Tố Trung Tình Chi Hồ Li Tiểu Bảo Bối

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
ràng là mẫu thân a! Vội vàng lay trụ vạt áo Chu Tước đang muốn bước đi:“Nàng, là, nàng là nương a!”

“Nàng không phải.” Chu Tước đi mau, đến ngõ nhỏ thì rẽ, lúc bốn bề vắng lặng liền bay lên mây, ôm Đóa Đóa ly khai nhân gian.

“Buông, buông ra!” Đóa Đóa muốn đẩy hắn, thân mình ở trong lòng Chu Tước không an phận xoay qua xoay lại, lơ đãng vành tai và tóc mai chạm vào nhau, nhất thời hô hấp của hắn đều là mùi thơm cơ thể của Đóa Đóa, Chu Tước nhẫn nhịn, cuối cùng quát một tiếng,“Nương của ngươi sao có thể là người phàm nhân.”

Tiểu hồ ly mới như ở trong mộng tỉnh lại, ngẫm thấy có đạo lý, ngoan ngoãn lui vào trong lòng Chu Tước.

Giữa không trung, gió mãnh liệt gửi bên tai, Đóa Đóa có chút bất giác rét lạnh, nhưng bỗng nhiên cảm thấy cả người giống như không có khí lực. Rõ ràng đã cảm giác thấy, nhưng mẫu thân mình làm sao có khả năng là người phàm nhân? Đóa Đóa càng nghĩ càng uể oải, mệt mỏi chui vào người Chu Tước.

Giờ phút này nó đã khôi phục nhân thân, không còn là bộ dáng tiểu hồ ly, nhưng Chu Tước vẫn như trước giữ nó trong áo choàng, ngăn cản gió lạnh cho nó.

Chóp mũi Đóa Đóa để trước ngực Chu Tước, nhiệt qua một lớp áo mỏng manh truyền sang người Đóa Đóa, người trở nên cực nóng.

Đóa Đóa thu lại tâm trí ảm đạm, bỗng nhiên không dám ngửa đầu nhìn hắn. Tim đập thùng thùng rung động, hai gò má hồng giống như hoa đào, đôi mắt điệp bất giác run rẩy .

Tại sao cả người vô lực, tim lại đập nhanh, hô hấp cũng dồn dập?

Dần dần tốc độ gió bên tai chậm lại, Đóa Đóa mở to mắt, Chu Tước ôm hắn chậm rãi hạ xuống một ngọn núi.

Chung quanh mấy ngàn dặm đều là khe sâu, mây khói lượn lờ, loáng thoáng nghe được tiếng nước chảy, Chu Tước nhẹ phẩy ống tay áo, sương mù trắng noãn mờ mờ tan đi, lộ ra một đường mòn nho nhỏ.

Ở chỗ sâu gần cuối đường mòn hé ra một ngọc thạch màu trắng dùng làm bàn,  như nhô lên cao giữa không trung, cảnh sắc xung quanh xanh biếc, thanh u yên tĩnh.

“Đem đồ vật này nọ của ngươi đặt ở đây, ta sẽ bảo người đưa đến hồ tộc.”

Đóa Đóa mang ánh mắt cảm động,“Nga,” Khóe miệng cong cong một chút, nhẹ giọng nói:“Cám ơn Thần Quân.”

Vì thế cẩn thận đem từng đồ từng đồ của nhân gian đặt trên bàn ngọc, cuối cùng là một đôi oa nhi làm bằng đất.

Hai oa nhi ôm nhau, một cái lớn hơn một chút, có lẽ là huynh trưởng, trong lòng ôm một tiểu oa nhi cười vui vẻ.

Tiểu oa nhi đất, có đôi mắt màu đen, cái miệng đỏ tươi nhỏ nhắn đang cười. Đóa Đóa chỉ vào tiểu oa nhi kia rồi chỉ vào chính mình khoa tay múa chân,“Giống không, giống không?”

Chu Tước nhìn bộ dáng nó cao hứng phấn chấn, bởi vì vui vẻ mà hai má nho nhỏ càng xinh đẹp sáng bóng,“Không…… Rất giống.” Oa nhi đất làm sao mà có được thần thái như hắn.

