Tố Trung Tình Chi Hồ Li Tiểu Bảo Bối

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
ngực nặng giống như bị bàn thạch đè lên rất khó chịu, không khỏi quơ quơ, tựa hồ mất đi thăng bằng.

Bóng người trên ngọn cây sát khí bừng bừng nhanh nhẹn nhảy xuống, vạt áo tung bay làm tăng thêm phong thái phiêu dật, phong tư tuyệt trần

Đóa Đóa vừa thấy dung mạo người nọ, không khỏi “Nha” một tiếng, mày kiếm nhíu lại, con ngươi đen lạnh tựa băng, đúng là nam tử trẻ tuổi ở ngoài khách điếm ngày ấy.

Nhưng dung mạo hắn hôm nay so với ngày ấy có chút bất đồng, hai hàng lông mày thâm sâu mặc sắc pha chút thản nhiên, mắt phượng sấn nghiêm khắc tà, thể hiện khí thế bức người.

Thế gian nam tử tuyệt không sẽ có bực này dung nhan.

Hắn cũng không để ý đến Đóa Đóa, mặt lãnh đạm như một mảnh băng, tay chậm rãi nâng lên, từ trong lòng bàn tay truyền ra một đạo xích quang, khiến người khác không thể nhìn vào.

Thần quang chiếu xuống, một thân ảnh bạc từ từ biến mất, thấy rõ ràng là đại xà nhiều màu sắc.

Đại xà đau đến không vặn vẹo được thân mình liền run rẩy, nhưng đôi mắt đỏ tươi, vẫn mở miệng nói lời như lúc trước: “Ha ha ha ha!…… Người nào! Hắn rõ ràng cũng là yêu súc như ta, đâu có gì phân biệt! Vì sao Thần Quân chỉ hạ độc thủ một mình ta !”

Đôi mi dài của người nọ giương lên, lạnh lùng nói:“Ngươi sớm đã quên chuyện ngươi xuống hoàng tuyền, dụng thuật du hồn, điên đảo âm dương, vì làm cho hắn ở lại dương gian, ngươi không tiếc tiêu hao khí lực của bản thân, chiếm lấy dương khí của người vô tội đến lúc này hồn phách cũng tăng thêm pháp lực, những năm gần đây tổng cộng hại hơn chín trăm mạng người, tội thật không thể tha, hôm nay ở trước mặt bản Quân vẫn mưu toan chiếm linh lực người khác, đã là tái phạm, thì hôm nay bản Quân quyết không tha thứ!”

Một tiếng thanh uống, sau đó đọc nhỏ thần chú, đại xà lúc đầu còn giãy dụa không ngớt sau rốt cục thân thể cũng nhuyễn ra: “A — đau quá a…… Buông tha chúng ta, buông tha chúng ta đi……” Thanh âm càng ngày càng yếu, rốt cục không cam lòng nhắm hai mắt lại, mà bên cạnh hắn, hồn phách người kia cũng dần tan đi, cho đến không thấy.

Trong khoảng thời gian ngắn, trong rừng hai sinh linh đó cứ như vậy mà tiêu thất.

Trong mắt Đóa Đóa có chút bi ai, đôi mắt to có vẻ ngập nước, nhưng lại hỗn loạn, vài phần sợ hãi, run giọng nói: “Ngươi…… Ngươi là ai? Đừng, đừng tới đây…… A –!”

Nam tử chậm rãi thu tay lại, thần quang quanh quẩn quanh thân, mắt như thanh nguyệt, vẻ mặt vẫn lạnh băng như trước.

Thấy hắn xoay người, chậm rãi vươn tay về phía mình, Đóa Đóa tâm cả kinh, thấy từ trước đến giờ đây là lần nó sợ nhất, liền đem mắt nhắm lại, ngã xuống đất chờ chết.

Nam tử lạnh lùng nhìn tiểu hồ ly hiện nguyên hình, ngã xuống đất giả chết, trong ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng lần đầu xuất hiện một tia dao động, cũng không biết là mừng hay giận.

