Chương 43: Chê vẻ ngoài của tôi không đủ xuất sắc?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiếng Trung vô cùng uyên thâm, một câu nói đôi khi có thể hiểu thành mấy tầng nghĩa khác nhau.

Hà Diệp nhìn dòng tin nhắn kia của Lục Tân đến xuất thần.

"Có lẽ tôi không dứt khoát được như cậu."

Cũng có nghĩa là, có thể Lục Tân sẽ không từ chối quay lại với cô?

Hà Diệp không gặng hỏi anh, Lục Tân từ chối chỉ có thể là chuyện mai mối của phụ huynh.

Vậy tại sao Lục Tân không thể dứt khoát từ chối được?

Là do dì Lâm quá nhiệt tình nên anh không thể cưỡng lại được mà thỏa hiệp, hay là anh đối với cô vẫn còn một chút xíu ý đồ ở chuyện kia?

Hà Diệp càng suy nghĩ lại càng bối rối, hồi cấp ba môn ngữ văn chính là một môn khiến điểm số của cô bị kéo xuống, trong đó phần đọc hiểu lại là phần mà dễ khiến cô mất điểm nhất.

Cách đơn giản nhất chính là hỏi Lục Tân, nhưng ngộ nhỡ anh thừa nhận quả thực anh vẫn còn thích cô, thì Hà Diệp nên làm thế nào đây?

Hà Diệp vẫn còn nhớ rõ sự ngượng ngùng và bất tiện của hai hôm đầu khi cô vừa mới vào công ty làm, khó khăn lắm hai người mới khôi phục lại mối quan hệ bạn học cũ tự nhiên hơn.

Hà Diệp không có cách nào tưởng tượng được nếu như Lục Tân lại tỏ tình với cô một lần nữa, thì mọi chuyện sẽ phát triển thành như thế nào.

Đương nhiên, đây hoàn toàn là suy đoán chủ quan của một mình cô, chưa chắc Lục Tân đã có ý đó.

Đang chần chừ do dự, bởi vì tâm lý đà điểu* nên Hà Diệp cứ lưỡng lự không trả lời tin nhắn.

*Tâm lý đà điểu: Thói quen trốn tránh và không dám đối diện với vấn đề.

Nhóm trưởng: [Ngủ rồi sao?]

Nhóm trưởng: [Ngủ ngon.]

Hà Diệp không thể ngủ ngon được, bởi vì khả năng kia nên hiếm khi cô lại mất ngủ rồi.

Thứ bảy ăn cơm tối cùng với bố và Ngô Lị xong, Hà Diệp bắt xe về bên Đơn Quế Gia Viên.

Cô có chút lo lắng không biết dì Lâm liệu có chạy tới cửa hàng hoa quả thật hay không, nhưng lại không thể chủ động nghe ngóng từ chỗ Lục Tân được, làm như vậy thì trông cô chẳng khác nào đang mong chờ chuyện này cả.

Hà Diệp không hỏi, cả ngày hôm đó Lục Tân cũng không liên lạc với cô.

Chủ nhật là ngày đảo hưu hàng năm, những người làm việc tiếp tục đi làm.

Trạm tàu điện ngầm nằm ở phía đối diện con đường ở góc đông nam của tiểu khu, Hà Diệp mặc áo phao đứng ở bên đường, đứng đợi đèn đỏ chuyển xanh cùng với những người đi đường khác.

Một chiếc xe ô tô màu đen chầm chậm đỗ lại bên cạnh lối ra vào trạm tàu điện ngầm, đen bóng sáng loáng, thu hút không biết bao nhiêu ánh mắt.

Hà Diệp cũng nhìn thấy rồi, đang cảm thấy chiếc xe này có chút quen mắt thì cánh cửa kính phía bên ghế lái từ từ hạ xuống, Lục Tân nghiêng đầu nhìn thẳng vào cô, không cần nói cô cũng hiểu được ý anh.

Hà Diệp: "..."

Tại sao mỗi lần gặp anh đều phải căng thẳng vậy?

Là tất cả những cặp trai gái chia tay xong gặp lại nhau đều như thế này, hay là chỉ có một mình cô mới như vậy?