Đóa Đóa lại chỉ vào đại oa nhi,“Thần Quân, đây là ngươi nga.”

Chu Tước liếc liếc mắt một cái, tay nghề của thế gián tạo ra nên thiếu linh động, khóe miệng đại oa nhi kia cười thực cứng ngắc. Đang định phê bình, tiểu hồ ly bỗng nhiên nói một câu kinh người, “Bởi vì bộ dáng ngươi cười rộ lên cùng oa nhi rất giống nhau.”

Mặt Chu Tước cương một chút, Đóa Đóa bắt đầu cười trộm, sau lại thấy Chu Tước không có một tia hờn giận, liền chuyển thành cười to, thậm chí cười đến suýt ngã trên mặt đất, may mà Chu Tước giữ được nó.

“Thực sự vui như vậy sao?”

“Cũng không phải, cũng không phải,” Tiểu hồ ly thập phần hiểu được không khí chuyển biến, trái lương tâm an ủi nói:“Ta chỉ cảm thấy có vài phần giống mà thôi,” Không được, xem Chu Tước kia hoàn toàn không biết gì, lại biểu hiện bộ dáng cao cao tại thượng, Đóa Đóa nhịn không được lại thầm thì phá lên cười, đột nhiên “Khụ” một tiếng, đúng là cười đến đau thắt bụng.

Tay

của Chu Tước điểm huyệt nó, khẩu khí bất đắc dĩ lại ẩn ẩn vui sướng khi người gặp họa,“Cao hứng như vậy, cười nhiều quá hỏng thân thể.”

Ngón tay thon dài điểm ở cái trán của chính mình, xúc cảm nhanh chóng lạnh đi, Đóa Đóa híp mắt có chút khó khăn đứng lên, thân thể bỗng nhiên tê rần một chút, biến về bộ dáng tiểu hồ ly.

Tiểu hồ ly yên tĩnh nhu thuận, đôi mắt hồn nhiên trong suốt động lòng người, ủy khuất thấp giọng nói:“Thần Quân, nhanh biến ta về hình người.” Hồ ly bộ dáng quá nhỏ , chỉ có thể đứng ở trong lòng bàn tay hắn.

“Không cười ?”

“Hắc hắc, sẽ không cười.”

Cảm giác mệt mỏi dâng lên, Đóa Đóa thoải mái chui vào ngực Chu Tước, động tác cực kì thuần thục, giống như đã làm rất nhiều lần.

Đệ thất chương:

Chu Tước cũng nhẹ nhàng ôm hắn, ánh mắt lạnh lùng càng ngày càng nhu hòa, vì sao ôm tiểu hồ ly mềm mại này, sẽ có một loại sung sướng kỳ diệu? Đột nhiên nghĩ tới một sự kiện,“Đóa Đóa, ngươi có nghĩ mẫu thân ngươi là người của bộ tộc nào hay không?”

“Di, không phải hồ tộc sao?” Đóa Đóa lắp bắp kinh hãi.

“Có lẽ, chưa chắc đã là hồ tộc,” Ngày ấy giúp tiểu hồ ly chữa thương, việc nó tiếp nhận linh lực đã vượt qua sự tưởng tượng của hắn, đã nhiều ngày Chu Tước nghĩ, càng thêm xác định một việc.

“Vậy sẽ là người tộc nào chứ?” Cho tới bây giờ đều không có quá, Đóa Đóa không biết mình nên làm thế nào, nhất thời phương hướng có chút rối loạn, chuyện Chu Tước nói cho tới bây giờ nó đều không có nghĩ qua.

“Cha ngươi chưa từng nói cho ngươi nương ngươi là tộc nào sao?”

“Không có a, phụ thân chỉ nói câu nói kia, chính là nếu là gặp được, nương hội nhận ra ta…… Đúng rồi, phụ thân nói, phải có duyên mới có thể nhìn thấy, nhưng duyên phận nếu vẫn không đến thì làm sao bây giờ, rốt cuộc làm như thế nào mới tìm được mẫu thân chứ?” Tiểu hồ ly mở mắt tiệp, đáng thương nhìn Chu Tước, sương mù buồn rầu đau thương dần dần lan tràn, nơi khóe mắt lưu lại một giọt trong suốt.

