Chương 1: Hoặc cắt bỏ dẫn đến khuếch tán - Gray_City

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phần 1

9 tháng 12, ngay trước năm giờ sáng

Không đồng hồ nào hoạt động nên cũng không tài nào biết được chắc chắn, nhưng giờ có lẽ là tầm thời gian ấy. Mặt trời cuối cùng cũng ló dạng và tiết trời giữa đông hóa hơi thở con người ta thành làn sương trắng. Sóng nhiệt đã hoàn toàn biến mất, làm nhiệt độ hạ xuống dưới mức đóng băng. Kamijou Touma lúc trước mặt đồ bơi để chống chọi với cái nóng 55 độ, nên giờ đây cậu cảm giác như tuổi thọ mình đang bị bào mòn đi. Tuy thế, lúc này cậu không thể lo về việc đó. Giống như người ta không đặc biệt quan tâm mình đang ở trong kho đông lạnh khi bị cưa xích chém một đường trên lưng.

Nói đơn giản, nguy hiểm lớn hơn nhiều đang tiến lại gần từ ngay phía sau.

Đó là một trăm cô gái kì lạ và quái gở của Thế lực Kamisato cũ.

Kamisato Kakeru đã sử dụng World Rejecter để cứu tất cả bọn họ mặc cho biết làm thế sẽ thì mình sẽ bị xóa sổ. Ngoài ra, cậu đã nhờ Kamijou "chăm lo cho các cô gái ấy". Trái tim họ đã bị trói buộc bởi Kihara Yuiitsu, kẻ đánh cắp bàn tay phải của cậu ta, tạo nên tình huống chủ nhân bàn tay ấy thống trị các cô gái, giống như những gì Kamisato lo sợ nhất.

Kamijou không thể để vậy.

Cậu không thể để việc này xảy ra đến thiếu niên đã cứu mạng cậu.

Thế nên cậu sẽ giải thoát cho các cô gái ấy. Cậu phải chứng minh họ có thể cứu Kamisato Kakeru mà không cần dùng đến World Rejecter của Kihara Yuiitsu. Tuy không biết việc đó có khả thi không, nhưng cậu phải bám vào ý tưởng ấy .

Bước đầu tiên, cậu phải cắt đuôi những kẻ truy đuổi để có thể nghỉ lấy sức và nghĩ ra kế sách thực tế!!

Cậu biết thế.

Cậu biết thế, nhưng cô gái mặc hoodie bikini tên Fran nói những lời vô vọng trên đường chạy trốn cùng cậu.

"Chúng ta không thể thoát khỏi họ."

"!?"

"Ý tôi không phải là tốc độ của chúng ta hay khoảng cách của họ so với chúng ta. ...Bên họ có Ellen, một chuyên gia truy dấu có thể sử dụng mọi kĩ thuật pháp y tối tân. Mồ hôi, nước bọt, dấu giày hay gì cũng được. Kẻ bám đuôi hóa chất đó có thể phát hiện bất cứ dấu vết nào để lại trên mặt đất. Thế nên sớm muộn gì cô ta cũng sẽ tìm được chúng ta."

"Thế thì chúng ta phải làm gì chứ!?"

"Còn gì nữa?"

Cô gái ăng-ten tai thỏ mặc hoodie, bikini búng tay.

Ngay lập tức, thứ gì đó lặn lẽ hạ xuống từ phía trên đầu Kamijou. Đó là một vật thể bay không xác định...

"Khí cầu ư?"

"Chúng ta chỉ cần tránh để lại dấu chân nào. Tức là chúng ta chỉ cần bay thôi."

Phần 2

Ellen, người mặc đồ bơi cùng áo khoác phòng thí nghiệm, và Elza, một nữ côn đồ trông như vu nữ với chiếc pareo đỏ choàng ngoài bikini trắng, đương nhiên biết việc như vậy sẽ xảy ra.

Thế nên họ gọi người khác.

"Maya~? Trên đó thế nào rồi?"

