vào mặt kẻ áo đỏ, chớp mắt đó bàn tay bóp cổ cậu bỗng nhiên biến thành gọng kìm. Trương Thành Lĩnh thậm chí chẳng còn sức giãy giụa.

Kẻ đó nhẹ giọng hỏi: “Ta hỏi lại ngươi một lần nữa, có, hay là không?”

Ý thức của Trương Thành Lĩnh dần dần mơ hồ, cậu nghĩ, mình sắp chết rồi...

Bỗng nhiên, Trương Thành Lĩnh nghe thấy kẻ kia rên lên một tiếng, bàn tay bóp cổ chợt buông ra, không khí ùa vào ngực, cậu lảo đảo lui lại mấy bước, ngồi “phịch” xuống đất, ho muốn nứt cả phổi.

Kẻ áo đỏ lui lại mấy bước, ánh mắt không hiền nhìn chằm chằm viên đá nhỏ suýt nữa đập gãy cổ tay mình: “Kẻ nào?”

 

Chương 21: Độc Hạt

Một nam nhân gầy giơ xương chậm rãi bước ra từ chỗ rẽ, khuôn mặt gần như nhìn qua là quên, cũng không đoán được tuổi tác. Chẳng biết y đã trốn ở đó bao lâu rồi mà không một ai phát hiện.

Kẻ áo đỏ cau mày, chẳng biết vì sao, khoảnh khắc nhìn thấy nam nhân ném vào đám đông sẽ không khiến người ta muốn nhìn lần thứ hai này, hắn bỗng nhiên có cảm giác run rẩy như tóc gáy dựng ngược đang bò lên theo cột sống, hắn không nhịn được điều chỉnh tư thế theo nhịp bước của người này, nhìn y chằm chằm không chớp mắt.

Khá đề phòng hỏi lại lần nữa: “Ngươi là kẻ nào?”

Vốn dĩ Chu Tử Thư vô thức muốn dửng dưng đáp một câu “vô danh tiểu tốt” như trả lời Cố Tương, nhưng cúi đầu nhìn lướt qua vết bầm trên cổ Trương Thành Lĩnh, bỗng nhiên trong lòng thầm nghĩ, mình ở trong triều giả tôn tử đã nửa đời, với một đám giấu đầu lòi đuôi như thế, còn gì phải khách khí?

Những càn rỡ như du hiệp lãng khách trong xương cốt ấy đã bị đè nén thời gian quá dài – Chu Tử Thư lia ánh mắt một vòng qua đám kia và kẻ áo đỏ rõ ràng đã trở nên căng thẳng, khẽ cười một tiếng, nói: “Ngươi là cái thá gì, quản được lão tử là ai à?”

Khóe mắt kẻ áo đỏ giần giật, bàn tay chậm rãi rút về trong tay áo, nếu lúc này có ai có thể nhìn thấy bàn tay hắn, sẽ phát hiện trên da chầm chậm nổi lên một tầng khí đen, mà màu sắc cái bớt đỏ trên mặt dường như cũng đậm hơn.

Mấy kẻ vốn đứng bên cạnh hắn lại không tự chủ được hơi tản ra, sau đó đưa mắt ra hiệu lẫn nhau, bao vây Chu Tử Thư và Trương Thành Lĩnh.

Chu Tử Thư chẳng thèm để ý, không coi ai ra gì mà cúi xuống nắm cổ áo Trương Thành Lĩnh, xách cậu từ dưới đất lên, nói: “Tiểu quỷ đứng dậy mau, đầu rạp xuống đất còn ra thể thống gì nữa.”

Trương Thành Lĩnh hơi sửng sốt, ngạc nhiên nhìn Chu Tử Thư lại đeo thêm một lớp mặt nạ, dường như còn hơi nghi hoặc.

Kẻ áo đỏ kiềm chế nói: “Vị huynh đài này, chúng ta chẳng qua có chút chuyện, cần tìm đứa trẻ này hỏi một câu, ngươi đừng...”

Bốn chữ “lo chuyện bao đồng” còn chưa kịp nói, đã thấy Chu Tử Thư ra tay như điện, lại dùng một động tác giống hệt kẻ áo đỏ vừa rồi, bóp cổ kẻ dụ Trương Thành Lĩnh đến đây.

Kẻ kia kinh hãi, thật ra võ công của hắn đã tương đối không kém, nhưng không ngờ nam nhân gầy giơ giống hệt một bộ xương trước mắt này thân hình lại như quỷ mị, chưa kịp né tránh thì chỗ yếu ớt nhất đã bị đối phương nắm trong tay.