Chu Tước trầm ngâm một chút, hỏi:“Ngươi, muốn theo ta tới Vũ tộc không?”

Mấy ngày đi cùng Đóa Đóa, làm cho hắn nhớ tới một người, mà linh lực của người nọ cùng với linh lực Đóa Đóa có ngũ thành tương tự.

Rất không thể tưởng tượng , nếu không phải tận nhìn thấy, vô luận thế nào Chu Tước cũng không tin tưởng, trên người tiểu hồ ly lại có linh lực thượng đẳng cường đại của Vũ tộc. Hắn muốn đem nó mang về, để người nọ hảo hảo nhìn một cái, nhưng xem bộ dáng người nọ, như thế nào cũng sẽ không giống “mẫu thân” tiểu hồ ly a. Còn có, người nọ làm sao có thể cùng cha Đóa Đóa, đại hồ ly kia có quan hệ ? Hết thảy đều rất vô lý.

“Muốn hay không theo ta trở về? Có lẽ, sẽ có kinh hỉ ngoài ý muốn.. …. Đang đợi ngươi.”

Đóa Đóa nháy mắt mấy cái, trong lúc nhất thời mơ màng hoang mang không rõ, Chu Tước mời, làm cho hắn lâng lâng, cảm giác như đang ở giữa không trung, giống như đang mơ.

Hắn là mời nó nha.

“Muốn, đương nhiên muốn.” Đóa Đóa cảm thấy ấm áp , đây là biêu thị trong lòng Chu Tước, mình đã có vị trí a.  (Bé ơi~ bay cao quá rồi đó~~)

Tim, lại đập nhanh.

Nhìn dung nhan gần trong gang tấc kia, thanh thoát cao ngạo, tâm Đóa Đóa không khỏi rung động. Chu thần như ngọc kia, lời mời vừa rồi lại không nhiễm chút lạnh lùng ca ngạo nào.

Chu Tước cúi đầu, thấy đôi mắt như hắc thủy tinh của tiểu hồ ly lóe sáng lóe sáng , không hề chớp mắt nhìn chính mình,“Thần Quân, ngươi thật tốt, ở bên cạnh ngươi thật tốt a.” Thanh âm mềm mại ngân dài.

Môi Chu Tước khẽ cong lên, nói:“Này…… Ta không phải cha ngươi nha.”

“Ngươi sao có thể là phụ thân,” Nhắc tới hồ phụ thân, Đóa Đóa nghĩ tới,“Phụ thân còn có thể……” Ôm ta hôn ta, vế sau của câu nói nó không thể không biết xấu hổ mà nói ra được.

Không biết sao, Đóa Đóa hy vọng Chu Tước cũng có thể như vậy, thậm chí hy vọng đến mức tim của mình cũng đập cuồng loạn, Chu Tước hôn môi…… Chỉ là tưởng tượng, Đóa Đóa đều cảm thấy hô hấp gian nan.  (Oạch, bé hồ ly mới là sắc lang nha~)

Chu Tước không biết suy nghĩ trong lòng nó, chỉ sờ sờ thân thể tròn xoe đáng yêu của Đóa Đóa đang ở trong lòng hắn, tiểu hồ ly giống như yếu đuối lạnh run, hai mắt hạ xuống, Chu Tước kỳ quái liền ôm an ủi giống như hôn một cái nơi trán.

Đóa Đóa trong đầu nhất thời “Ông –” một tiếng, hai mắt mở to, trừng trừng nhìn Chu Tước, hóa đá!

Bộ dáng đáng yêu làm cho người ta buồn cười, Chu Tước vỗ nhẹ nhẹ đầu hắn, ý vị thâm trường nói:“Đi thôi, Vũ tộc tiên trồng thánh quả, đối với ngươi tu hành có lợi rất lớn, có lẽ, còn có thể có thu hoạch ngoài tưởng tượng.”

Đóa Đóa giật giật cái đuôi, đầu vẫn mơ mơ hồ hồ , hạ mắt thầm thì nở nụ cười, ý tứ của Chu Tước là gì, thu hoạch ngoài tưởng tượng, kia là cái gì a? Có phải hay không có thể mỗi ngày danh chính ngôn thuận ở cùng một chỗ ni?   ( tiểu hồ ly ơi là tiểu hồ ly~~)

Không được, không thể còn muốn , trên mặt yếu hơi nước .

