69-end

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
đang chờ ai, dừng lại nơi này không chịu đi nữa.

Chưa đến mấy hôm, tiếng gió đã tới – Triệu Kính dẫn dắt anh hùng thiên hạ, phát thiệp anh hùng rộng rãi, thảo phạt Ác Quỷ chúng. Tế nhị là, lão chỉ phát “thiệp anh hùng” rộng rãi, chứ không hề mời được “Sơn Hà lệnh”.

Từ Mục đại sư quả nhiên là một lão hòa thượng giảo hoạt như ba ba ngàn năm rùa vạn năm, Cao Sùng vừa chết đã đánh hơi được khác lạ, tức khắc “bệnh tình nguy kịch”. Giống như Phật Tổ cuối cùng đã nhớ đến tín đồ trung thành này, lập tức muốn gọi về thế giới cực lạc vậy.

Diệp Bạch Y “hậu nhân” Cổ Tăng, một người giữ Sơn Hà lệnh khác, cũng không biết tung tích.

Nhóm Cố Tương bốn người gánh vác các sứ mệnh khác nhau, sau khi qua một phen cải trang đơn giản, đuổi theo đoàn người đằng đằng sát khí này chạy đến núi Phong Nhai.

Tào Úy Ninh nhanh chóng phát hiện, Thanh Phong kiếm phái lần này không chỉ có sư thúc y Mạc Hoài Không, ngay cả chưởng môn sư phụ Mạc Hoài Dương cũng tự thân xuất mã rồi.

Y có phần không thể nắm chuẩn tình hình, lúc ấy phái y và sư thúc xuống núi, là bởi sư phụ đang bế quan, lẽ nào giờ đã xuất quan rồi? Hai đại nhân vật chủ yếu của Thanh Phong kiếm phái đều đã theo Triệu Kính đến đây, rốt cuộc sư phụ có biết bộ mặt thật của lão ngụy quân tử họ Triệu kia hay không?

Mạc Hoài Không luôn là một là kẻ khó chịu, Mạc Hoài Dương sư phụ y thì lại có vài phần tiên phong đạo cốt, khá có năng lực nói chuyện giao thiệp với người ta, gặp ai cũng vui vẻ hòa nhã, không kiêu ngạo không nóng nảy, rất giỏi lung lạc lòng người. Chẳng trách năm đó khi ông ta và Mạc Hoài Không hai người bất phân cao thấp, vị trí chưởng môn Thanh Phong kiếm phái này rốt cuộc vẫn rơi vào tay ông ta.

Bốn người nhóm Cố Tương thuê một cỗ xe ngựa, chỉ giả làm con cháu nông gia bình thường, bôi lên mặt vài thứ gọi là vật “dịch dung” Cố Tương kiếm được, kỳ thực chính là bôi cho mặt hơi vàng vọt, không dễ để người ta nhận ra thôi, hoàn toàn không cùng trình độ với kiểu biến hẳn thành người khác của Chu Tử Thư.

Biết sư phụ Tào Úy Ninh cũng có mặt, trong lòng Cố Tương thêm vài phần căng thẳng – dù sao trước mắt tình hình không rõ, bên kia là một mình Triệu Kính nắm đại cục, Tào Úy Ninh do dự không chắc, Trương Thành Lĩnh và Cao Tiểu Liên vừa thấy kẻ thù giết cha thì suýt đỏ cả mắt, chỉ miễn cưỡng khuyên được.

Trong bốn người chỉ mình Cố Tương là còn có thể bình tĩnh suy nghĩ, vì thế mấy người khác không có ý kiến nữa, lần này vẫn là nữ Gia Cát A Tương quyết định.

Cố Tương nói: “Việc này tuyệt đối không gấp được, Tào đại ca, huynh nghĩ xem, nếu huynh tùy tiện ra nói với sư phụ huynh, ông ấy tin huynh hay là tin Triệu ‘đại hiệp’ kia?”

Tào Úy Ninh nghĩ ngợi một lát, không hề phản bác nhiều, cảm thấy nàng nói có lý, phụ xướng phu tùy mà gật đầu nói: “Được, ta nghe muội.”

