Chương 22: Kẻ phản bội

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mùi nước mưa kèm với mùi bùn đất tràn ngập trong không khí. Những giọt nước rơi xuống những vũng nước đọng trên đất rồi lại bật ra, gợi lên những gợn sóng nhỏ lăn tăn. Trên sân thượng, Trương Chân Nguyên mở cánh cửa kính ra, nước mưa rơi vào bên trong phòng, làm ướt quần áo của những người đứng xung quanh phía trước.

Bọn họ cố gắng nhìn rõ khuôn mặt của người bước ra từ nhà kho. Là Viện trưởng ôm lấy một bé gái, khuôn mặt đó thật sự chính là Viện trưởng nằm trong cái tủ vừa nãy, mà sau đó chạy ra ngoài cũng quả thật là An Kì...

Đây làm sao có thể, Viện trưởng không phải là đã chết rồi sao? An Kì cũng đã chết dưới đống đổ nát rồi mà!

"Là giả đó." Nghiêm Hạo Tường nhớ rõ khoảnh khắc bản thân cùng với An Kì hoán đổi trở lại, bản thân cũng đã nhìn thấy rất nhiều thứ, chẳng qua là nhắm mắt cho qua.

Sau khi An Kì biến mất, một tầng sương mù dần dần bao phủ lấy xung quanh, hơn nữa sương mù càng lúc càng dày. Dần dần hình thành nên một biển sương mù dày đặc, tất cả những thứ bên dưới đều không nhìn thấy nữa.

Tống Á Hiên một mình ở trong nhà kho lộn xộn, cậu đi đến trước cửa nhà kho, đẩy cánh cửa đã bị cháy không còn dáng vẻ gì ra, cánh cửa vốn đã đổ nát lại càng thêm yếu ớt, dường như chỉ cần đẩy thêm một cái nữa liền lung lay sập đổ. Mở cửa ra là một biển sương mù trắng xóa, Tống Á Hiên không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì.

Mà âm thanh trong khoảnh khắc đẩy cửa ra bị những người ở lầu trên bắt được.

"Bên dưới là có người mở cửa nhà kho sao?" Hạ nhi mở miệng hỏi.

"Còn có người? Trong video đâu có đoạn này." Đinh Trình Hâm nghi ngờ.

Nghiêm Hạo Tường nghĩ lại, sau khi biển lửa kết thúc, An Kì mang camera rời đi, sau đó thật sự là không còn ai đi tới nhà kho nữa.

"Có khi nào là Tống Á Hiên không!" Một câu nói của Lưu Diệu Văn nhất thời khiến mọi người không biết nên thở phào nhẹ nhõm hay là nên lo lắng.

Góc nhìn thượng đế là ở trong trò chơi để cảm nhận góc nhìn thượng đế sao? Đây không phải là giống như hacker sao? Nhưng mà nếu như thật sự là Tống Á Hiên, một mình em ấy ở bên dưới có khi nào sẽ gặp phải nguy hiểm không?

Tống Á Hiên bước ra một bước, cảm giác đất dưới chân mềm nhũn, nghĩ lại chắc là do cơn mưa lớn vừa nãy làm ướt đất, pha trộn lại làm đất trở nên lầy lội. Cậu vô ý thức rút chân lại, quay trở lại nhà kho, cậu muốn đi xem manh mối bên trong nhà kho đó.

Dụng cụ bên trong đã bị đốt cháy đến không còn hình dáng ban đầu, ngón tay chỉ cần quệt qua một cái sẽ có một lớp bụi đen dính trên đầu ngón tay, là tàn dư sau đám cháy lớn để lại.

Tống Á Hiên bước vào trong một cánh cửa xếp nhỏ bên trong nhà kho, từ bên ngoài có thể trực tiếp đi vào bên trong căn phòng nhỏ này. Cậu đưa tay phủi lớp vỏ giấy đã cháy thành hoa giấy, để lại một bàn tay dính đầy bụi tro. Bên dưới đều là huyết tương, mỗi một cái ở bên trên đều dán chữ ghi tên nhóm máu. Rất nhiều huyết tương đều đã bị lửa đốt hỏng rồi, bên trong căn phòng không gian nhỏ hẹp tràn ngập mùi tanh nồng của máu, khiến Tống Á Hiên cảm thấy buồn nôn.

Cậu dựa vào cảm giác mạnh mẽ chộp lấy một túi huyết tương còn may mắn "sống sót" trong số những túi huyết tương ở đây, cái túi này khác với những túi khác, nó ghi An Kì – nhóm máu AB.

Đây là máu của An Kì!

Tống Á Hiên bắt dầu suy tính, nếu như tinh thần của An Kì có vấn đề, vậy thì Viện trưởng rất có khả năng lấy cớ đưa An Kì đi khám bệnh để tiến hành rút máu An Kì. Sau này khi An Kì ở trong trạng thái tỉnh táo biết được tất cả các hành vi của Viện trưởng thế nên sau này chọn báo thù ông ta? Cũng có thể An Kì vốn dĩ không bị điên, sau này liên tục bị Viện trưởng hành hạ nên phát điên? Thế nên cậu ta phóng hỏa muốn thiêu chết Anna, rồi lại giết Viện trưởng?

Cắt lưỡi là vì không muốn Viện trưởng nói ra điều gì hay chỉ là vì ôm hận trong lòng, trở thành một loại tâm lý báo thù.

Đột nhiên, Tống Á Hiên nhìn xuống phía sau chân mình, cái bóng của bản thân không thấy nữa...Cậu cảm nhận được phía sau lưng có một bóng đen sột soạt, cậu quay người liền bị cái bóng đó che miệng. Sau đó ý thức cậu dần dần trở nên mơ hồ.

"Ngươi chính là kẻ điên..."

"Bọn họ nói ngươi chính là kẻ phản bội, ngươi không nên cứu bọn họ, thứ ngươi cần làm chính là tiêu diệt bọn họ..."

"Bọn họ sẽ rời khỏi Viện tâm thần, chỉ để một mình ngươi ở lại đây, vĩnh viễn ở lại nơi này."

Trong đầu chi chít những lời nói như thế này, Tống Á Hiên đấu tranh vùng vẫy trong đau đớn lại phát hiện bản thân làm thế nào đi chăng nữa cũng không thể cử động được.

Không, không phải đâu, bọn họ sẽ đưa tôi đi, bọn họ sẽ đến tìm tôi mà.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net