Tố Trung Tình Chi Hồ Li Tiểu Bảo Bối

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tố Trung Tình Chi Hồ Li Tiểu Bảo Bối

Tác giả: Mặc Thanh

Trans: QT

Tình trạng: Hoàn

Thể loại: cổ đại tiên yêu, mĩ cường công, đáng yêu hồ ly thụ, công sủng thụ,

ngọt văn, HE

Edit:

mailac

Văn án:

Đóa Đóa là một hồ tiên, tuy rằng nó mới 400 tuổi.

Nó hóa thân thành thiếu niên

bộ dáng đáng yêu giống phàm nhân xuống núi tìm người thân, lại bị một ánh mắt lạnh lùng quét qua, thiếu chút nữa lộ ra nguyên hình.

Nó vẫn nghĩ phụ thân chính là người đẹp nhất trên đời, nhưng trước mặt nó nam tử này có dung nhan siêu việt cùng khí thế uy nghiêm.

Theo lý thuyết, đó là bộ dáng khó thân cận, nhưng Đóa Đóa cảm thấy chính mình đối với hắn có một cảm giác kì là, giống như đã thân thiết từ lâu.

Nó rất thích ở bên người kia, cảm nhận cảm giác ấm áp, linh lực thâm hậu của hắn làm cho Đóa Đóa cảm thấy an toàn.

Nhưng Đóa Đóa không rõ hắn là ai? Vì sao hắn lại có năng lực cao như vậy, vì cái gì lại nguyện ý mang nó bên người, lại vì cái gì phát hiện ra nguyên hình của nó lại thả nó đi?

Hắn đường đường là một trong tứ linh thú, bách điểu vương Chu Tước – Lăng Quang Thần Quân, thế mà lại đi quan tâm một con tiểu hồ ly!!

Hắn vì nó làm nhiều như thế, cầm trong tay sợ quăng ngã, ngậm ở miệng lại sợ tan,...

Hắn dụng tâm như thế, tiểu hồ ly

không những không tán thưởng còn muốn bỏ đi……

Được thôi, để cho hắn biết một chút, chọc giận Chu Tước nam vương thì phải lãnh hậu quả gì !

Đệ nhất chương:

Đóa Đóa là một hồ tiên, tuy rằng nó mới bốn trăm tuổi.

Vì cái gì nó có thể trở thành hồ tiên, bởi vì người sinh ra nó là một hồ tiên.

Cho nên nó không phải tu tiên lâu dài như các hồ ly khác.

Ban đêm, Cửu Hoa Sơn mây mù che phủ, ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng hắt vào sơn động.

Đóa Đóa lăn lăn trong lòng ấm áp của phụ thân – hồ tiên một ngàn năm, dựng thẳng đôi tai nho nhỏ nghe ngóng, hướng đôi mắt trong suốt nhìn phụ thân, “phụ thân, phụ thân, rốt cuộc mẫu thân ở nơi nào?”

Hồ phụ thân bất đắc dĩ thở dài, sờ sờ cái lỗ tai nhỏ, nói: “Đóa Đóa, ngươi không có mẫu thân.”

“Nhưng, hồ tể đều không phải mẫu hồ ly sinh sao? Mẫu thân của ta đâu, vì cái gì ta chỉ có phụ thân…Ô ô ô, ta muốn có mẫu thân….”

(Hồ tể = hồ ly sơ sinh)

Hồ phụ thân nhăn nhăn đôi mi, nói: “Được rồi, được rồi, đợi ngươi học được cách biến thân thì có thể đi tìm hắn.”

“Thật sao?” Đóa Đóa kinh hỉ bước xuống giường, móng vuốt nộn nộn giơ lên, trong miệng thì thào lẩm bẩm, không bao lâu, một làn sương mù che phủ, tại chỗ đứng xuất hiện một thiếu niên.

Đôi mắt to trong sáng, hai má hơi hơi phấn hồng, có thể nhìn ra là một thiếu niên đáng yêu, hoạt bát.

Đóa Đóa nháy đôi mắt to, hỏi: “Như vậy được chứ, phụ thân?”

