Chương 3: Di sản của thiếu nữ biến mất - Hard_MEMORY

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
máy tính dựa vào cacbon, thế nhưng nó vẫn sử dụng dây cáp quang. Tôi có thể kiểm soát máy móc, nhưng lại không thể chạm vào dây cáp. Nghĩa là tôi không thể sử dụng hệ thống máy quay an ninh mở rộng. Thật đáng tiếc."

"Chuyện đó không quan trọng." Aihana Etsu cắt ngang.

Cậu nhóc không còn quan sát biểu hiện của cô ta hay sợ hãi chuyển biến cảm xúc của cô ta nữa, nhưng đó có phải là do sự phục tùng của con quái vật mạnh mẽ này đang tạo ra sự thay đổi bên trong cậu nhóc không?

Hay là phanh của cậu nhóc giờ đã không còn hoạt động nữa vì mục đích đã được đặt ngay trước mắt cậu nhóc rồi?

Sự nới lỏng phần nào nguy hiểm đến với cậu nhóc. Cậu nhóc di chuyển đôi mắt tối sầm và đôi môi hé mở của mình khi tiếp tục.

"Lúc trước cô đã nói phòng cô ấy chứa đựng 'vết tích cuối cùng' của cô ấy. Cô biết được bao nhiêu? Cô đã biết được những gì ở Dianoid?"

"Ngài muốn biết sao, đức vua của tôi?"

"Trả lời tôi đi."

"Cho dù nó sẽ khiến ngài hối tiếc về quyết định cuối cùng của mình?"

"Trả lời đi, St. Germain!!"

Người phụ nữ tóc vàng búng tay.

Một bản thể khác của St. Germain giơ chiếc máy tính bảng kích thước sổ tay về phía Aihana Etsu.

Không thèm suy nghĩ, cậu nhóc giật lấy nó và lắng nghe ả St. Germain tương tự như Frenda trưởng thành.

"Giờ tự ngài xem đi, hỡi vua khiên. Đây là sự hối hận mà ngài đã chọn đấy."

Cho dù cậu nhóc có nghe thấy những lời đó hay không, cậu nhóc chắc chắn cũng nhìn vào thứ mà màn hình hiển thị.

Trong chốc lát, tâm trí cậu nhóc tràn đầy vài hình ảnh.

Cây cầu vượt với đường ray tàu điện ngầm chạy bên dưới.

Một cậu trai và một cô gái nói chuyện với nhau.

Vật thể cô gái đó kéo lê trong một tay giống như con thú nhồi bông bị xé toạc.

Một người bạn thân quen.

Đỏ và đen.

Mất quá nhiều.

Thân trên.

Màu sắc xé nát và đáng ngại.

Mái tóc vàng dài, lượn sóng cùng nước da trắng đã mất hết sức sống và trông như giấy bồi khô nhiều hơn, đôi mắt trống rỗng chẳng phản chiếu thứ gì, màu đỏ kéo thành vệt từ khóe miệng, cơ thể dài mất hết mọi thứ từ thân dưới và phần bên dưới, thứ gì đó mềm mại và đầy màu sắc lòng thòng nhớp nháp từ chỗ mép bị xé nát dữ dội, con đường mà nó bị kéo lê một cách thô bạo trở nên rõ ràng do những khối màu kinh tởm đã rơi xuống-

"Waaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaahhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhh!!!???"

Điều tiếp theo mà Aihana Etsu biết là bản thân cậu nhóc đang la hét không ngừng.

Aihana Etsu đã không nghe thấy tin tức gì từ cô bạn của mình khá lâu rồi. Cô ấy có vẻ đã sống trong thế giới khác với cậu nhóc và viễn cảnh tệ nhất này đã từng đi qua tâm trí cậu nhóc, thế nhưng cậu nhóc vẫn đi xa đến thế này để chứng minh rằng nó sai. Nếu có thể xóa bỏ tất cả bóng tối tụ tập và để cho ánh sáng đi vào, cậu nhóc có thể xóa tan nỗi sợ hãi của chính mình. Cậu nhóc đã tưởng khung cảnh thường lệ sẽ trở lại và cậu nhóc có thể mỉm cười với bạn mình một lần nữa.

Thế nhưng...

Chuyện này là thế nào?

Thế này còn hơn cả bị đâm, bị bóp cổ, hay nã đạn vào đầu nữa.

"A...aa...aaa..."

Tuyến nước mắt của cậu nhóc buông lỏng.