Đóa Đóa dùng móng vuốt che khuất hai má nho nhỏ, nhưng nó tựa hồ đã quên, mình hiện tại là hồ ly bộ dáng, làm sao có thể nhìn ra được mặt đỏ.

“Nhắm mắt.”

Trước mắt cảnh vật bỗng nhiên đại biến, thân hình Chu Tước quá nhanh, cảnh vật chưa thấy rõ, liền cảm thấy mình đang lao đi, Đóa Đóa có chút choáng váng đầu, chính mình bị chặt chẽ ôm vào trong ngực.

Thân mình tiếp xúc thực nhanh, Đóa Đóa toàn thân nóng lên, tim đột ngột càng nhảy càng nhanh.

Đóa Đóa mở he hé một mắt, rình coi bộ dáng Chu Tước, sau đó vươn tiểu móng vuốt lặng lẽ đặt tại ngực Chu Tước, cảm thụ vững vàng trái tim đang đập kia. Mà một tiểu móng vuốt khác đặt tại chính ngực mình, áp chế cuồng loạn tim đập.

“Đến.”

Thân mình Chu Tước dừng ở giữa không trung, ống tay áo quấn lấy tiểu hồ ly, chậm rãi thả xuống.

Đóa Đóa ngồi trong lòng Chu Tước, tò mò trợn tròn mắt, nhanh như chớp đánh giá bốn phía.

Nghiễm nhiên là đỉnh núi, nguy nga giống như thẳng thượng cửu tiêu, cao ngất độc lập.

Dãy núi phát ra hào quang màu vàng, lông vũ bay đầy trời, nháy mắt hóa thành khổng tước, bạch hạc, đại bàng cùng trăm điểu, vờn quanh mấy cái rồi biến hình người, thấy Chu Tước liền hành lễ.

“Tham kiến vương thượng –”

Chu Tước phía nam, thế gian cũng có người xưng phượng hoàng, tứ linh chi nhất, trăm cầm chi vương.  (đứng đầu tứ linh, vua của trăm loài)

Y phục hoàng kim, thiển sắc xích quang oánh oánh lưu chuyển, Chu Tước vững vàng đứng ở đỉnh núi, ánh mắt bình tĩnh nhìn lướt qua mọi người, ánh nắng sáng lạn phủ trên bộ dáng tuấn mỹ.

“Các ngươi đều là các tộc tộc trưởng, ngày thường sự vụ cũng nhiều, trở về đi.”

“Tuân lệnh.”  Các vị tộc trưởng của Vũ tộc đều đứng dậy, ánh mắt thoáng nhìn qua Đóa Đóa, sau đó liền cung kính thi lễ hóa thân bay đi.

Đóa Đóa nhìn không chuyển mắt, hắn chưa từng gặp qua nhiều người Vũ tộc xinh đẹp như vậy, huống chi các tộc trường đều là tộc đàn trung tư, dung mạo xuất chúng .

Bỗng nhiên lại nghe trên đỉnh đầu có tiếng gió động, một khổng tước tuyết trắng bay đến giữa không trung, đuôi dài mĩ lệ vô cùng, biến thành hình người, phiêu nhiên dừng trước mặt bọn họ.

Đó là một nam tử mĩ lệ, dáng người như ngọc, vận ti bào mặc tuyết trắng, mái tóc dài cuốn lên phía sau đầu, được giữu bởi một cây tram ngọc bích,  vô cùng hoa lệ.

Đóa Đóa nhận ra đó là tộc trưởng tộc khổng tước.

Nhan sắc hoa lệ tất nhiên là không cần phải nói, một đôi mắt ma mị, tuy là nam tử, lại cử chỉ phong lưu, nhưng lại có một tia quyến rũ, hắn cẩn thận đánh giá Đóa Đóa, đôi mi dài khẽ động, ánh mắt chớp vài cái, sau đó đối Chu Tước thi lễ nói:“Vương thượng, xin hỏi một chút, tiểu hồ này là từ đâu đến?”