Hồ phụ thân cẩn thận xem xét nó, sau đó khoát cánh tay nói: “Đóa Đóa, hiện tại chưa thể xuống núi được.”

“A, không cần, ô ô ô….Phụ thân gạt ta…Ô ô ô….Người ta muốn xuống núi…Ô ô ô…” Đóa Đóa giả khóc nửa ngày, nước mắt không chảy nhưng cổ họng đã có chút đau rát, ánh mắt đỏ au, vẫn thấy phụ thân bình thản ngồi chỗ kia, không có nửa điểm để ý đến biểu cảm của nó, trong lòng đau xót, nước mắt thật sự rơi xuống, “Ô oa oa…Ta là hồ ly không có nương, phụ thân không thương ta, oa oa, ta hảo đáng thương nga, ô oa oa oa…”

Hồ phụ thân bất đắc dĩ vung tay, sương mù lại bao quanh, Đóa Đóa liền biến về bạch hồ ly nho nhỏ. Hồ phụ thân ôm lấy nó, xoa xoa bộ lông mềm mượt, ôn nhu nói: “Ở trong núi có ăn có uống, vì sao nhất định phải xuống núi.”

“Bởi vì…..Nơi này không có nương…”Đóa Đóa nhỏ giọng nói, tuy rằng biến về hồ ly không thể nhìn thấy khuôn mặt ửng đỏ, nhưng nó vẫn chột dạ cúi đầu, đích xác là: nơi này thật sự nhàm chán.

Phụ thân mỗi ngày đều luyện công, luyện luyện luyện, trừ bỏ luyện công không làm gì nữa, Đóa Đóa ngày ngày ăn no, xem mặt trời lặn, sau đó ngủ, buổi tối có ánh trăng thì đứng dậy tru lên, sau đó lại tiếp tục ngủ, thật là vô vị.

Nhưng nó không biết như vậy lại hấp thụ tinh hoa của nhật nguyệt, đối với việc tu vi cực kì có lợi, cho nên nó tuổi còn nhỏ như thế đã có thể biến hóa hình người.

“….Cũng được.” Hồ phụ thân căng thẳng vuốt vuốt bàn tay to của chính mình, thở dài nói:” Nếu

ngươi đến, hắn nhất định nguyện ý trở về.”

Di? Đôi ta mẫn cảm của Đóa Đóa lập tức nghe được một thông tin quan trọng, nguyên lai nó không phải không có nương mà là nương không muốn trở về.

Vì sao, nương sinh khí với cha sao?

Phụ thân là tộc trưởng của hồ tộc, bộ dạng không cần phải nói, dù là hình người hay hình hồ ly mà Đóa Đóa đã gặp đều rất tuyệt, hơn nữa tính cách phụ thân lại ôn hòa, rất ít khi cao giọng, chưa bao giờ sinh khí, không biết vì sao nương lại tức giận?

Những năm gần đây cuộc sống của phụ thân thực không dễ dàng, luôn phải mang theo người một ấu hồ như nó, lại luôn tưởng niệm thê tử ở phương xa…. Đóa Đóa bỗng nhiên thương cảm, nó xoay người, dùng đuôi lông xù nhẹ nhàng quét trong tay phụ thân, ô ô kêu vài tiếng.

Hồ phụ thân bế hắn lên cao, đặt trước mặt mình, dùng khuôn mặt nghiêm túc trịnh trọng nói: “Đóa Đóa, ngươi từ nhỏ đã là hồ tiên, cho nên không cần phải trải qua thiên kiếp, nhưng lúc nãy phụ thân tính cho ngươi, nếu ngươi xuống núi, nhất định sẽ gặp đại sự, lành dữ chưa biết, cho nên phụ thân truyền lại cho ngươi một ít pháp thuật, gặp lúc nguy hiểm phải tự bảo vệ mình, nhất thiết không được mềm lòng, hiểu không?”