Cố Tương thấy y dễ nói chuyện như thế, cũng thở phào nhẹ nhõm, kỳ thực trong lòng nàng còn nghĩ đến một tình huống khác – Mạc Hoài Không thì dễ nói, nhưng Mạc Hoài Dương đột nhiên xuống núi kia, đi theo Triệu Kính như vậy, là thật sự bị Triệu Kính che mắt, hay là có tính toán khác? Mấy ngày qua nàng nhiều lần mạo hiểm suýt nữa bị phát hiện để quan sát, cảm thấy lão đầu tử này dường như không phải là nhân vật đơn giản.

Cao Tiểu Liên hỏi: “Cố cô nương, vậy chúng ta phải làm thế nào?”

Cố Tương nói như đinh đóng cột: “Chờ. Hiện giờ chưa tìm được Diệp Bạch Y, bằng mấy người chúng ta, lật trời cũng chẳng gây ra được trò gì, đừng nói nhiều người như thế, dù là một mình Triệu Kính cũng có thể cho chúng ta ăn đủ. Bọn họ chạy đến Quỷ cốc, Quỷ cốc cũng không phải là quả hồng mềm, đến lúc ấy nhất định có một cuộc đại chiến...”

Nàng dừng lại, nhíu mày, bỗng nhiên nghĩ thầm, tại sao chủ nhân bảo mình đi tìm Diệp Bạch Y vào lúc này? Thất gia kia và Đại vu không phải rỗi rãi như gì, quan hệ còn rộng, bảo họ đi chẳng phải là làm ít công to? Cố Tương nhớ tới câu nói kia của Ôn Khách Hành, bảo nàng là cô nương đã gả bát nước đã hắt, từ đây không còn quan hệ với Quỷ cốc nữa. Lẽ nào y cảm thấy Quỷ cốc không hề có phần thắng trong trận chiến này?

Chủ nhân y rốt cuộc... tính toán thế nào?

“A Tương?”

Tào Úy Ninh vỗ vai nàng, bấy giờ Cố Tương mới hoàn hồn, tiếp tục nói: “Trước mắt chúng ta không làm được gì, chỉ có thể đi theo bọn họ, lặng lẽ quan sát, lại lưu ý hướng đi của Diệp Bạch Y.”

Cố Tương ngoài mặt cẩu thả, kỳ thực là người rất cẩn thận, dù có Ôn Khách Hành che chở, sống ở Quỷ cốc ngần ấy năm cũng đủ cho nàng có kỹ xảo cứu mạng nhiều hơn nữ hài tử bình thường. Lúc này nàng đã thành nhân vật linh hồn trong bốn người, một lời nói ra, không ai phản bác.

Vốn bọn họ sẽ tiếp tục không quá nguy hiểm như vậy, nhưng chưa đến mấy hôm, đã xảy ra một chuyện bất ngờ.

Diệp Bạch Y – xuất hiện rồi.

 

Chương 71: Nội chiến

Thời điểm sống còn khi đám người Triệu Kính đã đứng dưới chân núi Phong Nhai, bọn Cố Tương như phường trộm cắp lẻn lên núi Phong Nhai từ một đường khác, nấp sau một tảng đá to. Cố Tương sống ở núi Phong Nhai từ nhỏ đến lớn, vô cùng quen thuộc tuyến đường nơi đây, chọn một nơi tuyệt hảo, vừa không dễ bị phát hiện, vừa có thể dễ dàng nhìn thấy vị trí của mọi người.

Bọn Trương Thành Lĩnh chưa đến nơi thế này bao giờ, không hề biết mình dưới sự dẫn dắt của Cố Tương đã vòng qua tấm bảng “sinh hồn dừng bước” kia, kỳ thực đã bước lên địa bàn Quỷ cốc, đạp một chân lên nơi âm u cực ác rồi.

May là Cố Tương trốn kín, mà đám đại nhân tiểu quỷ khác cũng chẳng có thời gian chú ý tới họ.

Diệp Bạch Y đến chính vào lúc này, ông ta một người một ngựa độc hành, vẫn bộ bạch y nhìn nặng nề một cách quái dị kia, ôm trong lòng một cái hũ nhỏ, đeo một thanh kiếm sau lưng.