Tất cả những gì còn lại sau tiếng hét là sự tuyệt vọng giống như đổ vỡ và tâm trí vô cùng trống rỗng. Tay chân cậu nhóc rã rời và đôi mắt cậu vẫn mở to như con búp bê hỏng. Quyết tâm cùng sự cương quyết của cậu nhóc đã bị nghiền nát. Dòng cảm xúc của cậu nhóc không còn nơi nào để đi, thế nên chúng biến thành dạng nước mắt.

Chuyện này thật kinh khủng.

Nó thật khủng khiếp.

Thế này thật là quá lắm.

Có thể không có sự khác biệt cơ bản trong cái chết của con người. Cho dù thi thể có còn nguyên vẹn hay bị xé nát, họ vẫn được coi là đã chết. Nhưng thế thì thứ cậu nhóc nhìn thấy trên màn hình này là gì? Người ta đã mắc phải tội lỗi gì mà phải chịu cái chết như thế? Cơ thể cô ấy đã bị xé làm đôi, bị kéo lê trên đất, và bị đưa ra như một món quà.

Cậu nhóc luôn nghĩ chết là hết.

Đó là lí do cậu nhóc đã từ chối chấp nhận cái chết này và tiến một bước vào bóng tối của thành phố.

Nhưng cậu nhóc đã sai.

Vẫn còn nhiều thứ sau cái chết.

Họ sẽ được chôn đúng nghi thức để giữ gìn phẩm giá của mình hay họ sẽ bị đào lên rồi bị dẫm nát dưới chân?

"Ngài đã nghe chuyện này chưa, đức vua của tôi?"

St. Germain bật ra tiếng cười như tiếng sóng vỗ và nói tiếp.

"Một loại bom mới đang được giấu trong Dianoid."

"..."

"Và chắc chắn ngài ít nhất cũng đã phần nào nghi ngờ Frenda Seivelun đã lạc khỏi con đường đúng đắn rồi nhỉ."

"Cô đang nói đó là thứ cô ấy để lại sao?"

"Khó nói lắm."

Vào lúc đó, một tiếng ầm chạm đến chỗ họ và toàn bộ sân thượng rung lắc dữ dội.

Aihana Etsu nhìn lên trời mà không suy nghĩ và St. Germain thì thầm với cậu nhóc.

"Chắc đó là Mugino Shizuri."

"Đó là ai?"

"Cô gái trong đoạn phim đó. Cô ta hiện đang đánh hạ các St. Germain giống tôi."

Cơn run rẩy kì lạ và cảm giác tê cứng chạm đến những đầu ngón tay của Aihana Etsu.

Đó là kẻ đã làm "chuyện này".

Và điều đó không chỉ bị cô lập trong quá khứ. Con quái vật đó đang tạo ra bạo lực ngay cả bây giờ.

"Đừng có hiểu lầm, đức vua của tôi. Mugino Shizuri không phải là vấn đề ở đây đâu."

"Cô ta không phải là vấn đề ư?"

Cậu nhóc nói không nên lời.

Dù sao, cô gái đó cũng đã làm "chuyện này". Nếu không phải thì cô gái đó thì chuyện đó sẽ không xảy đến với bạn của cậu nhóc.

Nhưng St. Germain lại giải thích.

"Ví dụ, nếu một trận tử chiến nổ ra vì một mẩu bánh mì tại đất bị chiến tranh tàn phá thì sao? Ai phải chịu trách nhiệm cho điều đó? Quy tắc của thế giới đã bị bóp méo, vậy thì không lẽ tội lỗi của những kẻ liên quan trực tiếp sẽ bị phán xét sau khi hệ thống méo mó đó được sửa lại sao?"

"..."

"Câu chuyện đó là một bi kịch." St. Germain nói. "Nhưng phần buồn nhất của tất cả là câu chuyện không có đủ mọi yếu tố cần thiết. Nếu một bánh răng được đặt vào đúng chỗ thì cái sự kiện khủng khiếp đó sẽ không bao giờ xảy ra rồi."

"Cô đang nói về cái gì vậy hả!?" Aihana Etsu hét lên chát chúa. "Còn gì khác nữa chứ!?"

St. Germain trả lời đức vua của mình.

"Kamijou Touma không hiện diện trong câu chuyện đó."

Ban đầu, lời nhận xét đó có thể có vẻ vô nghĩa.

Nhưng nếu đó là người có sức mạnh thực sự thì điều đó sẽ thay đổi hoàn toàn.