Chu Tước ngô một tiếng, nhìn hắn một cái, tựa hồ thực vừa lòng

phản ứng của hắn, sau đó ý vị thâm trường nói:“Trên đường gặp , Tuyên Tước, hắn chịu ảnh hưởng thần lực của ta, ngươi dẫn hắn đi ăn chút thánh quả, bổ sung linh lực.”

Nói xong đem Đóa Đóa bỏ ra, nào biết tiểu hồ ly không chịu, móng vuốt vẫn gắt gao ôm tay áo Chu Tước, ánh mắt đăm đăm xem xét, dùng sức xem xét, vết thương đã tốt như thế, sao hắn lại nói như vậy chứ.  (iu quá~)

“Thần Quân……”

Gặp Đóa Đóa một bộ dáng muốn khóc, Chu Tước sờ sờ lưng nó, hòa nhã nói:“Đóa Đóa, đi cùng Tuyên Tước đi, sau đó hắn sẽ đem ngươi mang về.”

Đóa Đóa ngẩng đầu, thân mình khắc chế không được kích động run rẩy một chút. Hắn chưa bao giờ nghĩ tới, Chu Tước cùng hắn nói chuyện, lại cũng có thời điểm ôn nhu như vậy.

Tim đập mạnh và loạn nhịp , tiểu móng vuốt không khỏi buông lỏng ra, chờ khi Đóa Đóa phục hồi tinh thần lại, phát hiện mình đang bị khổng tước hoa lệ ôm vào trong ngực, tò mò rà qua rà lại.

“Ân, cái kia……” Đóa Đóa không biết nên xưng hô với hắn như thế nào, nhất thời do dự, thì cái bụng của mình đã hướng lên trời.

Mấy ngón tay mĩ ngọc chậm rãi xoa xoa lông bóng loáng của nó, thủ thế không nhẹ không nặng, thuần thục tự nhiên, Đóa Đóa trực giác tư thế này bất nhã, nhưng cái bụng được nhu rất là thoải mái, sau khi khổng tước nhu hoàn bên phải lại nhu hoàn bên trái, hắn miễn cưỡng vòng vo cái thân, nhấc bên trái sang.

Khổng tước liền bật cười, Đóa Đóa cảm thấy thế này không đúng, lập tức đứng dậy lui thân thể, đuôi to lông xù đem chính mình cuộn lại, chỉ chừa một mắt đen to, thẹn thùng cảnh giác nhìn hắn, chớp chớp .

“Tiểu hồ ly, ngực có còn đau hay không?”

Nhìn hắn là đôi mắt đẹp sắc bén lại quyến rũ, Đóa Đóa nhìn cũng không thấy cảnh giác, ngược lại có chút thân thiết.

Đóa Đóa chậm rãi buông đuôi ra, hai tiểu móng vuốt thật cẩn thận cào cào trong lòng bàn tay khổng tước, ngẩng đầu nhìn hắn.

“…… Không đau, Thần Quân đã chữa trị cho ta.”

Đệ bát chương:

Vì sao, ta cảm thấy ngươi thực thân thiết? Rõ ràng chưa bao giờ gặp qua, nhưng khí tức tiên khi lưu chuyên trên người này hết sức quen thuộc, Đóa Đóa nghĩ nghĩ hít vào một hơi, trong mắt tràn ngập hoang mang.

Khổng tước xinh đẹp thanh diễm khuôn mặt ngược lại có chút ngưng trọng, mi tiêm cũng hơi hơi túc khởi,“Ngươi nói…… Vương thượng trị thương cho ngươi? Hắn dùng tiên lực?”

Đóa Đóa gật đầu, nghiêng đầu không rõ vì sao khổng tước đột nhiên hỏi như vậy, ngữ khí thật cổ quái.

“Có cái gì không đúng sao?”

“Không phải…… Là chuyện lớn …… Không đúng…… A……” Khổng tước có chút thất thố nhìn Đóa Đóa, vẻ mặt không dám tin,“Thiên, vương thượng đến tột cùng suy nghĩ cái gì, không được, ta phải đi tìm hắn……”

Nói xong, đem Đóa Đóa đặt ở một gốc cây cao lớn dưới tàng cây, chỉ vào một quả màu đỏ trong suốt, nói: “Đây là thánh quả, ngươi ăn nhiều chút, tu vi rất nhanh liền có thể khôi phục lại.”