Trương Thành Lĩnh “a” một tiếng, bị Cố Tương bịt miệng. Không trách cậu kinh ngạc – mới non nửa năm không gặp mà mái tóc đen của Diệp Bạch Y đã bạc mất một nửa, nhìn từ xa vẫn là khuôn mặt như điêu khắc bằng đá chẳng thấy dấu vết năm tháng ấy, mái tóc lại là màu xám, mơ hồ lộ ra một chút tử khí.

Cứ như thể... thời gian đình trệ trên người ông ta bỗng nhiên trôi tiếp, trên mặt vẫn không thấy, chỉ lộ ra một chút manh mối từ mái tóc, dường như để cho người ta có một chút chuẩn bị vào lúc pho tượng đá này bị phong hóa thổi tan.

Tào Úy Ninh rướn cổ nhìn, ánh mắt lại dừng trên thanh kiếm phía sau Diệp Bạch Y. Thanh kiếm ấy chẳng biết ông ta tìm được từ chỗ nào, nếu không nhìn kỹ cơ hồ khiến người ta cho rằng sau lưng ông ta là một con dao bầu to, cực dài và to bản, từ vai lưng rộng lớn nghiêng nghiêng lộ ra mũi và chuôi, trên chuôi kiếm và vỏ kiếm khắc một con rồng cực kỳ sống động, nó cong lưng, tựa như sẽ cưỡi mây lướt gió mà đi bất cứ lúc nào, chỉ nhìn là có thể cảm thấy được sát khí rục rịch, phảng phất từ cuối trời chạy dài đến.

Tào Úy Ninh thì thào: “Đó là... đó là Cổ Nhẫn Long Bối... đó...”

Cố Tương nheo mắt nhìn qua, không ngại học hỏi người kém hơn mình: “Là thứ gì?”

Tào Úy Ninh lại hơi run rẩy, y túm nhẹ tay áo Cố Tương, miễn cưỡng hạ giọng xuống, song không dằn được kích động, nói: “Truyền rằng tam đại danh kiếm, ‘linh kiếm Vô Danh’, tuy không có kiếm minh, lại là kiếm trung danh sĩ, thanh minh tột cùng, cử thế vô song, ‘trọng kiếm Đại Hoang’, là kiếm trung tướng quân, chí cương chí thuần, dũng mãnh vô địch, nhưng vẫn đều không bằng được ‘Cổ Nhẫn Long Bối’, đây là binh khí đại sát, truyền rằng do thần thiết đúc nên, thần phật không xứng... không thể ngờ, lại ở trên tay hậu nhân Cổ Tăng. Hiện giờ tam đại danh khí đều đã không biết tung tích, không ngờ hôm nay cho ta được thấy kiếm trung chi vương một lần.”

Trương Thành Lĩnh nghe vậy lúng túng tháo “Đại Hoang” đeo trên hông xuống, biết thứ Thất gia cho chắc chắn không tệ được, nhớ tới các cụ nói “tài bất lộ bạch”, cậu tự cho là thông minh quấn một lớp vải bố rách nát chẳng giống ai bên ngoài vỏ kiếm đó. Cậu nói với Tào Úy Ninh: “Đại, Đại Hoang... ở chỗ ta.”

Tào Úy Ninh suýt nữa trợn lọt tròng mắt ra ngoài, hai tay run lẩy bẩy nhận lấy, hết sức lo sợ mà dùng đầu ngón tay đẩy mở kiệt tác của Trương Thành Lĩnh – vải rách, lộ ra bảo kiếm như minh châu phủ bụi, quả thực phải lệ nóng tràn mi, run run rẩy rẩy chỉ Trương Thành Lĩnh, nói năng không lựa lời: “Đây là Đại Hoang, là Đại Hoang tướng quân đấy! Ngươi phung phí của trời, ngươi... trâu nhai mẫu đơn, ngươi đốt đàn nấu hạc, ngươi, ngươi ngươi... quả thực là đốt sách chôn học trò tội ác tày trời!”