Người luyện công phu sơ sơ đều biết mấy chỗ cổ ngực chính là chỗ hiểm, là chỗ phòng thủ nghiêm ngặt nhất, dù không cố ý cũng sẽ vô thức bảo vệ, phàm là dám ra tay với cổ người khác, bình thường không phải đối thủ quá yếu ớt thì là thật sự quá tự tin vào thực lực của mình.

Sau đó, Chu Tử Thư ngoài cười mà trong không cười, nhếch mép hỏi: “Ta là ông nội ngươi à?”

Kẻ bị y bóp thoạt tiên ngẩn ra, kế đó lập tức giận dữ, lại định bất chấp tất cả chửi ầm lên: “Ngươi...”

Nhưng mới chỉ phun ra một chữ, Chu Tử Thư đã tăng lực trên tay, chửi bới thô tục của hắn biến thành một tiếng thét khàn khàn. Trong cơn kinh hoảng, hắn vung tay đến ngực Chu Tử Thư, hai người cách nhau quá gần, chỉ nghe một tiếng kêu thảm thiết biến điệu, hắn chưa hề thấy đối phương ra tay, mà hai cánh tay đã bị tháo khớp thõng xuống.

Chu Tử Thư lại kéo dài giọng, hỏi khẽ: “Ngươi nói, ta - là - ông - nội - ngươi - à?”

Kẻ áo đỏ giận dữ hỏi: “Ngươi có ý gì đây?”

Chu Tử Thư thong thả quay sang hắn, cười khẩy nói: “Ta chẳng qua là có chút việc, cần tìm súc sinh này hỏi một câu, ngươi đừng lo chuyện bao đồng.”

Gân lồi lên mu bàn tay y, kẻ kia ngay cả rên cũng chưa rên được một tiếng đã trợn trắng mắt, co giật một thoáng rồi không nhúc nhích gì nữa, cũng chẳng biết đã chết hay chưa.

Chu Tử Thư buông tay, hắn nằm sõng soài dưới đất như không xương.

Cùng lúc đó, hai người đồng thời lao tới, một lao đến Trương Thành Lĩnh vừa đứng vững, một vung móc dài kéo theo gió tanh xông đến Chu Tử Thư. Chu Tử Thư không thèm né tránh, từ một góc độ rất khó bề tưởng tượng đá trúng ngay ngực kẻ cầm móc nọ, cú đá này rất mạnh, lại khiến kẻ đó lập tức phun một búng máu bay đi, vừa hay đâm sầm lên kẻ đánh lén Trương Thành Lĩnh, cả hai cùng lăn lông lốc như gáo hồ lô.

Chu Tử Thư nhíu mày, xách gáy Trương Thành Lĩnh với vẻ ghét bỏ, ném cậu sang bên như ném một con mèo nhỏ, bực dọc nói: “Nhóc con chỉ biết vướng víu, hãy ngoan ngoãn chờ ở đây đừng đi lung tung.”

Trương Thành Lĩnh chỉ cảm thấy cơ thể chợt nhẹ hẫng, giống như không hề có trọng lượng, bị ném vào một góc đứng yên, tích tắc ấy cậu hơi mở to mắt, há miệng phun ra hai chữ “sư phụ” không thành tiếng.

Kẻ áo đỏ không nhúc nhích, mấy kẻ khác thì lao hết đến Chu Tử Thư.

Trương Thành Lĩnh nhìn không nỡ chớp mắt. Cậu nhớ lúc còn rất nhỏ cha cậu từng nói, trong đạo võ công, lộ số đều có khác biệt, có loại vững như bàn thạch, ổn như Thái Sơn, có loại sắc bén vô cùng, không gì địch nổi, có loại mưa rào gió giật, nhanh như tia chớp, song đây còn đều là công phu hữu hình, lợi hại nhất phải là vô thanh vô hình, không thể tả được, thoạt nhìn như mưa xuân, lặng lẽ tưới tắm vạn vật, lại chỉ quy trên tám chữ – phiên nhược kinh hồng, cử trọng nhược khinh.

Giờ đây, cậu rốt cuộc đã hiểu “cử trọng nhược khinh” là thế nào.

Những kẻ đó cầm một cái móc giống hệt nhau, nhìn kỹ thấy hình dạng như đuôi bọ cạp, còn lập lòe ánh sáng màu lam u ám, có sự âm u lạnh lẽo quỷ bí. Lúc này Trương Thành Lĩnh còn chưa biết mấy kẻ này chính là “Độc Hạt” ác danh vang xa, là một đám liều mạng chuyên giết người cướp của, chỉ cần có tiền thì không gì không làm, đê tiện hạ lưu, khiến người ta ghê tởm như thế nào.

Nhưng bọn chúng hiện giờ lại chẳng ra làm sao. Bước chân Chu Tử

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#ttnk