Đóa Đóa còn chưa hiểu được ý nghĩa của việc nhận tiên lực của Chu Tước, Vũ tộc nếu cho ngoại tộc tiên lực, nghĩa là người tiếp nhận là dị tộc, trừ phi là đối với người đó là yêu thương hoặc là cảm tình đặc biệt thâm hậu , mới truyền ra tiên lực, bình thường cũng không sẽ phát sinh chuyện như vậy. Chu Tước lại là Vũ tộc chi vương, thế nhưng dễ dàng dùng tiên lực của mình chữa thương cho tiểu hồ ly, điều này làm cho khổng tước giật mình.

Đóa Đóa thấy khổng tước đi xa , lại khôi phục tính tình nghịch ngợm, lập tức trèo lên cây ăn quả, cái thánh quả này thật dị thường, sau khi ăn xong, đan điền tứ chi đều tràn ngập linh lực, tựa hồ tinh khí tăng trưởng không ít.

Đóa Đóa bỗng nhiên nghĩ đến Chu Tước vì mình chữa thương tựa hồ cũng mất không ít tiên lực, vì thế dùng móng vuốt lại dùng miệng , dọn dẹp rất nhiều nhánh cây, mặt trên nặng trịch thánh quả, tiểu hồ ly miệng ngậm một nhánh cây thật to, cố sức dùng miệng kéo. Nó chính là nghĩ có thể mang một ít trở về cho Chu Tước.

Muốn đến chỗ đỉnh núi Cu Tước tu luyện, đường đi cũng không tốt, cây cối rậm rạp, tiểu hồ ly đi nghiêng ngả lảo đảo, nhưng trong lòng cũng là hơi hơi ngọt. Nó rốt cục cũng có thể vì Chu Tước làm cái gì đó.

Đỉnh núi mây mù bao phủ, hương thơm ngào ngạt Hồng Liên theo gió thổi tới, Đóa Đóa biết đó là do Chu Tước sử dụng hỏa liên châu,  nghĩ đến đã cách đỉnh núi không xa, tinh thần lại lần nữa phấn chấn, dùng miệng hàm trụ cành thánh quả, dùng sức lôi kéo hướng lên ngọn núi.  (sao bé ngốc thế zời…không biến hình người a~)

Sơn đạo gập ghềnh, bỗng có thanh âm theo gió núi ẩn ẩn bay tới.

“…… Vương thượng tiên lực khôn cùng,  tiểu hồ ly nào có thể nào chịu được…… Huống chi hắn dù sao cũng là dị tộc…… Vương thượng chẳng lẽ có thể làm cho hắn ở lại Vũ tộc sao?” Trong không tvang vọng tiếng nói nhẹ nhàng duyên dáng của khổng tước.

Tim Đóa Đóa nhảy lên, chậm rãi dừng cước bộ.

Trầm mặc thật lâu, nghe được Chu Tước chậm rãi mở lời:“Ta lúc ấy…… Vẫn chưa nghĩ.”

…… Vẫn chưa nghĩ a…… Đóa Đóa bỗng nhiên mê mang. Nguyên lai trước kia được ôn nhu bảo hộ, chỉ là hắn theo bản năng phản ứng, như vậy hết thảy những điều này…… Ấm áp vô cùng thân thiết , nguyên lai là chính mình thiên chân ảo tưởng a.

Đầu đối thoại kia tại tiếp tục.

“Vương thượng vất vả như vậy…… Không phải là vì Chấp Minh Thần Quân sao, nếu có thể đem Thần Quân cứu ra khỏi nhân gian khổ hải, vương thượng liền cùng Thần Quân trở lại thiên đình…… Đến lúc đó, xin hỏi vương thượng an trí tiểu hồ như thế nào?”

“……” Chu Tước dừng một chút, thanh âm thập phần trầm thấp, Đóa Đóa nghe không rõ, chính là mơ mơ hồ hồ có mấy cái tự,“…… Tự nhiên là đưa trở về……”

Chân Đóa Đóa mềm nhũn, thân thể nặng nề ngã sấp xuống một khối đá,“Phanh –” một chút, đầu choáng váng không rõ phương hướng.