Cố Tương vội “suỵt” một tiếng, cả bốn nhìn lại, thấy đám người bên kia giống như bị khí thế của Diệp Bạch Y bức bách, tự động nhường ra một đường, để ông ta đi thẳng đến trước mặt Triệu Kính. Trên mặt Diệp Bạch Y chẳng hề có biểu cảm gì, có vẻ cực kỳ ngạo mạn, không thèm xuống ngựa, cao cao tại thượng xuyên thẳng qua đám đông.

Triệu Kính thoạt tiên sửng sốt trước mái tóc xám của ông ta, kế đó cũng hơi sượng mặt – kỳ thực lão tu tâm dưỡng tính đối nhân xử thế kém xa Cao Sùng, chẳng qua một kẻ là muốn bảo vệ bí mật, một kẻ là rắp tâm muốn hại người giết người, mới lập tức thấy ngay cao thấp.

Triệu Kính miễn cưỡng chắp tay, cười nói: “Là Diệp thiếu hiệp, Diệp thiếu hiệp đến thật đúng lúc, nào nào nào, cùng chúng ta đi thảo phạt...”

Diệp Bạch Y vẫn không xuống ngựa, ánh mắt thản nhiên nhìn lão, mở miệng ngắt lời Triệu Kính một cách cứng nhắc: “Lưu Ly giáp có ở trên tay ngươi không?”

Mọi người ồ lên, vẻ mặt Triệu Kính cứng đờ.

Đám Trương Thành Lĩnh ở phía sau nghe mà kinh hồn táng đảm, Cố Tương cau mày hỏi hai bên: “Chuyện gì thế này, không phải y và họ là một bọn à?”

Cao Tiểu Liên nhỏ giọng trả lời nàng: “Không phải đâu Cố cô nương, Diệp đại hiệp là một trong các lệnh chủ của ‘Sơn Hà lệnh’, ba tấm ‘Sơn Hà lệnh’ hợp lại có thể triệu tập anh hùng thiên hạ, chỉ có điều một trong ba tấm ở trên tay Cổ Tăng tiền bối, lão nhân gia từ lâu không hỏi việc đời, chuyện Động Đình lần này, cha ta đích thân đến dưới chân núi Trường Minh mời người, Cổ Tăng lão tiền bối mới phái một đệ tử xuống núi. Diệp đại hiệp chỉ hộ vệ Sơn Hà lệnh, bình thường vẫn luôn độc lai độc vãng chứ không hề nhập bọn với người khác.”

Nàng nghĩ ngợi một chút, lại bổ sung: “Kỳ thực có thể mời được Diệp đại hiệp, cha ta cũng cảm thấy bất ngờ, dù sao thì... dù sao thì có đồn đãi nói, thực ra Cổ Tăng đã viên tịch rồi.”

Người trong giang hồ chỉ biết là có Cổ Tăng một người như vậy, ông họ gì tên gì, bao nhiêu tuổi, xuất thân môn phái nào thì nhất loạt không biết. Nhưng tính từ lịch sử của Sơn Hà lệnh thì cũng lâu lắm rồi, suốt hàng trăm năm, khoảng thời gian dài như vậy, đồn đãi “Cổ Tăng” đã viên tịch từ lâu cũng chẳng có gì là lạ.

Triệu Kính sa sầm mặt, lão phải ngẩng đầu mới có thể nhìn thấy Diệp Bạch Y, vì thế trong lòng càng khó chịu hơn, cười khẩy nói: “Diệp thiếu hiệp có ý gì đây?”

Diệp Bạch Y không hề lãng phí nhiều biểu cảm, cũng chẳng thèm để ý tới lão, chỉ đảo ánh mắt qua bốn phía, hơi lên giọng: “Các ngươi đánh nhau cũng vậy, ầm ĩ cũng vậy, muốn thảo phạt ai đều được, nhưng có một điều, đó là chỉ cần ta còn sống, thì ai cũng đừng hòng mở võ khố.”

Ông ta vẫn giọng điệu dửng dưng như Thiên Vương lão tử cũng chẳng thèm để mắt, dù là giỏi kiềm chế như Chu Tử Thư cũng năm lần bảy lượt nghiến răng muốn tẩn ông ta, càng khỏi cần nói đến những người không biết rõ về ông ta, lập tức có kẻ hừ lạnh một tiếng, nói: “Ôi, hậu nhân Cổ Tăng quả nhiên là hậu duệ danh môn, mạnh miệng thật, lớn lối thật!”