"Tất cả là vậy đấy. Chỉ riêng điều đó thôi là đã xoay chuyển mọi chuyện 180 độ rồi. Vậy nên phàn nàn với Mugino Shizuri, Kakine Teitoku, hay bất kì ai khác dính dáng trực tiếp thực sự chẳng có ý nghĩa gì cả. Không cần phải bắt đầu từ đó. Đầu tiên, ngài phán xét hệ thống, loại bỏ bộ lọc mà hệ thống đặt trên tình hình, và rồi cân nhắc tội lỗi của những kẻ liên quan. Nếu như ngài vẫn tìm thấy chất béo dư thừa thì ngài có thể cạo nó đi cho đến khi mọi thứ đã được xử lí xong. Tôi không phải đang cố bảo vệ Mugino Shizuri. Nhưng nếu tội lỗi không được phán xét thích hợp thì ngài không thể tự hào về sự trả thù của mình được đâu."

Với Aihana Etsu thì nó nghe chẳng thấy thật gì cả. Cậu nhóc thỉnh thoảng vẫn nghe đến cái tên Kamijou Touma trong khi đang lang thang ở các con hẻm, thế nhưng chuyện này thật quá đỗi khắc nghiệt và cậu nhóc không thể quyết định mình có thể tin được bao nhiêu.

Và vì vậy cậu nhóc hỏi.

"Nếu..."

"Sao?"

"Nếu Kamijou Touma tới kịp lúc đó, chuyện gì sẽ xảy ra với bạn của tôi?"

Nó có thể là một câu hỏi vô nghĩa.

Giả định với quá khứ thì có ích lợi gì chứ?

Nhưng...

"Hắn tất nhiên sẽ cứu ai đó bằng nắm đấm của mình rồi. Hắn có thể có cơ thể của một đứa trẻ loài người mỏng manh, nhưng vào thời điểm như vậy, hắn sẽ đứng ở thế thượng phong với một thực thể cao hơn giống như tôi đây."

Cô ta nói nó nghe rất rõ ràng.

Cô ta nói nó nghe như để kế hoạch bị phá là một phần trong kế hoạch của cô ta vậy.

Cô ta nói nó nghe như cần phải cho phép nhiêu đó xảy ra khi xử lí chuyện với cậu nhóc.

Có khả năng chàng thiếu niên đầu nhím đó đã đi con đường như thế.

Nhưng...

(Tại sao lại không có ai đến kịp chứ?)

Phán xét hệ thống.

Không được căm ghét sự điên cuồng; vạch ra điều kiện đã dẫn đến sự điên cuồng đó.

(Không quan trọng là ai, vậy thì tại sao không một ai ở đó nghe tiếng hét của cô ấy chứ?)

Một tiếng ken két phát ra từ miệng Aihana Etsu khi cậu nhóc nghiến răng hàm của mình.

Cậu nhóc có thể nói có thứ gì đó trong tim mình đang chuyển sang một hướng kì lạ.

"Ngài sẽ làm gì đây?"

St. Germain giơ chiếc khiên vàng ra một lần nữa.

"Mugino Shizuri quả thật là giống cái ác hơn cái thiện. Nếu ngài giết cô ta thì ngài có thể gọi cuộc trả thù của mình là một thành công. ...Nhưng như thế có đủ không chứ? Thực hiện phán xét mà không mang tất cả cái ác ra ánh sáng chẳng khác gì triệt tiêu tội lỗi. Giết hai người và giết hai trăm người đều phải chịu tội chết giống hệt nhau, nhưng ngài sẽ không bao giờ chấp nhận việc tên sát nhân giết hai trăm người bị hành hình chỉ vì hai trong số những cái chết đó, đúng không?"

"..."

"Và cũng giống vậy, thứ Frenda Seivelun để lại đằng sau sẽ dần dần được mang ra ánh sáng. Nếu nó bị lạm dụng thì nó sẽ làm nhơ bẩn tên cô gái ấy."

Chiếc khiên vàng phản chiếu lại ánh sáng trăng.

Khi quỳ gối, ánh mắt của St. Germain nói rõ ràng với Aihana Etsu.

Thứ ta không thể làm và thứ ta không làm hoàn toàn khác nhau.

Và thứ sức mạnh phân chia hai loại đó đang ngồi trước mặt cậu nhóc.

"Được thôi." cậu nhóc lẩm bẩm.

Bàn tay nhỏ nhắn của cậu nhóc chạm vào chiếc khiên vàng.

