20-29

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
kia cũng đen sì không nổi bật, A Tẩm Lai trông thấy lại vội vàng cúi đầu chào: “Đại vu.”

Đại vu “ừm” một tiếng, khoát tay bảo: “Ngươi đi làm việc của mình đi – Bắc Uyên, đừng có suốt ngày bắt nạt người hiền lành.”

Thất gia đưa lá thư đã gấp cho y, cười nói: “Ngươi đoán xem là ai quang lâm cửa hiệu nhà ta, đây là vị khách hiếm đến đấy.”

Đại vu không cảm thấy hứng thú lắm, nhưng cũng nhận lấy, chỉ hừ một tiếng mà nói: “Không phải Hoàng đế Đại Khánh là được... Hửm? Là Chu trang chủ?”

Trên mặt Thất gia hiện lên một nụ cười xấu xa: “Tiểu độc vật, chúng ta đi Trung Nguyên một chuyến đi? Lão bằng hữu có việc, dĩ nhiên nên sẵn sàng tự cắm đao vào hai sườn mình phải không?”

Đại vu nhìn dáng vẻ chỉ sợ thiên hạ không loạn ấy, ngoài miệng không nói gì, trong lòng lại lặng lẽ cảm thấy, rõ ràng là người này muốn đi góp vui, tiện thể thọc bằng hữu hai đao thì có.

 

Lúc này Chu Tử Thư còn chưa biết kết cục của việc kết bạn không cẩn thận, y đang phiền não một chuyện khá thực tế: thùng cơm Diệp Bạch Y này bỗng nhiên giá lâm, dẫn đến y không mang đủ tiền cơm.

Sau khi thô lố mắt nhìn nhau với Ôn Khách Hành chốc lát, Chu Tử Thư đã hiểu được một đạo lý – nếu Ôn Khách Hành mà đáng tin, thì heo nái cũng có thể leo cây. Y cảm thấy mình quả thật không giỏi nhìn người, đụng phải hai tên này, một thùng cơm tuyệt thế, một thùng ké cơm tuyệt thế, quả thực là một đôi thần vật.

Ôn Khách Hành phát giác ánh mắt Chu Tử Thư không thiện, không khỏi kéo chặt vạt áo lại, nhỏ giọng nói: “Ta bán tiếng cười không bán thân, ngươi tuyệt đối không thể gán ta ở đây.”

Chu Tử Thư hỏi: “Vậy ngươi nói phải làm thế nào đây?”

Ôn Khách Hành đáp: “Đã là ngươi mời khách, ta đề nghị ngươi có thể bán thân trả nợ.”

Chu Tử Thư gằn từ kẽ răng ra một câu: “Con mẹ nó lão tử cóc phải đại cô nương, bán thân ngươi mua à?”

Đôi mắt Ôn Khách Hành lập tức sáng rực lên: “Mua, ta đập nồi bán sắt táng gia bại sản đến tiệm cầm đồ cầm luôn cái quần cũng phải mua!”

Chu Tử Thư hạ giọng thấp xuống: “Bây giờ ngươi có thể đập nồi bán sắt táng gia bại sản đến tiệm cầm đồ cầm luôn cái quần, trả tiền cơm trước được không?”

Ôn Khách Hành lặng im một lúc lâu, rốt cuộc nói: “A Nhứ à, ta thấy chúng ta nên chạy đi?”

Chu Tử Thư yên lặng quay mặt sang một bên, mặc dù y vẫn luôn làm giàu bằng hoạt động cướp phú tế bần, nhưng vẫn còn một chút lương tâm, thật sự cảm thấy chuyện ăn cơm bá vương thất đức, hơn nữa... Y nhìn khuôn mặt vô sỉ của Ôn Khách Hành trước mắt, tuyệt đối không mất mặt nổi.

Vừa quay mặt, bỗng nhiên nhìn thấy một người bước vào cửa tửu lâu, Chu Tử Thư lập tức lên tinh thần, gọi: “Cố cô nương, thật là khéo quá!”