Diệp Bạch Y đảo ánh mắt qua, suýt nữa không phát hiện là ai đang nói – hóa ra Phong Hiểu Phong kia từ sau khi Cao Sơn Nô mù mắt thì không ngồi trên vai hắn nữa, ngược lại xem mình thành mắt hắn, luôn quan tâm chăm sóc. Phong Hiểu Phong vẫn là dáng vẻ khó chịu chạm vào nổ ngay, chẳng thèm nể mặt ai, chua ngoa như bài danh, hắn ta có thể xưng bá giang hồ, thế nhưng với Cao Sơn Nô kia vẫn có một chút tình cảm thật.

Diệp Bạch Y nói: “Ta không hề đùa giỡn.”

Cố Tương hạ giọng hỏi Tào Úy Ninh: “Y đến phá rối à?”

Trương Thành Lĩnh từng theo họ đi đến Khôi Lỗi trang ở Thục Trung, còn biết một ít tiền căn hậu quả, nhỏ giọng giải thích: “Ừm... Diệp... tiền bối, không phải là thiếu hiệp gì, ông ấy đã lớn tuổi lắm rồi, nghe nói là sư phụ của Dung Huyền đã chết từ ba mươi năm trước.”

Sau đó, cậu thấp giọng giải thích một phen tiền căn hậu quả mà mình biết.

Ba người khác trố mắt nhìn nhau một lúc lâu, Cố Tương mới cảm thán: “Bà nội ơi... phải sống bao nhiêu năm rồi, là một con rùa sống à!”

Tào Úy Ninh thấy nàng lại không nói tiếng người, vội ngắt lời: “Tức là, kỳ thực thứ then chốt nhất trong võ khố thật ra là của Diệp... Diệp lão tiền bối? Diệp lão tiền bối lần này xuống núi, cũng là nghe nói chuyện Lưu Ly giáp nên đến để điều tra chân tướng năm đó?”

Cố Tương kéo y, chỉ đám người phía dưới mà nói: “Ha, mau xem, đánh nhau rồi kìa.”

Bốn người động tác nhất trí từ sau tảng đá lớn thò đầu lên, cẩn thận nhìn qua.

Nhóm võ lâm chính đạo này vốn đều ôm các mưu đồ riêng – đương nhiên, trong đó cũng bao gồm một bộ phận đặc biệt ngu ngốc, thật sự bị Triệu Kính lừa gạt, quyết định vì thương sinh trảm ác quỷ. Diệp Bạch Y nện xuống một câu quả thật là một hòn đá dấy lên ngàn tầng sóng.

Có người nhỏ giọng nghi ngờ, còn phần nhiều dưới sự châm ngòi của kẻ có rắp tâm thêm Diệp Bạch Y tự tìm đòn, hùa theo la hét: “Ta thấy kẻ này rất có vấn đề, hắn chính là do Cao Sùng mời đến, lúc ở Động Đình luôn đi theo Cao Sùng, nhất định là chó săn!”

Diệp Bạch Y trước nay quân tử động thủ bất động khẩu, nghe vậy roi ngựa quất đến một phát, người kia rõ ràng nhìn thấy roi quất thẳng vào mặt, nhưng không né được, bị quất bay đi, trên mặt hằn một dấu màu đỏ – đối xứng.

Triệu Kính đưa mắt ra hiệu, mấy kẻ cùng lúc lao đến Diệp Bạch Y, mọi người hầu như không thấy rõ ông ta có động tác thế nào, mấy người kia đã lập tức bay đi, nguyên lành lao tới rồi chẳng qua chớp mắt mỗi kẻ thiếu tay cụt chân lăn về. Mà Diệp Bạch Y trên ngựa lại giống như chưa từng nhúc nhích, vẫn một tay vững vàng ôm cái hũ nhỏ kia, một tay cầm roi ngựa.

Công phu của người này thật sự cao đến đáng sợ, Triệu Kính nheo mắt, chợt nghe một giọng nói vang lên: “Các vị bình tĩnh nào, Cổ Tăng đức cao vọng trọng đã lâu, hậu nhân của ông cố nhiên không sai được, bất kể Cao Sùng thế nào, Sơn Hà lệnh chung quy là không sai.”