Đây là đáp ứng hắn xuống núi! Oa! Đóa Đóa hưng phấn dùng tiểu móng vuốt cầm lấy bàn tay phụ thân, chít chít quát quát kêu lung tung, sau đó nó nhìn thấy miệng phụ thân tiến lại, hơi hơi mở ra, thổi một khẩu khí, cỗ chân khí đó chậm rãi rót vào trong cơ thể nó, hóa thành cường đại….Thật thoải mái, Đóa Đóa cảm thấy quanh thân hơi ấm dào dạt, đôi tai nhỏ khẽ run run, đôi mắt nhắm lại, nặng nề ngủ.

Hồ phụ thân ôm thân thể tròn tròn của nó, trong mắt tràn đầy yêu thương, thật lâu sau từ từ thở dài.

-----------------------------------------------------------

Hồ phụ thân nói chuyện thực giữ lời.

Sáng sớm hôm sau, Đóa Đóa còn chưa kịp thanh tỉnh đã bị phụ thân dùng pháp lực đưa đến sơn môn: “Đóa Đóa, đến giờ rồi, tỉnh lại đi.”

Bên trong Cửu Hoa Tiên Sơn, thời gian không giống với bên ngoài, năm canh giờ ở đây bằng một ngày ở nhân gian.

“Ngô….Buồn ngủ, buồn ngủ a.” Đóa Đóa rùng mình một cái liền biến thành

thiếu niên, đôi mắt như trước nửa khép nửa mở, thân thẻ vặn vẹo, làm ra bộ dáng đánh cũng không muốn đi.

Trong mắt hồ phụ thân hiện lên một tia khó hiểu, nói: “Đóa Đóa, sơn môn đã mở, ngươi xuống núi đi.”

“A, nhưng mà….” Rõ ràng cái gì cũng chưa chuẩn bị tốt, chỉ mới nói mà thôi, phụ thân liền đem mình xuống núi sao? Đóa Đóa nháy mắt mất cái, từng giọt lệ như châu ngọc trong đôi mắt đen láy rơi xuống, ô….Bỗng nhiên có chút không muốn xa phụ thân, làm sao bây giờ?

“Hài tử ngốc, xuống nhân gian du ngoạn cũng tốt.”Hồ phụ thân nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài tuyết trắng của Đóa Đóa, ngày hôm qua truyền tu vi của mình sang, quả nhiên hôm nay bộ dáng đã đổi khác, không chỉ dung mạo thay đổi, ngay cả tóc cũng dài xuống dưới gối.

“Phụ thân.” Đóa Đóa nhào vào cái ôm ấm áp quen thuộc, tham lam hưởng thụ mùi hương tùng mộc thoang thoảng, sau đó hồ phụ thân nói nhỏ một tiếng, “Đi thôi…” liền một chưởng, quyết đoán đẩy nó xuống núi.

Đóa Đóa có chút choáng váng đầu óc, sau khi ổn định được

thân hình, thấy phụ thân đang đứng sừng sững ở đỉnh núi, dáng người vững chắc, cao ngất phiêu dật, xa xa chăm chú nhìn nó.

Nó kinh ngạc trong chốc lát, mới đột nhiên nhớ tới cái gì đó, la lớn: “Phụ thân, ngươi còn chưa nói cho ta biết, phải đi đâu tìm mẫu thân a?”

Hồ phụ thân vẫn đứng như thế, vạt áo tung bay, lặng im một lúc lâu mới truyền đến một câu: “….Gặp được, hắn tự nhiên sẽ nhận ra ngươi….Đành chờ duyên phận….Không thể cưỡng cầu…”

Thanh âm nhu hòa trong núi vang vọng, lần đầu tiên Đóa Đóa nghe được thanh âm

êm tai như thế,

đáng tiếc trôi qua quá nhanh.

Đóa Đóa đứng giữa trời, cho đến khi thân ảnh kia dần dần nhạt đi, chung quanh chỉ còn tiếng thông reo rì rào, tiếng gió lướt qua quán nhĩ, nó mới cử động thắt lưng, nhanh chóng hạ sơn.

-------------------------------------------------

Bình thường, từ lúc mặt trời lên cao cho tới hoàng hôn, Đóa Đóa nhất định sẽ bị phụ thân tàn nhẫn buộc luyện công, lâu dần trở thành thói quen; mà hiện tại không ai quản nó, lại cảm thấy không được tự nhiên.