Đóa Đóa biến trở về hồ ly, nho nhỏ, tuyết trắng, tròn vo , rất thuận tiện để mang theo, nam tử đưa nó nhét vào tay áo rộng thùng thình, dáng người như phượng bay lên không trung, nhanh chóng xẹt qua chốn phàm trần, thành trấn đều ở dưới chân, bên tai là tiếng gió vù vù, trong tay áo kia còn có tiểu hồ ly sợ tới mức không dám nói một câu.

—————————————————————–

Thanh âm đứt quãng không thành câu mà lại chưa bao giờ ngừng. Nam tử lạnh lùng vốn chẳng để tâm nhưng cũng nổi lên một tia tò mò,

ngưng thần lắng nghe, tiểu hồ ly lắp bắp trong miệng lẩm bẩm , làm như ở xướng tụng kinh văn, chú ý lắng nghe, đúng là vì bản thân mà niệm “Hướng sinh chú”.

Mới như vậy mà đã siêu sinh cho bản thân sao? Chắc vẫn nghĩ là mình nhất định sẽ giết? Nam tử kéo kéo khóe miệng, cũng không biết mình là nên cười hay nên giận.

—————————————————————-

Đi tới chỗ một đỉnh núi, phía dưới khí trời ẩm ướt, quỳnh hương thoang thoảng, ẩn ẩn hiện hiện.

Nam tử hàng thân xuống, lấy ra một vật, Hỏa Liên châu, bay lên rồi hạ xuống, Hỏa Liên dừng lại ở chỗ sườn núi, nhất thời tràn ngập sắc quang mang.

Tia sáng kỳ dị rực rỡ đến chói mắt, làm cho Đóa Đóa quên niệm chú, miệng há ra, theo cổ tay áo ngơ ngác nhìn lưng chừng núi, bên trong tuyền trì đột nhiên một đóa Hồng Liên nở rộ, trong suốt sáng rọi.

“Oa, thật tuyệt a!”

Trong nháy mắt, hương hoa tràn ngập cả đỉnh núi.

Nam tử chậm rãi đáp xuống, mũi chân điểm chỗ thanh tuyền, hồi sau Hồng Liên tiêu thất, không lưu lại dư hương.

Nam tử bắt lấy Đóa Đóa, đem nó rời đi.

Đóa Đóa sợ hãi lạnh run, hai chân trước gắt gao che mắt, không dám mở.

Nhắc thân mình, vút bay lên trời, chợt nghe “Bùm” Một tiếng, Đóa Đóa bị

ném vào bên trong thanh tuyền nơi tràn ngập liên hương.

“A…… Ngươi…… Rầm…… Làm cái gì…… Ngô……” Cả mũi lẫn miệng đều bị nhúng vào nước, tứ chi ngắn nhỏ của Đóa Đóa cố gắng đem cái đầu ướt sũng ra khỏi đó.

Người nọ cũng không để ý đến nó, nhắm mắt đứng ở trong nước, khuôn mặt hơi hơi ngẩng, quanh thân sinh quang bao phủ, giống như ở chốn hấp thụ thiên địa linh khí. Hồng ấn giữa hai hàng lông mày càng thêm rõ ràng, làm cho dung mạo thanh lệ tuấn dật điểm thêm một tia diễm sắc.

Đóa Đóa lúc này mới thấy rõ dung mạo người này.

Cái này phải gọi là thiên nhân diện mạo, không đơn giản là anh tuấn hay xinh đẹp, Đóa Đóa vẫn nghĩ phụ thân mình là người đẹp nhất không ai sánh bằng, nhưng nay nam tử này dung nhan thoát trần, khí thế uy nghi.

Mắt phượng hàm uy, chu thần liễm nhiễm, dáng vẻ ngàn vạn. Nếu chỉ nhìn thoáng qua, phụ thân còn có thể miễn cưỡng cùng hắn so dung mạo, nhưng hai mắt hắn mở tựa hồ như thanh nguyệt, mang theo băng hàn, lạnh lùng xem nhân khi, mắt sắc bén, thâm trầm thanh minh, làm cho người ta rất khó đối diện cùng.

Phụ thân một thân khí ôn nhu, mà người này lấy đâu nửa điểm thân ý.

Hắn thu hai sinh linh đó, mắt không nháy cũng không suyễn, mặt tĩnh như nước, nhìn không thấy có nửa điểm thương hại trong tâm.