Tào Úy Ninh nghe tiếng mở to hai mắt – người nói chuyện chính là sư phụ y Mạc Hoài Dương, y không khỏi căng thẳng, một bàn tay siết thành nắm đấm, mồ hôi chảy ròng ròng.

Mạc Hoài Dương nói với Diệp Bạch Y, vẻ mặt ôn hòa: “Diệp thiếu hiệp, nói chuyện phải có căn cứ, không thể ăn nói lung tung, chúng ta sẵn lòng tin tưởng ngươi, cũng mong ngươi vạch rõ cho mọi người biết, Lưu Ly giáp rốt cuộc có phải đang ở trong tay một người nào đó, chúng ta rốt cuộc có bị lợi dụng hay không.”

Cố Tương ở ngoài quan sát, thấy lúc này đám đông đã bắt đầu mơ hồ chia làm hai phe, Mạc Hoài Dương dọc đường không nói một lời rất khiêm tốn, nhưng không biết từ khi nào đã có thể có thế lực ngang ngửa với Triệu Kính.

Đám anh hùng này tụ lại một chỗ thành một đám ô hợp, còn chưa lên núi Phong Nhai thì đã tự mình nội chiến trước.

Nàng lén nhìn Tào Úy Ninh một cái, trong lòng càng thêm xác định – chỉ sợ sư phụ của tiểu tử ngốc này chuyến này là chí không nhỏ.

Triệu Kính không ngờ Mạc Hoài Dương giở quẻ vào lúc này, trong bụng quả thực hận không thể lột da rút gân người này, nhưng lại không thể không để Diệp Bạch Y nói chuyện, nếu không chẳng phải là chột dạ sao?

Nhưng Diệp Bạch Y không thèm nể nang Mạc Hoài Dương, chỉ lạnh lùng nói: “Mở võ khố cần hai thứ là Lưu Ly giáp và chìa khóa, ta điều tra đã rất lâu, đại khái đoán được chìa khóa nằm trên tay người trong Quỷ cốc, nếu bọn họ còn có Lưu Ly giáp, chẳng lẽ lúc này sẽ án binh bất động chờ các ngươi đánh? Nếu bọn họ mưu toan mở võ khố... hà, ta sẽ không thiếu được phải trừ quỷ một lần.”

Triệu Kính biện giải: “Lưu Ly giáp ban đầu ở trên tay Cao Sùng, trước khi chết ông ta muốn liên hợp Điếu Tử Quỷ Tiết Phương cùng nhau giết ta nhưng không được, giờ ông ta đã chết rồi, Tiết Phương thì không biết tung tích, thiết nghĩ Lưu Ly giáp kia nhất định là ở chỗ hắn...”

Diệp Bạch Y cười khẩy: “Ta lại nghe nói Quỷ cốc vẫn đang phái người truy sát Tiết Phương, nhưng Hỉ Tang Quỷ một trong những kẻ truy bắt vài ngày trước đã chết rồi. Tiết Phương kia thần thông quảng đại như thế, tại sao không mở võ khố luôn bây giờ, còn trốn trốn nấp nấp?”

Triệu Kính nói: “Bản thân Hỉ Tang Quỷ cũng chuyên giết người cướp của, chuyện của đám ác quỷ này làm sao ta biết được? Chưa biết chừng là chia tang vật không đều, lưỡng bại câu thương. Vả lại Cao Sùng rất giảo hoạt, vây cánh rất đông, ông ta giao Lưu Ly giáp cho ai, làm sao ta biết được?”

Diệp Bạch Y hỏi ngược lại lão: “Ồ, Lưu Ly giáp do năm đại gia tộc cùng bảo vệ bị mất, nhưng Triệu đại hiệp như thể chẳng có việc gì, bỏ đó không thèm đi truy tra, ngược lại dẫn người tấn công lên núi Phong Nhai, đây lại là đạo lý gì?”

Ông ta nói chuyện càng lúc càng hùng hổ, Triệu Kính ngậm miệng một lát rồi cắn ngược: “Theo ý Diệp thiếu hiệp thì đám tà ma ngoại đạo người người phải tru diệt đó là không giết được?”

