Chương 44: Hay là tôi cố gắng, theo đuổi cậu lại từ đầu một lần nữa.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc Hà Diệp đưa ông bà nội đi ra khỏi rạp chiếu phim, quả thực không nhìn thấy Lục Tân và người nhà đâu nữa.

Chuyện này khiến cả người cô đều cảm thấy như được thả lỏng.

Chỉ mỗi một Lục Tân thôi đã đủ khiến cho cô căng thẳng rồi, lại còn có thêm cả người thân họ hàng của anh thì Hà Diệp sẽ cảm thấy áp lực.

Hà Diệp mời ông bà nội ăn một bữa thật thịnh soạn, ăn uống no nê, một nhà ba người lại vui vẻ đi về nhà.

Cuộc sống ở dưới quê an nhàn lại có chút nhàm chán, có nhiều khi Hà Diệp toàn ở trong phòng ngủ nghịch điện thoại, máy tính.

Cô dựa người vào đầu giường, Hà Diệp mở lịch sử cuộc trò chuyện hôm nay của mình và Lục Tân ra, trọng điểm nằm ở câu cuối cùng.

[Được, đều nghe theo cậu.]

Cô chỉ nói là không muốn ăn cơm cùng nhau, làm gì có chuyện "đều" ở đây?

Rất khó để khiến người khác không nghĩ rằng Lục Tân đang chơi chữ gì đó, nhưng lại không được tính là rõ ràng lắm, làm người ta mất công nghiền ngẫm.

Đang định thoát ra khỏi khung trò chuyện, một dòng tin nhắn mới liền nhảy lên.

Nhóm trưởng: [Trẻ con nói linh tinh, không gây thêm phiền phức cho cậu chứ?]

Hà Diệp: [Không sao, tai ông bà nội tôi không thính nữa rồi, không nghe rõ.]

Nhóm trưởng: [...Có một tin tức tốt.]

Hà Diệp: [Gì vậy?]

Nhóm trưởng: [Tôi nghĩ ra cách làm thế nào để thuyết phục mẹ tôi đừng tới làm mai cho cậu và tôi với chú Hà rồi.]

Hà Diệp tò mò: [Thuyết phục như thế nào?]

Nhóm trưởng: [Tôi sẽ nói với bà ấy, cậu vừa mới tốt nghiệp, có thể vẫn chưa kịp chuẩn bị tâm lý được người nhà gán ghép với nhau, hay là tôi cố gắng, theo đuổi cậu lại từ đầu một lần nữa.]

Tim Hà Diệp hơi loạn nhịp.

Nhóm trưởng: [Đương nhiên, tôi chỉ nói với bà ấy như vậy thôi, không có ý muốn theo đuổi cậu thật, dù sao thì tôi cũng biết tự lượng sức mình.]

Hà Diệp muốn cười: [Có thể, cậu cũng không được phép tới chỗ bố tôi giúp việc nữa.]

Cho dù anh muốn làm gì, tạm thời đừng kéo phụ huynh hai bên vào là được, nếu không thì chuyện nhỏ cũng dễ hóa thành chuyện lớn mất.

Nhóm trưởng: [Biết rồi, lần trước cũng là vì lo rằng chú sẽ thật sự tưởng rằng tôi không thèm để ai vào mắt nên mới làm vậy. Đến mua hoa quả bình thường chắc là không có vấn đề gì chứ?]

Hà Diệp: [Ừ.]

Mấy ngày nghỉ Tết tiếp theo đó, hai người cũng không liên lạc với nhau nữa.

Mùng bảy Tết, hai vợ chồng nhà Hà Dũng đi du lịch về, sau đó ở dưới quê thêm một đêm, sáng ngày hôm sau, cả gia đình ba người họ lái xe quay lại thành phố.

Hà Diệp theo hai vợ chồng Hà Dũng và Ngô Lị tới tiểu khu Hiểu Phong Nhã trước, giúp bố mẹ dọn dẹp cửa hàng hoa quả, để chuẩn bị mở hàng bán lại sau kỳ nghỉ Tết.

Lúc cô đang lau dọn kệ bày hàng ở bên trong thì nghe thấy giọng nói của Châu Hướng Minh: "Chú ơi, năm mới vui vẻ! Chú mở hàng sớm như vậy sao?"