“Rất đáng giận .” Đóa Đóa lẩm bẩm quyết định không thèm chú ý đến hắn, hai châm cố gắng tìm chỗ dựa, chuẩn bị bước lên.

Một cỗ lực ngăn trở nó, Đóa Đóa suýt nữa bị trượt, tiểu móng vuốt liều mạng bám, mới khó khăn ổn định được thân hình.

Quả nhiên là người nọ chỉ khẽ nhúc nhích, hờ hững nhìn Đóa Đóa trong chốc lát, mới nói:“…… Ngươi bị thần lực của ta ảnh hưởng, ở lại thanh tuyền trong chốc lát đi.”

Đóa Đóa trừng mắt hắn, ngây người sau một lúc lâu, mới vừa rồi nghĩ thông suốt hắn trong lời nói ý, không khỏi bật thốt lên nói:“A, ngươi, ngươi, ngươi không phải muốn giết ta?”

Người nọ cúi đầu, mở mắt ra, lẳng lặng nhìn tiểu hồ ly ngâm mình trong nước, một thân bạch mao đều phiêu trên mặt nước, đầu thượng mao ướt sũng , còn có bọt nước lúc ngã nhào, nhưng đôi mắt lại như hai viên ngọc lớn, đen nhánh.

Một bộ dáng bị khi dễ đáng thương.

Trong lòng không khỏi mỉm cười, nói:“Vì sao phải giết ngươi?”

Tứ chi của Đóa Đóa vẫn liều mạng bám,“Ngươi không phải vừa mới giết xà kia sao? Ta coi như là nửa súc, hơn nữa cũng có linh lực……”

Tiếng nước róc rách, thủy hoa tiên khởi, nam tử không biết khi nào đột nhiên đi đến bên người Đóa Đóa, ung dung nhìn tiểu hồ ly ra sức hoa thủy, đôi môi khẽ mỉm cười, “Nó là nghiệp chướng quá sâu, ngươi lại tinh thuần tự nhiên, vì sao phải sát?”

Đóa Đóa vẫn là kinh hồn chưa ổn định, bán tín bán nghi nhìn hắn.“Ngươi đến tột cùng là ai, vì sao có cao tu vi cao như vậy?” Đóa Đóa bỗng nhiên nhớ tới, trước khi chết xà kia từng gọi tên hắn, “Lăng quang Thần Quân

, như vậy hắn thật sự là một tiên quân .

Nhưng vào lúc này, đột nhiên truyền đến một trận thanh phong, nam tử hơi hơi nhíu mi, giống như không muốn bị người khác quấy rầy, xa xa truyền đến một tiếng cười sang sảng, “Ha ha…… Tiểu hồ ly tuy rằng tuổi nhỏ, ánh mắt cũng là không sai.”

Một đạo tinh quang màu bạc hiện lên trước mắt, trong thời gian ngắn bóng người như lưu tinh bàn phi tới, ngân quang tán đi, là một lão tiên giả vận y phục tử sắc, sắc mặt hồng hào, đang mỉm cười nhìn hắn.

Nhãn tình Đóa Đóa hoang mang, lão giả kia lại đối với nam tử đứng trong thanh tuyền cung kính thở dài:“Thần Quân.”

Vẻ mặt nam tử vẫn lạnh như băng, nhưng hơi hơi vuốt cằm, xem như còn bán lễ, nói:“Tinh quân.”

“Ta thấy đỉnh núi này hôm nay tiên khí đại thịnh, trăm điểu đều hướng nơi này bay tới, lại canh giữ ở bên ngoài không dám tiến vào, nguyên lai quả thật là Thần Quân đại giá đến,” Gặp nam tử vẫn là bộ dáng đạm mạc, lão giả giống như đã thành thói quen, cũng không sinh khí, ha ha cười, quay đầu hiền lành nhìn Đóa Đóa.“Tiểu hồ ly, Chu Tước phía nam, theo cầm dài, đan huyệt hoá sinh, bích lôi lưu vang, kì màu ngũ sắc, thần nghi lục tượng, đi vào nhữ tiền. Ha ha, này đó là hữu duyên a, ngươi có tiên duyên thật lớn a, tiểu tiên hồ, còn không mau đến bái kiến Chu Tước Lăng Quang Thần Quân!”