"Tôi sẽ làm sáng tỏ mọi thứ. Và để làm thế, tôi cố thể chờ đợi để giải quyết câu trả lời chắc chắn giống như Mugino Shizuri sau. Đầu tiên sẽ là Kamijou Touma. Anh ta dính dáng bao nhiêu và anh ta không thể dính dáng bao nhiêu? Tôi sẽ tìm ra tất cả điều đó."

"Thế cũng được. Nếu thứ giống như thiên đường có tồn tại thì tôi chắc chắn bạn ngài sẽ mỉm cười với ngài đấy."

"..."

Cậu nhóc không nói lớn phần còn lại, mà tiếp tục trong đầu mình.

(Nếu sự hiện diện của Kamijou Touma có thể thay đổi số phận của cô ấy và mình có thể nói việc không xuất hiện đúng lúc là một tội lỗi...)

Cậu nhóc cảm nhận được chiếc khiên nặng trong tay mình.

(Vậy thì mình cũng phải chịu tội lỗi giống hệt vậy. Một khi chuyện này kết thúc, mình cũng sẽ cần phán xét bản thân luôn.)

"Khiên của Anne có thể làm được gì?"

"Bản thân chiếc khiên không quan trọng. Điều quan trọng là việc ngài biết đã chọn ngài. Cũng giống như là thanh kiếm được rút ra khỏi tảng đá quan trọng hơn phần cạnh sắc bén của nó vậy."

"Tôi không muốn tạo dựng tên tuổi cho bản thân. Tôi muốn thứ gì đó có thể dùng ngay kìa."

"Hê hê. Tôi muốn để một bất ngờ khi ngài sử dụng nó, nhưng chắc tôi sẽ đưa ra lời giải thích chung vậy. Nhưng xin hãy hiểu rằng đây không phải là sức mạnh của chiếc khiên. Đây là sức mạnh của ngài; Khiên của Anne chỉ đơn thuần là chuẩn bị nó bên trong ngài thôi."

St. Germain nói như thể đang tiết lộ một bí mật giá trị.

"Thanh kiếm của King Arthur là biểu tượng của mặt cầm quyền chủ động và tích cực một vương quốc thông qua sự thống trị và mở rộng lãnh thổ. Là vật đối ứng với nó, Khiên của Anne sẽ tương trưng cho cái gì? Là mặt cầm quyền thụ động và tiêu cực một vương quốc."

"Cụ thể hơn đi."

"Nó có thể bắn hạ bất cứ thứ gì. Linh cụ phòng thủ tối hượng này sử dụng mức ánh sáng tối thiểu để xé bất cứ thứ gì mà ngài chĩa vào. Nó sẽ tạo ra...phải, ngài có thể gọi nó là lỗ hổng kích cỡ sợi rơm."

"Tối thượng? Thật không?"

"Chất liệu không quan trọng và nó có năng lực xuyên thủng đến hai triệu hiệp sĩ cùng một lúc. Nó là một trận mưa cái chết nằm ngang. Không phải như thế là đủ để vượt qua hạn chế của Imagine Breaker và xé nát hắn rồi sao?"

Phần 13

Hamazura Shiage và Kamijou Touma tìm thấy một cảnh tượng không ngờ phía sau tấm bình phong trượt.

Nó không phải là một loại bom mới hay nhà máy thuốc nổ.

"Cái gì...thế này?"

Kamijou nhìn quanh căn phòng khách trải chiếu tatami trông đủ lớn để làm lớp nữ công gia chánh.

Nó cũng không giống như dùng để ở. Nói đúng ra thì đồ nội thất không có đủ số lượng hay không được đặt đúng chỗ để làm nơi sinh sống.

Thay vào đó, toàn bộ căn phòng được chất đầy hộp.

Vài cái thì nhỏ như hộp bento và những cái khác thì lớn hơn những chiếc tủ lạnh.

Giấy gói và ruy băng đủ màu sắc làm Hamazura nhớ đến một thứ.

"Giáng Sinh ư? Không phải, đây là..."

"Trông như quà sinh nhật vậy. Và có tấm lịch ở đằng kia nữa kìa."

Kamijou chỉ vào tấm lịch được ghim vào tường. Nó chứa những bức tranh sinh vật biển và được đánh dấu bằng bút dạ quang.

Nhưng không phải chỉ có một hay hai ngày.

Nói đúng ra thì số ngày được đánh dấu nhiều hơn số ngày không.

