Chương 21: Nhà kho

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tống Á Hiên a Tống Á Hiên, lúc nãy trong đầu em nghĩ gì mà lại nói dối mọi người vậy, các anh em sẽ làm hại em sao...

Trước mặt là hai sự lựa chọn, Tống Á Hiên đưa tay lên sự lựa chọn tuyên cáo tử vong rồi lại do dự, nếu chọn góc nhìn thượng đế có thể nhìn thấy được trò chơi bắt đầu như thế nào, lại làm sao để kết thúc sao? Tay của Tống Á Hiên bắt đầu run rẩy, cái giá là gì? Phải chết sao?

Tống Á Hiên nhắm chặt mắt trong mười giây đếm ngược cuối cùng nhấn chọn đáp án trong lòng.

Người chơi số 3 tuyên cáo tử vong, trò chơi tiếp tục.

"Cái gì vậy chứ? Tôi chọn 1 mà! Người thao túng mà! Cái trò chơi rách nát gì đây thật khiến người ta chán ghét!" Tống Á Hiên nghe thấy thông báo liền gấp rồi. Nếu như có thể thao túng trò chơi, cho dù là không thể trực tiếp kết thúc trò chơi cũng có thể khống chế cho mức độ của trò chơi dễ hơn một chút nhỉ?

Thế nhưng mà không còn bất kỳ giọng nói nào trả lời câu hỏi của cậu nữa.

Tống Á Hiên cúi đầu ủ rũ, phát hiện xung quanh đã trở thành một bức tranh tương tự như bản đồ, nghĩ lại thì chính là bản đồ của viện tâm thần, mà vị trí của sân sau đang chớp chớp phát sáng.

Nội tâm os: "Nơi tiếp theo là sân sau sao?" Tống Á Hiên cảm thấy phía sau lưng lạnh lẽo, cậu không dám quay đầu, sợ rằng sẽ nhìn thấy cái gì đó....tác dụng của tâm lý nhỉ.

****

"Em, là em nghe sai rồi sao? Tống Á Hiên anh ấy lựa chọn góc nhìn thượng đế sao?" Lưu Diệu Văn không thể tin được.

"Vậy bây giờ có phải là Tống Á Hiên có thể nhìn thấy chúng ta rồi không?" Hạ Tuấn Lâm tò mò hỏi.

Nhưng mà ngược lại, Tống Á Hiên không nhìn thấy bọn họ cũng không nghe thấy bọn họ đang nói gì.

"Chúng ta bây giờ cứ ở đây hao phí sức lực cũng không phải là cách, hay là tiếp tục đi xem thử xem còn có chỗ nào chúng ta vẫn chưa đi qua hay không, nói không chừng còn có thể gặp được Á Hiên." Trương Chân Nguyên đề nghị. Bọn họ không tin tuyên cáo tử vong liền có thể trực tiếp thoát khỏi trò chơi, mà Tống Á Hiên nhất định vẫn đang ở trong trò chơi đợi bọn họ tới tìm em ấy.

"Được."

Bọn họ quay lại sảnh lớn, không còn quan tâm đến sống chết của Viện trưởng nữa. Cũng không chuẩn bị giải mã bí ẩn gì đó nữa, đi một bước nhìn một bước chỉ muốn nhanh chóng thoát ra khỏi cái trò chơi quỷ quái này.

Tống Á Hiên vẫn là quay đầu rồi, dưới sự thúc đẩy mạnh mẽ của tính tò mò. Không có bất cứ thứ gì cả, chỉ là dưới chân có nhiều hơn những thứ gì đó màu đen rất nhanh tan vào trong bóng tối, Tống Á Hiên không nhìn thấy.

Cậu vươn tay chạm vào nơi phát ra ánh sáng chập chờn, ngay giây sau sự vật bên cạnh nhanh chóng thay đổi, chỉ một thân một mình cậu đã đến bên trong nhà kho ở sân sau.

Dịch....dịch chuyển tức thời?

Các vật thể trở nên trong suốt, Tống Á Hiên nhìn thấy mỗi một góc nhỏ bên trong nhà kho, cũng nhìn thấy được những manh mối được giấu ở khắp các nơi khác nhau. Cậu có thể dựa theo suy nghĩ của bản thân để thay đổi manh mối ở đây. Đây....là quyền lợi của người thao túng.

Nhưng mà tại sao hệ thống lại đưa ra tuyên cáo bản thân đã tử vong rồi? Hay là nói chỉ là đang mê hoặc các anh em của mình?

Lại có thể nói, hai chọn một bất kể là chọn cái nào đi nữa, kết cục cuối cùng đều là tử vong.

Sáu người bắt đầu tìm kiếm một nơi có thể dẫn đến nơi khác.

"Trong nhật ký có phải là còn từng nhắc đến nơi nhốt Anna không, tiếp sau đây có phải là nên đi đến nơi đó không?" Nghiêm Hạo Tường vừa tìm vừa hỏi.

"Bây giờ chỗ nào cũng khóa kín lại rồi, chúng ta nên đi đâu tìm." Mã Gia Kỳ nói.

"Nói không chừng có con đường bí mật nào đó?" Đinh Trình Hâm nói.

... ...

Sân thượng, chưa đi tới sân thượng.

Mọi người nhanh chóng tụ tập trên sân thượng, nhìn xuống dưới quả thật là sân sau.

"Nơi này rốt cuộc được cấu tạo như thế nào vậy? Vị trí ở đây căn bản là không thể nói rõ được tại sao lại như vậy a." Hạ Tuấn Lâm nhìn về nhà kho cách đó không xa, lại bò lên trên kính pha lê nhìn xuống khoảng cách phía dưới cao hơn mười mét.

"Không lẽ là...để cho chúng ta trèo xuống dưới chứ!" Lưu Diệu Văn biểu thị bản thân không thể làm được.

Một tiếng nổ lớn, ngọn lửa trong nhà kho tràn ra ngoài, có người ôm Anna chạy ra ngoài. Không lâu sau đó một cơn mưa lớn ập tới mới có thể dập tắt ngọn lửa. Lúc sau lại có người đi qua cầm lấy cái gì đó rồi rời đi.

Đây là cảnh được ghi lại trong nhật ký...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net