Hà Diệp vừa tự chế giễu bản thân vừa cười với Lục Tân, khi đèn đỏ chuyển thành màu xanh, Hà Diệp cùng với dòng người đi qua bên đó.

Chẳng mấy chốc, cô cong eo ngồi vào ghế phụ lái của chiếc Panamera.

Lục Tân lái xe đi vượt qua ngã tư phía trước rồi mới thoáng đưa mắt sang nhìn cô một cái: "Chuyện của mẹ tôi, vẫn nên nói với cậu một tiếng xin lỗi."

Hà Diệp căng thẳng trong lòng: "Dì ấy tới tìm bố và dì tôi thật rồi sao?"

Lục Tân: "Tạm thời thì chưa, sắp đến Tết rồi, bà ấy cũng rất bận rộn, có lẽ sẽ đợi đến khi qua Tết mới hành động."

Hà Diệp cụp mắt, buồn bực nói: "Mùa hè lớp mười hai, ngày nào tôi cũng gặp bố mà ông ấy còn không biết chuyện của chúng ta, bố mẹ cậu lúc nào cũng đi công tác, sao mà biết được vậy?"

Nếu như lúc đó Lục Tân che giấu tốt thì dì Lâm có lẽ sẽ không liên tưởng nhiều như vậy.

Lục Tân: "Một tuần kiểu gì cũng sẽ có hai ba hôm ở nhà, hơn nữa tôi chỉ không nói ra thân phận của cậu chứ không hề che giấu chuyện tôi có bạn gái."

Hà Diệp nhìn ra ngoài cửa xe.

Lục Tân: "Không phải không muốn giấu, mà là do tôi thường xuyên đi sớm về muộn, mẹ tôi nhìn ra rồi, tôi hình như cũng không nhất thiết bắt buộc phải phủ nhận."

Hà Diệp: "Tôi không có ý trách móc cậu..."

Lục Tân khẽ cười: "Cảm ơn vì đã thấu hiểu."

Hà Diệp thở dài, càng để ý đến chuyện sắp tới hơn: "Thật sự không thể khuyên can dì ấy sao?"

Lục Tân: "Tôi nói là không có khả năng, bà ấy không tin, đợi đến khi cậu kiên quyết từ chối rồi thì bà ấy cũng nản lòng thôi."

Lời này giống như là đang giải thích rồi, nhưng thực ra vẫn còn mơ hồ không rõ tại sao lại không có khả năng, thế nhưng Hà Diệp lại không tiện gặng hỏi đến cùng.

Cô bức bối vân vê chiếc dây đeo túi xách.

Lục Tân: "Rất khó xử? Tôi còn cho rằng có nhiều chàng trai tặng cậu bữa sáng trà sữa cho cậu như vậy, chắc cậu đã có sẵn kinh nghiệm phong phú để từ chối người khác rồi chứ."

Hà Diệp: "..."

Cô len lén đưa mắt nhìn về phía Lục Tân, là do cô hiểu sai rồi sao, sao cứ có cảm giác người này có chút ẩn ý kỳ lạ nhỉ?

Người đàn ông bị cô đưa mắt nhìn chỉ một mực tập trung lái xe, góc nghiêng lạnh lùng, khiến cho anh nhìn có vẻ tuyệt đối không giống như một người mang tính cách trẻ con.

Hà Diệp tạm thời gạt bỏ hoài nghi trong lòng mình, cô giải thích: "Không phải khó xử, vì mọi người đều sống trong cùng một tiểu khu, nên sau này từ chối rồi mà có gặp lại nhau thì sẽ rất ngượng ngùng."

Lục Tân: "Cũng vẫn ổn, bình thường mọi người không có nhiều cơ hội bắt gặp mẹ tôi đâu, tôi và chú Hà quen nhau từ lâu rồi, không để ý chút chuyện ngượng ngùng này."

Lục Tân tỏ ra chẳng mảy may để bụng, nên Hà Diệp đột nhiên cũng từ bỏ đấu tranh, cô dựa người vào lưng ghế: "Thôi bỏ đi, cứ kệ cho họ lo liệu đi, nếu bố tôi tới hỏi thật thì tôi cứ nói thẳng là không có hứng thú."