Cố Tương đang đi vào trong, nghe tiếng mới nhìn thấy hai người họ, lập tức sợ tái mặt, quay người muốn rời khỏi, nhưng mà nàng không nhanh bằng Ôn Khách Hành, vừa quay người đi thì Ôn Khách Hành đã đứng trước mặt, ôn tồn dịu dàng hỏi: “A Tương, ngươi chạy làm gì?”

Sắc mặt Cố Tương xanh mét, kìm nén một lúc lâu, nàng mới phun ra một câu: “Chủ... chủ nhân, nô tỳ... chỉ đi nhầm cửa.”

Ôn Khách Hành vỗ vai nàng, kéo vào trong, an ủi: “Không sao, ngươi đến rồi thì thôi.”

Cố Tương nổi da gà khắp người, cảm thấy chủ nhân nhà mình quả thực không gian thì đạo, nàng không trốn thoát được, đành phải đi theo y từng bước một, dáng vẻ nơm nớp lo sợ hệt như sắp lên đoạn đầu đài vậy. Ôn Khách Hành dẫn nàng đến chỗ bàn hai người, hỏi: “Ngươi có mang tiền không?”

Cố Tương lập tức lấy ra toàn bộ tiền đồng, bạc vụn, nguyên bảo, vàng lá, ngân phiếu trên người, lúc này Ôn Khách Hành mới vừa lòng gật đầu, lắm tiền huênh hoang, gọi: “Tiểu nhị, tính tiền!”

Cố Tương đau thương nghĩ thầm, chẳng trách thầy tướng số kia bảo nàng phải phá tài tránh tai, A di đà Phật.

Có lẽ là bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm, Ôn Khách Hành lại dẫn theo cái đuôi Cố Tương này, không xua đuổi nữa. Chu Tử Thư đi đằng trước, suy nghĩ một hồi, bỗng nhiên quay đầu lại hỏi thẳng: “Ôn huynh, đêm đó ngươi đốt phòng tiểu quỷ Trương gia, lại là có ý gì?”

Cố Tương sợ tái mặt: “Chủ nhân, ngài thế mà lại giết người phóng hỏa?!”

Ôn Khách Hành nghiêm trang nói: “Ban đêm ta xem thiên tượng, phát hiện tiểu quỷ ấy sắp gặp tai họa đổ máu, nhất định phải dùng hỏa công mới có thể vượt qua, bèn mỗi ngày hành thiện một lần.”

Y vừa mới dứt lời, thì thấy Chu Tử Thư và Cố Tương đều nhìn y với vẻ mặt khinh bỉ, lại bổ sung: “Ta làm việc tốt chưa bao giờ để lại tên họ, các ngươi không cần sùng bái thế đâu.”

Cố Tương hỏi: “Chủ nhân, ngài có thể xem thiên tượng cho ta một chút không?”

Ôn Khách Hành đáp: “Ngươi sẽ gặp tai họa đổ máu, trừ phi câm miệng một ngày.”

Cố Tương quả nhiên không dám hó hé nữa.

Họ trở lại nơi ban ngày xử trí ác quỷ, mọi người đã giải tán gần hết, ác quỷ kia cũng không biết đã đi đâu, nghe nói là bị phế võ công, đâm xuyên xương tỳ bà mà xích lại rồi. Đúng lúc Tào Úy Ninh đang dẫn Trương Thành Lĩnh đi tìm họ, liền đến đón, hỏi: “Chu huynh, Trương tiểu huynh đệ này nói huynh là sư phụ cậu ta...” Y đột nhiên dừng lại, nhìn chằm chằm Cố Tương phía sau Ôn Khách Hành, há hốc miệng không thốt nên lời.

Cố Tương chớp chớp mắt không hiểu gì hết, Tào Úy Ninh lại chỉ sững sờ nhìn nàng chằm chằm.

Chu Tử Thư ở bên cạnh đành phải ho một tiếng, bấy giờ Tào Úy Ninh mới như vừa tỉnh khỏi giấc mơ, khuôn mặt đỏ bừng như tôm luộc, ấp úng nói: “Cô, cô nương... xin lỗi, tại hạ không phải cố ý đường đột, thật, thật sự là...”