“Xin hỏi, đây là nơi nào.” Đóa Đóa nhìn tới nhìn lui bốn phía khách nhân đang đi vào một khách điếm, nhận ra trên mặt của bảng hiểu là ba chữ: Minh Nguyệt Lâu.

Minh Nguyệt Lâu là vì bên trong có trăng sao? Hiện tại mặt trời đang lên cao mà, Đóa Đóa nhìn trời, lại nhìn điếm môn, do dự một lúc lâu, rốt cục nhịn không được liền hỏi người đang đứng ở cửa kia, nãy giờ đều nhìn nó. (điếm môn = cửa khách điếm)

Tiểu Phụng Hoàng trấn đã lâu không xuất hiện thiếu nhiên thanh tú hơn người như thế, Lưu Nhị dụi dụi mắt, trừng lớn nhìn.

Đóa Đóa đang đứng ở cửa, dáng ngươi mảnh khảnh động lòng người, đôi mắt to trong suốt như minh tuyền đảo nhìn khắp mọi nơi, có chút tò mò lại ngượng ngùng nhìn hắn, nói chuyện cũng nho nhã lễ độ, nhưng,

kỳ lạ là thiếu niên lại có mái tóc dài màu tuyết trắng.

Nhất định là tiểu thiếu gia có tiền, cùng người nhà bị lạc nhau nên đến khách điếm của mình, Lưu Nhị lấy lại bình tĩnh, xác định thiếu niên vận y phục vàng nhạt này không phải thần tiên, mới cười cười bước lên phía trước, “Công tử đói bụng sao, tiểu điếm có chút tôm cá tươi ngon cùng món ăn thôn quê, công tử nếu không chê, xin mời vào ngồi.”

“Nga, ngồi,

ngồi, hảo.” Đóa Đóa không biết tôm cá tươi ngon, món ăn thôn quê là có ý tứ gì, nhưng ngồi chính là thứ

nó đang cần, đi suốt một buổi sáng như vậy, nó thực mệt mỏi, nó chưa bao giờ hóa thành hình người đi bộ lâu đến thế.

Đóa Đóa cố nén việc muốn biến về tiểu hồ ly mà bổ nhào vào giường, ngủ một giấc thật ngon, đành ủy khuất bĩu môi, nhìn cái bàn trống rỗng.

Ai, biến thành người cũng mệt a.

Lưu Nhị không biết từ nơi nào đi đến, tay chân nhanh nhẹn bưng lên bốn năm dạng món ăn, “Công tử, nếm thử đi.”

Sau đó hắn thỏa mãn nhìn thiếu niên xinh đẹp đối với hắn nở nụ cười, lộ ra hàm răng trắng như tuyết.

“Nga, cảm ơn, nhưng ta không đói bụng, ta chỉ muốn ngồi là tốt rồi.”

Đệ nhị chương:

Công tử, nơi này của ta là tiệm cơm, có khách nhân nào vào đây chỉ để ngồi mà không ăn cơm chứ, bây giờ cũng quá chính ngọ, chẳng lẽ ngài không đói sao?”

Căn bản là không có thức ăn chay, tất cả đều là tôm cá đã nấu chín, Đóa Đóa nhìn vào liền thấy buồn nôn: “Đói, không….Nôn, khụ khụ, các ngươi đều ăn cái này sao?”

Ngữ khí như vậy khiến Lưu Nhị hấp một ngụm lãnh khí, nghĩ rằng, chẳng lẽ mình đang nghênh đón một người hướng

phật sao, nhưng công tử này nhìn giàu sang cao quý, có lẽ thức ăn bình thường này rất chướng mắt, vì vậy lại cung kính, cẩn thận

nói: “công tử, tiểu điếm cũng có chút sơn hào hải vị, nhưng giá hơi cao một chút, không biết công tử muốn ăn cái gì để tiểu nhân đi chuẩn bị.”

Đóa Đóa vẫn chưa hiểu rõ: “giá, giá cao một chút.”

“Vâng, công tử. Nga, xin công tử trả bạc hoặc ngân phiếu?”