Khoảng lặng ngắn ngủi trôi qua, Lục Tân tắt nụ cười: "Cái EQ này của cậu, ở trước mặt tôi thì tốt xấu gì cũng phải cho tôi chút mặt mũi chứ?"

Hà Diệp phản ứng lại, xấu hổ nói: "Tôi không có ý nói cậu, ý tôi là không có hứng thú với chuyện yêu đương."

Lục Tân không tiếp tục bám víu lấy chuyện này nữa, thiện ý nhắc nhở cô: "Những người làm bố mẹ sẽ không chấp nhận lý do qua loa như thế này đâu, trừ khi cậu liệt kê rõ ràng khuyết điểm của đằng trai ra, nếu không thì họ vẫn sẽ khuyên cậu cứ thử tiếp xúc trước đã, đặc biệt là chú Hà lại quen biết tôi, chú ấy và dì Ngô dường như rất hài lòng với ánh hào quang học bá của tôi."

Hà Diệp: "..."

Làm gì có phụ huynh bên đằng gái nào lại không hài lòng với một ứng cử viên cho vị trí con rể như Lục Tân chứ? Học vấn cao lại còn đẹp trai, trẻ tuổi giàu có lại còn lễ phép, rất lâu trước đây lại còn đề nghị giúp bố lắp camera giám sát nữa!

Hà Diệp tin rằng, chỉ cần dì Lâm tỏ ra có ý muốn gán ghép hai người họ, thì bố và dì Ngô Lị còn vui hơn là trúng thưởng mất.

Nhìn ra sự đau đầu của cô, Lục Tân cười nói: "Không đơn giản như vậy đâu, vậy nên tôi nhắc nhở cậu chuẩn bị tâm lý cho thật tốt trước đi."

Rõ ràng là chuyện của hai người, thế mà anh lại ung dung thoải mái, Hà Diệp cảm thấy không công bằng, cô giận dỗi nói: "Đây là phiền phức mà cậu gây ra, đến lúc đó tôi nói với bố tôi, nói là mắt nhìn người của cậu cao nên không hài lòng với tôi, tất cả đều là do dì Lâm tự quyết định, như vậy chắc chắn bố tôi sẽ hết hy vọng."

Nếu như đã định sẵn buộc phải có một người gánh họa khiến cho bố mẹ thất vọng, thế thì để cho Lục Tân tự gánh lấy đi!

Lục Tân chau mày: "Cậu mà nói như vậy thì sau này chú Hà kiểu gì cũng sẽ ghét tôi mất."

Hà Diệp trút bỏ được tai họa xong thì cả người nhẹ nhõm, nhìn ra ngoài cửa cười: "Ghét thì ghét thôi, cậu đừng tới đó nữa là được, cũng có phải có mỗi một cửa hàng hoa quả nhà chúng tôi đâu."

Lục Tân không trả lời lại nữa.

Hà Diệp đoán, chắc có lẽ anh đang suy nghĩ đối sách?

Mặc kệ anh, dù sao thì cô cũng thành công trút bỏ được tai họa rồi.

Hơn sáu giờ chiều tối, Hà Diệp về đến nhà, cô nấu một bữa tối đơn giản.

Đang ăn cơm, Ngô Lị gửi tin nhắn tới, là một đoạn video ngắn.

Hà Diệp tò mò mở ra xem.

Video được quay ở ngay cửa hàng hoa quả của nhà mình, bởi vì chuẩn bị đến Tết rồi nên cửa hàng hoa quả tổ chứ hoạt động tranh thủ bán nốt một lô hàng tồn, có hoạt động việc kinh doanh liền hot, bố cô đứng ở cửa nhiệt huyết bừng bừng giúp khách hàng bổ dứa bổ mía, Ngô Lị vừa quay vừa cười mời chào khách hàng, máy quay chuyển hướng, quay về phía quầy thu ngân, người phụ trách thanh toán không ngờ lại là... Lục Tân.

Đôi đũa trong tay Hà Diệp suýt chút nữa thì rơi xuống đất!