Cố Tương chẳng hiểu gì cả, cảm thấy chắc là đầu óc tiểu tử này không được bình thường cho lắm. Tào Úy Ninh bỗng nhiên lui lại một bước, lí nhí như muỗi: “Tiểu sinh họ, họ Tào, tiểu tự Úy Ninh, Thái, Thái Hành nhân sĩ, Thanh Phong kiếm phái hàng chữ ‘úy’, chưởng môn Thanh Phong kiếm phái Mạc Hoài Dương chính là sư, sư phụ ta...”

Cố Tương ngắm nghía y từ trên xuống dưới một phen, hỏi Ôn Khách Hành: “Chủ nhân, y bị bệnh gì vậy?”

Tào Úy Ninh còn chưa kịp lắp bắp báo xong gia phả, một bầu tình hoài thiếu niên thuần khiết vô cùng đã nát bét đầy dưới đất.

Chu Tử Thư nhìn Trương Thành Lĩnh một cái, như nhớ ra điều gì, nói: “Tiểu quỷ, ngươi qua đây với ta.” Thấy y không hề vừa gặp mặt là xua đuổi mình, Trương Thành Lĩnh vui mừng khôn kể, hớn hở đi theo. Ôn Khách Hành vỗ vai Tào Úy Ninh, cũng dẫn Cố Tương về phòng.

Tào Úy Ninh cảm thấy lúc Cố Tương đi ngang qua mình, lại dường như có một làn gió thơm lướt qua người, trong đầu quả thực hóa thành hồ đặc, không biết trời trăng gì nữa. Mãi đến khi họ đều đã đi rất xa rồi, y mới hoàn hồn, ngẩn ngơ lẩm bẩm: “Quan quan thư cưu, tại thủy nhất phương, bắc phương hữu giai nhân... quân tử hảo cầu... trên đời lại có nữ hài tử xinh đẹp như vậy, lại có...”

Y si si ngốc ngốc vừa đi vừa cảm thán luôn miệng, tập trung toàn thần trở về mắc bệnh tương tư.

Đi thật xa rồi, bấy giờ Cố Tương mới nói khẽ với Ôn Khách Hành: “Chủ nhân, Lão Mạnh cũng đến, bảo ta báo với chủ nhân một tiếng, chuyện phía dưới...”

Ôn Khách Hành không dừng bước, chẳng hề quay đầu, khóe miệng cong lên, khóe mắt lại không có nếp nhăn khi cười, nhẹ nhàng nói: “Lão Mạnh còn cần ta bảo cho biết nên làm thế nào à?”

“... Vâng.”

 

Chu Tử Thư im lặng dẫn Trương Thành Lĩnh về phòng mình, nhanh chóng gật đầu một cái rồi nói: “Ngươi ngồi xuống đi, ta có vài việc muốn hỏi ngươi.”

Trương Thành Lĩnh ngồi ngay ngắn bên cạnh: “Sư phụ hỏi gì ạ?”

Chu Tử Thư suy nghĩ một chút, hỏi: “Hôm trước có phải kẻ trên mặt có bàn tay tiểu quỷ kia hỏi ngươi, có từng gặp một nam nhân mất một ngón tay?”

Trương Thành Lĩnh gật đầu. Chu Tử Thư lại hỏi: “Ngươi có gặp chứ?”

Trương Thành Lĩnh lắc đầu, hỏi: “Sư phụ, hắn đang nói ai vậy?”

Chu Tử Thư vắt chân chữ ngũ, ngón trỏ gõ nhẹ đầu gối mình, không trả lời câu hỏi này – mất một ngón tay, đồn rằng Điếu Tử Quỷ Tiết Phương chính là người mất một ngón tay, cũng bởi vì vậy y mới xác định kẻ áo đen ngày ấy bị Cố Tương đánh chết trong ngôi miếu đổ tuyệt đối không phải là Điếu Tử Quỷ.

Nhưng Hỉ Tang Quỷ áo đỏ kia có ý gì?

Chốc lát, y mới nói chậm lại, vô cùng nghiêm túc mà hỏi: “Tiểu quỷ, ngươi hãy nhớ kỹ lại xem, đêm hôm ấy, ngươi có thấy chuyện gì không bình thường hay không?”