Giọng nói đó vừa thân mật lại tự nhiên, nghe thấy liền khiến cho người khác có thể tưởng tượng ra dáng vẻ của một chàng trai nhà bên tươi sáng rực rỡ tràn đầy sức sống.

Hà Diệp cười nhìn ra bên ngoài.

Quả đúng là Châu Hướng Minh, nhưng bên cạnh Châu Hướng Minh còn có một "Tiểu Lục" mặc đồ thể thao màu đen đang đứng ở đó, khoảnh khắc Hà Diệp nhìn thấy anh, đôi mắt đen láy kia cũng nhìn về phía cô.

Hà Diệp lập tức quay đầu về, dùng sức thật mạnh lau giá bày hàng.

Châu Hướng Minh nhìn vào bên trong, lập tức vui vẻ: "Hà Diệp cũng ở đây à? Lại phải nói câu đã lâu không gặp rồi."

Hà Diệp đột nhiên lo lắng anh chàng này sẽ tiết lộ chuyện cô và Lục Tân làm cùng bộ phận với nhau, cô cầm khăn lau đi ra đứng cạnh một giá bày hàng ở bên ngoài, cố gắng hết sức phớt lờ một ánh mắt khác, nhìn Châu Hướng Minh hỏi: "Hai cậu đi leo núi rồi à?"

Châu Hướng Minh uống một ngụm nước, nhe răng cười, lộ ra hai hàm răng trắng tinh: "Đúng vậy, leo núi, đánh cầu, tập gym, đều là thói quen cũ cả."

Ngô Lị: "Thói quen này rất tốt, bây giờ con gái tìm bạn trai không phải chỉ nhìn mỗi mặt thôi đâu, dáng người cũng phải đẹp mới được."

Châu Hướng Minh liếc mắt nhìn Hà Diệp, không hề đứng đắn: "Vậy dì thử nhìn xem, cháu và Lục Tân ai đẹp hơn."

Hà Diệp trừng mắt lườm anh ấy, sợ bố mẹ nghi ngờ nên mới không trốn vào trong.

Ngô Lị uyển chuyển không để mất lòng ai, cười rồi khen mỗi người một lượt, còn đùa Châu Hướng Minh: "Nghe Tiểu Diệp nói, cháu và Chu Tình đang yêu nhau sao?"

Châu Hướng Minh "phụt" một phát phun ra hết một miệng nước.

Hà Diệp cười đến nỗi rung cả vai, lúc này cô mới chuồn đi.

Châu Hướng Minh đỏ bừng cả mặt: "Hà Diệp sao cậu có thể như vậy được, sao cậu có thể bôi nhọ sự trong trắng của tôi chứ, ai muốn yêu đương với cậu ấy chứ!"

Nói rồi muốn đuổi vào trong.

Lục Tân nắm lấy cổ tay anh ấy, quay đầu sang nói với hai vợ chồng Hà Dũng: "Chú dì hai người bận việc đi ạ, chúng cháu về trước đây."

Hà Dũng: "Ừ hai cháu về nhé."

Ngô Lị đứng ở cửa, nhìn bóng lưng không chút lưu luyến của Lục Tân, sau đó lại nhìn Hà Diệp, cứ có cảm giác chỗ nào đó hình như không được bình thường.

Hà Diệp đối với điều này vô cùng hài lòng.

Mấy phút sau, Lục Tân gửi tin nhắn cho cô: [Hôm nay tôi không giúp bố mẹ cậu.]

Hà Diệp: [Vốn dĩ chẳng cần cậu giúp.]

Nhóm trưởng: [Đều là bạn học cũ, tại sao nhìn thấy Châu Hướng Minh thì cười, nhìn thấy tôi thì không cười nữa?]

Hà Diệp: [Tại vì cậu ấy đẹp trai hơn cậu chăng?]

Nhóm trưởng: [Thì ra cậu thích kiểu người như cậu ấy.]

Hà Diệp: [...Đừng có nói linh tinh.]

Nhóm trưởng: [Được.]

Kết thúc kỳ nghỉ Tết, mọi người lại quay trở lại làm việc.

Thứ năm, lại là một ngày mưa.

Lúc đi làm Hà Diệp không gặp Lục Tân, chiều tối khi tan làm, ngay vào lúc cô gần đi tới cửa ga tàu cao điện ngầm thì bên đường có người bấm còi xe ô tô.