Ngô Lị hướng máy quay về phía Lục Tân quay một lúc lâu. Chàng trai mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng, mặc dù không cười mấy, nhưng cũng không phải vẻ mặt siêu cấp lạnh lùng giống như khi ở công ty, vừa nhập giá vào máy tính vừa kiên nhẫn trả lời câu hỏi của khách hàng, vững vàng trầm ổn lại thành thạo, thu hút biết bao sự chú ý của khách hàng, kể cả những dì năm sáu mươi tuổi hay là những cô bé mới bảy tám tuổi, tính tiền xong đều không nỡ rời đi, vừa cười vừa nghe người khác bắt chuyện với Lục Tân.

Ngô Lị lại gửi tin nhắn thoại tới: "Khuôn mặt này của Tiểu Lục có ích thật đấy, thằng bé vừa mới đến là việc kinh doanh của cửa hàng đã tốt đến mức bùng nổ luôn rồi!"

Hà Diệp cũng muốn bùng nổ: "Bố và dì gọi cậu ấy tới giúp đấy à?"

Ngô Lị: "Sao có thể như thế được, thằng bé tới mua hoa quả, thấy dì với bố con bận quá nên chủ động đề nghị giúp chúng ta đấy."

Hà Diệp cảm thấy không đúng, tối thứ sáu hai mẹ con Lục Tân mua mấy loại hoa quả liền, hôm nay mới là chủ nhật, chỗ hoa quả kia đã ăn hết rồi sao?

Ngô Lị cẩn trọng tỉ mỉ, đương nhiên cũng nghĩ tới chuyện này, bà híp mắt cười nhỏ giọng phân tích: "Có phải Tiểu Lục để ý tới con rồi không, nên mới muốn tới đây thử một lần nữa biết đâu lại tình cờ gặp?"

Hà Diệp: ...

Có nhất thiết phải tình cờ gặp không, cả ngày hôm nay cô và Lục Tân đều ở trong cùng một phòng làm việc đó!

Cô từ bỏ việc nói chuyện với Ngô Lị, gửi tin nhắn cho Lục Tân: [Tại sao lại phải tới chỗ bố tôi giúp việc vậy?]

Rất lâu sau Lục Tân cũng không trả lời lại.

Nghĩ đến dáng vẻ bận rộn bị khách hàng vây quanh của anh, Hà Diệp chỉ đành ăn cơm trước đã.

Lúc rửa bát xong đi ra từ phòng bếp, cô phát hiện Lục Tân gửi cho mình một tin nhắn thoại.

Hà Diệp ngây người.

Kỳ nghỉ hè năm đó Lục Tân thường xuyên nói chuyện với cô trên wechat, nhưng đều là gửi tin nhắn văn bản, chưa bao giờ gửi tin nhắn thoại như thế này, Hà Diệp cũng không quen gửi tin nhắn thoại cho anh.

Bởi vì giọng nói của Lục Tân cũng mang theo phần nào khí chất của anh nên Hà Diệp không trực tiếp nhấn nghe, mà chuyển nó thành tin nhắn văn bản.

Nhóm trưởng: [Không muốn gánh họa.]

Hà Diệp: ...

Sự thật chứng minh, tuyệt chiêu đùn đẩy mối họa cho người khác này của Lục Tân vô cùng có hiệu quả, dì Lâm còn chưa kịp ngỏ lời thì Hà Diệp đã phải gánh chịu trận ném bom liên hoàn của bố và dì Ngô rồi, cả hai người đều vui mừng khôn xiết cho rằng Lục Tân có ý với cô, chỉ cần con gái nhà mình gật đầu là lập tức có thể có được một người bạn trai học bá vừa cao lại vừa đẹp trai rồi.

Hà Diệp cố gắng làm rõ cũng bằng thừa: "Từ trước đến giờ cậu ấy vẫn thích giúp đỡ người khác, hai người thật sự nghĩ nhiều quá rồi."

Dì Ngô: "Nó không chừng thằng bé trước đây vì yêu thầm con nên mới giúp bố con chọn camera giám sát dấy."

Hà Diệp: "..."