“Đêm hôm ấy” mà y nói, đương nhiên là đêm Trương gia diệt môn. Trương Thành Lĩnh hít thở trở nên dồn dập, Chu Tử Thư hạ giọng càng hòa hoãn hơn: “Đừng nóng vội, hãy nhớ kỹ lại xem, e rằng rất quan trọng.”

Sắc mặt Trương Thành Lĩnh trắng bệch, một hồi lâu cậu mới lắc đầu, nghẹn ngào nói: “Sư phụ, người hỏi con chỗ không bình thường đêm hôm ấy, nhưng hôm ấy có chỗ nào bình thường ư?”

Chu Tử Thư nhíu mày, không ép hỏi nữa, chỉ lặng im một lát rồi nói: “Ta dạy cho ngươi một khẩu quyết, ngươi trở về tự mình lĩnh ngộ, tự tu luyện, có chỗ nào không hiểu có thể tới hỏi ta.”

Trương Thành Lĩnh sửng sốt.

Chu Tử Thư lại nói: “Gần đây tốt nhất đừng rời xa Triệu đại hiệp, đừng hành động đơn độc, đừng rời khỏi Cao gia trang, có nghe không?”

Trương Thành Lĩnh mở to hai mắt: “Sư phụ... đa tạ sư phụ!”

Chu Tử Thư không được tự nhiên ho nhẹ một tiếng, quở mắng: “Bớt nói nhảm đi, hãy nhớ cho kỹ, ta chỉ nói một lần, nếu ngươi không nhớ thì thôi, ta không nói lần thứ hai đâu.”

 

Chương 27: Đồ sát

Y biết mình đang nằm mơ, nhưng cảnh trong mơ lại chân thật như vậy, gió bắc thổi qua mặt nạ, không cảm thấy lạnh, y đã đợi ở đó lâu lắm rồi, rất bình tĩnh, mạch đập thậm chí còn hơi chậm hơn bình thường. Thái dương dần dần đi qua nhân gian, bóng đêm sắp sửa buông xuống.

Chu Tử Thư nhìn hết thảy, từ lâu đã thành thói quen tách ra khỏi đó. Y biết làm thế nào để không coi mình thành một con người – một con người có lương tâm, có tình cảm, đây là một loại tự bảo vệ xuất phát từ bản năng, chỉ làm việc, không suy nghĩ, mới có thể không bức điên chính mình.

Y chỉ là bàn tay dính đầy máu nâng Đại Khánh trung hưng giang sơn. Thịnh thế này như một tay áo hoa mỹ rộng thùng thình, bàn tay y thời thời khắc khắc giấu trong tay áo, không dễ dàng cho người ta thấy, đợi đến khi chiến loạn hủ bại thời đại này đều qua đi hết, mọi người an cư lạc nghiệp, sử sách lật sang một trang mới...

Chu Tử Thư cúi đầu, gương mặt người trong mơ mơ hồ, nhưng y dường như đã nhìn thấy khuôn mặt bé gái kia – được nhũ mẫu bế, người đàn bà như một con cừu non yếu đuối không ai giúp đỡ, vẫn tận trung với chức trách che chở em bé, khuôn mặt lại đầy tuyệt vọng.

Bé gái ngẩng đầu lên, nhỏ giọng nói: “Cha con là người tốt, đại ca ca con là người tốt, con cũng là người tốt, chúng con đều là người tốt, đừng giết chúng con.”

Y đã nhớ ra, đây là khi tiên đế còn sống, vì cho đảng nhị hoàng tử một đòn cuối cùng, Thiên Song phụng lệnh ám sát cả nhà Tưởng Trưng Tưởng đại nhân bãi quan ra khỏi kinh thành. Cô con gái nhỏ Tưởng Tuyết của Tưởng đại nhân mới bốn tuổi, thông minh lanh lợi vô cùng. Nếu cô bé có cơ hội lớn lên, lại sẽ biến thành thế nào đây?

Chu Tử Thư cảm thấy tay mình đẩy ra, tiếng kêu thảm thiết chói tai của nữ nhân cắt qua bầu trời đêm, trường kiếm đâm thủng ngực nàng ta, sau đó xuyên qua thân thể bé gái kia. Y không hề cảm thấy buồn nôn hay khó chịu, bởi vì ở trên vị trí ấy, đã thành quen từ lâu rồi.