“Bạc?”

Khuôn mặt tươi cười của Lưu Nhị liền run rẩy, lấy trong lòng ra một nén bạc: “giống cái này, bạc, Tiểu công tử hẳn là mang theo bạc phải không?”

Đóa Đóa nhận lấy, nhìn đi nhìn lại mấy lần, cũng học bộ dáng Lưu Nhị, tay luồn vào trong áo tím kiếm, nhưng trong lòng rỗng tuếch, làm sao có thể lấy ra cái gì gọi là bạc.

Tâm niệm vừa động, ngón tay phẩy một chút, biến ra một thỏi bạc trong người, cùng với thỏi bạc của Lưu Nhị giống nhau: “Có mang theo, ngươi xem, cái này phải không?”

Hắn cười hì hì nhìn Lưu Nhị đang cầm hai đĩnh bạc giống nhau, bộ dáng kinh hãi, sớm đem lời dặn của phụ thân “không được sử dụng pháp thuật bừa bãi” ném ra sau đầu.

Bỗng nhiên trên đường truyền đến một tiếng hét to như tiếng sấm: “Yêu nghiệt lớn mật, trốn ở chỗ nào, còn không mau hiện nguyên hình!”

Đóa Đóa hoảng sợ, mở to hai mắt nhìn. Lưu Nhị đứng bên cạnh bĩu môi nói: “Thối đạo sĩ này, lại đi hù người.”

“……..Đạo sĩ?” Đóa Đóa nhìn ra cửa sổ, quả nhiên có một đạo sĩ mặc áo bát quái, cầm trong tay một pháp bảo hàng yêu đang hướng tiệm cơm chạy đến.

Nó nháy mắt mấy cái, tựa hồ vừa định thần lại, “Nha - -” một tiếng, liền ôm đầu chui xuống gầm bàn.

Thật sự là đáng sợ, nghe nói trước kia có một tộc đồng loại tu hành trên núi, bị đạo sĩ đánh hiện nguyên hình, tu hành đều hóa thành tro tàn, nếu gặp phải người nhẫn tâm, ngay cả tính mạng đều khó bảo toàn.

Cho nên lần này nó xuống núi, bọn tiểu hồ ly trong tộc đều dặn dò ngàn vạn lần phải tránh xa bọn đạo sĩ.

“Tiểu công tử chớ sợ.” Thấy sắc mặt thiếu niên yếu ớt, xinh đẹp đã trắng bệch, Lưu Nhị không đành lòng, liền ôn tồn khuyên nhủ: “lão đạo sĩ này mỗi ngày giả thần giả quỷ, không ai để ý đến hắn, chớ sợ.”

Đóa Đóa ngồi xổm dưới cái bàn, nghe Lưu Nhị khẳng định như thế, có vài phần bớt lo sợ, nhỏ giọng nói: “Kia…Là đạo sĩ giả sao?”

“Đúng, là giả, cả ngày đều giả thần giả quỷ, cho nên, công tử ra đi, chớ sợ!”

Đóa Đóa áp chế sợ hãi trong lòng, chậm rãi chui chui ra khỏi gầm bàn, ngoài cửa sổ, lão đạo sĩ đã bắt đầu hàng yêu, chỉ pháp bảo vào con mèo lớn, quát lên: “Nghiệt súc! Còn không mau nhận lấy cái chết!”

Mọi người xung quanh đều cười vang, khiến cho con mèo mở mắt, chậm rãi đứng lên, tư thế cực kì thoải mái vặn vẹo cái thắt lưng, sau đó nhanh nhẹn nhảy lên mái hiên, chạy vội mà đi.

Mọi người càng ồn ào, cười to, lão đạo sĩ cũng xấu hổ, ngượng ngùng nói: “Con miêu yêu này sợ hãi, lần sau gặp lại, nhất định thu hồi nó, dẹp an dân tâm.”

Rõ ràng chỉ là một con mèo bình thường, không có nửa điểm linh khí, Đóa Đóa liền hiểu ra, thấy thập phần thú vị, không sợ hãi, bật ra một tiếng cười.