Nam tử bỗng nhiên ngẩng đầu, dừng ở trên người tiểu hồ ly, hắn không có xem nhẹ tinh quân phía sau vì có chút quá độ mà ngữ khí hưng phấn, đôi mắt sâu thẳm hiện lên một tia đăm chiêu.

Đệ tứ chương:

Đóa Đóa bị Tinh Quân kia nói đến choáng váng, cái hiểu cái không, nhất thời không phản ứng kịp, kinh ngạc nhìn khuôn mặt hoàn mỹ của nam tử, tứ chi đã quên hoạt động, thân mình bất giác trượt xuống.

“…… Rầm…… Khụ khụ, khụ khụ……” Đóa Đóa mới uống một ngụm nước, thì có một bàn tay kéo lên, thon dài hữu lực, đầu ngón tay trong suốt như ngọc, ẩn ẩn hàm chứa tiên lực, Đóa Đóa nhìn, tiểu móng vuốt buông lỏng, càng cảm thấy sắp té xỉu.

Bàn tay mỹ lệ của nam tử kia lại nắm lấy móng vuốt của nó, thoải mái lôi nó ra khỏi mặt nước. Nam tử cẩn thận nhìn Đóa Đóa, quan sát một hồi, bị Tinh Quân nói cùng mình hữu duyên, tiểu hồ ly chắc là rất sốc.

Đóa Đóa híp mắt, không rõ cho nên ngẩng đầu nhìn nam tử, thập phần bất an nhéo nhéo chỗ thịt điếm nơi chân mình,“Ân…… Thần Quân……”

Từ đầu ngón tay của nam tử tựa hồ truyền đến từng luồng khí, theo móng vuốt truyền vào trong cơ thể, Đóa Đóa cảm thấy cảm giác rầu rĩ trong ngực giống như nhẹ đi rất nhiều, linh khí trong cơ thể ngưng tụ lên, bảo vệ tâm mạch.

Đóa Đóa không khỏi trầm tĩnh lại, hơi thở ấm áp trong cơ thể còn chậm rãi lưu chuyển, cảm giác buồn ngủ dâng lên, mí mắt từ từ hạ xuống, mơ hồ nghe Tinh Quân nói:“Di, xem bộ dáng tiểu hồ ly này, làm như bị Thần Quân tổn hại …… Thần Quân còn chưa bao giờ tổn hại qua sinh linh…… Ha ha…… Lão hủ đã nói…… Hắn cùng với Thần Quân là duyên phận sâu xa a…… Ha ha, cái này gọi là chưa hòa thuận thôi, sẽ tốt lên ngay…… Vậy kế tiếp, có phải Thần Quân tính mang theo tiểu hồ này đi mọi nơi hàng yêu hay không……”

Người kia vẫn trầm mặc, nhưng Tinh Quân tựa hồ không thèm để ý, còn lải nhải nói, nói rất nhiều, Đóa Đóa nghe không hiểu lắm, giống như nói đến một vị Thần Quân khác, phạm vào thiên lệ, bị biếm hạ phàm, Lăng Quang Thần Quân không ngừng đi mọi nơi hàng yêu, luyện hóa nội đan để đi cứu hắn……

Đóa Đóa càng nghe càng mơ hồ, rốt cục ghé vào ngực nam tử, nặng nề ngủ.

“…… Đang ngủ?” Tinh Quân râu bạc, nghiêng đầu xem, thật tò mò.

“Ngô,” Nam tử đem tiểu hồ ly nhẹ nhàng đặt bên cạnh thanh tuyền, Đóa Đóa bất an động một chút, lại tiếp tục ngủ, thân thể cuộn tròn một chỗ, vô cùng đáng yêu.

“Là ta quên , hắn quá nhỏ, chịu không nổi thần lực.”

Nam

tử cúi đầu chăm chú nhìn, ánh mắt trời chiếu lên, lúc tối lúc sáng, chiếu qua khuôn mặt lạnh lùng kia xuất hiện nhu hòa hiếm thấy.