Các ngươi là người tốt, là trung lương, vậy thì thế nào? Ai quy định người tốt thì không thể đột tử ngoài đường, đoạn tử tuyệt tôn?

Nhưng mà trong không khí vọng đến một tiếng thở than kéo dài, có ai đó nói, giết người đền mạng...

Ngực Chu Tử Thư bỗng đau nhói, y choàng mở mắt, ngồi bật dậy.

Ngay sau đó, y chầm chậm khom lưng ôm ngực, cắn chặt răng, không cho mình phát ra một tiếng kêu đau, các ngón tay trắng bệch nắm một góc chăn, tóc tai tán loạn, dáng vẻ nhếch nhác. Trong từng đợt đau đớn xé ruột xé gan chợt đến, y mơ hồ nghĩ, tên khốn nạn Chu Tử Thư, ngươi cũng sắp chết rồi.

Đêm này, Chu Tử Thư không ngủ ngon, Ôn Khách Hành không ngủ ngon, ngay cả Diệp Bạch Y cũng không ngủ ngon.

Ôn Khách Hành không ra khỏi cửa phòng, chỉ lẳng lặng ngồi quay về cửa sổ. Cố Tương đứng kế bên, trên mặt nữ hài tử chữ đại không biết, viết một tấm bia cũng phải làm trò cười này đầy vẻ nghiêm trang, nàng nhìn bầu trời đêm xám xịt chẳng có gì khác với mọi ngày ở ngoài cửa sổ, lặng im như một ngọn đèn mỹ nhân quỷ quyệt.

Cửa sổ không đóng, gió lạnh lùa vào, thổi bay chéo áo và mái tóc dài của Cố Tương, lật một quyển xuân cung đồ trên chiếc bàn nhỏ vang sột soạt, Ôn Khách Hành bỗng nhiên nở nụ cười cực kỳ chậm rãi, nói khẽ: “Ta đã đợi hai mươi năm rồi.”

Cố Tương im lặng nhìn y, thấy trên mặt nam nhân này có nụ cười thoải mái không nói thành lời, thậm chí có vài phần điên cuồng, ở nơi khuất sáng có chút không giống người, lập tức kính sợ.

Ôn Khách Hành giơ tay chộp lên hư không, như muốn bắt lấy cơn gió lùa vào cửa sổ: “Ta muốn trên đời này, không còn thứ gì có thể ngăn cản ta, không cần biết hắn là người hay ma, là tiên hay quái... Ta muốn tất cả lũ yêu ma quỷ quái này, những kẻ không nên ở nhân gian này, cút hết về mười tám tầng địa ngục của chúng.”

Tay kia của y cầm một tờ giấy, Cố Tương nhìn tờ giấy ố vàng ấy, bên trên phác họa một cái mặt quỷ, bút pháp hơi non nớt, giống như là một đứa trẻ vẽ nguệch ngoạc. Ôn Khách Hành đứng dậy đốt nến, giơ tờ giấy kia lên, từ từ đốt thành tro tàn.

Vẻ mặt thành kính như tế thần vậy.

 

Diệp Bạch Y ngủ đến nửa đêm, chẳng biết vì sao mà bỗng nhiên giật mình tỉnh khỏi giấc mơ, trong đôi mắt nhỏ mày mỏng kia không có vẻ mơ màng của người vừa thức dậy. Y vẫn nằm ngửa trên giường, chậm rãi giơ tay lên, móc một sợi dây chuyền nhỏ đeo trên cổ ra ngắm nghía. Nếu nhìn kỹ sẽ thấy mặt dây ấy chế tác hết sức tinh xảo, lại là Sơn Hà lệnh bản thu nhỏ.

Diệp Bạch Y nhắm mắt lại, lẩm bẩm: “Trường Thanh à, ta luôn có dự cảm không lành, ngươi nói xem, tại sao ngươi lại không còn nữa...”

Y nghĩ, nếu trên đời này không có Sơn Hà lệnh, không có Quỷ cốc, không có Lưu Ly giáp, không có Thiên Song, liệu có thái bình hơn rất nhiều?

 

Sáng sớm hôm sau, chào đón mọi người, ngoại trừ nắng sớm còn có xác chết.