So với âm thanh cười vang của mọi người thì âm thanh của Đóa Đóa là không thể nghe thấy, nhưng vào lúc này, một ánh mắt lạnh lùng của người đứng

bên cạnh lão đạo liền quét lại.

Đó là một đôi mắt sâu sắc lại lạnh lùng, ánh mắt như mũi nhọn có thể đâm thẳng vào lòng người!

Đóa Đóa có cảm giác bị lộ ra nguyên hình, sợ tới mức cả người

nhũn ra, tim đập nhanh đến mức tưởng

như sẽ nhảy ra khỏi lồng ngực! Lão đạo sĩ kia là giả, nhưng người này lại nhìn rõ mọi việc, nhận dạng được người vào yêu.

May mà tầm mắt kia không nhìn lâu, chỉ là thản nhiên đảo qua.

Đóa Đóa lấy lại bình tĩnh, phát hiện đó là một nam tử còn trẻ, đứng bên trong đám người, một thân tố ý, không bắt mắt lại không ảm đạm, liếc nhìn một cái, chỉ cảm thấy dáng người cao lớn, ẩn chứa sức mạnh.

(Tố y = màu trắng thuần)

Tâm Đóa Đóa gào thét, nơm nớp lo sợ chờ đợi đạo sĩ kia rời đi, mới đi ra khỏi tiệm cơm. Mà cặp mắt lạnh như băng, đầy lợi hại đó, giống như khắc sâu, không ngừng hiện lên trong đầu nó.

Đóa Đóa không dám ở lại nơi đám người

tụ tập, chỉ có thể dọc theo đường núi gập ghềnh mà đi, lại gặp sông lớn ngăn cản, đành phải đi đường vòng, gian khổ cùng khó khăn không kể hết, nguyên bản cái cằm thanh tú cũng có vẻ nhọn đi.

------------------------------------------------------------------------

Nó không biết phải tìm mẫu thân như thế nào, gần đây linh lực đã yếu đi, lại cảm nhận được bên trong khu rừng tràn ngập linh khí.

Trong núi, mưa rào vừa mới dứt, trong không khí mang theo hơi nước ướt át, tươi mát, mà tràn ngập hương thơm.

Đóa Đóa nhăn nhăn cái mũi, cẩn thận ngửi, không đúng, có gì đó không thích hợp.

Nó cảm thấy được hương vị của linh khí.

Tinh thần mệt mỏi của Đóa Đóa phấn chấn một chút, có lẽ, cách đây không xa, nhất định có yêu hồ, cũng giống như nó vậy, đương nhiên cũng có thể khác, nhưng đó cũng là một tia hi vọng.

Đóa Đóa đi được bảy ngày,

vẫn là ở trong khu rừng râm rạp nới nó lần đầu tiên cảm nhận được linh lực tồn tại.

Nó có gắng phân biệt phương hướng, linh khí không mạnh, lúc có lúc không, hình như là hướng Tây Nam.

Đóa Đóa đi nhanh vài bước, thấy hướng Tây Nam là một vách núi đen, giữa không trung mây mù bao phủ, giống như ẩn như hiện, không có đường để đến.

“Uy…Có ai ở đây không?” Đóa Đóa cảm nhận được linh lực đến từ phía dưới vách núi đen, nhìn thăm dò,

nhưng không thấy được cái gì, đột nhiên dưới vách núi truyền đến một tiếng kêu thất thanh, giống như thập phần đau đớn, chói tai khinh khủng!

Đóa Đóa cảm thấy cả kinh, phía dưới có nguy hiểm sao?

Nó bất an nghĩ, cho dù không thể gặp được mẫu thân nữa, nó cũng không thể khoanh tay đứng nhìn, linh khí tu hành ở nơi này lúc có lúc không, mặc kệ là dạng gì, cũng coi như nửa đồng đạo.

Vì thế Đóa Đóa cao giọng hô: “Chớ sợ, ta xuống dưới.”