Phụ nữ xung quanh cô, giác quan thứ sáu của người nào cũng mạnh đến vậy sao?

Không thể giải thích rõ được với bố mẹ mình, ngày hôm sau gặp nhau ở công ty, nhân lúc đồng nghiệp đến vẫn chưa đông, Hà Diệp bực dọc liếc mắt lườm Lục Tân một cái.

Lục Tân thản nhiên làm như không có chuyện gì thu ánh mắt lại, hệt như thể anh căn bản không biết cô đồng nghiệp nữ này tại sao lại trừng mắt với mình, cũng không để bụng cái lườm đó.

Đi làm ba ngày liền, ngày hai mươi tám âm lịch, một nhà ba người nhà Hà Diệp cùng nhau trở về quê.

Hà Dũng chuẩn bị một cốp xe toàn là đồ Tết, trong đó có rất nhiều hoa quả đều là đồ còn lại trong cửa hàng, vẫn còn rất tươi, vừa hay có thể tặng cho bà con họ hàng.

Cả gia đình họ về đến quê liền đi thăm từng nhà họ hàng bạn bè hàng xóm láng giềng, cứ ai gặp Hà Diệp là đều sẽ không ngớt lời khen cô, khen xong liền hỏi liền ba câu: Đã tốt nghiệp chưa? Đi làm ở đâu? Đã có bạn trai chưa?

Hai câu hỏi phía trước cả bốn vị phụ huynh đều sẽ trả lời một cách vô cùng tự hào, còn cuối hỏi cuối cùng thì lại có gì nói đó, dù sao thì Hà Diệp vẫn còn trẻ như vậy, không có bạn trai là chuyện quá bình thường.

Bà con họ hàng bèn muốn mai mối cho Hà Diệp đủ các kiểu bạn trai.

Hà Dũng và Ngô Lị đều cười híp mắt nghe họ nói, đến buổi tối lúc cả gia đình ăn cơm cùng nhau, Ngô Lị cực kỳ trịnh trọng nhắc nhở ông nội Hà và bà nội Hà: "Bố, mẹ, cho dù người ở đây bất kỳ ai giới thiệu đối tượng cho Tiểu Diệp, hai người cũng đừng đồng ý, con và A Dũng nhìn chúng một chàng trai, cực kỳ đẹp trai cực kỳ tốt, đừng nói là ở trấn của chúng ta, kể cả là thành phố hay tỉnh của chúng ta, hai người cũng không chọn được ai tốt hơn thằng bé đấy đâu!"

Hà Diệp: "..."

Vẻ mặt của bà nội Hà tràn ngập vui vẻ: "Ôi trời, có người tốt như vậy thật sao?"

Hà Dũng gật đầu: "Quả thực là tốt, học cùng một trường cấp ba với Tiểu Diệp, đại học thì học ở Thanh Hoa, bố mẹ và cậu của thằng bé đều là những nhân tài học thức cao, mặt nào cũng tuyệt không phải bàn."

Sau đó Ngô Lị mở đoạn video kia lên cho hai ông bà xem.

Ông nội Hà, bà nội Hà chụm vào nhau cùng xem, càng xem càng thấy vui, nụ cười trên mặt cũng ngày càng tươi hơn, đặc biệt là bà nội Hà: "Đẹp trai, đúng là đẹp trai thật, xứng với Tiểu Diệp nhà chúng ta."

Hà Diệp bưng bát cơm, không buồn ngẩng đầu lên lầm bầm: "Người ta căn bản là không có ý đó, ông bà nội hai người đừng nghe bố mẹ con nói linh tinh."

Hà Dũng: "Cái này con không hiểu rồi, bố là đàn ông, có lẽ trước đây Tiểu Lục yêu thầm con, lần này tuyệt đối là yêu rõ luôn rồi, nếu không thì bạn cấp ba quan hệ có tốt như thế nào đi chăng nữa, thằng bé cũng không đến nỗi chủ động giúp đỡ như vậy đâu, giúp liền một mạch hai tiếng đồng hồ liền, khách hàng đông là chuyện tốt, nhưng bao nhiêu người ríu ra ríu rít đòi thanh toán thì không phải là công việc nhẹ nhàng nữa rồi."