Chín xác chết, ném ngay nơi không xa Cao gia trang, làm thành một vòng, chính giữa dùng máu viết một chữ “quỷ” trên mặt đất, dài rộng chừng hai, ba trượng, chặn cả một con phố, nghe nói chính là nơi ban ngày xử quyết ác quỷ kia.

Lúc Chu Tử Thư chạy đến, danh tính xác chết đã nhận ra được bảy, tám. Ác Quỷ chúng vô cùng công bằng, cố hết sức để các đại môn phái mưa móc cùng hưởng, tám đại môn phái thêm một Cao gia, tổng cộng chín thi thể, hòa thượng đạo sĩ ni cô, nam nữ già trẻ đầy đủ cả.

Một đồ đệ của Cao Sùng cũng nằm trong đây, ấn tượng của Chu Tử Thư đối với hắn không sâu, chỉ nhớ người này không ưu tú chói mắt bằng Đặng Khoan, ngược lại rất trầm lặng kiệm lời, chỉ hỗ trợ tiếp đãi một số khách khứa, chẳng nhiều lời với ai. Cao Tiểu Liên đã khóc ngất đi, Cao Sùng trước mắt cũng chẳng để ý được viên minh châu này, chỉ cho Đặng Khoan ở bên cạnh bầu bạn, mình thì đi theo Từ Mục đại sư lần lượt kiểm tra thi thể.

Có kẻ bị treo cổ bằng một sợi tơ, có kẻ bị Huyết Sát chưởng đánh chết, có kẻ bị hút cạn máu mà chết, có kẻ thi thể tách rời... cách chết của mỗi người lại còn đều khác nhau.

Chu Tử Thư nghe một người bên cạnh khẽ thở dài nói: “Quỷ cốc của dãy Thanh Trúc đã dốc tổ mà ra rồi.”

Y nghiêng đầu, thấy người nói chuyện chính là Diệp Bạch Y. Chu Tử Thư kinh ngạc phát hiện, trên mặt thùng cơm này lại thoáng vẻ thương xót không nói rõ được, khiến cả người thoạt nhìn như một pho tượng Quan Âm bằng gốm vậy.

Chu Tử Thư vô thức hỏi một câu: “Cái gì?”

Diệp Bạch Y liếc nhìn y, nói với khuôn mặt không cảm xúc: “Ngươi điếc à?”

Chu Tử Thư lập tức quay mặt đi không tự rước nhục nữa, Diệp Bạch Y lại vỗ vai y, chẳng mảy may xa lạ mà nói: “Buổi tối ngươi ra ngoài một chuyến, cùng ta đến một nơi.” Ngữ khí lại khá là tương tự với tối hôm trước Chu Tử Thư gọi Trương Thành Lĩnh.

Chu Tử Thư quyết định không thèm để ý đến tiểu tử họ Diệp này trước khi y học được tiếng người, nhưng lại không cầm được lòng mà gật đầu.

Gật xong y hối hận vô cùng, quả thật hận không thể vặt luôn cái đầu gây chuyện, trong bụng tính toán nếu bây giờ giết kẻ gọi là hậu nhân Cổ Tăng này diệt khẩu, liệu có dễ chịu hơn không.

Bỗng nhiên, trong đám đông không biết là ai nói một câu: “Sao chỉ có những người này ngộ hại? Đúng lý ra tập trung ở đây đều là lên án Quỷ cốc, hôm qua đám ác quỷ thần không biết quỷ không hay ẩn vào, mọi người đều không phòng bị, nhưng sao chỉ chọn người của mấy môn phái này để giết? Có ai biết chuyện nói xem, đây là Quỷ cốc muốn đối địch với cả giang hồ à? Bọn chúng không thể ngu như vậy chứ, chúng mưu đồ gì đây? Hay là các vị đang giấu giếm chuyện gì?”

Cao Sùng nghe vậy đứng dậy, cả người tiều tụy trông thấy, nhìn không hề có tinh thần, bước chân hơi lảo đảo, Đặng Khoan ở bên cạnh vội đỡ ông ta, Cao Sùng đẩy y ra, khoát tay, chậm rãi quét ánh mắt qua các khuôn mặt bi phẫn của tám đại môn phái, lại nhìn về phía những người đang do dự xì xào bàn tán.