Nhìn nhìn mọi nơi, chỉ thấy có một dây mây thô mọc theo vách núi đi xuống, Đóa Đóa đành dựa vào trượt xuống,tay

liền cảm thấy thô ráp không chịu nổi, mới tới một nửa vách núi, lòng bàn tay non mịn của nó đã chảy máu.

lớn như thế này, còn chưa bao giờ chịu khổ sở như vậy a.

Đóa Đóa cắn môi, có điểm muốn khóc, lại thấy dưới vách núi đều không có âm thanh truyền đến, có lẽ

ở dưới so với nó thảm hại hơn, đang chờ nó cứu trợ.

Đóa Đóa trong lòng bồn chồn, nhưng vẫn kiên trì xuống đến đáy, lòng bàn tay buông ra, hai chân vững vàng đứng trên mặt đất, lá cây thật dày, mềm moại thoải mái, Đóa Đóa thở ra nhẹ nhõm, vội vàng tìm phương hướng linh khí truyền đến.

Mạt linh khí kia đã yêu đến mức không thể cảm nhận, Đóa Đóa tìm kiếm thật lâu, rốt cuộc nghe được cách đó không xa truyền đến một tiếng kêu thê lương, thảm thiết: “Lăng Quan Thần Quân…Tiểu tiên vẫn chưa phạm vào thiên pháp, vì cái gì lại trừng phạt….Ngươi thả hắn, thả hắn!”

Người kia không trả lời.

Đóa Đóa chạy vội lại, nghe được thanh âm đứt quãng cầu xin, ngữ thanh thảm thiết đến mức không đành lòng nghe thấy: “Ta không cầu cái khác…Thần Quân, buông tha hắn, dù….có mất mạng ta cũng chấp nhận!”

Trong rừng cây có hai bóng người đang nằm, trong đó có một người gần như tiêu tan, Đóa Đóa cảm nhận được linh khí chính là do hắn truyền ra.

Không biết nguyên hình của hắn là cái gì, nhưng linh khí hao tổn quá lớn, giờ phút này còn duy trì được hình người là quá miễn cưỡng.

Đóa Đóa không đành lòng liền tiến lên đỡ lấy hắn, người nọ sửng sốt, quay đầu nhìn lại nó, đôi mắt màu tím trong suốt.

“Ngươi…” Người nọ cảm nhận được có người cứu giúp, thê lương đau đớn liềm mất đi, bỗng nhiên lóe lên một tia hi vọng, tuy rằng không nhiều lắm, nhưng nếu vận dụng tốt, đủ để xoay chuyển cục diện.

Hắn nhìn Đóa Đóa, mỉm cười, thần sắc đỏ bừng, tử mâu lưu chuyển, tà khí quyến rũ, đúng là khó có thể ngăn cản dụ hoặc cùng phong tình.

Đóa Đóa tuổi còn nhỏ, bị nhìn như vậy liền đỏ mặt. Muốn dời đi, lại phát hiện không được, sâu trong đôi mắt người nọ giống như có lốc xoáy, khiến hồn nó bị hấp dẫn.

Động tác của nó liền chậm lại, mà người nọ cũng lộ ra răng nanh sắc nhọn, bỗng nhiên cúi đầu, để sát vào cổ nó.

Đúng lúc này, một tiếng than khóc lại vang lên, Đóa Đóa giật mình tỉnh lại, cảm giác lúc nãy nhất thời tiêu thất.

Chỉ thấy ngươi nọ cả người chấn động, giống như thập phần đau đớn, không ngừng cuốn lại.

Trên ngọn cây có một thân ảnh tố sắc, thân hình cao ngất, thản nhiên cúi đầu nhìn bọn họ, bộ dáng giống như

bễ nghễ nhìn xuống chúng sinh.

Đệ tam chương:

Đóa Đóa không thấy rõ vẻ mặt của hắn, nhưng có thể cảm giác được ở người nọ ngạo khí ngút trời cùng ẩn ẩn tức giận.

“Nghiệt súc to gan, còn dám đả thương người!” Hắn lạnh lùng quát, ống tay áo phất lên, một khối áp lực vô hình nhất thời hướng phía dưới tàng cây.

“A –!”

Đóa Đóa nghe được một tiếng kêu thảm, chính mình cũng cảm giác

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#damei