Hà Diệp che ô quay người lại, nhìn thấy chiếc Panamera quen thuộc, thân xe màu đen được nước mưa gột rửa sạch sẽ, phản chiếu ánh đèn đường mờ ảo.

Cửa kính bên ghế lái hạ xuống một nửa, để lộ ra người tài xế ngồi ở bên ghế lái, hôm nay Lục Tân mặc một chiếc áo sơ mi màu đen, dáng vẻ kiệm lời lạnh nhạt thần sắc cao lãnh khó gần.

Hà Diệp liếc mắt nhìn về phía tòa nhà công ty, chạy bước nhỏ tới bên xe, dùng tốc độ nhanh nhất ngồi vào trong ô tô.

Lục Tân đưa cho cô một chiếc túi đựng, để cô bỏ ô vào trong đó.

Hà Diệp ngồi nghiêng người rồi thu ô lại, trên ống quần không tránh khỏi vương vài giọt nước mưa.

Cô nghe thấy anh nói: "Chúng ta sống gần nhau như vậy, thực ra tôi có thể tiện đường cho cậu quá giang đi làm tan làm mỗi ngày cũng được, nhưng sợ cậu nghi ngờ tôi có ý đồ khác nên không dám đề nghị."

Mặt Hà Diệp nóng bừng.

Lời nói trêu chọc như thế này, nếu là ở trên wechat thì cô có thể tung hứng với anh, nhưng mặt đối mặt như thế này cô không thể tự nhiên như anh được.

"Không cần đâu, dạo này tôi cũng đang chuẩn bị thi bằng lái rồi."

Lục Tân khởi động xe ô tô, nhưng cũng không hề ngắt quãng cuộc trò chuyện: "Mấy người học bá Thanh Hoa ở dưới quê kia, cậu có nhìn trúng ai không?"

Hà Diệp: "..."

Cô quay sang nhìn ra ngoài cửa xe, nhỏ giọng nói: "Không liên quan đến cậu."

Lục Tân: "Liên quan không nhiều, nhưng tôi rất tò mò cậu sẽ cảm thấy hứng thú với kiểu học bá như thế nào."

Hà Diệp chỉ đành giả vờ như không nghe thấy gì hết.

Lục Tân: "Buổi tối tự nấu cơm, hay là đặt đồ ăn bên ngoài?"

Hà Diệp: "...Cậu hỏi cái này làm gì?"

Lục Tân: "Hôm nay không muốn nấu cơm, nếu như cậu nấu, tôi muốn ăn trực một bữa."

Hà Diệp lập tức nói: "Tôi đặt đồ ăn."

Lục Tân: "Vậy thì thôi, tôi quen tự mình xuống bếp hơn."

Hà Diệp thả lỏng tinh thần.

Lục Tân: "Hay là, tôi nấu xong mang cho cậu một phần nhé? Đồ ăn nhanh có thể không được lành mạnh cũng không đảm bảo vệ sinh, bạn học cũ chiếu cố lẫn nhau."

Cái này cũng được tính là lý do mời khách?

Hà Diệp lập tức từ chối: "Không... cần đâu."

Lục Tân hệt như không nghe rõ, anh nhìn sang, hỏi: "Không cần, hay là cần?"

Vị đồng nghiệp nữ ngồi bên ghế phụ lái mặt sắp đỏ như trái cà chua luôn rồi, cô bức bối nói: "Không cần."

Lục Tân không cưỡng ép cô.

Chiếc xe chầm chầm đỗ lại bên cửa Đông của tiểu khu Đơn Quế Gia Viên, Hà Diệp vẫn đang loay hoay cởi dây an toàn thì Lục Tân ngồi bên cạnh đã xuống xe rồi, nhanh đến mức Hà Diệp không kịp phản ứng lại.

Cô không hiểu anh gấp gáp như vậy để làm gì, kết quả liền trông thấy Lục Tân mở một chiếc ô lên, thong thả ung dung vòng qua trước đầu xe, cuối cùng dừng lại bên cửa xe chỗ cô ngồi.

Hà Diệp có chút hoảng hốt.