Mạc Hoài Dương nhíu mày, thong thả bước đến phía sau Diệp Bạch Y, ngay lập tức, gần như một nửa số người bên cạnh Triệu Kính đi ra theo ông ta, Triệu Kính chất vấn: “Mạc chưởng môn, ông có ý gì đây?”

Mạc Hoài Dương nói: “Triệu đại hiệp, không nói chuyện khác, chúng ta nên nói đúng trọng tâm, giải thích rõ ràng đi.”

Triệu Kính đã sớm biết Mạc Hoài Dương có dị tâm, nổi nóng nghĩ thầm trong bụng: “Lão quỷ mượn gió bẻ măng này, nếu không trừ lão lập uy ở đây, thì ngày sau cũng là mối họa ngầm.”

Lão nghĩ vậy, ngón tay làm một động tác nhỏ. Nơi đây om sòm sòm, không hề có ai phát hiện, bọn Cố Tương từ trên cao trông xuống lại thấy dị động, một kẻ rất mờ nhạt phía sau Triệu Kính nhìn thấy động tác này lén ra khỏi đoàn người, bọn Cố Tương nhìn chằm chằm, thấy kẻ này lui ra bên ngoài đám đông, dùng tay ra hiệu về một hướng, trong rừng rậm có một bóng đen lướt qua, trên tay cầm một cái nỏ cực nhỏ.

Độc Hạt!

Tào Úy Ninh không kịp nghĩ ngợi, từ sau tảng đá lớn lập tức nhảy ra, thân pháp thi triển đến cực hạn, lớn tiếng nói: “Sư phụ, mau tránh ra!”

Cố Tương không giữ được, lòng chợt lạnh.

 

Chương 72: Phơi bày

Tào Úy Ninh phi thân lên gạt bay ám khí của Độc Hạt bắn về phía Mạc Hoài Dương, thấy y ra mặt, Trương Thành Lĩnh vô thức làm động tác đứng dậy, bị Cố Tương ấn xuống.

Cố Tương hít vào một hơi thật sâu, nàng cảm thấy một hơi này giống như hít đến ngực thì kẹt ở đó không xuống nổi nữa, mang theo mùi thực vật trong rừng. Ngón tay Cố Tương run nhè nhẹ, đầu ngón tay bất tự giác đè vai áo Trương Thành Lĩnh, thấp giọng nói: “Đừng nhúc nhích, các ngươi đều đừng nhúc nhích.”

Tào Úy Ninh đột nhiên xuất hiện, mọi người đều hơi sửng sốt, Triệu Kính thì lập tức có phản ứng, quát: “Bọn chuột nhắt từ đâu tới, giấu đầu lòi đuôi, âm thầm đánh lén?”

Một kẻ bên cạnh lão lập tức hiểu ý, như gặp đại địch mà giơ binh khí, la lên: “Mọi người cẩn thận, đề phòng ác quỷ đánh lén!”

Bầu không khí vừa mới giương cung bạt kiếm bàn tán xôn xao lại thay đổi, Độc Hạt nấp trong tối sau một đòn đánh lén lập tức rút lui, không cần biết có đắc thủ hay chăng, thế cho nên đám ô hợp này ngay cả một thích khách cũng không bắt được.

Cố Tương nhìn thấy rõ ràng, trong đầu hỗn loạn – Tào Úy Ninh xuất hiện lúc này là mười phần sai, trước mắt lộn xộn như vậy, có Triệu Kính loại giỏi mượn đề tài phát huy nhất, có Mạc Hoài Dương loại tâm cơ thâm trầm giấu kín như bưng, còn có Diệp Bạch Y dửng dưng vội vàng muốn ăn đòn...

Mạc Hoài Dương vừa mượn sự xuất hiện của Diệp Bạch Y muốn đoạt quyền lập tức phát hiện trước mắt không hề là thời cơ tốt, họ còn đang đứng trên biên giới Quỷ cốc, xảy ra chuyện gì đều phiền phức, lúc này thấy Tào Úy Ninh cũng chỉ nhíu mày chứ không nghĩ nhiều.

Mạc Hoài Không biết

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#ttnk