Tu luyện mấy ngàn năm, đã là trấn thủ một phương, Thần Quân Chu Tước, đây là lần đầu tiên hắn nghe thấy Tinh Quân nói có sinh linh cùng mình hữu duyên.

Nhưng…… Hắn còn nhỏ như vậy, có thể nghĩ sai hay không? Vì sao Tinh Quân lại nói tiểu hồ ly có thể miễn cưỡng coi là trưởng thành này cùng mình hữu duyên?

Tiểu hồ ly đối với việc tiếp nhận tiên khí cũng vượt qua sự tưởng tượng của Chu Tước.

Hoàn toàn không đoán trước sẽ như vậy, không có gì bài xích, Chu Tước chỉ cảm thấy kinh ngạc, vì sao tiểu hồ ly này có thể dễ dàng tiếp nhận linh lực của Vũ tộc. Hay là đúng như Tinh Quân nói, tiểu hồ ly cùng hắn hữu duyên?

“…… Khụ…… Thần Quân làm sao vậy, có gì thì thời gian sẽ chậm rãi trả lời a……” Tinh Quân vuốt râu bạc, da mặt vừa già vừa nhăn, đột nhiên cảm thấy chua xót, Chu Tước cùng mình tương giao mấy ngàn năm , chính mình chưa bao giờ hưởng thụ qua đãi ngộ như vậy.  Ánh mắt thâm thúy chuyên chú như thế, dù là tảng đá cũng phải đỏ mặt hạnh phúc a.

Ở tiên giới, mọi người đều biết, Lăng Quang Thần Quân Chu Tước là một trong tứ linh, dung mạo  xuất chúng , nhưng tính cách cũng là tối lãnh khốc đạm mạc . Trừ bỏ Chấp Minh Thần Quân Huyền Vũ tính tình ôn hòa cùng hắn giao hảo, những tiên quân còn lại đều không thể chịu được hàn khí của hắn, cùng hắn lui tới không nhiều lắm.

Hiện tại Chấp Minh Thần Quân vì chuyện trấn thủ Đông Phương – Thanh Long Thần Quân đả thương Thiên Vũ công chúa, tự nguyện gánh tội, thay đi hạ phàm trải qua kiếp nạn.

Mà Chu Tước đi mọi nơi hàng yêu, vì thu yêu đan luyện hóa hỗ trợ Huyền Vũ khôi phục linh lực, giúp hắn sớm ngày thoát ly nhân gian cực khổ, trở về thiên đình. Việc có tình có nghĩa này, làm Tinh Quân mở rộng tầm mắt.

Hơn nữa, bây giờ nhìn tình cảnh này, Tinh Quân rút ra kết luận: Chu Tước tuy rằng bề ngoài lạnh lùng, nhưng trong tâm ấm áp, một chút đều không có thay đổi.

Tinh Quân thương cảm xong rồi, bỗng nhiên nhớ tới mình còn có việc trọng yếu phải làm, liền cáo từ bọn họ mà đi.

Chu Tước nhìn Đóa Đóa ngủ say đến trời đất không biết, con ngươi lạnh như băng lộ ra một tia thú vị, cho tới bây giờ chưa có người làm cho hắn cảm thấy hứng thú như vậy, chỉ có vật nhỏ này, cuộc sống của mình sẽ không tĩnh mịch nữa. Vì bỏ nó vào tay áo, cứ như vậy mang theo Đóa Đóa rời đi.

Đóa Đóa quá nhỏ, bị thần lực của Chu Tước làm tổn thương kinh mạch, linh lực tổn hao nhiều, ít nhất trong vòng mười ngày, phải duy trì nguyên hình hồ ly. Nó đành phải nằm trong ống tay áo Chu Tước, theo hắn tiếp tục hàng yêu.

Tiểu yêu bình thường Chu Tước không hàng, bởi vì nội đan bên trong linh khí quá ít, hắn muốn tìm yêu có ngàn năm tu vi, như vậy nội đan đã thu được nhiều linh khí, có thể cứu Chấp Minh.

Thiên giới một ngày, nhân gian một năm.

Càng sớm một ngày luyện thành nội đan, liền càng sớm một ngày giúp Chấp Minh thoát ly khổ ải nhân gian, cho nên, Chu Tước dọc theo đường đi vội vàng làm việc cũng không trì hoãn.