Thứ gì đó đang lượn lờ trên bầu trời. Đó là một cô gái cao lớn, trong mờ mặc bộ kimino trắng toát vô cùng đáng ngại. Người cô ta cuộn tròn trong thế bào thai, phần ngực để hở quyến rũ, trán được điểm xuyết bởi vương miện tam giác được khắc một dấu nhỏ, còn mái tóc đen dài thì cuộn tròn quanh người tựa vầng trăng khuyết. Quan sát viên trên bầu trời yếu ớt mở mắt, đáp.

"Mọi việc ổn cả. Nếu họ tìm cách bay lên trên, lời nguyền của tôi bắt lấy rồi đưa họ xuống thôi."

"Đúng là vậy."

Ellen nhoài người qua lan can một cầu vượt mà họ leo lên rồi vẫy nhẹ ống tay áo khoác phòng thí nghiệm rộng thùng thình phía trên đầu.

"Việc cần làm là tiếp tục tìm kiếm trên mặt đất. Maya lo trên trời rồi, nên họ không thể thoát bằng khí cầu của Fran được. Vì vi sóng mạnh Fran đã rải mà mọi xe buýt và tàu lửa đều ngừng hoạt động, chưa kể cũng không xe hơi hay xe máy nào hoạt động được quanh đây. Chỉ cần tôi tìm được dấu vết rõ ràng, chúng ta sẽ bắt kịp và giải quyết họ thôi."

Bản thân Ellen không phải là một đấu sĩ.

Đấu sĩ là Elza, nữ hải tặc đeo băng bịt mắt tên Luca, nữ cosplayer tên Olivia, cùng vài người đủ sức đơn độc phá két ngân hàng khác nữa đang đi trên cầu vượt.

"Cậu nói Claire bị nướng chín bởi sóng nhiệt rồi, đúng không?"

"...Kihara Yuiitsu. Chuyện như thế này vẫn sẽ xảy ra chừng nào chúng ta còn ở cùng ả à?"

"Nhưng chúng ta đâu còn chọn lựa nào khác nữa. Đâu thể bỏ Kamisato-san được. Tôi không biết Fran và tên đó đang mưu tính gì, nhưng chúng ta không thể giao phó số phận của Kamisato-san cho họ được. Dâng đầu tên đầu nhím đó nhất định là cách chắc chắn nhất để giữ World Rejecter lại."

"Đừng lo. Cậu biết Claire mà. Trước khi cậu kịp hiểu gì, cô ta đã xông tới rồi đánh dửng dưng như không rồi."

Bên dưới cây cầu vượt ấy, Kamijou và Fran đong đưa dưới một quả khí cầu UFO như thể đang bám lấy gầm cầu.

"..."

Khí cầu UFO lơ lửng cách gầm chưa tới 100cm và Kamijou bám lấy nó bằng một sợi dây. Trán cậu lúc này ướt đẫm mồ hôi mặc cho trời đang độ giữa đông. Ellen đang đặt hai tay lên lan can và nếu liều nhoài người tới trước, cô ta có lẽ sẽ nhìn thấy cậu. Sự căng thẳng tột độ lúc này khiến cậu thở dốc nặng nhọc.

Cậu mắc nghẹn chính hơi thở của mình, tim thì đập mạnh trong lồng ngực đến mức cậu những tưởng khung xương sườn sẽ rạn nứt.

Fran cũng bám vào sợi dây tương tự, nhưng cậu vẫn không thấy được cảm xúc nào trong mắt cô. Cô còn không ngẩng mặt lên. Chuyển động duy nhất của cô là thỉnh thoảng ăng-ten tai thỏ trên đầu và các thiết bị liên lạc nhét trong ba-lô lại giật lên.

Cô rõ ràng đang chỉnh độ nổi của khí cầu thủ công bằng cách bơm, xả khí nhẹ hơn không khí, chưa kể cô còn có thể tự do di chuyển nó theo bất kì hướng nào, song từng đó không đủ lí do để thư giãn.

Kamijou cố hết sức nín thở, nhưng không thể nén áp lực bên trong nỗi sợ của mình.