Ngô Lị: "Con đang cảm thấy ngại sao, hay là thật sự không thích Tiểu Lục?"

Hà Dũng không giỏi phỏng đoán tâm tư của con gái, ông nhìn về phía Ngô Lị.

Ngô Lị nhỏ giọng phân tích: "Thích hay không thích thì không dám nói, nhưng chắc chắn là không ghét, ông nghĩ mà xem, Tiểu Diệp từ đầu đến cuối chỉ toàn nhấn mạnh là Tiểu Lục không có ý đó với con bé, mà không phải nhận mạnh cảm giác của con bé đối với Tiểu Lục, đây chính là có hy vọng."

Bà nội Hà như ngộ ra chân lý: "Đúng, chính là như vậy, nhớ năm đó có một thằng nhóc theo đuổi ta, không theo đuổi được sau đó không ngờ còn chạy tới nhà ta giúp gia đình ta làm đồng, sau khi ta biết chuyện trực tiếp mắng rồi đuổi cậu ta đi, sau chuyện đó ta còn nói với mẹ là sau này nếu còn dám nhận sự hiếu kính của cậu ta thì ta sẽ bỏ nhà ra đi, dù sao thì chính là nếu có cậu ta thì tuyệt đối không có ta."

Ông nội Hà: "Bà ác thật đấy, Tiểu Diệp không giống như bà, lẽ nào thật sự không thích sao?"

Hà Dũng: "Cứ xem thế nào đã, dù sao thì bên Tiểu Lục cũng chưa chính thức bày tỏ ra, đến khi thằng bé muốn theo đuổi, nếu Tiểu Diệp thật sự không thích, vậy thì chắc chắc con vẫn sẽ tôn trọng Tiểu Diệp."

Cho dù chàng trai đó có xuất sắc giỏi giang đến mức nào đi chăng nữa thì chỉ cần con gái không thích, thì chàng trai đó cũng chỉ là người ngoài mà thôi, vĩnh viễn không bao giờ quan trọng bằng tâm trạng của con gái ông.

Ba người còn lại cũng đều gật đầu.

Trên tầng, Hà Diệp nhoài người nằm ra giường nhắn tin than vãn với Chu Tình: [Tại vì sao vừa mới tốt nghiệp mà người trong nhà đã nhiệt tình giới thiệu bạn trai cho tớ rồi?]

Đương nhiên là cô sẽ tự động lược bỏ chuyện ứng cử viên số một mà bố mẹ tâm đắc chính là Lục Tân.

Chu Tình: [Quá là bình thường đi, cậu tốt xấu gì cũng học nghiên cứu sinh mất hai năm, còn tớ đã bị người trong nhà giục suốt hai năm rồi đây, bây giờ còn coi là đỡ, đợi đến hai năm nữa xem, tớ đoán kiểu gì cũng phải đồng ý đi xem mắt cho mà coi.]

Hà Diệp: [...Không phải đấy chứ, cậu thực sự khong thích Châu Hướng Minh à?]

Chu Tình: [...Tại sao tớ phải thích cậu ấy?]

Hà Diệp: [...Mặc dù tớ không thường xuyên gặp các cậu, nhưng lúc nào cũng có cảm giác hai người các cậu đã thành một đôi rồi.]

Chu Tình: [...Như nhau cả thôi, mặc dù cậu và Lục Tân chỉ vừa mới gặp lại nhau, nhưng tớ cũng có cảm giác hai người các cậu sẽ lập tức quay lại với nhau cho mà xem.]

Hà Diệp: [Đừng như vậy, nếu không thì chúng ta không thể nói chuyện với nhau được nữa.]

Chu Tình: [Ví dụ nhé, ví dụ nếu Lục Tân muốn quay lại với cậu, chuẩn bị theo đuổi cậu lại từ đầu, cậu có suy nghĩ tới việc sẽ đồng ý không?]

Hà Diệp: [Tớ không thích kiểu ví dụ như thế này.]

Ngoài trời đột nhiên đổ cơn mưa, từng hạt mưa thi nhau hắt lên ô cửa kính.