Một ngày, Đóa Đóa đang an ổn ở trong tay áo ngủ gà ngủ gật, bỗng nhiên thân mình có cảm giác hạ xuống, Chu Tước mang theo hắn đến nhân gian.

Lại có yêu khí? Đóa Đóa tò mò nhìn ra ngoài cổ tay áo, Chu Tước thu liễm tiên khí, tiên bào trên người hóa thành áo bào đạo sĩ, dung mạo cũng trở nên cực kì tầm thường, chỉ có một đôi phượng mâu sắc sảo như trước, sáng như minh nguyệt.

Hắn thản nhiên đi vào một khách điếm.

Đã là buổi tối , Chu Tước như người thường khoác đạo bào, ngồi ở bên cạnh giường, Đóa Đóa theo ống tay áo đi ra, ngửi được chăn bông vương mùi nắng, nhịn không được chui vào, thoải mái cuộn tròn, sau lại ngẫm hình như không đúng, đây là giường của Chu Tước, cái đầu nhỏ lông xù lập tức vươn ra, lấy lòng cười,“…… Thần Quân,” Chỉ thiếu nước phe phẩy cái đuôi .

Chu Tước ngô một tiếng, tùy ý nói:“Nơi đây người ở hỗn tạp, không cần xưng hô như vậy.”

Đóa Đóa nghiêng đầu, trong đôi mắt hồn nhiên có chút khó xử,“Nga, Vậy…… Gọi ngươi là gì? Tên của ngươi sao?”

Không khí có vẻ trầm xuống, Đóa Đóa bất an vặn vẹo một chút, có phải mình nói sai hay không.

Mấy ngàn năm nay, không ai dám hỏi tên thật của Lăng Quang Thần Quân Chu Tước, lâu dần, Chu Tước đã quên, tiểu hồ ly đột nhiên hỏi trực tiếp như vậy, nên Chu Tước mới trầm mặc .

Đóa Đóa bị ánh mắt xinh đẹp lại lạnh băng như vậy nhìn chăm chú, cảm thấy rất khó xử.

Trên mặt phát nhiệt, nếu biết như vậy đã không hỏi, may mắn biến trở về hồ ly, bằng không mặt nhất định đỏ lên, không thể gặp người.

Đến khi Đóa Đóa ngượng ngùng cúi đầu xuống, trong lòng Chu Tước hơi hơi động, nhưng lại chậm rãi nói:“Phượng Lăng.”

“Ách?” Đóa Đóa ngẩn ra, liền lĩnh ngộ, vui vẻ nói:“Ta gọi là Tố Đóa, phụ thân gọi ta là Đóa Đóa.”

Chu Tước cong khóe miệng, tựa tiếu phi tiếu, nhưng không có gọi nó.

Đóa Đóa có chút buồn bực cúi đầu, tiểu móng vuốt vô thức cào cào, khắc chế ước muốn nghe hắn gọi tên mình.

“Ngươi rất có khí lực sao?” Chu Tước buồn cười nhìn tiểu hồ ly không ngừng bào móng vuốt.

“Hoàn hảo, hoàn hảo,” Tiểu hồ ly nhanh nhẹn dùng miệng mở một góc chăn đệm, tiểu móng vuốt đem sàng đan vuốt thẳng,“Thần Quân, thỉnh nghỉ ngơi đi.”

Dù là Chu Tước lạnh lùng, nhưng nhìn đến cảnh tượng tiểu hồ ly đáng yêu như thế, cũng buồn cười. Này cười, khiến sự lãnh đạm cao ngạo trên người hắn đều mất đi, có vẻ thân thiết rất nhiều. Đóa Đóa lá gan lớn hơn một chút:“Thần Quân, ta buồn cười lắm sao?”

Tiểu hồ ly ngẩng đánh giá hắn, Chu Tước nhịn xuống cười, chính mình cũng có chút kinh ngạc, khi nào mình có thể thoải mái cười to như thế, có lẽ là khi tứ linh tề tụ. Lâu như vậy, không biết Huyền Vũ ở nhân gian bị bao nhiêu khổ cực.