Môi cậu bắt đầu mấp máy như thể cậu đang thì thầm với bùa may.

"(Đùa đấy hả trời, đùa đấy hả trời.)"

"(Im lặng đi.)"

Họ không thể đi lại trên mặt đất, còn bầu trời cũng bị giới hạn.

Giờ họ hoàn toàn bị mắc kẹt, nên không gian duy nhất còn dùng được là ngay dưới cây cầu vượt ấy. Nó bắc ngang một đường ray thép, có thể thuộc đường ray điện ngầm. Lối vào đường hầm tàu điện ngầm nằm kế đó, trông giống như lối vào ống cống ngầm.

"(Chỉ cách có 20 mét, ngắn hơn hồ bơi trường. Từ chỗ này có thể tới đó được.)"

"(Họ sẽ thấy chúng ta mất. Họ sẽ thấy và giết chúng ta mất.)"

"(Maya chỉ do thám không đối không còn nhóm Ellen thì tin mình dàn hết mặt đất, nên họ không nghĩ về độ cao thấp kẹp giữa hai cái này đâu. Cơ mà một khi bắt đầu tìm kiếm triệt để, Ellen chắc sẽ phát hiện ra khu vực dưới cầu vượt này, thế nên chúng ta cần tăng khoảng cách giữa hai bên nhiều nhất có thể.)"

Dù thế nào đi nữa, quyết định cũng không thuộc quyền của Kamijou.

Quyết định là của Cô Gái Bay Không Xác Định Fran kiểm soát vật thể bay không xác định mang dạng khí cầu quảng cáo (đó là mô tả chính xác trong trường hợp này). Ra-đa tròn trên mông cô lắc qua trái rồi qua phải vài lần, và rồi...

"Bây giờ."

Cô di chuyển chúng mà không hỏi han tiếng nào.

Bị kéo theo, Kamijou suýt nữa thì hét toáng lên, nhưng cuối cùng vẫn nuốt trôi cơn bộc phát. Họ lặng lẽ rời cầu vượt và lướt là là mặt đất để đến con hầm kế gần đó.

Vài cô gái vẫn còn trên cầu vượt, làm tim Kamijou như bị bóp nghẹt. Cậu níu lấy sợi dây, cong lưng để thu người càng nhỏ càng tốt một cách vô ích. May thay, Ellen lên tiếng gọi các cô gái, nên họ đi sang đầu kia cầu vượt. Nếu khi đó họ quay đầu dù chỉ đôi chút thôi, trò chơi chắc đã kết thúc rồi.

Đôi nam nữ men theo con hầm.

Điện của Thành Phố Học Viện vẫn chưa phục hồi, nên không có nguy cơ bị tàu điện ngầm đâm không báo trước. Nếu họ tiếp tục men theo đường hầm, họ sẽ cắt đuôi được Ellen.

Kamijou lặng lẽ thở dài, nhưng rồi cậu cảm thấy gì đó lạnh ngắt ở bên sườn.

Cậu không biết thứ gì nằm trong con hầm tối đen như mực, nhưng rồi nguyên mặt dưới của khí cầu phát sáng như đèn lồng giấy tại một nơi đang xây dựng vào buổi đêm.

"Ưư!?"

Khí cầu rất chắc. Người ta có thể gắn đèn rạp chiếu phim vào trong để giả như người ngoài hành tinh bắt cóc, song với sợi dây lòng thòng từ vật thể tròn, nó lại trông giống bóng đèn huỳnh quang treo trên trần phòng kiểu Nhật.

Kamijou chớp đôi mắt bị lóa vì ánh sáng của mình để điều chỉnh chúng đến khi cậu có thể so sánh khung cảnh trong tâm trí với cảnh thật.

Cậu nhìn thấy thứ đang chạm vào phía bên sườn trần của mình.