Rất lâu rất lâu trước đây, Lục Tân mười tám tuổi thường xuyên gấp gáp chạy tới, chỉ vì để giúp Hà Diệp che ô chắn mưa khi cô chưa kịp mở ô ra.

Hà Diệp ngây người, người ấy cũng chỉ yên lặng đứng bên ngoài cách một cánh cửa xe.

Xe cộ qua lại làm bắn lên những bóng nước, âm thanh kéo Hà Diệp trở lại với thực tại, cô cúi đầu tháo dây an toàn rồi mở cửa xe ra.

Trên đầu không dính một giọt mưa, chỉ có cái nhìn lặng lẽ của anh.

Hà Diệp mở ô lên.

Vào đúng khoảnh khắc cô sắp sải bước đi ra khỏi tán ô của Lục Tân, anh đột nhiên mở miệng gọi cô một tiếng, hai chữ "Hà Diệp" vừa trầm thấp lại rõ ràng, hệt như thể vang lên ngay bên tai cô.

Dưới cơm mưa này, trong màn đêm như vậy, nghe thấy giọng nói của anh, vậy mà không ngờ Hà Diệp lại không dám ngoảnh đầu lại, hô hấp của cô như muốn ngừng lại.

Lục Tân nhìn dáng vẻ như chim sợ cành cong* của cô, anh khẽ bật cười, nói: "Nếu như đã là bạn học cũ thì có đôi khi không cần khách sáo như vậy, dự báo thời tiết nói ngày mai vẫn còn mưa, tám giờ sáng, tôi đợi cậu ở đây."

*Chim sợ cành cong: mô tả người đã từng gặp những tình huống bị tổn thương và làm cho sợ hãi thì thường sẽ trở nên hoảng sợ hay nghi hoặc khi gặp phải một tình huống, hoàn cảnh tương tự (mà trước đó đã từng xảy ra).

Hà Diệp: "...Được, cảm ơn cậu."

Lục Tân lái xe rời đi.

Hà Diệp quay người lại, nhìn anh trở lại trong xe, sau đó như không có chuyện gì mà rời đi.

Sự mập mờ ban nãy dường như vẫn còn vương vấn đâu đây, Hà Diệp cắn môi sải bước đi vào trong tiểu khu.

Tất nhiên là Hà Diệp sẽ không gọi đồ ăn ngoài thật, cô tự nấu cho mình một bát mì đầy đủ phong phú gia vị, sau đó đơm ra rồi đặt lên bàn ăn, hơi nóng bốc lên nghi ngút.

Hà Diệp chụp một tấm ảnh, gửi cho bố xem.

Hà Dũng cười vui vẻ trả lời: "Ăn nhiều một chút, bây giờ nhìn con gầy quá."

Rõ ràng là bố cô nói không đúng, thể chất của Hà Diệp thuộc kiểu đầy đặn, mặc dù nhìn thì mảnh mai nhưng cầm vào cổ tay thật ra rất có da có thịt.

Học tập và nghiên cứu khoa học đều là những việc vô cùng tốn sức cả về thể chất và não bộ, vậy nên Hà Diệp chưa từng không đặc biệt khống chế khẩu phần ăn, cô cũng ăn uống như bình thường.

Một mình ở nhà ít nhiều gì cũng có chút lạnh lẽo, Hà Diệp lấy ipad ra đặt một bên, vừa xem phim vừa ăn mỳ.

Là một bộ phim thần tượng, đôi nam nữ chính vừa mới xác định quan hệ yêu đương động tí là hôn môi.

Hà Diệp cứ xem đến cảnh này là lại tua nhanh, bởi vì nó sẽ khiến cho cô nhớ lại một số chuyện mà chính bản thân cô đã trải qua.

Điện thoại reo lên một tiếng.

Màn hình hiển thị nhóm trưởng đã gửi cho cô một bức ảnh, Hà Diệp mở ra xem, không ngờ lại là bữa tối của Lục Tân, một món mặn một món chay và một món canh, lập tức khiến cho bát mỳ này của cô trở thành món làm nền một cách hết mức đáng thương.

Nhóm trưởng: [Nếu như hối hận, tôi có thể tới đón cậu.]

Hà Diệp: [Tôi ăn cơm xong rồi.]

Nhóm trưởng: [Trời thì mưa, đồ ăn bên ngoài nào mà giao tới nhanh vậy?]