Run rẩy đứng lên, thánh quả vất vả mang lên nhanh như chớp lăn nhất , tán , nát.

Bốn phía lập tức yên tĩnh thần kỳ.

Đầu kia tựa hồ nghe đến tiếng vang, thanh âm khổng tước nói:“Vương thượng, ta đi nhìn xem.”

Đóa Đóa tựa hồ có thể nhìn đến Chu Tước cặp băng hàn cao ngạo kia, không dễ phát hiện ôn nhu…… Ôn nhu nho nhỏ kia đủ để cho người chìm đắm trong đó!

Nhưng là, hắn là vô tâm !

Có lẽ, ôn nhu kia chính là giả mà thôi! Chính mình nhìn lầm rồi, nhìn nhầm rồi!

Chu Tước vô tâm cùng mình ở một chỗ, trong lòng hắn chỉ nghĩ có hàng yêu, thu đan, sau đó đi cứu người đồng dạng cũng là cao cao tại thượng pháp lực vô biên Huyền Vũ Thần Quân.

Đóa Đóa nhắm chặt mắt, bỗng nhiên quay đầu lại chạy xuống dưới núi!

Đóa Đóa liều mạng chạy , bởi vì ngực không ngừng có chua xót, nức nở tất cả đều ứ lại ở trong cổ họng, bức cổ họng nó phát đau. Chấp Minh Thần Quân Huyền Vũ kia, cùng Chu Tước đều là thượng tiên, hắn như vậy lo lắng đi cứu hắn, cũng hẳn là, chính là…… Hắn không nên ở giữa đường lại cứu một tiểu hồ ly ngây ngốc như mình……

Đóa Đóa chạy trốn tứ chi như nhũn ra, vì không để mình bị đuổi theo, nó cắn răng chống đỡ , vẫn duy trì tốc độ như tia chớp, rất miễn cưỡng ép buộc.

Móng vuốt càng ngày càng đau, mỗi một lần chạm đều rất đau, Đóa Đóa cũng cố nén .

Gió thổi, nó bất tri bất giác chảy xuống nước mắt, Đóa Đóa suy yếu nhìn phía trước, thấy không rõ lắm, tất cả dều mwof mịt, không biết nên đi về phía nào? Không bằng trở về nơi mình nên ở.

Phụ thân……

Đóa Đóa nhớ tới ánh mắt hồ phụ thân ôn nhu trong trẻo, trong lòng càng khổ sở, sớm biết rằng có ngày hôm nay, nên nghe lời nói của phụ thân, ngoan ngoãn ở Cửu Hoa Sơn.

Thực hận bộ dáng hiện tại của mình, chạy cũng không chạy được, dùng hết khí lực, ngay cả một chút sự tình như vậy cũng làm không xong.

Rõ ràng chỉ là tiểu hồ ly bình thường, lại vẫn vọng tưởng được thượng tiên ưu ái.

Chạy nửa ngày đường, ngực càng thêm khó chịu, thân thể rốt cục vô lực nằm úp sấp xuống dưới, vết máu loang lổ, tiểu móng vuốt rốt cuộc vô lực chống đỡ thân thể, thấy lung lay sắp đổ xuống vách núi!

Đóa Đóa muốn chống đỡ thân thể, tiểu móng vuốt dùng sức bắt lấy dốc đá, nhưng chỉ càng thêm kịch liệt đau đớn, thân thể run lên, dọc theo vách núi đen thẳng tắp rơi xuống!

Cuồng phong phần phật, như đao bàn xé rách thân thể non nớt của Đóa Đóa.

“A –!” Đóa Đóa thật sự đau nhịn không được, liền nhẹ nhàng khóc lên.

“Đóa Đóa!” Một tiếng kêu, một bóng người màu xanh nhạt nhanh chóng lao xuống vách núi, tốc độ so với Đóa Đóa rơi còn nhanh hơn vài phần.

Ngay khi sắp tới bên cạnh tiểu hồ ly, bên cạnh người bỗng nhiên bạch quang chợt lóe, bên trong mây mù hiên lên một bóng người tuyết trắng, tư thái nhẹ nhàng nhanh nhẹn, Đóa

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#damei
Ẩn QC