Ánh mắt như có trọng lượng, đè hết âm thanh của những người khác xuống.

Họ nhìn người đàn ông như truyền kỳ trong chốn võ lâm gần hai mươi năm qua – mái tóc hoa râm, vẻ mặt nghiêm trang, chậm rãi mở miệng, thì thào nói: “Đây là nợ máu.”

Sau đó Cao Sùng cúi đầu, nhìn chằm chằm chín thi thể kia một lúc lâu, âm thanh chợt cao lên: “Nợ máu... nợ máu của Cao gia trang ta, nợ máu của tất cả danh môn chính phái, nợ máu... nợ máu của tất cả những người có lương tâm trong thiên hạ!”

Hơi thở của ông ta tựa hồ có chút không ổn định, Từ Mục đại sư nắm tràng hạt, “A di đà Phật” một tiếng, mắt nhắm lại, miệng lẩm nhẩm, có lẽ là đang siêu độ cho những người chết oan này. Đặng Khoan sầu lo nhìn sư phụ cao tuổi của mình, dường như lại muốn đỡ ông ta, nhưng cảm thấy như thế không tôn trọng lắm, đành nhịn xuống.

Cao Sùng cúi xuống một hồi lâu, khi ngẩng lên lệ đã tuôn rơi, ông ta chỉ người thanh niên bị chết của Cao gia trang mà nói: “Đồ đệ này của ta từ nhỏ không cha không mẹ, vào môn hạ ta, liền theo họ ta, họ Cao, tên là Cao Huy. Nó không thích nói chuyện, lũ trẻ này bắt nạt người ta, còn đặt cho nó một ngoại hiệu, gọi là Lão Muộn...”

Ông ta tựa hồ muốn cười nhưng không cười nổi, tiếng khóc của mấy nữ đệ tử Cao gia trang quả thực không dừng được.

Cao Sùng dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Tiểu Lão Muộn này của ta là một đứa trẻ ngoan, không ít người trong các vị mấy ngày nay đều đã gặp nó, thật thà chất phác... nhưng thật sự là một đứa trẻ ngoan, nhẫn nhịn chịu khó, chưa bao giờ nổi nóng với ai. Trong nhà còn có một người bà, không phải ruột thịt, nhặt nó về nuôi nấng từ nhỏ đến trưởng thành, hiện giờ đã ngoài tám mươi tuổi. Bà cụ mù rồi, cũng lẩn thẩn rồi, không nhận ra ai, chỉ mỗi trông thấy cậu bé Cao Huy này là còn có thể có chút phản ứng... Các vị, bảo ta phải ăn nói làm sao với bà ấy đây? Các vị anh hùng hảo hán, xin các vị giúp đỡ, xin các vị giúp đỡ, dạy ta vài câu, để ta ăn nói với bà lão đi!”

Động Đình gió thu đìu hiu, sóng lớn dâng lên, bốn bề yên tĩnh như thể không có một người sống, Cao Sùng một lão gia tử lớn tuổi như vậy, đứng ở chính giữa, chắp tay chất vấn mọi người – ta nên ăn nói với bà lão kia như thế nào?

Ngay cả khốn nạn như Phong Hiểu Phong cũng ngậm miệng chẳng nói được gì. Đến nước này rồi, nếu ai nói thêm một câu không cần thiết, đâu chỉ không phải là người, quả thực súc sinh cũng chẳng bằng.

Hoa Thanh Tùng tân nhiệm chưởng môn phái Thái Sơn la lên đầu tiên: “Đám quỷ này một ngày chưa chết, thì võ lâm một ngày chưa được yên bình, phái Thái Sơn ta về sau nghe theo Cao đại hiệp sai phái, tuyệt đối không có ý kiến khác! Dù chết trăm lần cũng phải báo thù cho chưởng môn, báo thù cho các vị đồng đạo chết oan này!”

Chưởng môn đột tử, trước mắt Thái Sơn như rắn mất đầu, Hoa Thanh Tùng chẳng qua mới là một người trẻ tuổi ngoài hai mươi, hết sức kích động, hắn lại không

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#ttnk