Ở khóe mắt, Hamazura nhìn thấy Aneri ghi lại những cái tên được viết trên hộp và xây dựng một cơ sở dữ liệu.

"Giờ mới nhớ, Frenda là thành viên có nhiều mối quan hệ nhất trong Item. Tao nghĩ nhỏ đó đã nói gì đó về việc quen biết đến hàng ngàn người nếu tính cả những người thuộc bóng tối lẫn không thuộc bóng tối."

"Vậy đây là...?"

"Tất cả đều là quà sinh nhật à? Chỗ này giống như là khi một công ti chuẩn bị quà cuối năm cho tất cả mọi người vậy."

Kamijou lật qua tấm lịch trong khi lắng nghe giọng nói gần như kinh ngạc của Hamazura.

Tấm lịch đã không được cập nhật trong vài tháng qua, nhưng tất cả chỗ ngày sinh nhật đó đều đã được viết trước thời hạn. Cậu dừng lại sau khi lật qua một vài tháng.

Ngày 1 tháng 12.

Đó là ngày hôm nay. Cái tên được viết trên đó không phải là "Aihana Etsu", thế nhưng cậu nhận ra khuôn mặt trên bức ảnh dán nhỏ đặt ở đó.

"..."

"(Mình có thể thấy tại sao con nhỏ đó lại không muốn Mugino hay Kinuhata nhìn thấy nơi này.)"

Hamazura lẩm bẩm với chính mình trong khi nhìn quanh căn phòng một lần nữa.

Máy quét của Aneri đã tìm thấy vài cái tên thân thuộc trên nhiều chiếc hộp.

Không hề có bẫy, không hề có vũ khí, và không hề có động cơ thầm kín.

Đây là mặt yếu đuối nhất của Frenda.

Đây là nơi cô niêm phong bộ mặt mềm yếu nhất khác với mặt mà cô thể hiện trong thế giới bình thường và mặt mà cô thể hiện trong thế giới ngầm. Tại đây, cô không cần phải hành xử đàng hoàng như người chị của Fremea hay mài dũa những kĩ năng chết chóc dành cho công việc ngầm của mình. Đây là nơi trú ẩn nhỏ bé của cô.

Mọi người đều có nhiều mặt.

Chúng đều là thật và chẳng có cái nào là giả cả.

Nếu ta phán xét phần nhân tính của Frenda Seivelun dựa trên mọi phần của cô, có lẽ cô sẽ bị xem như là một đứa con gái xấu xa.

Chẳng có lời biện minh nào dành cho mọi thứ mà cô đã cho nổ tung và tất cả mạng sống mà cô đã cướp đi cả.

Khi thắng, cô sẽ không thèm suy nghĩ chút nào đến cảm xúc của những kẻ mà cô đã cướp đi. Và nếu sắp thua, cô sẽ đột nhiên bắt đầu nói năng lê thê dài dòng về sự cao quý của mạng sống. Khi giết chóc, cô thưởng thức nó. Khi sắp bị giết, cô sẽ bán đứng đồng đội của mình và tuyệt vọng cầu xin tha mạng. Cô là đứa con gái ích kỉ và toan tính như thế.

Thế nhưng...

Cái thực tế đó không hoàn toàn làm mất đi hiệu lực của những gì họ tìm thấy ở đây.

Một vài chiếc điều khiển từ xa được xếp thẳng hàng trên mép bàn. Thứ chúng thuộc về được viết trên miếng băng màu đính kèm: TV, điều hòa nhiệt độ, đầu thu kĩ thuật số, máy chiếu, màn cửa, vv. Khi Hamazura nhặt một cái lên và nhấn nút nguồn, những dòng của chương trình bảng tính xuất hiện trên một bức tường không chất quà. Nó có vẻ là bản danh sách về những thứ mà những người khác nhau muốn có mà cô đã phát hiện ra.

"Jaka-jaka-jan. ...Không, thế không phải. Jaka-jaka-jaka-jan! Phải thế không nhỉ?"

Chiếc đầu thu kĩ thuật số chứa đựng vài đoạn phim mà Frenda đã thu lại cảnh mình nhảy.

Hamazura cho rằng cô đang tập luyện vài trò giải trí cho buổi tiệc sinh nhật, thế nhưng...

"Jaka jaka jahn jan. Là thế! Suy cho cùng, nó phải là như thế. ...Hê hê hê. Mugino sẽ ngạc nhiên lắm đây."

"..."

Hamazura quan sát nụ cười vô tư đó.