Qua ống tay rộng thùng thình của bộ hoodie, bàn tay nhỏ của Fran Ăng-Ten Tai Thỏc đang cầm một thứ. Đó là một con dao bạc dài chừng ngón trỏ. Kamijou cảm thấy ớn lạnh khi mới đầu những tưởng đó là con dao bướm mà đám du côn huơ qua lại như nunchuk, nhưng lúc nhìn kĩ cậu mới biết đó là một phần của món công cụ đa năng. Tay cầm của cái kìm có chứa tuốc-nơ-vít, lưỡi khoan cùng các công cụ khác. Khó chịu hơn, đó còn là đồ Thụy Sĩ. Nghệ nhân làm ra nó ban đầu hẳn đang òa khóc nức nở.

"Tôi muốn làm rõ một điều trước khi chúng ta tiếp tục."

"..."

"Tôi thuộc phe Kamisato Kakeru chứ không phải phe Kamijou Touma. Tôi chỉ giúp anh lúc này bởi vì tôi quyết định làm vậy là tốt nhất cho Kamisato-chan."

Cô nói như thể đang đọc các điều khoản quan trọng của hợp đồng.

Không gì thay đổi trong mắt cô. Chúng vẫn tựa hồ như lúc cô thổi bong bóng trong bể bơi trẻ con, lúc cô chạy trốn khỏi các cô gái khác, và lúc cô dí con dao công cụ vào điểm trọng yếu của cậu.

Cô có thể đâm cậu dễ dàng như chơi với ống hút trong li soda dưa gang.

Chàng thiếu niên đầu nhím không quan trọng hơn gì thế đối với Fran.

"Xin anh hãy làm những gì có thể để cứu Kamisato-chan. Chừng nào anh còn làm thế, tôi sẽ hỗ trợ anh bằng mọi cách có thể. Tuy nhiên, chỉ cần anh ưu tiên Kamijou Touma hơn Kamisato Kakeru dù chỉ một lần thôi, tất cả sẽ chấm dứt. Dù tinh huống có thế nào đi nữa, tôi cũng sẽ không ngần ngại giết chết anh."

"Tôi biết rồi mà," Kamijou đáp lại. Cậu không hề ngừng một giây. "Hắn đã cứu mạng tôi. Nếu không nhờ hắn thì giờ chắc tôi đã là một mẩu than nằm dưới lòng đất rồi. Thế nên lần này chẳng có gì là vì tôi cả. Tôi sẽ liều mạng để cứu Kamisato."

"Thế thì tốt."

Cô rút lại con dao công cụ dễ đến đáng ngạc nhiên.

Cô gái tai thỏ gập dao vào trong kìm bằng một tay, sau đó đôi môi mới chịu nở nụ cười mặc cho lạc lõng lúc này. Nó giống như nụ hoa từ từ bung cánh vào đầu xuân sau khi đóng băng suốt mùa đông. Đó có lẽ là biểu hiện tôn trọng và cảm kích dành cho người đang sẵn lòng hành động vì Kamisato Kakeru.

"Thế là xong, giờ tôi đói quá. Đi kiếm gì đó ăn thôi."

"Này, đợi đã. Nói cho lắm vậy mà mới có năm giây sau cô đã ưu tiên bản thân trước rồi sao?"

Phần 3

Ngay bên dưới Tòa Nhà Không Cửa ở Quận 7 Thành Phố Học Viện là một không gian ngầm kì lạ với hằng sa số tên lửa đẩy quy mô lớn gắn trên trần như thạch nhũ.

Trong áo khoác phòng thí nghiệm và bikini đỏ, Kihara Yuiitsu ngồi thanh lịch ở đó trong khi chăm sóc các móng tay. Móng tay phía trái của cô ta đã được sơn bóng, nhưng tay phải thì chỉ được cắt vội mà không được mài dũa. Đúng ra, hình dáng hai bàn tay không hề giống nhau. Đó là bàn tay phải của một thiếu niên nọ, thứ được khâu vào nhờ Sample Shoggoth suy yếu giống như thú nhồi bông.

Đó là World Rejecter.

Thế nhưng hiện tại, sức mạnh lớn của nó chẳng còn quan trọng bằng chức năng trói buộc bao cô gái ấy.