Hắn than nhẹ một tiếng, gặp tiểu hồ ly vẫn là bộ dáng nghịch ngợm, không khỏi bật thốt lên nói:“Không, là thực đáng yêu.”

Đóa Đóa nghe được Chu Tước tán thưởng mình thẳng thắn như vậy, không biết sao, trong lòng bỗng nhiên dồn dập, có chút ngượng ngùng, nhu thuận ghé vào gối, chờ Chu Tước nằm xuống nghỉ ngơi.

Chu Tước bỏ y bào trên người, nằm xuống trên giường, Đóa Đóa liền thấy hơi thở mãnh liệt của nam tử truyền đến, mang theo một chút hương vị bá đạo, nhưng lại làm cho hắn có cảm giác an toàn, thực an tâm thực tin cậy, kỳ quái , không phải ở bên người phụ thân mới có sao, nhất định là thần lực của Chu Tước quá cường đại, tiểu hồ ly gật gật đầu, dịch sang một chút, lông mềm mượt chui vào lỗ tai Chu Tước.

Đệ ngũ chương:

Chu Tước muốn ngủ, nhưng lại cảm thấy ngứa , liền xê dịch.

Tiểu hồ ly đã muốn ngủ mơ mơ màng màng, ấm áp bên người mất đi, trực giác mơ hồ, mồm miệng không rõ nói:“Thần Quân?”

“…… Ngô.” Đóa Đóa dựa vào càng gần, cái đầu giơ lên, lông tơ chui vào cái mũi của Chu Tước, làm cho hắn khó có thể chịu được, một phen đẩy Đóa Đóa ra.

“A…… Đau!”

“Phanh –” Tiểu hồ ly bị hất xuống giường, mà Chu Tước Thần Quân hắt xì một cái thật to.

Đóa Đóa bị đánh thức, mồm miệng không rõ khóc kể,“Ngươi, ngươi đẩy ta!”

Chu Tước sửng sốt, cánh tay dài chụp tới, đem tiểu hồ ly trở về ổ chăn ấm áp,“Khụ, ta không cố ý.”

“Nhưng, đầu của ta sưng lên một khối, ô……” bàn chân ôm lấy đầu, cẩn thận nhìn quả đúng là có một khối u nhỏ hồng hồng, cùng với ánh mắt lên án của tiểu hồ ly, thật là có chút thê thảm.

Chu Tước thở dài một tiếng, tay xoa xoa khối u giùm nó,“Một lát là tốt thôi.”

“Trước kia ở Cửu Hoa Sơn, phụ thân đều giúp ta thổi thổi .” Tiểu hồ ly bán mộng bán tỉnh làm nũng, được ngón tay thon dài nhu thực thoải mái, Đóa Đóa lại cảm thấy buồn ngủ.

Chu Tước lạnh lùng trừng mắt,“Ta không phải cha ngươi.”

Trả lời hắn là thanh âm khò khè khò khè của tiểu hồ ly, hắn đã sớm thoải mái ngủ.

Đóa Đóa quá nhỏ nên bị thần lực của Chu Tước đả thương kinh mạch, Chu Tước chỉ có thể mang theo nó bên người, cho đến khi thương thế của nó khỏi.

Nhưng muốn Chu Tước mang theo nó, phải tuân theo ba quy ước, khi hàng yêu không thể cản trở, không thể lên tiếng, không thể hiện thân. Đóa Đóa không chút do dự gật đầu đồng ý , khoái hoạt dùng tiểu móng vuốt non mềm lay lay tay áo Chu Tước.

Hắn là càng ngày càng không sợ mình , Chu Tước nghĩ, trên khuôn mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng lộ ra một tia thản nhiên mỉm cười, đem tiểu hồ ly bỏ vào trong tay áo, tiếp tục hành trình.

Nhân gian tuy rằng yêu vật không nhiều lắm, nhưng là Chu Tước cùng Đóa Đóa vận khí tốt, gặp được một lão yêu ngàn năm, lấy hồn phách con người để sống.

Gặp được Chu Tước chỉ có thể do vận khí của hắn không tốt, không mất nhiều thời gian đã bị đánh cho hồn phi phách tán, thu được một viên yêu đan huỳnh quang lưu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#damei