Cô rõ ràng là không biết chuyện sẽ xảy đến với mình.

Cậu ta lặng lẽ sử dụng chiếc điều khiển của đầu thu kĩ thuật số để tắt cảnh quay.

Sâu trong tim, cậu ta thầm nhủ cậu ta có thể sẽ không bao giờ để cho Mugino nhìn thấy thứ đó.

Kamijou cuối cùng cũng quay khỏi tấm lịch.

"Aihana có nói chúng ta sẽ tìm thấy lí do Frenda Seivelun biến mất ở đây, nhưng chúng ta có nên cho rằng cậu ta đã sai về điều đó không?"

"Ờ. Tao không nghĩ nhỏ đó để lại thứ gì như thế ở đây đâu." Hamazura nhổ ra trước khi nói thêm điều khác. "Nhưng mà nó cũng không hoàn toàn vô nghĩa đâu."

Đó là khi họ nhận ra thứ gì đó nhấp nháy đằng sau đống quà tặng.

Nó được gắn vào tường. Kamijou nhận ra nó trước tiên còn Hamazura thì nhận thấy Kamijou quay về phía nó. Họ kiểm tra thì thấy một chiếc màn hình cảm ứng có bảng điều khiển phẳng và một ống nghe điện thoại gắn kèm.

Ban đầu họ tưởng nó là một thiết bị liên lạc, thế nhưng lại không phải vậy.

"Cái gì thế này?"

Màn hình hiển thị sơ đồ của căn hộ và cổng trước đang nhấp nháy ánh đỏ.

"À, hiểu rồi. Nó là báo động an ninh do tao đã phá mở cửa trước."

Hamazura nhoài người ra khỏi bộ Power Lifter và chạm vào màn hình.

"Hm? Cái quái gì thế này!?"

Cậu ta có thể đã dùng sai sách bởi vì cái sơ đồ hiển thị bay ra khỏi màn hình.

Và thay vào đó nó hiển thị không chỉ là một căn hộ.

Toàn bộ Dianoid được hiển thị dưới dạng khung hình. Hàng chục hay thậm chí là hàng trăm bức ảnh thu nhỏ bật ra ở đây đó. Chúng hiển thị cảnh quay từ chỗ gần nhiều lối ra vào, bên trong các cửa hàng ở khu tầng thấp, đằng trước thang máy và thang cuốn, và bên trong đài truyền hình ở khu tầng giữa của tòa nhà.

Kamijou nói to ấn tượng mà cậu thấy được từ nó.

"Máy quay an ninh ư?"

"Nhưng tại sao chứ? Thế này rõ ràng là đã vượt khỏi phòng của nhỏ đó mà."

"Có lẽ nó là đặc quyền dành cho các VIP. Để bán sự yên tâm, bọn họ đã bàn giao quyền riêng tư của các khách hàng khác."

Aneri không được gắn với bất kì dây cáp nào, thế nhưng việc quan sát màn hình là đủ để đưa ra vài dự đoán chi tiết về cách vận hành thiết bị.

Lần này, Hamazura điều khiển nó theo ý muốn của mình.

Cậu ta kiểm tra lịch sử đăng nhập thì chẳng thấy gì ngoài lần đăng nhập duy nhất ngay sau khi hợp đồng được kí kết. Frenda có thể đã nhận ra thiết bị trong khi kiểm tra an ninh của căn hộ và chưa bao giờ chạm vào nó kể từ đó. Điều đó có nghĩa là cô đã không lắp đặt nó mà nó là đồ đi kèm theo căn hộ.

Nếu là trong các công việc ngầm của mình, có lẽ cô đã vui vẻ sử dụng nó. Càng có được nhiều thông tin, cô sẽ càng có lợi thế hơn. Và cô cũng không phải là loại quan tâm đến quyền riêng tư của người khác.

Thế nhưng lúc cô ở đây thì lại khác.

Không hề có ánh sáng hay bóng tối và cũng không hề có giả dối hay sự thật. Cô chỉ đơn giản là hảo ý lên kế hoạch tặng quà sinh nhật cho tất cả những người mà cô quen biết, thế nên bất cứ thứ gì có thể khiến cô nhớ đến sự thật thối nát chỉ là vật cản đường.

Khó chịu, Hamazura gỡ ngón tay của mình ra khỏi màn hình, nhưng Kamijou lại chạm vào từ bên cạnh.

Kamijou chạm vào một trong vô số những ảnh thu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net