"Hiểu rồi, hiểu rồi, hiểu rồi."

Sau khi dũa các móng tay sao cho tròn trịa, cô ta thắc mắc không biết phải sơn bóng ra sao. Cô ta không có màu phù hợp dành cho nam sinh trung học. Cùng màu với tay trái thì sẽ thấy khác biệt rõ ràng, nhưng cô ta cũng không thể để màu tay trái và tay phải chọi nhau quá mức. Mà, nói đi cũng phải nói lại, một con người có hai tay không cân xứng với nhau vốn dĩ đã kì quái rồi.

"Đã mười phút trôi qua kể từ lúc lệnh cho các ngươi giết Kamijou Touma rồi. Chừng 100 người đã tham gia cuộc săn lùng này, vậy mà lại để mất dấu hắn và tìm kiếm trong mù quáng. Đầu tiên thì để hắn thoát, sau đó thì gần như bỏ cuộc ngay lập tức rồi đi báo cáo lại. Cảm giác cứ như chân chúng bất giác dẫm phanh một chúúút vậy."

Yuiitsu vắt chéo chân, làm màu trắng tinh lộ ra hơi quá mức, đến nỗi người ta khó lòng gọi cô ta là một quý cô, và nói. Ánh mắt của cô ta đến giờ chưa rời khỏi các móng tay. Đến quay sang người kia, cô ta còn chẳng thèm làm.

Ghế của cô ta phát ra tiếng kẽo kẹt nhỏ.

Tuy thế, cô ta, trong bộ đồ bơi và áo khoác phòng thí nghiệm, vẫn đè xuống thêm và tiếp tục nói thản nhiên.

"Thế lực Kamisato rung chuyển Thành Phố Học Viện đến vậy, nên chắc từng này chưa phải hết sức đâu ha. Hay là ta đánh giá cao chúng quá? Ngươi nghĩ sao?"

Một tiếng rên rỉ khẽ khàng phát ra.

Yuiitsu mỉm cười, đưa ngón trỏ tay trái lên và thản nhiên thọc nó vào lưng ghế.

Không, đó là cô gái da nâu Salome đang trong thế chống tứ chi trên mặt đất và ngón tay của Yuiitsu chọc vào phần lưng ngay dưới cổ cô.

Song từ "tứ chi" có lẽ không được chính xác lắm. Cô gái mặc đồ bơi trường trắng cùng áo mưa đã mất một tay trong trận chiến lúc trước, nên giờ cô chỉ còn ba chi để làm ghế.

Dù vậy, Kihara Yuiitsu vẫn đè sức nặng cả người lên cô không chút quan tâm.

Nếu cô gái nghiêng người một chút thôi, người phụ nữ sẽ không ngần ngại thọc sâu ngón tay của mình vào tấm lưng không thể kháng cự. Nếu cô ta tra tấn các đốt sống lưng của Salome, cơn đau sẽ bùng nổ trong cô giống như vừa bị sét đánh.

Nếu Salome không phải là cyborg tự chế, cô chắc đã chết từ lâu. Không phải vì mất máu, mà là vì sốc.

"Hộc, hộc. Khah!?"

"Trông bất mãn thế. Vẫn chưa biết vị trí của mình ở đây à?"

Yuiitsu cười khúc khích, vắt chân táo bạo một lần nữa.

"Hay ngươi muốn ta làm bằng ngón tay của Onii-chan ngươi hơn?"

"...!?"

Tiếng nghiến răng vô cùng dữ dội vang vọng khắp không gian, nhưng đối với Yuiitsu, nó lại đáng yêu đến mức không thể cưỡng lại. Cái đáng yêu ở đây không phải cô gái da nâu. Ả khoa học gia điên loạn ấy yêu tình huống này.

"Khi thuộc về người khác mới thấy nó hiếm hơn, đúng không?"

Cô ta không trông chờ câu trả lời, nhưng đó có lẽ là niềm vui của việc tước đoạt đang thiêu đốt trong tim cô ta.