Hà Diệp: [Trời mưa rồi.]

Chu Tình: [Đúng vậy nhỉ, dự báo thời tiết nói mấy hôm nay có mưa, hình như mưa đến mùng hai Tết.]

Cuộc trò chuyện của hai người Hà Diệp và Chu Tình đến đây là kết thúc.

Hà Diệp lại đi xuống dưới lầu chơi mạt chược cùng với người nhà, thắng một trận nhỏ được tám mươi đồng, sau đó lại lên lầu đi tắm, lúc đó đã là mười rưỡi đêm rồi.

Cơm mưa bên ngoài khung cửa sổ đã dày và nặng hạt hơn, tí tách rơi xuống.

Hà Diệp tắt đèn, chui vào trong chăn, cô vẫn chưa cảm thấy buồn ngủ, yên lặng nằm nghe tiếng mưa bên ngoài.

Có lẽ hai ngày nay gặp Lục Tân và nghe mọi người nhắc về Lục Tân quá nhiều, nên trong đêm mưa tĩnh lặng như thế này, Hà Diệp vẫn không khống chế được bản thân mà bất giác nhớ lại ngày trời đổ mưa lớn khi Lục Tân đưa cô ra ngoài hẹn hò lần đầu tiên.

Đi xem phim là cái cớ đàng hoàng, đi dạo trong công viên chỉ là vỏ bọc, dưới cơn mưa không một bóng người hôn cô mới là mục đích thật sự của Lục Tân.

"Hà Diệp, thử hôn đi."

"Mở miệng ra."

Mặt Hà Diệp lập tức nóng như lửa đốt, cô lập tức kéo chăn lên trùm kín cả người.

***

Không biết có phải do trời mưa hay không mà Hà Diệp cảm thấy ở quê vô cùng lạnh, cho dù phòng khách đã được mở điều hòa, thế nhưng cái lạnh vẫn như đang len lỏi thấm vào tận xương của cô.

Không có cách nào khác, cô cũng giống như Chu Tình, lôi bộ đồ ngủ bằng vải bông san hô mà năm ngoài mới mua ra, bọc cả cơ thể lại giống hệt như một quả bóng rồi nằm trên ghế sô pha.

Hôm nay là giao thừa, những người họ hàng đều không ra ngoài hỏi thăm bạn bè nữa, ai nấy đều ở trong nhà để đoàn viên quây quần bên nhau.

Hà Diệp vừa xem xuân vãn, vừa nghe người nhà nói chuyện.

Hà Dũng: "Tiểu Diệp chính là lãng phí tiền, vé máy bay lượt đi lượt về đã mất hơn bốn nghìn tệ rồi, tiền khách sạn lại đắt cắt cổ ra."

Bà nội Hà: "Bớt cái kiểu hưởng phúc lại còn than khổ đi, chẳng qua là ta già rồi nên lười vận động, nếu không thì ta cũng bảo con mua vé máy bay cho chúng ta, rồi để chúng ta tới Tam Á nghỉ dưỡng."

Hà Diệp cười: "Ở nhà cũng rất tốt đấy chứ, đợi khi nào trời nắng trở lại, con đưa bà và ông nội vào thành phố xem phim."

Ông nội Hà: "Vé xem phim bây giờ cũng rất đắt đúng không?"

Ngô Lị: "Chắc chắn là rẻ hơn vé máy bay, khó có khi Tiểu Diệp rảnh rỗi, bố mẹ cứ nghe theo sắp xếp của con bé đi."

Mọi người lại nói sang chuyện phim gì thì hay.

Màn hình của chiếc điện thoại đặt bên cạnh sáng lên, Hà Diệp cầm nó lên xem.

Nhóm trưởng: [Đón Tết ở dưới quê?]

Hà Diệp: [Đúng vậy, còn cậu thì sao?]

Nhóm trưởng: [Tôi cũng vậy, năm nay đón Tết ở nhà ông ngoại, vừa nãy mẹ tôi có nhắc tới cậu, thế là ông ngoại hỏi tôi, có phải là người năm đó tôi tặng dây chuyền không.]

Hà Diệp: [...Trí nhớ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net