Hà Diệp: [Nói chung là ngon hơn đồ cậu nấu.]

Nhóm trưởng: [Hình như vậu vẫn chưa được thưởng thức tay nghề nấu ăn của tôi bây giờ nhỉ.]

Hà Diệp không trả lời anh nữa, mất hết hứng ăn nốt chỗ mỳ còn lại trong bát.

Buổi tối lúc chuẩn bị đi ngủ rồi, Hà Diệp đột nhiên nhớ ra chuyện, sáng mai "bạn học cũ" nói sẽ tới đón cô.

Ngày hôm sau, Hà Diệp ngủ đến bảy giờ rồi tự tỉnh, lúc ra khỏi nhà cô đội thêm một chiếc mũ len và quấn thêm một chiếc khăn quàng cổ, che chắn kín mít, gần như chỉ để lộ một đôi mắt ra bên ngoài.

Cô xem thời gian, bảy giờ năm mươi phút.

Cơn mưa đã nhỏ hơn tối hôm trước, trên mặt đất cũng không nhiều vũng nước đọng, không khí ẩm ướt lạnh lẽo, bụi cây bên đường được nước mưa gột rửa giờ đây xanh mơn mởn.

Hà Diệp che ô, quen đường quen nẻo vòng sang bên cửa Đông của tiểu khu, cô trông thấy xe của Lục Tân đã đỗ sẵn ở đó rồi.

Rõ ràng là ngồi trong xe đợi cô là được rồi, thế nhưng không ngờ Lục Tân lại xuống xe, anh cũng vòng sang bên ghế phụ lái giống như tối hôm qua, che ô nhìn cô đi tới gần.

Hà Diệp liền rất muốn kéo khăn quàng cổ lên cao hơn một chút, che luôn cả mắt của mình lại.

Cô cụp mắt đi tới trước mặt Lục Tân.

Anh không hề nhúc nhích, Hà Diệp cụp ô lại, tự mở cửa xe ra.

Lục Tân ngăn cô lại một chút, nhưng vẫn chú ý giữ khoảng cách, không chạm vào tay cô.

Hà Diệp không hiểu ngẩng đầu lên nhìn.

Mũ len màu nâu nhạt, khăn quàng màu trắng, ở giữa là một đôi mắt đen láy sáng ngời.

Không đợi Lục Tân kịp nhìn kỹ, Hà Diệp đã hoảng loạn cúi đầu xuống: "Sao vậy?"

Lục Tân ngập ngừng một lát, rồi nói: "Xác nhận danh tính một chút, nhìn không giống như người bạn học cũ mà tôi cần đón."

Hà Diệp: "..."

Hà Diệp không nhịn được mà trừng mắt lườm anh một cái.

Lục Tân: "Sợ bị đồng nghiệp bắt gặp?"

Hà Diệp ngầm thừa nhận.

Lục Tân giúp cô mở cửa xe ra.

Nhiệt độ điều hòa bên trong xe vừa hay thích hợp, Hà Diệp hơi nới lỏng khăn quàng ra, lúc quay người thắt dây an toàn, phát hiện trên phần tựa tay ở giữa có để một chiếc hộp đựng trong suốt, bên trong chiếc hộp có sáu quả cherry đỏ đậm tròn trịa, màu sắc mê người được đặt ngay ngắn ở trong đó.

Thị giác bị kích thích dẫn đến phản ứng theo bản năng, dưới lớp bọc của chiếc khăn quàng cổ, Hà Diệp âm thầm nuốt một ngụm nước bọt.

Lục Tân ngồi vào trong xe, tập trung lái xe.

Dọc đường không nói một lời, mãi cho đến khi chiếc xe dừng lại ở hầm để xe của công ty.

Lục Tân cố ý dừng xe ở vị trí trong góc.

Hà Diệp quấn chặt khăn quàng, lúc chuẩn bị mở cửa để xuống xe, có thứ gì đó chạm vào cánh tay của cô.

Hà Diệp quay đầu lại, nhìn thấy một bàn tay đang cầm chiếc hộp cherry kia, dừng lại ngay trước mặt cô.

"Mua nhiều quá, một mình ăn không hết."

Nhóm trưởng Lục nói như bố thí.

Hà Diệp: "..."

__________________________ 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net