Cô ta liếm ngón tay thiếu niên, nói.

"Giống như ta có thể cảm nhận được tiếng than khóc đau đớn của hắn qua những gì ta đã tước đoạt được vậy... Phảảải, tuy không giống bước chân đầu tiên lên đồng tuyết mới lắm, nhưng cảm giác cũng rất tuyệt theo cách riêng."

Kihara Yuiitsu không việc gì phải nhất quyết truy sát Kamijou Touma.

Dựa theo những gì cô ta vừa nói, cô ta chẳng qua chỉ muốn gián tiếp trả thù người "không còn ở đây" bằng cách làm bẩn tay các cô gái ấy.

Miễn bóp nát những gì Kamisato Kakeru quan tâm, cô ta sẽ làm bất cứ việc gì. Cô ta có thể xé tay chân họ rồi bỏ chúng vào trong khách sạn rẻ tiền ở ngoại quốc.

Vậy tại sao cô ta lại kéo theo Kamijou Touma vào cuộc báo thù của mình?

Việc đó không có lí do chiến lược nào cả cơ mà. Và rồi cô ta hoàn tất quá trình tự phân tích như phần mở rộng các suy nghĩ vẩn vơ.

"...Phải. Nếu ta định báo thù mọi kẻ gây hại đến Sensei, vậy thì Kamisato Kakeru thôi vẫn chưa đủ."

Cô ta thọc đầu ngón tay của mình vào giữa hai xương bả vai, vui vẻ nhìn cách chiếc ghế bên dưới giật lên.

Kamijou Touma không có mối liên quan trực tiếp nào tới số phận của Kihara Noukan.

Song đây cũng là một cách phá hoại vật sở hữu của kẻ khác hòng khiến kẻ đó phải gào thét lên.

Nói cách khác...

"Thành Phố Học Viện và Kamijou Touma. Bộ sưu tập quý giá bị hủy hoại kiểu này thì dám cá Aleister lúc này đang gào thét dữ lắm đây."

Phần 4

Sau khi lơ lửng băng qua chừng hai, ba kilomet trong đường hầm tàu điện ngầm không đèn đóm, Fran ăng-ten tai thỏ thản nhiên thả tay khỏi dây mà nhảy xuống đất. Cô hẳn cho rằng họ đã đi đủ xa để thoát khỏi "truy dấu" trực tiếp của Ellen rồi.

Quả khí cầu là của cô, nên Kamijou không tranh luận gì. Cậu chỉ đơn giản đi theo cô.

"Có vẻ không có ai ở quanh đây hết..."

"Đây là đường hầm tàu điện ngầm, nên đương nhiên là không có ai rồi."

"Không, không phải thế. Chẳng qua tôi ngạc nhiên vì không có mấy dấu hiệu sự sống con người khi chúng ta đi cách chưa được bao nhiêu thôi."

Trong địa ngục 55 độ đầy Element đó, những không gian dưới lòng đất này không có khả năng làm nơi trú ẩn. Lũ Element ưa trốn trong các nơi tối tăm và mát mẻ, nên những không gian như vậy trở thành tụ điểm của chúng. Mặc dù sóng nhiệt đã giảm tác dụng, các không gian vẫn chưa an toàn được do có khả năng đàn Element bất tận sẽ lũ lượt lao tới.

"Cơ mà có vẻ lũ Element không xơi đồ ăn thường. Mấy cái nhà hàng soba chắc vẫn chưa bị đụng tới."

"Nè, cần thì chúng ta có thể kiểm tra tủ lạnh, nhưng nhớ để lại ít tiền ở quầy đấy. Mấy cái không được gói chân không chắc hỏng hết rồi, nhưng chúng vẫn là của người ta."

"Tôi đâu có biết giá chợ của đống nguyên liệu công nghiệp chứ."

Khi nghe thấy câu đáp hờ hững đó, Kamijou suýt nữa thì lấy tay ôm đầu. Cô nói cũng đúng, nhưng không ai sẽ vui vẻ gì với suy đoán ngẫu nhiên do thiếu hiểu biết. Đúng ra, cách Fran lắc lư ăng-ten tựa đuôi tròn tới lui theo bước chân cho thấy rõ ràng cô đang lừa cậu nghĩ một tá chikuwa hay kamaboko chỉ có giá 100 yên. Nhưng Kamijou Touma, người am hiểu các buổi hạ giá siêu thị, thấy ngay lời nói dối của cô.

Lúc cậu nghĩ ngợi thì họ đã bắt đầu hướng về ga tàu điện ngầm gần nhất.

"?"

Song họ dừng lại khi thấy thứ được đèn abduction của khí cầu UFO rọi sáng.

Đó là cát trắng. Không phải, là nhựa vi mô của mớ hỗn loạn dạo gần đây(?) thì đúng hơn. Dù sao đi nữa, một đống cát như đã tràn vào đường hầm, vùi lấp đường ray thép bên dưới. Đống cát cao chỉ chừng một mét, song họ còn không thể tưởng tượng nổi đống cát ấy đến từ đâu. Gần đây có vẻ không có lối nào dẫn lên bề mặt cả.

Kamijou ngước nhìn trần đường hầm.

"Không phải từ ống dẫn đâu nhỉ?"

"Tôi không thấy gì như thế cả."

Không thể dừng lại tại đây, nên họ bước băng qua và đi tiếp. Họ đi ngang qua thêm vài đống cát tương tự, cả con hầm khác cũng bị lấp kín hoàn toàn tại đoạn rẽ nhánh ở chỗ họ.

Tất cả trông như cát trắng đục hay bạc, nhưng đó là do sự phản xạ ánh sáng chứ thực tế chúng là tập hợp những hạt nhỏ, gần như trong suốt.

Sau chút suy nghĩ, một ý tưởng cuối cùng cũng nảy ra trong đầu Kamijou.

"Có lẽ nào đây là tàn tích của lũ Element...?"

Đến cả cậu cũng không hoàn toàn tin việc đó. Cậu và các bạn đã đánh bại vài con Element để sống sót trong địa ngục đó, nhưng lũ Element luôn đứt rời các khớp nối thay vì vỡ vụn thành cát như vậy.

Fran cúi xuống và xúc lên ít cát trắng trong hai tay.

"Đây là phản ứng độc nhất lúc chúng tự hủy theo lệnh của Kihara Yuiitsu sao?"

"Có lẽ là vậy, cơ mà chúng ta chẳng có cách nào điều tra thêm."

Dù sao đi nữa, họ vẫn phải đi tiếp. Họ băng qua các ngọn đồi trắng, để rồi cuối cùng đến được ga tàu điện ngầm tối mịt. Fran chống hai tay lên sân ga cao.

"Nn, yo."

"Mắc gì lại uốn éo cái mông nhỏ thế? Bộ là kiểu bài tập ăn kiệng mới đấy à?"

Bực bội, Kamijou đẩy cặp mông mềm mại của Fran từ bên dưới cho đến khi cô leo lên được sân ga. Chàng thiếu niên đầu nhím sau đó cũng kép người lên như đang leo lên bờ hồ bơi và cuối cùng thở phào một hơi nhẹ nhõm. Cậu biết không đoàn tàu nào sẽ xuất hiện, song đi lại dọc đường ray vẫn khiến con người ta bất an.

Họ còn không cần dao công cụ của cô gái hoodie bikini để vào nhà hàng soba mở bên cạnh nhà ga. Màn sập không được hạ, cũng không bị khóa trái. Đợt Element đầu tiên có lẽ đã xuất hiện lúc người quản lí đang chuẩn bị mở cửa buôn bán. Không rõ người quản lí ấy sau đó đã gặp chuyện gì, nhưng ít ra nơi đây không có vết máu nào.

Fran nhanh chóng bò ra đất, chổng ăng-ten ra-đa trên mông lên và đút đầu vào trong tủ lạnh công nghiệp.

Kamijou lo chuẩn bị mấy thứ hành

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#index #nt